Sĩ nông công thương, thợ rèn sắt là công, thương hội là thương.
Nếu không có chức vị, dù Kim Phi có nhiều tiền, địa vị cũng cực kỳ thấp.
Dân đi tố cáo quan, cho dù đúng hay sai thì phải đánh hai mươi gậy trước rồi hẵng tính.
“Phi Phi nói đúng đấy, ta chỉ nói bừa thôi, tiên sinh đừng làm bậy”.
Tả Trương Thị cũng sợ đến mức xua tay: “Từ trước đến nay, dân không đấu được với quan, chúng ta không động đến đám huyện lệnh được”.
Bà ta và Tả Phi Phi khó khăn lắm mới thoát khỏi cơn ác mộng bọn buôn người, bắt đầu cuộc sống mới ở núi Thiết Quán.
Nếu Kim Phi liên lụy vào, ngày tháng tốt đẹp của hai người sẽ không còn.
Lần này họ may mắn gặp được Kim Phi, lần sau còn may mắn được thế không?
Tả Trương Thị không dám cược.
“Các ngươi đừng lo, ta chắc chắn sẽ không làm bậy”.
Kim Phi giơ tay ra chỉ lên trên: “Bên trên ta có người, nếu không sao có thể đưa xà phòng thơm đến hoàng cung được?”
Tả Trương Thị lộ ra vẻ vui mừng.
Tả Phi Phi cũng rơi vào trầm tư.
Trước đây cô ấy cứ tưởng có thể bán xà phòng thơm cho hoàng cung là vì xà phòng thơm hiếm lạ và độc đáo, bây giờ Kim Phi nói thế thì mới suy ngẫm lại.
Trên đời này có rất nhiều thứ hiếm lạ, có thể đưa đồ vào trong cung vốn dĩ là bản lĩnh rồi.
“Tiên sinh có cách thật sao?”
Tả Phi Phi mừng rỡ, cũng mặc kệ lễ nghi phép tắc, túm chặt lấy tay Kim Phi.
Mối thù giết chồng giết cha, nói hai mẹ con không muốn trả thù là giả.
Nhưng trước đây không có cách nào khác, chỉ có thể đè nén nỗi thù hận vào lòng.
“Chỗ chống lưng đằng sau huyện lệnh Thanh Sơn là ai, các ngươi biết không?”
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, trước khi ra tay Kim Phi cũng phải tìm hiểu về đối phương trước.
Nếu có lai lịch quá lớn thật, y cũng sẽ không liều lĩnh xông lên.
“Chuyện này thì ta biết, ta nghe cha Phi Phi từng nói”.
Tả Trương Thị nói: “Huyện lệnh Nhung Châu háo sắc thành quen, huyện lệnh Thanh Sơn có một muội muội cực kỳ xinh đẹp, gả cho quận trưởng Nhung Châu làm tiểu thiếp”.
Kim Phi khẽ gật đầu, thầm tính toán.
Những người mua vui cho người khác bằng sắc đẹp thì khi sắc phai nhạt cũng sẽ thất sủng, quan hệ như thế này không đáng tin cậy nhất.
Nếu quận trưởng Nhung Châu háo sắc thật, không chừng bây giờ đã chuyển đối tượng si mê, không thích tiểu thiếp này nữa.
Cho dù vẫn còn thích thì cũng không thành vấn đề.
Khánh Mộ Lam bị bao vây ở núi Ngũ Lang, xảy ra ở huyện Thanh Sơn, Kim Phi không cần tự mình ra tay, chỉ cần nói với Khánh Mộ Lam một tiếng, Khánh Mộ Lam sẽ đi dạy dỗ lại huyện lệnh Thanh Sơn.
Quận trưởng Nhung Châu có lợi hại đi chăng nữa, vẫn có thể làm gì được Khánh Hâm Nghiêu ở Châu Mục được sao?
Nhưng Kim Phi không nói chắc được, chỉ gật đầu nói: “Lát nữa ta bảo người đi thu thập chứng cứ làm chuyện xằng bậy của huyện lệnh Thanh Sơn, một khi tìm được chứng cứ sẽ nhanh chóng phái người đưa lên trên”.
“Cảm ơn tiên sinh”.
Tả Trương Thị đẩy ghế ra, đứng dậy cúi người với Kim Phi: “Tiên sinh, nếu tiên sinh có thể ra mặt thay mẹ con ta, ta sẵn lòng gả Tả Phi Phi cho tiên sinh để báo đáp đại ơn của tiên sinh”.
“Không được đâu”, Kim Phi hơi cạn lời: “Nương nói thế là như thể ta có ý đồ với Phi Phi nên mới làm chuyện này vậy”.
“Ta biết rất nhiều người nói Phi Phi là sao chổi, nếu tiên sinh kiêng kỵ, không cần nạp Phi Phi làm thiếp, thu nhận nó làm nha hoàn để nó hầu hạ tiên sinh, có thể báo đáp ơn nghĩa là được”.
Dù sao Tả Trương Thị cũng đã sống mấy chục năm nên vẫn có chút khả năng nhìn người, biết Kim Phi là người coi trọng tình nghĩa nên cứ thế lấy lùi làm tiến.
“Nương hiểu lầm rồi, nốt đỏ trên mặt Phi Phi chẳng qua chỉ là một loại bệnh ngoài da thôi, không phải là sao chổi gì cả”.
Kim Phi nói: “Sau này không chừng sẽ tự biến mất”.
“Tiên sinh không chê ghét Phi Phi ư?”, Tả Trương Thị hỏi.
“Đương nhiên là không”.
“Vậy tiên sinh đồng ý cưới Phi Phi chứ?”
“Đồng… khoan đã, ta nói cưới Phi Phi lúc nào vậy?”
Kim Phi dở khóc dở cười nói.
Mặc dù độ cồn trong rượu gạo khá thấp, uống lại có vị ngọt nhưng uống nhiều cũng sẽ say.
Bây giờ đầu Kim Phi hơi choáng, suýt nữa đã bị cuốn theo vào.
Nếu không có chức vị, dù Kim Phi có nhiều tiền, địa vị cũng cực kỳ thấp.
Dân đi tố cáo quan, cho dù đúng hay sai thì phải đánh hai mươi gậy trước rồi hẵng tính.
“Phi Phi nói đúng đấy, ta chỉ nói bừa thôi, tiên sinh đừng làm bậy”.
Tả Trương Thị cũng sợ đến mức xua tay: “Từ trước đến nay, dân không đấu được với quan, chúng ta không động đến đám huyện lệnh được”.
Bà ta và Tả Phi Phi khó khăn lắm mới thoát khỏi cơn ác mộng bọn buôn người, bắt đầu cuộc sống mới ở núi Thiết Quán.
Nếu Kim Phi liên lụy vào, ngày tháng tốt đẹp của hai người sẽ không còn.
Lần này họ may mắn gặp được Kim Phi, lần sau còn may mắn được thế không?
Tả Trương Thị không dám cược.
“Các ngươi đừng lo, ta chắc chắn sẽ không làm bậy”.
Kim Phi giơ tay ra chỉ lên trên: “Bên trên ta có người, nếu không sao có thể đưa xà phòng thơm đến hoàng cung được?”
Tả Trương Thị lộ ra vẻ vui mừng.
Tả Phi Phi cũng rơi vào trầm tư.
Trước đây cô ấy cứ tưởng có thể bán xà phòng thơm cho hoàng cung là vì xà phòng thơm hiếm lạ và độc đáo, bây giờ Kim Phi nói thế thì mới suy ngẫm lại.
Trên đời này có rất nhiều thứ hiếm lạ, có thể đưa đồ vào trong cung vốn dĩ là bản lĩnh rồi.
“Tiên sinh có cách thật sao?”
Tả Phi Phi mừng rỡ, cũng mặc kệ lễ nghi phép tắc, túm chặt lấy tay Kim Phi.
Mối thù giết chồng giết cha, nói hai mẹ con không muốn trả thù là giả.
Nhưng trước đây không có cách nào khác, chỉ có thể đè nén nỗi thù hận vào lòng.
“Chỗ chống lưng đằng sau huyện lệnh Thanh Sơn là ai, các ngươi biết không?”
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, trước khi ra tay Kim Phi cũng phải tìm hiểu về đối phương trước.
Nếu có lai lịch quá lớn thật, y cũng sẽ không liều lĩnh xông lên.
“Chuyện này thì ta biết, ta nghe cha Phi Phi từng nói”.
Tả Trương Thị nói: “Huyện lệnh Nhung Châu háo sắc thành quen, huyện lệnh Thanh Sơn có một muội muội cực kỳ xinh đẹp, gả cho quận trưởng Nhung Châu làm tiểu thiếp”.
Kim Phi khẽ gật đầu, thầm tính toán.
Những người mua vui cho người khác bằng sắc đẹp thì khi sắc phai nhạt cũng sẽ thất sủng, quan hệ như thế này không đáng tin cậy nhất.
Nếu quận trưởng Nhung Châu háo sắc thật, không chừng bây giờ đã chuyển đối tượng si mê, không thích tiểu thiếp này nữa.
Cho dù vẫn còn thích thì cũng không thành vấn đề.
Khánh Mộ Lam bị bao vây ở núi Ngũ Lang, xảy ra ở huyện Thanh Sơn, Kim Phi không cần tự mình ra tay, chỉ cần nói với Khánh Mộ Lam một tiếng, Khánh Mộ Lam sẽ đi dạy dỗ lại huyện lệnh Thanh Sơn.
Quận trưởng Nhung Châu có lợi hại đi chăng nữa, vẫn có thể làm gì được Khánh Hâm Nghiêu ở Châu Mục được sao?
Nhưng Kim Phi không nói chắc được, chỉ gật đầu nói: “Lát nữa ta bảo người đi thu thập chứng cứ làm chuyện xằng bậy của huyện lệnh Thanh Sơn, một khi tìm được chứng cứ sẽ nhanh chóng phái người đưa lên trên”.
“Cảm ơn tiên sinh”.
Tả Trương Thị đẩy ghế ra, đứng dậy cúi người với Kim Phi: “Tiên sinh, nếu tiên sinh có thể ra mặt thay mẹ con ta, ta sẵn lòng gả Tả Phi Phi cho tiên sinh để báo đáp đại ơn của tiên sinh”.
“Không được đâu”, Kim Phi hơi cạn lời: “Nương nói thế là như thể ta có ý đồ với Phi Phi nên mới làm chuyện này vậy”.
“Ta biết rất nhiều người nói Phi Phi là sao chổi, nếu tiên sinh kiêng kỵ, không cần nạp Phi Phi làm thiếp, thu nhận nó làm nha hoàn để nó hầu hạ tiên sinh, có thể báo đáp ơn nghĩa là được”.
Dù sao Tả Trương Thị cũng đã sống mấy chục năm nên vẫn có chút khả năng nhìn người, biết Kim Phi là người coi trọng tình nghĩa nên cứ thế lấy lùi làm tiến.
“Nương hiểu lầm rồi, nốt đỏ trên mặt Phi Phi chẳng qua chỉ là một loại bệnh ngoài da thôi, không phải là sao chổi gì cả”.
Kim Phi nói: “Sau này không chừng sẽ tự biến mất”.
“Tiên sinh không chê ghét Phi Phi ư?”, Tả Trương Thị hỏi.
“Đương nhiên là không”.
“Vậy tiên sinh đồng ý cưới Phi Phi chứ?”
“Đồng… khoan đã, ta nói cưới Phi Phi lúc nào vậy?”
Kim Phi dở khóc dở cười nói.
Mặc dù độ cồn trong rượu gạo khá thấp, uống lại có vị ngọt nhưng uống nhiều cũng sẽ say.
Bây giờ đầu Kim Phi hơi choáng, suýt nữa đã bị cuốn theo vào.