Con hổ bị bắn trúng một chân càng thêm hung dữ, nó giơ móng vuốt trước bên phải lớn bằng chiếc quạt đánh về phía Trương Mãn Thương.
Trương Mãn Thương hoảng sợ sắc mặt trắng bệch lăn xuống dưới năm sáu mét theo sườn núi.
Con hổ tức giận gầm gừ, dựa vào ba chân còn lại đứng lên tiếp tục đuổi theo.
Xoẹt!
Lại thêm một mũi tên nữa bắn trúng chân sau bên trái.
Hai chân bên trái đều bị mũi tên đâm xuyên qua, con hổ lập tức mất cân bằng ngã xuống đất.
Dù thế con hổ vẫn rất hung hăng, hai chân phải khua trên mặt đất đào ra hai cái hố lớn.
Tiếng gầm gừ vang lên cực kỳ chói tai khiến đám phụ nữ trong làng mặt mày tái mét.
Kim Phi cầm cung nỏ đứng cách đó hai mươi mét bắn thêm một mũi tên nữa vào đầu con hổ.
Phần đầu trúng tên, con hổ dần không còn vùng vẫy nữa.
Dù đời trước hay đời này đây đều là lần đầu tiên Kim Phi đối mặt trực tiếp với hổ.
Vừa rồi lúc đang căng thẳng nên không có cảm giác gì, bây giờ hổ đã chết, Kim Phi mới nhận ra tim mình đập rất nhanh, hai tay cầm cung nỏ cũng run rẩy không ngừng.
Đám phụ nữ lúc nãy còn kiêu ngạo, giờ đa số đã khiếp sợ hai chân mềm nhũn ngồi xuống đất run rẩy.
Họ vẫn còn bình thường, Trương Mãn Thương đã đi một vòng trước cổng Địa Ngục càng nhếch nhác, dưới mông ướt đẫm ngồi bệt xuống đất run rẩy không thôi, răng đánh vào nhau vang lên từng tiếng cành cạch, bộ dạng đã bị dọa đến mất hồn.
“Con trai của ta!”
Bà cụ nhà họ Trương chạy đến kéo Trương Mãn Thương sang một bên, thấy con trai không bị thương mới quỳ xuống dập đầu với Kim Phi.
Thấy bà cụ quỳ xuống, Lâm Vân Phương và cô em chồng cũng không dám đứng lên vội vàng quỳ xuống theo.
Kim Phi không quen với kiểu cách quỳ lạy của người thời xưa, nhất là khi đối phương còn là một bà lão, y vội vươn tay kéo bà cụ nhà họ Trương lên: “Bác gái, bác đừng như thế, bác đã lớn tuổi mà còn dập đầu với ta không phải làm ta tổn thọ sao?”
“Tiểu ca nhà họ Kim, đây là ơn cứu mạng, ngươi nhận được”.
Bà cụ nhà họ Trương bật khóc nói: “Sau khi về nhà ta sẽ xây bia trường sinh cho ngươi, đặt cùng chỗ với bài vị của tổ tiên, cung kính cả đời”.
“Không cần! Không cần!”
Kim Phi và trưởng làng vừa chạy đến cùng nói mãi mới kéo được mấy người nhà họ Trương đứng lên.
Đám phụ nữ thấy hổ đã bị bắn chết cũng túm lại vây quanh.
Trong thời kỳ khó khăn, mọi người đều tôn thờ kẻ mạnh.
Dù trước đó Kim Phi ở trong làng như thế nào, bây giờ ánh mắt mọi người nhìn y đã khác hẳn.
Kim Phi gi3t chết hổ trước mặt họ, cứu được Trương Mãn Thương khiến đám phụ nữ có cảm giác như đang nằm mơ.
Nhưng con hổ nằm bên cạnh nhắc nhở họ đây không phải là mơ.
“Kim… Kim Phi, huynh giỏi quá, một mình huynh có thể giết được con hổ lớn như thế”.
Hai mắt Tiểu Ngọc sáng rực nhìn chằm chằm Kim Phi.
Có cô gái nào mà không mơ mộng? Kim Phi từ nhỏ chỉ biết đến học hành, chưa từng trải qua phong ba bão táp, dĩ nhiên đám đàn ông nhà nông khác không thể so được với y về nhan sắc.
Không chỉ mắt Tiểu Ngọc sáng rực mà các cô gái trong độ tuổi khác hoặc phụ nữ có con gái cũng nhìn Kim Phi với ánh mắt như thế.
Trước đó không cô gái nào đồng ý gả đến, sợ gả cho y sẽ không có cơm ăn.
Nhưng bây giờ họ đã nhìn thấy một mặt khác của Kim Phi.
Ngay cả hổ mà y cũng có thể bắn chết, thế còn không nuôi được cả nhà sao?
Gả cho anh hùng giết hổ, sau này trong làng còn có ai dám bắt nạt mình nữa?
Thím Ba lúc nãy dẫn đầu mắng Kim Phi giờ cũng cảm thấy mặt mình nóng rát.
“Tiểu… Tiểu Phi, lúc nãy là ta không đúng…”
Thím Ba chủ động xin lỗi nên Kim Phi cũng lười so đo với một phụ nữ thôn quê, y xua tay nói: “Không sao đâu thím, đã qua cả rồi”.
“Đúng thế, đều đã qua rồi, không nhắc lại nữa”.
Trưởng làng vỗ vai Kim Phi, vui vẻ bật cười nói: “Được lắm đấy! Ha ha, làng Tây Hà chúng ta cũng đã có một anh hùng bắn chết hổ, sau này ta xem người nào dám coi thường chúng ta”.
Làng Quan Gia, làng Điền Gia xung quanh đều là những tộc làng chỉ có một họ, mà làng Tây Hà là một nhóm người nghèo tập hợp lại vì sự hỗn loạn của quân đội và nạn đói, đến từ khắp nơi, dĩ nhiên không đoàn kết bằng những làng tộc nên làng Tây Hà thường bị các làng khác bắt nạt.
Ngay cả những tên thổ phỉ cưỡi ngựa thu lệ phí cũng sẽ thu phí của người làng Tây Hà nhiều hơn người làng khác một cân thóc.
Bây giờ thì tốt rồi, làng Tây Hà đã có một anh hùng đánh hổ, các làng khác có muốn bắt nạt họ nữa cũng phải suy xét cẩn thận.
Dù sao mỗi anh hùng đánh hổ cũng không phải là người tầm thường, một là đàn ông có bản lĩnh cao siêu, hai là thợ săn giỏi về chế tạo bẫy, người nào cũng không phải là người dễ chọc vào.
…
Dưới chân núi, Quan Hạ Nhi vẫn đang lo lắng, rửa bát xong thì ra ngoài đi tìm Kim Phi.
Mới vừa ra khỏi làng đã nghe tiếng hổ gầm gừ.
Cô hoàn hồn lại cũng mặc kệ nỗi sợ, điên cuồng chạy đến sau núi.
Trời đã tối, Kim Phi lại bị đám người vây xung quanh, Quan Hạ Nhi nhìn một vòng không thấy bóng dáng Kim Phi đâu, cảm thấy cả người không còn sức lực ngồi xuống đất gào khóc: “Tướng công!! ”
“Ở đây, ở đây!”
Kim Phi nghe thấy tiếng gọi của Quan Hạ Nhi vội vàng đẩy đám người ra: “Chẳng phải bảo nàng ở nhà rồi sao? Sao lại chạy lên núi?”
“Tướng công, chàng không sao chứ?”
Quan Hạ Nhi trước giờ luôn xấu hổ như không nhìn thấy người xung quanh, đứng lên chạy đến cạnh Kim Phi ôm chặt lấy cánh tay y.
Sợ rằng buông tay ra y sẽ biến đi mất.
“Không sao”.
Kim Phi cảm thấy ấm áp: “Một con hổ thôi, hai mũi tên của ta đã bắn chết nó rồi”.
Nói rồi còn kéo Quan Hạ Nhi chen vào đám đông, đắc ý chỉ vào con hổ dưới đất.
Quan Hạ Nhi vừa nhìn đã nhận ra một nửa mũi tên còn lại đâm vào trên đầu con hổ, đúng là mũi tên của Kim Phi.
Đến lúc này, Quan Hạ Nhi mới nhận ra đám phụ nữ xung quanh đều mập mờ nhìn mình.
Cô buông cánh tay Kim Phi ra, mặt đỏ bừng.
“Này vợ Kim Phi, người đàn ông của ngươi giỏi lắm, sau này ngươi có phúc rồi”.
Thím Ba nói đùa: “Kết hôn rồi thì khác hẳn, trở thành đàn ông rồi là có thể giết cả hổ luôn”.
“Thím này, thím đừng nói nữa, da mặt Hạ Nhi mỏng lắm, lát nữa sẽ bị thím chọc cho khóc mất, còn bắt ta phải dỗ dành”.
Kim Phi nhận ra Quan Hạ Nhi xấu hổ đến mức sắp chui đầu vào quần áo trong, y khẽ cười bảo vệ cô ở phía sau mình.
“Ôi xem kìa, bảo vệ nó luôn kìa?”
“Này vợ Kim Phi, xấu hổ gì chứ, tướng công ngươi đánh chết hổ, bọn ta mừng cho ngươi đó”.
“Ta nhìn thấy ngươi là ghen tỵ đỏ mắt luôn đây này”.
“Ta đỏ mắt đấy thì làm sao, hổ đáng tiền mà, đem đến phủ huyện còn được khen thưởng, ngươi không đỏ mắt chắc?”
“Số mệnh của vợ Kim Phi tốt thật”.
Không ít phụ nữ ngưỡng mộ nhìn Quan Hạ Nhi.
Thời đại này, địa vị của phụ nữ rất thấp, đàn ông muốn đánh là đánh, muốn mắng chửi là mắng, người bảo vệ vợ như Kim Phi cực kỳ hiếm thấy.
Quan trọng nhất là một mình Kim Phi đánh chết hổ, dù là tiền bán được hổ hay tiền thưởng của quan phủ thì cũng là của một mình y.
Đây là một số tiền lớn, tiết kiệm một chút thì mấy năm sau thậm chí mà mười mấy năm sau đều không cần ưu phiền nữa.
Không có mẹ chồng ép bức, tướng công lại là người tri thức, biết yêu thương, bỗng chốc lại nhận được một số tiền lớn…
Mấy phụ nữ khác trong làng không ngưỡng mộ Quan Hạ Nhi mới là lạ.
Trương Mãn Thương hoảng sợ sắc mặt trắng bệch lăn xuống dưới năm sáu mét theo sườn núi.
Con hổ tức giận gầm gừ, dựa vào ba chân còn lại đứng lên tiếp tục đuổi theo.
Xoẹt!
Lại thêm một mũi tên nữa bắn trúng chân sau bên trái.
Hai chân bên trái đều bị mũi tên đâm xuyên qua, con hổ lập tức mất cân bằng ngã xuống đất.
Dù thế con hổ vẫn rất hung hăng, hai chân phải khua trên mặt đất đào ra hai cái hố lớn.
Tiếng gầm gừ vang lên cực kỳ chói tai khiến đám phụ nữ trong làng mặt mày tái mét.
Kim Phi cầm cung nỏ đứng cách đó hai mươi mét bắn thêm một mũi tên nữa vào đầu con hổ.
Phần đầu trúng tên, con hổ dần không còn vùng vẫy nữa.
Dù đời trước hay đời này đây đều là lần đầu tiên Kim Phi đối mặt trực tiếp với hổ.
Vừa rồi lúc đang căng thẳng nên không có cảm giác gì, bây giờ hổ đã chết, Kim Phi mới nhận ra tim mình đập rất nhanh, hai tay cầm cung nỏ cũng run rẩy không ngừng.
Đám phụ nữ lúc nãy còn kiêu ngạo, giờ đa số đã khiếp sợ hai chân mềm nhũn ngồi xuống đất run rẩy.
Họ vẫn còn bình thường, Trương Mãn Thương đã đi một vòng trước cổng Địa Ngục càng nhếch nhác, dưới mông ướt đẫm ngồi bệt xuống đất run rẩy không thôi, răng đánh vào nhau vang lên từng tiếng cành cạch, bộ dạng đã bị dọa đến mất hồn.
“Con trai của ta!”
Bà cụ nhà họ Trương chạy đến kéo Trương Mãn Thương sang một bên, thấy con trai không bị thương mới quỳ xuống dập đầu với Kim Phi.
Thấy bà cụ quỳ xuống, Lâm Vân Phương và cô em chồng cũng không dám đứng lên vội vàng quỳ xuống theo.
Kim Phi không quen với kiểu cách quỳ lạy của người thời xưa, nhất là khi đối phương còn là một bà lão, y vội vươn tay kéo bà cụ nhà họ Trương lên: “Bác gái, bác đừng như thế, bác đã lớn tuổi mà còn dập đầu với ta không phải làm ta tổn thọ sao?”
“Tiểu ca nhà họ Kim, đây là ơn cứu mạng, ngươi nhận được”.
Bà cụ nhà họ Trương bật khóc nói: “Sau khi về nhà ta sẽ xây bia trường sinh cho ngươi, đặt cùng chỗ với bài vị của tổ tiên, cung kính cả đời”.
“Không cần! Không cần!”
Kim Phi và trưởng làng vừa chạy đến cùng nói mãi mới kéo được mấy người nhà họ Trương đứng lên.
Đám phụ nữ thấy hổ đã bị bắn chết cũng túm lại vây quanh.
Trong thời kỳ khó khăn, mọi người đều tôn thờ kẻ mạnh.
Dù trước đó Kim Phi ở trong làng như thế nào, bây giờ ánh mắt mọi người nhìn y đã khác hẳn.
Kim Phi gi3t chết hổ trước mặt họ, cứu được Trương Mãn Thương khiến đám phụ nữ có cảm giác như đang nằm mơ.
Nhưng con hổ nằm bên cạnh nhắc nhở họ đây không phải là mơ.
“Kim… Kim Phi, huynh giỏi quá, một mình huynh có thể giết được con hổ lớn như thế”.
Hai mắt Tiểu Ngọc sáng rực nhìn chằm chằm Kim Phi.
Có cô gái nào mà không mơ mộng? Kim Phi từ nhỏ chỉ biết đến học hành, chưa từng trải qua phong ba bão táp, dĩ nhiên đám đàn ông nhà nông khác không thể so được với y về nhan sắc.
Không chỉ mắt Tiểu Ngọc sáng rực mà các cô gái trong độ tuổi khác hoặc phụ nữ có con gái cũng nhìn Kim Phi với ánh mắt như thế.
Trước đó không cô gái nào đồng ý gả đến, sợ gả cho y sẽ không có cơm ăn.
Nhưng bây giờ họ đã nhìn thấy một mặt khác của Kim Phi.
Ngay cả hổ mà y cũng có thể bắn chết, thế còn không nuôi được cả nhà sao?
Gả cho anh hùng giết hổ, sau này trong làng còn có ai dám bắt nạt mình nữa?
Thím Ba lúc nãy dẫn đầu mắng Kim Phi giờ cũng cảm thấy mặt mình nóng rát.
“Tiểu… Tiểu Phi, lúc nãy là ta không đúng…”
Thím Ba chủ động xin lỗi nên Kim Phi cũng lười so đo với một phụ nữ thôn quê, y xua tay nói: “Không sao đâu thím, đã qua cả rồi”.
“Đúng thế, đều đã qua rồi, không nhắc lại nữa”.
Trưởng làng vỗ vai Kim Phi, vui vẻ bật cười nói: “Được lắm đấy! Ha ha, làng Tây Hà chúng ta cũng đã có một anh hùng bắn chết hổ, sau này ta xem người nào dám coi thường chúng ta”.
Làng Quan Gia, làng Điền Gia xung quanh đều là những tộc làng chỉ có một họ, mà làng Tây Hà là một nhóm người nghèo tập hợp lại vì sự hỗn loạn của quân đội và nạn đói, đến từ khắp nơi, dĩ nhiên không đoàn kết bằng những làng tộc nên làng Tây Hà thường bị các làng khác bắt nạt.
Ngay cả những tên thổ phỉ cưỡi ngựa thu lệ phí cũng sẽ thu phí của người làng Tây Hà nhiều hơn người làng khác một cân thóc.
Bây giờ thì tốt rồi, làng Tây Hà đã có một anh hùng đánh hổ, các làng khác có muốn bắt nạt họ nữa cũng phải suy xét cẩn thận.
Dù sao mỗi anh hùng đánh hổ cũng không phải là người tầm thường, một là đàn ông có bản lĩnh cao siêu, hai là thợ săn giỏi về chế tạo bẫy, người nào cũng không phải là người dễ chọc vào.
…
Dưới chân núi, Quan Hạ Nhi vẫn đang lo lắng, rửa bát xong thì ra ngoài đi tìm Kim Phi.
Mới vừa ra khỏi làng đã nghe tiếng hổ gầm gừ.
Cô hoàn hồn lại cũng mặc kệ nỗi sợ, điên cuồng chạy đến sau núi.
Trời đã tối, Kim Phi lại bị đám người vây xung quanh, Quan Hạ Nhi nhìn một vòng không thấy bóng dáng Kim Phi đâu, cảm thấy cả người không còn sức lực ngồi xuống đất gào khóc: “Tướng công!! ”
“Ở đây, ở đây!”
Kim Phi nghe thấy tiếng gọi của Quan Hạ Nhi vội vàng đẩy đám người ra: “Chẳng phải bảo nàng ở nhà rồi sao? Sao lại chạy lên núi?”
“Tướng công, chàng không sao chứ?”
Quan Hạ Nhi trước giờ luôn xấu hổ như không nhìn thấy người xung quanh, đứng lên chạy đến cạnh Kim Phi ôm chặt lấy cánh tay y.
Sợ rằng buông tay ra y sẽ biến đi mất.
“Không sao”.
Kim Phi cảm thấy ấm áp: “Một con hổ thôi, hai mũi tên của ta đã bắn chết nó rồi”.
Nói rồi còn kéo Quan Hạ Nhi chen vào đám đông, đắc ý chỉ vào con hổ dưới đất.
Quan Hạ Nhi vừa nhìn đã nhận ra một nửa mũi tên còn lại đâm vào trên đầu con hổ, đúng là mũi tên của Kim Phi.
Đến lúc này, Quan Hạ Nhi mới nhận ra đám phụ nữ xung quanh đều mập mờ nhìn mình.
Cô buông cánh tay Kim Phi ra, mặt đỏ bừng.
“Này vợ Kim Phi, người đàn ông của ngươi giỏi lắm, sau này ngươi có phúc rồi”.
Thím Ba nói đùa: “Kết hôn rồi thì khác hẳn, trở thành đàn ông rồi là có thể giết cả hổ luôn”.
“Thím này, thím đừng nói nữa, da mặt Hạ Nhi mỏng lắm, lát nữa sẽ bị thím chọc cho khóc mất, còn bắt ta phải dỗ dành”.
Kim Phi nhận ra Quan Hạ Nhi xấu hổ đến mức sắp chui đầu vào quần áo trong, y khẽ cười bảo vệ cô ở phía sau mình.
“Ôi xem kìa, bảo vệ nó luôn kìa?”
“Này vợ Kim Phi, xấu hổ gì chứ, tướng công ngươi đánh chết hổ, bọn ta mừng cho ngươi đó”.
“Ta nhìn thấy ngươi là ghen tỵ đỏ mắt luôn đây này”.
“Ta đỏ mắt đấy thì làm sao, hổ đáng tiền mà, đem đến phủ huyện còn được khen thưởng, ngươi không đỏ mắt chắc?”
“Số mệnh của vợ Kim Phi tốt thật”.
Không ít phụ nữ ngưỡng mộ nhìn Quan Hạ Nhi.
Thời đại này, địa vị của phụ nữ rất thấp, đàn ông muốn đánh là đánh, muốn mắng chửi là mắng, người bảo vệ vợ như Kim Phi cực kỳ hiếm thấy.
Quan trọng nhất là một mình Kim Phi đánh chết hổ, dù là tiền bán được hổ hay tiền thưởng của quan phủ thì cũng là của một mình y.
Đây là một số tiền lớn, tiết kiệm một chút thì mấy năm sau thậm chí mà mười mấy năm sau đều không cần ưu phiền nữa.
Không có mẹ chồng ép bức, tướng công lại là người tri thức, biết yêu thương, bỗng chốc lại nhận được một số tiền lớn…
Mấy phụ nữ khác trong làng không ngưỡng mộ Quan Hạ Nhi mới là lạ.