Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chung Ngũ là thủ lĩnh cận vệ của Khánh Hoài, anh ta ở đây chứng tỏ rằng Khánh Hoài chắc chắn cũng sẽ ở quanh đây.

Khánh Hoài không phải là loại người thích khoe khoang, lúc trước Kim Phi còn là một thợ rèn, Khánh Hoài là hầu gia cao quý nhưng lại không hề làm bộ trịch thượng phái người báo cho Kim Phi đến Kim Xuyên để gặp anh ta, mà là tự mình đến làng Tây Hà thăm hỏi.

Nếu biết Kim Phi tới, Khánh Hoài nhất định sẽ ra đón.

Các cận vệ còn đang phấn khởi, nghe Kim Phi hỏi như vậy thì ai nấy đều xấu hổ cúi găm mặt.

Các cận vệ phản ứng như vậy làm Kim Phi thầm giật mình, nhíu mày nhìn chăm chằm Chung Ngũ: “Mau nói, sao lại thế này?”

“Bọn ta vô dụng, đêm qua có người lẻn vào doanh trại ám sát, Khánh hầu bị thương... Chung Ngũ cúi đầu trả lời.

“Cái trò gì vậy? Khánh hầu bị ám sát hả?” Kim Phi còn tưởng mình nghe lầm: “Các ngươi làm ăn kiểu gì thế? Mấy chục ngàn quân Khánh Gia làm ăn kiểu gì vậy?”

Đây là doanh trại chính của quân Khánh Gia, lều chỉ huy của Khánh Hoài nằm ở vị trí trung tâm doanh trại, xung quanh có chục ngàn quân Khánh Gia, quanh lầu chính còn có đội cận về do Chung Ngũ dẫn dắt luân phiên canh gác 24/24, thế mà vẫn bị ám sát?

Kim Phi cảm thấy khó tin.

Những người cận vệ đứng xung quanh càng hổ thẹn hơn.

Bất kể lý do là gì, với tư cách là cận vệ của Khánh Hoài, Khánh Hoài bị ám sát, bọn họ đều không thể trốn tránh trách nhiệm.

“Khánh hầu bây giờ đang ở đâu? Vết thương thế nào rồi?”

“Ngài ấy bị đâm vào bả vai và đùi, đang nghỉ ngơi phía sau lầu chính.”

“Sau này ta sẽ tính sổ với các ngươi!" Kim Phi chỉ vào các cận vệ đứng xung quanh, đạp Chung Ngũ một cái: “Dẫn ta đi gặp Khánh hầu!”

Chung Ngõ đi trước dẫn đường.

Lêu Khánh Hoài nghỉ ngơi ở đằng sau lầu chỉ huy, lúc Kim Phi đi qua thì phát hiện binh lính đứng canh dày đặc quanh lều trại.

Trong đó đa phần đều là những gương mặt quen thuộc.

Lúc Khánh Hoài tới Đại Tản Quan thì không chỉ mang theo cận vệ, mà còn dẫn theo hai trăm lính tinh nhuệ từ quân Thiết Lâm lại đây, dẫn đầu chính là phó tướng Từ Kiêu trước kia làm trợ thủ cho Kim Phi ở Thanh Thủy Cốc.

Ngoài nhóm người Chung Ngũ vừa đi đón Kim Phi thì tất cả đều ở chỗ này.

Có lẽ bởi vì ngày hôm qua Khánh Hoài bị ám sát, binh lính quân Thiết Lâm canh giữ xung quanh lều trại đều rất cảnh giác, đứng quây lều trại kín như bưng, cấm bất cứ người không liên quan nào tới gần.

Uy nghiêm của Kim Phi trong quân Thiết Lâm không kém cạnh với Khánh Hoài, thấy y lại đây, Từ Kiêu lập tức đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội Đại Khang: “Kim Tướng quân!”

“Kim Tướng quân!”

Các binh lính quân Thiết Lâm cũng đứng nghiêm hành lễ.

Nếu là bình thường, Kim Phi chắc chắn sẽ chào lại, nhưng lúc này y không làm thế, mà lại đanh mặt mắng: “Một đám vô dụng!”

Đám người Từ Kiêu bị mắng nhưng không hề tức giận, chỉ cảm thấy hổ thẹn.

Bọn họ đều từng đi theo Kim Phi, biết con người Kim Phi như thế nào.

Lúc trước ở Thanh Thủy Cốc đối mặt với gian nan và nguy hiểm như vậy mà Kim Phi không hề trút giận lên bọn họ.

Bây giờ mắng chửi có nghĩa là y đang thật sự tức giận, cũng có nghĩa là Kim Phi không coi bọn họ như người ngoài.

“Cút ngay! Còn chặn cửa làm gì?”

Kim Phi tức giận đạp bay Từ Kiêu.

Các binh lính khác cũng giật mình, vội vàng tránh đường. Kim Phi dẫn theo Bắc Thiên Tâm đi vào lầu chính.

Khánh Hoài năm ở trên giường, chân trái và vai trái đầu băng bó dày cộm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK