Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Phi nhẹ nhàng kéo cô ấy đến, hôn thật mạnh vào môi cô ấy.

Sau đó y khiêu khích nhìn Khánh Mộ Lam đang tròn xoe mắt: “Đã đến bước này rồi”.

“Các... các người..."

Khánh Mộ Lam chỉ vào Kim Phi, rồi lại chỉ vào Cửu công chúa, miệng há ra có thể nhét được một quả trứng.

“Sau này Vũ Dương là người của ta rồi, cô có thể chuyển lời về kinh thành, cứ nói với đám quyền quý đó là do ta chém, họ muốn báo thù thì đến Xuyên Thục tìm ta, ông đây tiếp hết”.

Nói rồi Kim Phi ôm lấy bả vai Cửu công chúa, ôm cô ấy vào lòng: “Cô còn có gì muốn hỏi không?”

“Tiên sinh...” Cửu công chúa nhìn Kim Phi, ánh mắt long lanh.

Kim Phi là người thiết thực, không đến lúc bất đắc dĩ thì y đều rất khiêm tốn.

Từ nhỏ đến lớn, môi trường sống của Cửu công chúa cũng rất ít người nói với cô ấy những lời thế này.

Mọi người khi gặp cô ấy đều cung kính, nịnh nọt. Có lẽ thiếu thứ gì thì sẽ thích thứ đó.

Trong mắt Cửu công chúa, lúc này Kim Phi có sức hấp dẫn kỳ lạ.





Cũng lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được cái ôm của một người đàn ông lại khiến mình cảm thấy thấy bình yên như thế.

Khánh Mộ Lam vốn còn muốn hỏi Kim Phi định làm thế nào, lúc nào thì thành hôn với Cửu công chúa.

Nhưng Cửu công chúa không cho cô ấy có cơ hội hỏi: “Tiên sinh, chuyện hôm nay thuận lợi chứ?”

“Cũng có thể nói là suôn sẻ, Chu tiền sinh đã tập hợp mấy ngàn người dân, có thể đi làm bất cứ lúc nào”. “Linh Lung cô nương thì sao?”, Cửu công chúa lại hỏi.

“Linh Lung cũng chuẩn bị xong rồi, chỉ cần lương thực đến, có thể phái người đi bất cứ lúc nào”.

Khánh Mộ Lam thấy hai người bắt đầu nói đến chính sự, mình không thể xen lời vào được, đứng đây cũng gượng, chỉ đành nhón chân đi ra ngoài.

“Tiên sinh, Mộ Lam tỷ đi

Cửu công chúa đẩy Kim Phi tỏ ý y có thể buông ra rồi.

“Đi rồi thì càng tốt”.

Kim Phi không những không buông ra mà ngược lại cởi giày ra, chui vào trong chăn, ôm cả người Cửu công chúa vào lòng: “Người nói tiếp đi”.

“Háo sắc!”

Cửu công chúa buồn bực mắng Kim Phi, nhưng không vùng ra, còn chui đầu vào ngực y.

Hai người nói chính sự một lúc, lúc thì nói mấy câu tình cảm, mãi đến khi Thấm Nhi ho một tiếng nhắc nhở Kim Phi, Kim Phi mới buông Cửu công chúa ra.

“Hai người tình tứ đủ chưa vậy?”, Khánh Mộ Lam bưng đĩa bước vào: “Sắp nửa đêm rồi, tiên sinh nên về rồi nhỉ?”

“Vậy được, ta về trước đây, người dưỡng bệnh cho khỏe, đừng lo lắng, bên ngoài đã có ta”.

Dù sao Khánh Mộ Lam đã biết rồi, Kim Phi cũng không che giấu gì nữa, cúi đầu hôn lên mặt Cửu công chúa.

“Tiên sinh, ta và Thấm Nhi đều đang nhìn này, ngài có thể tém tém lại được không?”

Khánh Mộ Lam tức đến mức siết chặt nằm đấm. Sắc mặt Thấm Nhi đứng bên cửa cũng khá khó coi. “Ta hôn vợ ta thì cần kiêng dè gì chứ?”

Kim Phi liếc nhìn Khánh Mộ Lam và Thấm Nhị, cúi đầu xuống lại hôn một cái.

“Ngài mau đi đi”. Cửu công chúa cười khổ đẩy Kim Phi ra. Kim Phi xoa đầu Cửu công chúa, lúc này mới rời đi.

Lúc đi ngang qua cửa, y còn nhướng mày với Thấm Nhi như khiêu khích.

'Thấm Nhi và Cửu công chúa cùng một tính cách, bình thường cực kỳ kiêu ngạo, thi thoảng còn muốn đâm chọc.

Kim Phi đã muốn chỉnh đốn cô ấy từ lâu rồi nhưng tiếc là không đánh lại.

Bây giờ cuối cùng cũng tìm được cách rồi. Cửu công chúa nhìn bóng lưng Kim Phi, mỉm cười.

Cô ấy chưa từng thấy mặt trẻ con như vậy của Kim Phi.

Vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy ngọt ngào. “Đừng nhìn nữa, mau ăn đi”. Khánh Mộ Lam đứng chản tầm nhìn của Cửu công chúa.

“Tiên sinh vừa về đến nhà đã chạy vội đến đây, cũng không biết đã ăn chưa”.

Cửu công chúa võ trán: “Vừa rồi quên hỏi ngài ấy rồi”.

“Thôi xong, lại một người nữa rơi vào bẫy rồi...

Khánh Mộ Lam đỡ trán, mặt đầy vẻ cạn lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK