Cửu công chúa lớn lên trong hoàng cung, từ nhỏ đã đối mặt với vô kể những mưu mô, sao có thể không nghĩ đến những vấn đề mà ngay cả Thiết Thế Hâm cũng có thể nghĩ tới?
Cô ấy biết rất rõ, nếu Quan Hạ Nhi ở phương bắc xảy ra chuyện không may, sẽ có nhiều người nghỉ ngờ động cơ của cô.
Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Cửu công chúa không muốn để Quan Hạ Nhi đi về phương bắc.
Nhưng cô ấy không thể ngăn cản được.
Bây giờ, điều duy nhất mà Cửu công chúa có thể làm chính là đảm bảo chắc chắn an toàn cho Quan Hạ Nhi.
“Tiểu Ngọc, cho người đi tìm Triệu Nhạc tiên sinh, nói cho ông ta biết Hạ Nhi tỷ muốn dẫn quân ra phía bắc, để ông ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc, theo Hạ Nhi tỷ đi về phía bắc!"
Cửu công chúa mặc dù đồng ý để cho Quan Hạ Nhi ra bắc, nhưng cũng không thể để cho cô đơn độc mang quân Nương Tử đi Hi Châu.
Quan Hạ Nhi thiếu kinh nghiệm dẫn quân, đây cũng là lần đầu tiên một nữ công nhân dệt may đi viễn chinh, nhất định phải có người am hiểu quân sự đi theo.
Triệu Nhạc hiện là ứng cử viên sáng giá nhất ở làng Tây Hà.
Ông ta đã làm phụ tá cho Phạm tướng quân ở thành Vị Châu hàng chục năm, ông ta không chỉ am hiểu về quân sự mà còn hiểu rất rõ về thế cục Tây Bắc.
Quan Hạ Nhi không phải là người cứng đầu, chỉ cần để cô đi Hi Châu, nhất định sẽ nghe theo ý kiến của những người có am hiểu.
Có Triệu Nhạc đi theo, quân Nương Tử sẽ an toàn hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không phạm phải một số sai lầm ngu ngốc.
"Còn nữa, phái người đi thông báo cho Trịnh Phương, yêu cầu anh ta bảo đảm tỷ ấy an toàn. Nếu như tỷ tỷ của ta có vấn đề gì, ta sẽ lấy đầu anh ta!" Cửu công chúa nói thêm.
Trong kế hoạch của Cửu công chúa, quân Nương Tử trước tiên phải đi thuyền đến Đại Tản Quan để gặp Trịnh Phương, sau đó đến kênh Hoàng Đồng, bằng cách này, Trịnh Phương có thể bảo vệ Quan Hạ Nhi.
"Thần tuân chỉ!" Tiểu Ngọc tuân lệnh và lui ra ngoài.
Cửu công chúa nghiêng đầu nhìn Thiết Thế Hâm: "Ông phải bảo đảm cung cấp lương thảo cho tiền tuyến, không thể có bất kì sơ suất nào, biết chưa?"
"Bệ hạ yên tâm, Đại Tản Quan vô cùng đẩy đủ lương thảo!" Thiết Thế Hâm đáp.
Vùng đất Quan Trung từ xa xưa đã là một trong những kho thóc của triều đại Trung Nguyên, ban đầu khi tiêu cục Trấn Viễn tấn công thổ phỉ ở đất Tân để chia ruộng đất, thóc lúa thu được chất đống như núi.
Những loại lương thảo này dần dần được vận chuyển đến khu vực Đại Tản Quan và sẵn sàng vận chuyển trở lại Xuyên Thục thông qua sông Gia Lăng, tuy nhiên do không đủ thuyền bè nên họ chưa kịp vận chuyển trở lại.
Sau khi chiến tranh nổ ra, những lương thực này trở thành lương thực cho quân đội.
“Ông và Mãn Thương hãy điều động một nhóm khinh khí cầu và phi thuyền đến Đại Tản Quan để hỗ trợ” Cửu công chúa lại nói.
Hàn Phong và Khánh Mộ Lam đều viết thư về phương pháp dùng khinh khí cầu của Kim Phi đối phó Hải Đông Thanh, Cửu công chúa có chút lo lắng số khí cầu dự trữ ở Đại Tản Quan không đủ dùng.
"Thần tuân lệnh!" Thiết Thế Hâm đồng ý, rời khỏi thư phòng đi tìm Mãn Thương.
Ởtòa soạn nhật báo Kim Xuyên, Triệu Nhạc vẫn còn chưa ngủ, đang năm trên bàn đọc lại bản thảo mà Lý Địch vừa gửi về.
Đọc xong bản thảo, ông ta đang định đứng dậy đi lại thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa từ bên ngoài truyền vào.
"Đã trễ thế này ai còn tới tòa soạn làm gì?"
Cô ấy biết rất rõ, nếu Quan Hạ Nhi ở phương bắc xảy ra chuyện không may, sẽ có nhiều người nghỉ ngờ động cơ của cô.
Đây chính là một trong những nguyên nhân khiến Cửu công chúa không muốn để Quan Hạ Nhi đi về phương bắc.
Nhưng cô ấy không thể ngăn cản được.
Bây giờ, điều duy nhất mà Cửu công chúa có thể làm chính là đảm bảo chắc chắn an toàn cho Quan Hạ Nhi.
“Tiểu Ngọc, cho người đi tìm Triệu Nhạc tiên sinh, nói cho ông ta biết Hạ Nhi tỷ muốn dẫn quân ra phía bắc, để ông ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc, theo Hạ Nhi tỷ đi về phía bắc!"
Cửu công chúa mặc dù đồng ý để cho Quan Hạ Nhi ra bắc, nhưng cũng không thể để cho cô đơn độc mang quân Nương Tử đi Hi Châu.
Quan Hạ Nhi thiếu kinh nghiệm dẫn quân, đây cũng là lần đầu tiên một nữ công nhân dệt may đi viễn chinh, nhất định phải có người am hiểu quân sự đi theo.
Triệu Nhạc hiện là ứng cử viên sáng giá nhất ở làng Tây Hà.
Ông ta đã làm phụ tá cho Phạm tướng quân ở thành Vị Châu hàng chục năm, ông ta không chỉ am hiểu về quân sự mà còn hiểu rất rõ về thế cục Tây Bắc.
Quan Hạ Nhi không phải là người cứng đầu, chỉ cần để cô đi Hi Châu, nhất định sẽ nghe theo ý kiến của những người có am hiểu.
Có Triệu Nhạc đi theo, quân Nương Tử sẽ an toàn hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không phạm phải một số sai lầm ngu ngốc.
"Còn nữa, phái người đi thông báo cho Trịnh Phương, yêu cầu anh ta bảo đảm tỷ ấy an toàn. Nếu như tỷ tỷ của ta có vấn đề gì, ta sẽ lấy đầu anh ta!" Cửu công chúa nói thêm.
Trong kế hoạch của Cửu công chúa, quân Nương Tử trước tiên phải đi thuyền đến Đại Tản Quan để gặp Trịnh Phương, sau đó đến kênh Hoàng Đồng, bằng cách này, Trịnh Phương có thể bảo vệ Quan Hạ Nhi.
"Thần tuân chỉ!" Tiểu Ngọc tuân lệnh và lui ra ngoài.
Cửu công chúa nghiêng đầu nhìn Thiết Thế Hâm: "Ông phải bảo đảm cung cấp lương thảo cho tiền tuyến, không thể có bất kì sơ suất nào, biết chưa?"
"Bệ hạ yên tâm, Đại Tản Quan vô cùng đẩy đủ lương thảo!" Thiết Thế Hâm đáp.
Vùng đất Quan Trung từ xa xưa đã là một trong những kho thóc của triều đại Trung Nguyên, ban đầu khi tiêu cục Trấn Viễn tấn công thổ phỉ ở đất Tân để chia ruộng đất, thóc lúa thu được chất đống như núi.
Những loại lương thảo này dần dần được vận chuyển đến khu vực Đại Tản Quan và sẵn sàng vận chuyển trở lại Xuyên Thục thông qua sông Gia Lăng, tuy nhiên do không đủ thuyền bè nên họ chưa kịp vận chuyển trở lại.
Sau khi chiến tranh nổ ra, những lương thực này trở thành lương thực cho quân đội.
“Ông và Mãn Thương hãy điều động một nhóm khinh khí cầu và phi thuyền đến Đại Tản Quan để hỗ trợ” Cửu công chúa lại nói.
Hàn Phong và Khánh Mộ Lam đều viết thư về phương pháp dùng khinh khí cầu của Kim Phi đối phó Hải Đông Thanh, Cửu công chúa có chút lo lắng số khí cầu dự trữ ở Đại Tản Quan không đủ dùng.
"Thần tuân lệnh!" Thiết Thế Hâm đồng ý, rời khỏi thư phòng đi tìm Mãn Thương.
Ởtòa soạn nhật báo Kim Xuyên, Triệu Nhạc vẫn còn chưa ngủ, đang năm trên bàn đọc lại bản thảo mà Lý Địch vừa gửi về.
Đọc xong bản thảo, ông ta đang định đứng dậy đi lại thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa từ bên ngoài truyền vào.
"Đã trễ thế này ai còn tới tòa soạn làm gì?"