“Chu đại nhân nói phải, lúc cần tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn!”
Người nhà họ Tạ cắn răng nói: "Cửu công chúa có Kim Phi và nhà họ Khánh ủng hộ, nếu chiến đấu riêng lẻ, không ai trong chúng ta là đối thủ của Cửu công chúa. Phải đoàn kết lại mới thắng được. Nhà họ Tạ ta ủng hộ Chu đại nhân!"
“Nhất trí!" “Nhất trí!” Những tên quyền quý khác cũng nhao nhao gật đầu.
Tuy rằng bên ngoài bọn họ đều không coi Kim Phi ra gì, nhưng thật ra bên trong ai cũng kiêng dè y.
Trong vòng nửa năm, Kim Phi đánh thẳng hai trận liên tục, được phái chủ chiến công nhận. Hơn nữa y còn tiêu diệt được thổ phỉ khắp Quảng Nguyên, cộng thêm chuyện Tiểu Ngọc âm thầm tuyên truyền có hiệu quả, Kim Phi có được thành danh tốt ở Kim Xuyên, thậm chí là cả Quảng Nguyên, không ít người dân trong nhà lập bài vị trường sinh cho y.
Cả thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn cũng phát triển nhanh chóng, rất có sức ảnh hưởng trong dân gian.
Cửu công chúa là người ngoài, bọn họ cũng vậy.
Nhưng Cửu công chúa không chỉ khoác cái vỏ ngoài của hoàng thất, mà còn có được sự hỗ trợ của Kim Phi và nhà họ Khánh, cô ấy chiến đấu một mình, các quyền quý ở đây không ai là đối thủ của cô ấy.
Cách duy nhất là hợp lại để chiến đấu.
“Nếu các vị đồng ý với ta, mong hãy tuân thủ lời hứa, chớ tham lợi nhất thời, tự mình bán lương thực ra ngoài!”
Lão già râu dê đứng dậy: "Nếu như phát hiện có kẻ bán riêng lương thực thì sẽ bị xung hết vào công quỹ”.
Đây mới là mục đích cuối cùng của việc ông ta nói nhiều như vậy.
Chỉ khi những tên quyền quý cùng ra tay thì chúng mới có thể dễ dàng tăng giá lương thực.
"Cùng tiến cùng lùi, dám bán riêng lương thực một mình, xung vào công quỹ!"
Cả bọn quyền quý đều đứng dậy hô to.
Sau đó, đám quyền quý lại bắt đầu lên kế hoạch chỉ tiết, xác định lại địa bàn và nhiệm vụ công thủ của mỗi nhà.
Khi bắt đầu, vì cả đám quyền quý đều có chung mục đích, nên rất dễ nói chuyện.
Nhưng sau khi lên kế hoạch chỉ tiết, vì liên quan tới lợi ích riêng của mỗi người, nên đám quyền quý bắt đầu tính toán chỉ li, ầm ï từ nửa đêm tới tận sáng vẫn chưa xong.
Bọn chúng sai người mang bữa sáng tới, ăn xong lại tiếp tục cò kè mặc cả.
Ở làng Tây Hà, Kim Phi cũng đã thức dậy, nhưng chưa rời khỏi giường.
Nếu là ngày thường thì Quan Hạ Nhi cũng đã tỉnh dậy, nhưng gần đây cô lại quá mệt mỏi, ăn ngủ không ngon, bây giờ Kim Phi đã trở về, cuối cùng cô cũng được ngủ ngon giấc, vì vậy mà ngủ quên.
Cả người cô quân lấy y như bạch tuộc, năm ngủ ngon lành.
Kim Phi cũng biết Quan Hạ Nhi gần đây vất vả, vì sợ đánh thức cô mà y không rời giường, chỉ nằm đấy suy nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây.
Kiếp trước cạnh tranh khốc liệt như thế, y vẫn có thể học lên tới tiến sĩ từ một ngôi làng nhỏ, học trong một trường đại học hàng đầu cả nước, tới thầy hướng dẫn cũng là người có tầm trong ngành. Y không phải kẻ lỗ mãng, lại càng không phải kẻ ngốc.
Chỉ là sau khi tới Xuyên Thục, Kim Phi đã chứng kiến quá nhiều thảm kịch làm ảnh hưởng tới nhận thức của y, trong lòng thì kìm nén quá nhiều cơn giận, mới bộc phát ở đỉnh Song Đà, rồi đưa ra quyết định thiếu lý trí.
Ở ngoài huyện phủ Kim Xuyên, bị Cửu công chúa tạt cho một chậu nước lạnh, lúc đấy y mới như bừng tỉnh lại.
Kim Phi là người biết tự kiểm điểm, nhận ra được sai lầm của bản thân, không hề cố chấp, mà vô cùng khiêm tốn chấp nhận.
Kim Phi nhân lúc vừa tỉnh ngủ, suy nghĩ rõ ràng nhất mà nhớ lại kế hoạch của Cửu công chúa nói trong rừng cây, nghĩ
tới những sơ hở có thể có.
Quan Hạ Nhi ngủ rất say, mãi cho tới khi các nữ công nhân xưởng dệt bắt đầu huấn luyện ở sân bên cạnh, cô mới tỉnh dậy.
Thấy Kim Phi vẫn còn ở đây, cô như một con mèo nhỏ rúc vào lòng y, một hồi sau mới thỏa mãn mở mắt.
Người nhà họ Tạ cắn răng nói: "Cửu công chúa có Kim Phi và nhà họ Khánh ủng hộ, nếu chiến đấu riêng lẻ, không ai trong chúng ta là đối thủ của Cửu công chúa. Phải đoàn kết lại mới thắng được. Nhà họ Tạ ta ủng hộ Chu đại nhân!"
“Nhất trí!" “Nhất trí!” Những tên quyền quý khác cũng nhao nhao gật đầu.
Tuy rằng bên ngoài bọn họ đều không coi Kim Phi ra gì, nhưng thật ra bên trong ai cũng kiêng dè y.
Trong vòng nửa năm, Kim Phi đánh thẳng hai trận liên tục, được phái chủ chiến công nhận. Hơn nữa y còn tiêu diệt được thổ phỉ khắp Quảng Nguyên, cộng thêm chuyện Tiểu Ngọc âm thầm tuyên truyền có hiệu quả, Kim Phi có được thành danh tốt ở Kim Xuyên, thậm chí là cả Quảng Nguyên, không ít người dân trong nhà lập bài vị trường sinh cho y.
Cả thương hội Kim Xuyên và tiêu cục Trấn Viễn cũng phát triển nhanh chóng, rất có sức ảnh hưởng trong dân gian.
Cửu công chúa là người ngoài, bọn họ cũng vậy.
Nhưng Cửu công chúa không chỉ khoác cái vỏ ngoài của hoàng thất, mà còn có được sự hỗ trợ của Kim Phi và nhà họ Khánh, cô ấy chiến đấu một mình, các quyền quý ở đây không ai là đối thủ của cô ấy.
Cách duy nhất là hợp lại để chiến đấu.
“Nếu các vị đồng ý với ta, mong hãy tuân thủ lời hứa, chớ tham lợi nhất thời, tự mình bán lương thực ra ngoài!”
Lão già râu dê đứng dậy: "Nếu như phát hiện có kẻ bán riêng lương thực thì sẽ bị xung hết vào công quỹ”.
Đây mới là mục đích cuối cùng của việc ông ta nói nhiều như vậy.
Chỉ khi những tên quyền quý cùng ra tay thì chúng mới có thể dễ dàng tăng giá lương thực.
"Cùng tiến cùng lùi, dám bán riêng lương thực một mình, xung vào công quỹ!"
Cả bọn quyền quý đều đứng dậy hô to.
Sau đó, đám quyền quý lại bắt đầu lên kế hoạch chỉ tiết, xác định lại địa bàn và nhiệm vụ công thủ của mỗi nhà.
Khi bắt đầu, vì cả đám quyền quý đều có chung mục đích, nên rất dễ nói chuyện.
Nhưng sau khi lên kế hoạch chỉ tiết, vì liên quan tới lợi ích riêng của mỗi người, nên đám quyền quý bắt đầu tính toán chỉ li, ầm ï từ nửa đêm tới tận sáng vẫn chưa xong.
Bọn chúng sai người mang bữa sáng tới, ăn xong lại tiếp tục cò kè mặc cả.
Ở làng Tây Hà, Kim Phi cũng đã thức dậy, nhưng chưa rời khỏi giường.
Nếu là ngày thường thì Quan Hạ Nhi cũng đã tỉnh dậy, nhưng gần đây cô lại quá mệt mỏi, ăn ngủ không ngon, bây giờ Kim Phi đã trở về, cuối cùng cô cũng được ngủ ngon giấc, vì vậy mà ngủ quên.
Cả người cô quân lấy y như bạch tuộc, năm ngủ ngon lành.
Kim Phi cũng biết Quan Hạ Nhi gần đây vất vả, vì sợ đánh thức cô mà y không rời giường, chỉ nằm đấy suy nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây.
Kiếp trước cạnh tranh khốc liệt như thế, y vẫn có thể học lên tới tiến sĩ từ một ngôi làng nhỏ, học trong một trường đại học hàng đầu cả nước, tới thầy hướng dẫn cũng là người có tầm trong ngành. Y không phải kẻ lỗ mãng, lại càng không phải kẻ ngốc.
Chỉ là sau khi tới Xuyên Thục, Kim Phi đã chứng kiến quá nhiều thảm kịch làm ảnh hưởng tới nhận thức của y, trong lòng thì kìm nén quá nhiều cơn giận, mới bộc phát ở đỉnh Song Đà, rồi đưa ra quyết định thiếu lý trí.
Ở ngoài huyện phủ Kim Xuyên, bị Cửu công chúa tạt cho một chậu nước lạnh, lúc đấy y mới như bừng tỉnh lại.
Kim Phi là người biết tự kiểm điểm, nhận ra được sai lầm của bản thân, không hề cố chấp, mà vô cùng khiêm tốn chấp nhận.
Kim Phi nhân lúc vừa tỉnh ngủ, suy nghĩ rõ ràng nhất mà nhớ lại kế hoạch của Cửu công chúa nói trong rừng cây, nghĩ
tới những sơ hở có thể có.
Quan Hạ Nhi ngủ rất say, mãi cho tới khi các nữ công nhân xưởng dệt bắt đầu huấn luyện ở sân bên cạnh, cô mới tỉnh dậy.
Thấy Kim Phi vẫn còn ở đây, cô như một con mèo nhỏ rúc vào lòng y, một hồi sau mới thỏa mãn mở mắt.