Lạc Lan an ủi một lúc rôi tiên Lão Uông đi.
Sau khi Lão Uông rời đi, đôi lông mày của Lạc Lan không khỏi nhíu lại.
Cô ấy nói là không sốt ruột, nhưng sao có thể thật sự không sốt ruột cho. được?
Nhưng Lão Uông đã nóng lòng như thế rồi, nếu cô ấy còn tiếp tục đổ thêm đầu vào lửa tiếp, thì có khi anh ta có thể xông vào đánh nhau với thổ ty luôn thật.
Trước kia bọn họ đã lén vận chuyển hai cái khinh khí cầu đến đây, cho nên nếu thật sự đánh nhau thì các nhân viên hộ tống chỉ cần bay lên bầu trời là thắng, cho nên Lạc Lan không sợ, cô ấy thậm chí còn có thể cho nổ bay tên thổ ty đã bắt chẹt mình lên trời nữa.
Nhưng bọn họ không phải đến để tranh đấu, đừng nói chỉ là cho nổ bay một tên thổ ty, mà kể cả có san bằng cả nước K, mà vẫn không mang được hạt giống về, thì cũng là thất bại.
Cho nên dù Lạc Lan có sốt ruột nhiều đến đâu, thì cô ấy cũng chỉ có thể kìm nén bản thân để đàm phán với thổ ty, hơn nữa còn phải trấn an Lão Uông đang càng lúc càng nóng giận.
Lạc Lan thở dài, cô ấy chuẩn bị xoay người trở về phòng, thì bỗng phía sau có tiếng bước chân vội vàng truyền đến.
Thuộc hạ của cô vội vàng chạy chậm đến đây, nhỏ giọng thông báo: “Chưởng quầy, Mã đại ca đã trở về, hiện tại đang cùng với tướng quân Trịnh chờ ngài!”
“Mã đại ca đã về rồi ư?”
Lạc Lan ngạc nhiên lại vui mừng: “Đội trưởng Uông vừa mới đi, ngươi nói cho anh ta một tiếng!”
Vừa rồi Lão Uông còn nhắc đến khi nào thì Mã Văn Húc trở về, ai ngờ chân trước anh ta vừa đi khỏi, thì Mã Văn Húc đã trở về rồi.
Lão Uông mới rời đi nên chưa đi được xa, thuộc hạ của Lạc Lan nhanh chóng đuổi kịp anh ta, hai người họ cùng nhau bước vào tiền viện.
Trong thư phòng, Mã Văn Húc đang nhìn ra cửa sổ, nhíu mày, Trịnh Trì Viễn thì đang nhìn mấy thứ tròn tròn gồ ghề trong tay một cách tò mò, khi nghe tiếng bước chân của Lão Uông và Lạc Lan, hai người họ cùng nhìn về phía cửa.
“Ha ha, Lão Mã, cuối cùng ngươi cũng đã về rồi!”
Lão Uông tiến lên ôm lấy Mã Văn Húc: “Trên đường thuận lợi hết chứ hả?”
“Rất thuận lợi," Mã Văn Húc gật đầu.
Lạc Lan đứng bên cũng cười, thi lễ với Trịnh Trì Viễn: “Tướng quân Trịnh!”
“Lạc Lan cô nương, Trịnh Trì Viễn gật đầu, xem như đáp lễ, rồi mới cầm mấy thứ tròn tròn gồ ghề hỏi: “Đây là cái gì?”
“Cái này gọi là quả nhãn, nó là một loại quả, bóc vỏ ra là có thể ăn.”
Lạc Lan cầm lấy một quả nhấn, cô ấy dùng tay bóp vỡ vỏ để làm mẫu cho. Trịnh Trì Viễn.
“Cái thứ cứng cứng bên trong có thể ăn được không?”
“Đó là hạt nhãn, không ăn được đâu.”
“Hạt không ăn được, chỉ có một lớp mỏng ở giữa mới ăn được, thế này mà cũng gọi là quả à?”
Sau khi Lão Uông rời đi, đôi lông mày của Lạc Lan không khỏi nhíu lại.
Cô ấy nói là không sốt ruột, nhưng sao có thể thật sự không sốt ruột cho. được?
Nhưng Lão Uông đã nóng lòng như thế rồi, nếu cô ấy còn tiếp tục đổ thêm đầu vào lửa tiếp, thì có khi anh ta có thể xông vào đánh nhau với thổ ty luôn thật.
Trước kia bọn họ đã lén vận chuyển hai cái khinh khí cầu đến đây, cho nên nếu thật sự đánh nhau thì các nhân viên hộ tống chỉ cần bay lên bầu trời là thắng, cho nên Lạc Lan không sợ, cô ấy thậm chí còn có thể cho nổ bay tên thổ ty đã bắt chẹt mình lên trời nữa.
Nhưng bọn họ không phải đến để tranh đấu, đừng nói chỉ là cho nổ bay một tên thổ ty, mà kể cả có san bằng cả nước K, mà vẫn không mang được hạt giống về, thì cũng là thất bại.
Cho nên dù Lạc Lan có sốt ruột nhiều đến đâu, thì cô ấy cũng chỉ có thể kìm nén bản thân để đàm phán với thổ ty, hơn nữa còn phải trấn an Lão Uông đang càng lúc càng nóng giận.
Lạc Lan thở dài, cô ấy chuẩn bị xoay người trở về phòng, thì bỗng phía sau có tiếng bước chân vội vàng truyền đến.
Thuộc hạ của cô vội vàng chạy chậm đến đây, nhỏ giọng thông báo: “Chưởng quầy, Mã đại ca đã trở về, hiện tại đang cùng với tướng quân Trịnh chờ ngài!”
“Mã đại ca đã về rồi ư?”
Lạc Lan ngạc nhiên lại vui mừng: “Đội trưởng Uông vừa mới đi, ngươi nói cho anh ta một tiếng!”
Vừa rồi Lão Uông còn nhắc đến khi nào thì Mã Văn Húc trở về, ai ngờ chân trước anh ta vừa đi khỏi, thì Mã Văn Húc đã trở về rồi.
Lão Uông mới rời đi nên chưa đi được xa, thuộc hạ của Lạc Lan nhanh chóng đuổi kịp anh ta, hai người họ cùng nhau bước vào tiền viện.
Trong thư phòng, Mã Văn Húc đang nhìn ra cửa sổ, nhíu mày, Trịnh Trì Viễn thì đang nhìn mấy thứ tròn tròn gồ ghề trong tay một cách tò mò, khi nghe tiếng bước chân của Lão Uông và Lạc Lan, hai người họ cùng nhìn về phía cửa.
“Ha ha, Lão Mã, cuối cùng ngươi cũng đã về rồi!”
Lão Uông tiến lên ôm lấy Mã Văn Húc: “Trên đường thuận lợi hết chứ hả?”
“Rất thuận lợi," Mã Văn Húc gật đầu.
Lạc Lan đứng bên cũng cười, thi lễ với Trịnh Trì Viễn: “Tướng quân Trịnh!”
“Lạc Lan cô nương, Trịnh Trì Viễn gật đầu, xem như đáp lễ, rồi mới cầm mấy thứ tròn tròn gồ ghề hỏi: “Đây là cái gì?”
“Cái này gọi là quả nhãn, nó là một loại quả, bóc vỏ ra là có thể ăn.”
Lạc Lan cầm lấy một quả nhấn, cô ấy dùng tay bóp vỡ vỏ để làm mẫu cho. Trịnh Trì Viễn.
“Cái thứ cứng cứng bên trong có thể ăn được không?”
“Đó là hạt nhãn, không ăn được đâu.”
“Hạt không ăn được, chỉ có một lớp mỏng ở giữa mới ăn được, thế này mà cũng gọi là quả à?”