Miêu Nghị quay đầu nhìn quanh, tập trung cảm ứng phản ứng của bầy Đường Lang. Bầy Đường Lang truyền ý thức vẫn như cũ, không có gì khác lạ, Miêu Nghị xác nhận thất tình lục dục không ảnh hưởng Đường Lang. Miêu Nghị rất ngạc nhiên, mới rồi đánh lén hắn lo lắng vụ này nhất, sợ ánh sáng xanh trên đao của mình ảnh hướng bầy vây công. Nếu Đường Lang không phối hợp bám giữ thì Miêu Nghị không cách nào thành công.
Tóm lại thì mạo hiểm thành công, Miêu Nghị giơ tay ra, tám mươi lăm con Đường Lang vỗ cánh bay lên, vèo vèo bay vào trữ vật thủ trạc của hắn. Miêu Nghị phất tay rút đao lên, đao xoay một vòng trong tay hắn rồi cất về.
Miêu Nghị nhanh chóng dọn dẹp thanh lý, không thể lãng phí đồ vật trên người các Quân Sử được.
Miêu Nghị thanh lý hiện trường không sót lại cái gì rồi lắc người đi nhanh, hắn không bay trên trời, ở trong rừng nhờ địa thế yểm hộ quay về.
Miêu Nghị lần mò về Linh Lung tông nhưng không trở lại đỉnh núi Tiên quốc cư trú, bây giờ chỉ có đồ ngốc mới tự chui vào tay An Như Ngọc. Miêu Nghị chạy tới trạch viện bầy yêu Tinh Túc Hải ở, hắn định đêm nay ở chung với Kí Chủ tứ phương, không thì đã chẳng kêu bốn nghĩa huynh đệ lại đây làm chi, lúc trước hắn đi một mình là vết xe đổ.
- Ai đó!?
Miêu Nghị mới trèo tường vào bị một bóng người bay tới ngăn lại, là Bạch Cốt Yêu Vương.
Thấy Miêu Nghị, Bạch Cốt Yêu Vương kinh ngạc nhìn hắn từ trên xuống dưới, không giống giả mạo.
Bạch Cốt Yêu Vương lấy làm lạ hỏi:
- Ngũ gia, người quang minh chính đại đến là được rồi, thập thò thậm thụt trèo tường làm gì?
Miêu Nghị xua tay:
- Vì không muốn để người ngoài biết ta đến.
Miêu Nghị hỏi:
- Bốn vị đại ca đâu? Ta có chuyện tìm bọn họ.
Bạch Cốt Yêu Vương đáp:
- Chính sảnh có khách, Cơ Đức Hải đang bàn việc với bốn vị Kí Chủ, để ta đi thông báo một tiếng cho.
Miêu Nghị giơ tay ngăn lại:
- Không cần!
Đại ca của Cơ Mỹ Mi đến nơi này làm gì?
Miêu Nghị sờ cằm thầm nhủ.
Miêu Nghị kéo Bạch Cốt Yêu Vương lại nhỏ giọng nói:
- Đừng để ai biết ta đến, đặc biệt là người của Vạn Yêu Thiên. Tuyệt đối không thể để Cơ Đức Hải biết, chờ hắn đi rồi ngươi lặng lẽ nói cho bốn vị đại ca biết là được.
Bạch Cốt Yêu Vương lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao?
Miêu Nghị dặn lại lần nữa:
- Cứ làm theo lời ta là được. Nhớ kỹ, không cho người ngoài biết ta đến đây, dặn bốn vị đại ca cứ xem như không biết gì hết.
Bạch Cốt Yêu Vương kinh ngạc hỏi:
- Rồi, ta biết . . . Ngũ gia đi đâu vậy?
Miêu Nghị đã trèo tường chạy đi.
Miêu Nghị tiếp tục lén lút trong rừng núi, trừ tu sĩ Kim Liên ra người bình thường rất khó phát hiện hắn. Miêu Nghị một đường lần mò đến đỉnh núi Ma quốc cư trú, cũng leo tường vào, vừa vào liền bị người phát hiện.
- Ai đó?
Người chạy tới ngăn cản Miêu Nghị là Mão Lộ Quân Sử của Ma quốc, Tống Viên Phương.
Tống Viên Phương thấy Miêu Nghị cũng kinh ngạc hỏi:
- Miêu đại cô gia, lấp ló trò tường làm chi? Ngươi đi cửa chính cũng không ai ngăn cản ngươi.
Miêu Nghị thở dài:
- Nói ra thì dài dòng.
Miêu Nghị nhìn Tống Viên Phương từ trên xuống dưới, kinh ngạc hỏi:
- Tống Quân Sử sao đứng đây trông cửa vậy?
Bên Kí Chủ tứ phương còn nói được, vì không mang theo người khác, sai Yêu Vương cấp dưới trông nhà xem như hợp lý, nhưng nơi này thì không phải không có ai canh giữ.
Tống Viên Phương chỉ hướng chính sảnh:
- Không biết bên Vô Lượng Thiên làm cái quỷ gì mà Phó Nguyên Khang đột nhiên chạy đến kiếm Bát gia chơi cờ. Bát gia sợ có chuyện gì lạ nên ra lệnh chúng ta nghiêm ngặt canh giữ bốn phía.
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
- Phó Nguyên Khang ở đây?
Tống Viên Phương gật đầu nói:
- Đúng rồi!
Tống Viên Phương thấy sắc mặt Miêu Nghị kỳ kỳ liền hỏi:
- Có vấn đề gì sao?
Miêu Nghị từ từ lắc đầu, cau mày. Cơ Đức Hải canh giữ bên Kí Chủ tứ phương, Phó Nguyên Khang thì canh bên Vân Báo, đây là chia hai đầu theo dõi, mợ nó! Rõ là sợ có người đi cứu lão tử, chuẩn bị cắt đứt luôn hậu viện cuối cùng của lão tử! Một đám khốn nạn, đối phó lão tử mà bỏ công lớn vậy, thật là coi trọng lão tử!
Miêu Nghị cười khẩy, nói nhỏ với Tống Viên Phương:
- Tống Quân Sử, đừng lộ ra việc ta đến, đừng kinh động Phó Nguyên Khang. Hãy lặng lẽ báo với Bát thúc một tiếng, kêu Bát thúc tìm cớ đến hậu viện gặp ta.
Miêu Nghị dặn dò tỉ mỉ xong Tống Viên Phương nhìn kỹ Miêu Nghị, biết chắc chắn xảy ra chuyện gì, đối phương đã không chịu lộ ra thì gã cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu.
Miêu Nghị kéo miếng vải đen trùm đầu lại, bao kín mình đi theo sau Tống Viên Phương rời đi.
Hai người đến cửa phòng nhỏ ở hậu viện, Miêu Nghị gõ cửa.
Trong phòng vọng ra giọng Tần Vi Vi đầy cảnh giác:
- Ai đó?
Miêu Nghị nói nhỏ:
- Là ta!
Cửa phòng mở ra, Tần Vi Vi hé khe hở nhìn ra ngoài. Miêu Nghị kéo vải đen xuống cho Tần Vi Vi nhìn mặt.
Tần Vi Vi kinh ngạc tại sao Miêu Nghị ra vẻ bí ẩn vậy, nhanh chóng cho hắn vào. Miêu Nghị bước vào cửa, xoay người gật đầu với Tống Viên Phương đứng bên ngoài, gã gật đầu rời đi.
Cửa đóng lại, Miêu Nghị kéo vải đen che người xuống cất.
Tần Vi Vi đi theo sau mở miệng hỏi:
- Đại nhân, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Miêu Nghị chỉ thở dài nói:
- Vi Vi, lần này nàng thật sự không nên đến đây.
Miêu Nghị không chịu nói nhiều hơn, hắn cũng không ngờ sự việc phức tạp đến thế.
Tần Vi Vi giật mình nhưng không hiểu nhiều, nàng quay người rót tách trà đặt trước mặt Miêu Nghị rồi khoanh tay đứng một bên, nhìn Miêu Nghị cau mày trầm ngâm.
Ánh trăng mông lung, Tống Viên Phương đi vào chính sảnh nhìn Vân Báo và Phó Nguyên Khang đánh cờ trò chuyện.
- Bát gia!
Tống Viên Phương đến gần đưa một khối ngọc điệp:
- Có thư từ Đại Ma Thiên.
Phó Nguyên Khang giương mắt liếc ngọc điệp rồi tiếp tục đánh cờ, Vân Báo thì nghiêng đầu liếc Tống Viên Phương. Người nhận thư từ Đại Ma Thiên không phải Tống Viên Phương mà nên là tùy tùng của gã, nhưng Tống Viên Phương đã nói vậy thì chắc có lý do.
Vân Báo đặt một quân cờ, tùy tay cầm ngọc điệp đọc lướt, gã nhướng mày lật tay cất đi ngọc điệp, tiếp tục đánh cờ, không có phản ứng gì khác.
Tống Viên Phương chắp tay chào hai người rồi xoay đi.
Bàn cờ chậm rãi chơi xong Vân Báo đứng lên.
Phó Nguyên Khang ngồi phía đối diện cười tủm tỉm hỏi:
- Vân Báo muốn ăn quỵt sao?
- Vớ vẩn, lão tử đi tiểu thôi, chờ lão tử trở về sẽ xử ngươi sau!
Vân Báo ném cái cớ cũ rích xoay người đi vòng ra hậu đường.
Phó Nguyên Khang châm chọc nói:
- Lấy cớ nát thật.
Nhưng Phó Nguyên Khang không để bụng, gã đoán sự việc đã gần xong, dù Vân Báo có biết cũng muộn.
Mục đích thật sự của Vân Báo là chạy đi căn phòng Miêu Nghị ở, gã gõ cửa vào, vừa thấy hắn liền hỏi:
- Lén lút có chuyện gì?
Miêu Nghị không nhiều lời, hắn đưa lên hai trữ vật giới chỉ:
- Bát thúc hãy phái cao thủ lặng lẽ ném hai trữ vật giới chỉ này vào bên Yêu quốc và Linh Lung tông.
Vân Báo lẩm bẩm:
- Cái gì vậy?
Pháp lực rót vào xem, cơ mặt Vân Báo co giật, gã nhanh chóng xem xét trữ vật giới chỉ khác rồi xoe tròn mắt ngước lên nhìn Miêu Nghị.
Tóm lại thì mạo hiểm thành công, Miêu Nghị giơ tay ra, tám mươi lăm con Đường Lang vỗ cánh bay lên, vèo vèo bay vào trữ vật thủ trạc của hắn. Miêu Nghị phất tay rút đao lên, đao xoay một vòng trong tay hắn rồi cất về.
Miêu Nghị nhanh chóng dọn dẹp thanh lý, không thể lãng phí đồ vật trên người các Quân Sử được.
Miêu Nghị thanh lý hiện trường không sót lại cái gì rồi lắc người đi nhanh, hắn không bay trên trời, ở trong rừng nhờ địa thế yểm hộ quay về.
Miêu Nghị lần mò về Linh Lung tông nhưng không trở lại đỉnh núi Tiên quốc cư trú, bây giờ chỉ có đồ ngốc mới tự chui vào tay An Như Ngọc. Miêu Nghị chạy tới trạch viện bầy yêu Tinh Túc Hải ở, hắn định đêm nay ở chung với Kí Chủ tứ phương, không thì đã chẳng kêu bốn nghĩa huynh đệ lại đây làm chi, lúc trước hắn đi một mình là vết xe đổ.
- Ai đó!?
Miêu Nghị mới trèo tường vào bị một bóng người bay tới ngăn lại, là Bạch Cốt Yêu Vương.
Thấy Miêu Nghị, Bạch Cốt Yêu Vương kinh ngạc nhìn hắn từ trên xuống dưới, không giống giả mạo.
Bạch Cốt Yêu Vương lấy làm lạ hỏi:
- Ngũ gia, người quang minh chính đại đến là được rồi, thập thò thậm thụt trèo tường làm gì?
Miêu Nghị xua tay:
- Vì không muốn để người ngoài biết ta đến.
Miêu Nghị hỏi:
- Bốn vị đại ca đâu? Ta có chuyện tìm bọn họ.
Bạch Cốt Yêu Vương đáp:
- Chính sảnh có khách, Cơ Đức Hải đang bàn việc với bốn vị Kí Chủ, để ta đi thông báo một tiếng cho.
Miêu Nghị giơ tay ngăn lại:
- Không cần!
Đại ca của Cơ Mỹ Mi đến nơi này làm gì?
Miêu Nghị sờ cằm thầm nhủ.
Miêu Nghị kéo Bạch Cốt Yêu Vương lại nhỏ giọng nói:
- Đừng để ai biết ta đến, đặc biệt là người của Vạn Yêu Thiên. Tuyệt đối không thể để Cơ Đức Hải biết, chờ hắn đi rồi ngươi lặng lẽ nói cho bốn vị đại ca biết là được.
Bạch Cốt Yêu Vương lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao?
Miêu Nghị dặn lại lần nữa:
- Cứ làm theo lời ta là được. Nhớ kỹ, không cho người ngoài biết ta đến đây, dặn bốn vị đại ca cứ xem như không biết gì hết.
Bạch Cốt Yêu Vương kinh ngạc hỏi:
- Rồi, ta biết . . . Ngũ gia đi đâu vậy?
Miêu Nghị đã trèo tường chạy đi.
Miêu Nghị tiếp tục lén lút trong rừng núi, trừ tu sĩ Kim Liên ra người bình thường rất khó phát hiện hắn. Miêu Nghị một đường lần mò đến đỉnh núi Ma quốc cư trú, cũng leo tường vào, vừa vào liền bị người phát hiện.
- Ai đó?
Người chạy tới ngăn cản Miêu Nghị là Mão Lộ Quân Sử của Ma quốc, Tống Viên Phương.
Tống Viên Phương thấy Miêu Nghị cũng kinh ngạc hỏi:
- Miêu đại cô gia, lấp ló trò tường làm chi? Ngươi đi cửa chính cũng không ai ngăn cản ngươi.
Miêu Nghị thở dài:
- Nói ra thì dài dòng.
Miêu Nghị nhìn Tống Viên Phương từ trên xuống dưới, kinh ngạc hỏi:
- Tống Quân Sử sao đứng đây trông cửa vậy?
Bên Kí Chủ tứ phương còn nói được, vì không mang theo người khác, sai Yêu Vương cấp dưới trông nhà xem như hợp lý, nhưng nơi này thì không phải không có ai canh giữ.
Tống Viên Phương chỉ hướng chính sảnh:
- Không biết bên Vô Lượng Thiên làm cái quỷ gì mà Phó Nguyên Khang đột nhiên chạy đến kiếm Bát gia chơi cờ. Bát gia sợ có chuyện gì lạ nên ra lệnh chúng ta nghiêm ngặt canh giữ bốn phía.
Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:
- Phó Nguyên Khang ở đây?
Tống Viên Phương gật đầu nói:
- Đúng rồi!
Tống Viên Phương thấy sắc mặt Miêu Nghị kỳ kỳ liền hỏi:
- Có vấn đề gì sao?
Miêu Nghị từ từ lắc đầu, cau mày. Cơ Đức Hải canh giữ bên Kí Chủ tứ phương, Phó Nguyên Khang thì canh bên Vân Báo, đây là chia hai đầu theo dõi, mợ nó! Rõ là sợ có người đi cứu lão tử, chuẩn bị cắt đứt luôn hậu viện cuối cùng của lão tử! Một đám khốn nạn, đối phó lão tử mà bỏ công lớn vậy, thật là coi trọng lão tử!
Miêu Nghị cười khẩy, nói nhỏ với Tống Viên Phương:
- Tống Quân Sử, đừng lộ ra việc ta đến, đừng kinh động Phó Nguyên Khang. Hãy lặng lẽ báo với Bát thúc một tiếng, kêu Bát thúc tìm cớ đến hậu viện gặp ta.
Miêu Nghị dặn dò tỉ mỉ xong Tống Viên Phương nhìn kỹ Miêu Nghị, biết chắc chắn xảy ra chuyện gì, đối phương đã không chịu lộ ra thì gã cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu.
Miêu Nghị kéo miếng vải đen trùm đầu lại, bao kín mình đi theo sau Tống Viên Phương rời đi.
Hai người đến cửa phòng nhỏ ở hậu viện, Miêu Nghị gõ cửa.
Trong phòng vọng ra giọng Tần Vi Vi đầy cảnh giác:
- Ai đó?
Miêu Nghị nói nhỏ:
- Là ta!
Cửa phòng mở ra, Tần Vi Vi hé khe hở nhìn ra ngoài. Miêu Nghị kéo vải đen xuống cho Tần Vi Vi nhìn mặt.
Tần Vi Vi kinh ngạc tại sao Miêu Nghị ra vẻ bí ẩn vậy, nhanh chóng cho hắn vào. Miêu Nghị bước vào cửa, xoay người gật đầu với Tống Viên Phương đứng bên ngoài, gã gật đầu rời đi.
Cửa đóng lại, Miêu Nghị kéo vải đen che người xuống cất.
Tần Vi Vi đi theo sau mở miệng hỏi:
- Đại nhân, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?
Miêu Nghị chỉ thở dài nói:
- Vi Vi, lần này nàng thật sự không nên đến đây.
Miêu Nghị không chịu nói nhiều hơn, hắn cũng không ngờ sự việc phức tạp đến thế.
Tần Vi Vi giật mình nhưng không hiểu nhiều, nàng quay người rót tách trà đặt trước mặt Miêu Nghị rồi khoanh tay đứng một bên, nhìn Miêu Nghị cau mày trầm ngâm.
Ánh trăng mông lung, Tống Viên Phương đi vào chính sảnh nhìn Vân Báo và Phó Nguyên Khang đánh cờ trò chuyện.
- Bát gia!
Tống Viên Phương đến gần đưa một khối ngọc điệp:
- Có thư từ Đại Ma Thiên.
Phó Nguyên Khang giương mắt liếc ngọc điệp rồi tiếp tục đánh cờ, Vân Báo thì nghiêng đầu liếc Tống Viên Phương. Người nhận thư từ Đại Ma Thiên không phải Tống Viên Phương mà nên là tùy tùng của gã, nhưng Tống Viên Phương đã nói vậy thì chắc có lý do.
Vân Báo đặt một quân cờ, tùy tay cầm ngọc điệp đọc lướt, gã nhướng mày lật tay cất đi ngọc điệp, tiếp tục đánh cờ, không có phản ứng gì khác.
Tống Viên Phương chắp tay chào hai người rồi xoay đi.
Bàn cờ chậm rãi chơi xong Vân Báo đứng lên.
Phó Nguyên Khang ngồi phía đối diện cười tủm tỉm hỏi:
- Vân Báo muốn ăn quỵt sao?
- Vớ vẩn, lão tử đi tiểu thôi, chờ lão tử trở về sẽ xử ngươi sau!
Vân Báo ném cái cớ cũ rích xoay người đi vòng ra hậu đường.
Phó Nguyên Khang châm chọc nói:
- Lấy cớ nát thật.
Nhưng Phó Nguyên Khang không để bụng, gã đoán sự việc đã gần xong, dù Vân Báo có biết cũng muộn.
Mục đích thật sự của Vân Báo là chạy đi căn phòng Miêu Nghị ở, gã gõ cửa vào, vừa thấy hắn liền hỏi:
- Lén lút có chuyện gì?
Miêu Nghị không nhiều lời, hắn đưa lên hai trữ vật giới chỉ:
- Bát thúc hãy phái cao thủ lặng lẽ ném hai trữ vật giới chỉ này vào bên Yêu quốc và Linh Lung tông.
Vân Báo lẩm bẩm:
- Cái gì vậy?
Pháp lực rót vào xem, cơ mặt Vân Báo co giật, gã nhanh chóng xem xét trữ vật giới chỉ khác rồi xoe tròn mắt ngước lên nhìn Miêu Nghị.