Rời khỏi nơi nhân lúc cháy nhà hôi của kia, Kim Phi bắt đầu thúc ngựa chạy như điên.
Y không có lòng yêu thương bác ái vô bờ bến, mà từ xưa đến nay cũng chưa bao giờ muốn làm chúa cứu thế.
Nhưng y là người đã từng chứng kiến thời kỳ thái bình thịnh vượng, thực sự không thể trơ mắt nhìn người dân khắp nơi chết đói mà thờ ơ.
Nhất là khi có khả năng giúp đỡ người dân một phen nhưng lại không làm được.
Sau khi xử lý đám chó săn kia, cơn tức giận trong lòng y không những không nguôi ngoai mà càng ngày càng dữ dội.
Từng hồi từng hồi cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.
'Y muốn làm chút gì đó cho người dân, nhưng lại cảm thấy mình không biết bắt đầu từ đâu.
"Rốt cuộc ta nên làm thế nào đây?” Suốt đường đi, Kim Phi cứ mãi suy nghĩ tới vấn đề này.
Nhưng suy nghĩ mấy ngày, cho đến khi về tới Kim Xuyên, Kim Phi cũng chưa nghĩ ra cách gì.
Trái lại, vì chứng kiến quá nhiều bi kịch của người dân trên đường đi, nên nỗi tức giận bị đè nén trong lòng y càng trở nên nghiêm trọng.
Kể từ khi vào lãnh thổ Xuyên Thục, gương mặt Kim Phi chưa có một lần tươi cười nào.
Y ởphía đông đi về, qua sông Gia Lăng, đối diện là đỉnh Song Đà.
Ở bờ tây sông Gia Lăng, thi thể của bọn thổ phi bị Thiết Ngưu treo trên bờ sông vẫn đang đung đưa trong gió lạnh.
Nhân viên hộ tống tới nghênh đón mà trong lòng không khỏi lo lắng, khi phát hiện Kim Phi đang nhìn những thi thể treo ờ bờ sông.
Hắn cũng được coi là nhân viên hộ tống kỳ cựu, biết Kim Phi phản đối việc giết tù nhân, nên sợ Kim Phi nổi giận.
Nhưng lần này vẻ mặt Kim Phi lại không hề thay đổi gì, chỉ nhìn một lúc rồi quay đi.
Trên đường đi, y đã nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng mà trước đây y chưa bao giờ tưởng tượng được.
Quá khủng khiếp! Cơn đói khát thê thảm!
Kiếp trước khi còn đi học, trong kỳ nghỉ lễ ngày 1/5, Kim Phi vô tình làm mất ví tiền trên đường đi tìm việc làm.
Lúc đó lại không có app cho vay nào cả, mà thậm chí cả điện thoại Kim Phi còn không có.
Ví tiền đó là toàn bộ tài sản của y, nếu mất ví thì y thậm chí không còn tiền để mua thức ăn.
Mặc dù các bạn cùng lớp đã về, nhưng giáo viên vẫn ở trong trường, thực ra y có thể mượn giáo viên một ít tiền ăn trước.
Các bạn cùng lớp đều biết y có gia cảnh khó khăn đi học cũng từng lãnh trợ cấp, mà người càng nghèo thì lại càng nhạy cảm.
Rất nhiều học sinh có gia cảnh khó khăn, sẽ thấy đây là một chuyện hết sức xấu hổ.
Trái lại là những người có gia đình khá giả lại không ngại ngùng chút nào mà đi nhận trợ cấp, thậm chí còn cảm thấy tự hào.
Vì lòng tự trọng nên Kim Phi quyết định chịu đựng qua kỳ nghỉ lễ 1/5 thay vì đi mượn tiền giáo viên.
Khi đó y thường xuyên làm việc bán thời gian, lại có một người bạn cùng lớp đã mượn y 300 tệ, mà số tiền này đủ cho y dùng vào tháng sau.
Không phải chỉ có năm ngày thôi sao, cũng không chết đói được đâu nhỉ?
Ngày đầu tiên thì còn ổn, chỉ cần uống chút nước là qua.
Tới ngày thứ hai, Kim Phi cảm thấy ruột gan mình nóng bừng khó chịu.
Nhưng nhịn rồi cũng qua.
Đến ngày thứ ba, đã không còn là cơn đau bụng đơn giản nữa mà y bắt đầu thèm ăn, lục lọi các hộp, tủ để tìm kiếm những thực phẩm có thể đã vô tình bị bỏ quên ở đâu đó.
Thậm chí còn lục lọi ngăn kéo của mấy người bạn cùng phòng.
Nhưng nam sinh tiêu tiền đều là ăn xài hoang phí, cuối tháng đói hai bữa là chuyện bình thường, nên căn bản là trong ký túc xá không tìm thấy một miếng ăn nào.
Kim Phi chỉ có thể bất lực nằm ngửa trên giường.
Đến ngày thứ tư, cơn đói khát như bị một con mèo cào, cấu, liên tục cào cấu y, thúc giục y đứng dậy đi tìm thức ăn.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Kim Phi đành phải ra khỏi ký túc xá, hy vọng sẽ may mắn nhặt được gì đó dù chỉ năm mươi xu.
Đáng tiếc ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của y, đi vòng quanh khuôn viên trường mấy lần cũng không thấy một xu nào.
Đang là giờ ăn trưa, căng tin cũng mở hai cửa sổ cho những học sinh không về nhà trong kỳ nghỉ lễ.
Khi đi ngang qua căng tin, Kim Phi nhìn thấy những học sinh khác vứt thức ăn thừa vào thùng rác, Kim Phi đột nhiên nảy ra ý tưởng đi nhặt đồ ăn.
Y không có lòng yêu thương bác ái vô bờ bến, mà từ xưa đến nay cũng chưa bao giờ muốn làm chúa cứu thế.
Nhưng y là người đã từng chứng kiến thời kỳ thái bình thịnh vượng, thực sự không thể trơ mắt nhìn người dân khắp nơi chết đói mà thờ ơ.
Nhất là khi có khả năng giúp đỡ người dân một phen nhưng lại không làm được.
Sau khi xử lý đám chó săn kia, cơn tức giận trong lòng y không những không nguôi ngoai mà càng ngày càng dữ dội.
Từng hồi từng hồi cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.
'Y muốn làm chút gì đó cho người dân, nhưng lại cảm thấy mình không biết bắt đầu từ đâu.
"Rốt cuộc ta nên làm thế nào đây?” Suốt đường đi, Kim Phi cứ mãi suy nghĩ tới vấn đề này.
Nhưng suy nghĩ mấy ngày, cho đến khi về tới Kim Xuyên, Kim Phi cũng chưa nghĩ ra cách gì.
Trái lại, vì chứng kiến quá nhiều bi kịch của người dân trên đường đi, nên nỗi tức giận bị đè nén trong lòng y càng trở nên nghiêm trọng.
Kể từ khi vào lãnh thổ Xuyên Thục, gương mặt Kim Phi chưa có một lần tươi cười nào.
Y ởphía đông đi về, qua sông Gia Lăng, đối diện là đỉnh Song Đà.
Ở bờ tây sông Gia Lăng, thi thể của bọn thổ phi bị Thiết Ngưu treo trên bờ sông vẫn đang đung đưa trong gió lạnh.
Nhân viên hộ tống tới nghênh đón mà trong lòng không khỏi lo lắng, khi phát hiện Kim Phi đang nhìn những thi thể treo ờ bờ sông.
Hắn cũng được coi là nhân viên hộ tống kỳ cựu, biết Kim Phi phản đối việc giết tù nhân, nên sợ Kim Phi nổi giận.
Nhưng lần này vẻ mặt Kim Phi lại không hề thay đổi gì, chỉ nhìn một lúc rồi quay đi.
Trên đường đi, y đã nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng mà trước đây y chưa bao giờ tưởng tượng được.
Quá khủng khiếp! Cơn đói khát thê thảm!
Kiếp trước khi còn đi học, trong kỳ nghỉ lễ ngày 1/5, Kim Phi vô tình làm mất ví tiền trên đường đi tìm việc làm.
Lúc đó lại không có app cho vay nào cả, mà thậm chí cả điện thoại Kim Phi còn không có.
Ví tiền đó là toàn bộ tài sản của y, nếu mất ví thì y thậm chí không còn tiền để mua thức ăn.
Mặc dù các bạn cùng lớp đã về, nhưng giáo viên vẫn ở trong trường, thực ra y có thể mượn giáo viên một ít tiền ăn trước.
Các bạn cùng lớp đều biết y có gia cảnh khó khăn đi học cũng từng lãnh trợ cấp, mà người càng nghèo thì lại càng nhạy cảm.
Rất nhiều học sinh có gia cảnh khó khăn, sẽ thấy đây là một chuyện hết sức xấu hổ.
Trái lại là những người có gia đình khá giả lại không ngại ngùng chút nào mà đi nhận trợ cấp, thậm chí còn cảm thấy tự hào.
Vì lòng tự trọng nên Kim Phi quyết định chịu đựng qua kỳ nghỉ lễ 1/5 thay vì đi mượn tiền giáo viên.
Khi đó y thường xuyên làm việc bán thời gian, lại có một người bạn cùng lớp đã mượn y 300 tệ, mà số tiền này đủ cho y dùng vào tháng sau.
Không phải chỉ có năm ngày thôi sao, cũng không chết đói được đâu nhỉ?
Ngày đầu tiên thì còn ổn, chỉ cần uống chút nước là qua.
Tới ngày thứ hai, Kim Phi cảm thấy ruột gan mình nóng bừng khó chịu.
Nhưng nhịn rồi cũng qua.
Đến ngày thứ ba, đã không còn là cơn đau bụng đơn giản nữa mà y bắt đầu thèm ăn, lục lọi các hộp, tủ để tìm kiếm những thực phẩm có thể đã vô tình bị bỏ quên ở đâu đó.
Thậm chí còn lục lọi ngăn kéo của mấy người bạn cùng phòng.
Nhưng nam sinh tiêu tiền đều là ăn xài hoang phí, cuối tháng đói hai bữa là chuyện bình thường, nên căn bản là trong ký túc xá không tìm thấy một miếng ăn nào.
Kim Phi chỉ có thể bất lực nằm ngửa trên giường.
Đến ngày thứ tư, cơn đói khát như bị một con mèo cào, cấu, liên tục cào cấu y, thúc giục y đứng dậy đi tìm thức ăn.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Kim Phi đành phải ra khỏi ký túc xá, hy vọng sẽ may mắn nhặt được gì đó dù chỉ năm mươi xu.
Đáng tiếc ông trời không nghe thấy lời cầu nguyện của y, đi vòng quanh khuôn viên trường mấy lần cũng không thấy một xu nào.
Đang là giờ ăn trưa, căng tin cũng mở hai cửa sổ cho những học sinh không về nhà trong kỳ nghỉ lễ.
Khi đi ngang qua căng tin, Kim Phi nhìn thấy những học sinh khác vứt thức ăn thừa vào thùng rác, Kim Phi đột nhiên nảy ra ý tưởng đi nhặt đồ ăn.