Kim Phi rửa tay xong, Nhuận Nương đã bưng bát mì ra bàn.
Kim Phi nóng lòng về quê, hôm nay đi cả đường mà chưa ăn gì, đói đến mức da bụng dán vào da lưng rồi, y cũng không khách khí nữa, bưng bát mì lên ăn một lèo.
Ăn một phát hết sạch hai bát mới dừng lại.
Nhuận Nương thu dọn bát đĩa, mấy người phụ nữ làm ca đêm cũng lục tục đến.
Cái sân nhỏ lại trở nên ồn ào.
Nhiều người chạy đến hỏi chuyện Kim Phi lần này đi đánh trận như thế nào.
Ăn no rồi lại muốn làm chuyện gì khác, Kim Phi nhìn Quan Hạ Nhi càng ngày càng xinh đẹp, làm gì có tâm trạng nói chuyện phiếm với mấy bà cô kia.
Liền tùy tiện nói mấy câu qua loa lấy lệ.
"Mấy người chẳng hiểu chuyện gì cả, Phi ca đi lâu ngày như vậy nhất định đang muốn nói chuyện riêng với Quan Hạ Nhi, mấy người ở đây làm gì, còn không mau đi làm việc?"
Thím ba đi qua liên hiểu chuyện gì đang xảy ra, mỉm cười đuổi mấy người phụ nữ đi.
"Ái ôi, quên mất đó, chẳng trách Phi Ca không muốn tiếp chuyện chúng ta"!
"Lần trước ông nhà tôi đi đến huyện phủ làm thuê nửa tháng, vừa về liền hành tôi, Phi ca, Hạ Nhi yếu đuối, cậu nhẹ nhàng thôi nha".
"Đi đi đi, đi làm việc thôi.
Mấy bà cô nói năng lộ liễu, Quan Hạ Nhi xấu hổ đến mức không dám ngóc đầu lên.
Đường Đông Đông ái muội liếc nhìn hai người, ôm Tiểu Nga rời đi.
Nhuận Nương hiểu ý đun sẵn một chậu nước tắm, đặt ở trong căn phòng phía Đông, sau đó chạy vào nhà tranh.
Trong phòng chỉ còn lại Kim Phi và Quan Hạ Nhi.
"Ha ha, Nhuận Nương càng ngày càng hiểu chuyện".
Kim Phi mỉm cười đóng cửa phòng.
Biết Quan Hạ Nhi xấu hổ, cũng không đùa cô nữa, tự mình đi căn phòng phía Đông.
Căn phòng trống trải chỉ đặt một chiếc chậu tắm lớn, còn phảng phất mùi trầu, chắc mới mua xong.
Cả đường bụi bặm, cũng nên tắm rửa sạch sẽ.
Vừa cởi đồ xong, Quan Hạ Nhi liền đi vào. "Không xấu hổ nữa sao?" Kim Phi mỉm cười suy nghĩ.
"Chàng là tướng công của ta, sao ta có thể xấu hổ. được?"
Quan Hạ Nhi đỏ mặt cứng đầu cứng cổ đáp. "Vậy cùng tắm đi!" "Vớ vẩn!"
Quan Hạ Nhi hất bay tay anh, cầm khăn tắm lên giúp anh kì lưng.
Nhưng kì cọ được một lúc lại bị lôi vào thùng tắm. Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người đang độ tuổi trẻ trung, dù sao cũng bị người ta cười đùa rồi, Quan Hạ Nhi mặc kệ luôn, chủ động giúp Kim Phi giải tỏa tâm trạng. Hai người vần nhau đến nửa đêm mới dừng lại. Thực ra Kim Phi vẫn chưa tận hứng, nhưng không dừng lại không được, đã đến lúc mấy người phụ nữ làm ca đêm ăn đêm rồi.
Kim Phi nghe thấy họ đang túm tụm ngoài cửa sổ cười trộm.
Quan Hạ Nhi thở hổn hển nằm bò trên lồng ngực của Kim Phi, vừa vẽ vòng tròn vừa lén cười.
"Nhà ngói vẫn chưa xây xong sao?”
Kim Phi bất đắc dĩ hỏi.
Tính cả thời gian đi đường, lần này anh đi đi về về Vị Châu cũng mất hai tháng, về lý mà nói nhà ngói phải xây xong rồi, tại sao mấy người phụ nữ vẫn còn làm việc trong nhà tranh vậy?
Vậy chẳng phải làm lỡ việc của mình sao?
"Công xưởng xây xong rồi, nhưng nhà chúng ta ở chưa xây xong, Đông Đông nói đợi xây xong nhà ở thì cùng chuyển vào", Quan Hạ Nhi nói.
"Đông Đông làm tốt lắm".
Lúc trước Kim Phi dự tính nhà mới không chỉ có xưởng dệt mà còn có cả lò rèn, còn cả một khu nhỏ để mình ở.
Xưởng dệt và lò rèn cần xây bốn bức tường cao thêm cái mái là được, trình tự đơn giản, sẽ sớm được xây xong.
Nhưng nhà nơi Kim Phi ở thì lại được chia làm nhiều gian nhỏ, công trình này khá phức tạp, nên xây hơi chậm hơn chút.
Y không ở đây, trong nhà không có đàn ông, nếu như xưởng dệt chuyển vào, trong nhà chỉ có mấy cô gái, đúng là không an toàn.
Có xưởng dệt ở đây, dù là ngày hay đêm, trong nhà đều có nhiều người, loại trộm cắp như Tạ Quang chắc chắn không dám đến.
"Nhà còn phần gì chưa xây xong?”
"Hôm nay ta thấy Lương ca kéo ngói xanh đến rồi, chắc hai ngày nữa là xong".
Quan Hạ Nhi hỏi: "Xây nhà xong, chúng ta có thể chuyển vào nhà ngói sao?"
"Đương nhiên rồi".
"Không ngờ sẽ có ngày ta được sống trong nhà ngói”.
Quan Hạ Nhi hưng phấn, nằm bò trên ngực Kim Phi, mắt sáng bừng lên.
"Nhà ngói đã là cái gì, sau này nàng sẽ được sống trong căn nhà tốt hơn nữa cơ".
Kim Phi cười nói. "Còn nhà gì tốt hơn nhà ngói sao?" Quan Hạ Nhi tò mò hỏi.
Đây là thời ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đa số mọi người đều sống trong nhà tranh bé nhỏ, ọp ẹp.
Nhà tranh dễ bị mưa gió ăn mòn, mấy năm sẽ phải đổi cỏ tranh một lần, nếu không sẽ bị dột.
Tường đất bị mưa dầm còn phải thay đất.
Với nhiều người dân mà nói, đây là một khoản tiền rất tốn kém.
Trong nhận thức của Quan Hạ Nhi, mưa không hỏng, gió thổi không đổ là căn nhà tuyệt vời nhất rồi.
"Ngoại trừ nhà ngói, còn có cả căn nhà lớn, chẳng phải nàng từng đến biệt viện Khánh Phong sao?”
Kim Phi cười nói: "Biệt viện Khánh Phong chẳng phải tốt hơn nhà ngói sao?"
"Biệt viện Khánh Phong là nơi chỉ có hầu gia mới có thể ở, cả đời này có thể sống trong nhà ngói là ta mãn nguyện lắm rồi".
Quan Hạ Nhi hài lòng đáp.
"Yên tâm đi, sau này ta sẽ xây cho nàng căn biệt viện đẹp hơn cả biệt viện Khánh Phong".
Kim Phi tự tin nói.
"Còn có căn nhà nào tốt hơn biệt viện Khánh Phong sao?"
Quan Hạ Nhi rõ ràng không tin: "Chàng đừng nói đến Hoàng Cung nhé, cho dù có tiền, cũng không ai dám xây nhà to hơn Hoàng Cung đâu".
"Nhà to chưa chắc là tốt".
Kim Phi xoa lưng Quan Hạ Nhị, từ từ nói: "Ta muốn xây một căn nhà có cửa sổ to, dùng thủy tỉnh trong suốt làm cửa kính chắn mưa chắn gió, cho dù nắng hay mưa, trong nhà vẫn sáng".
"Đất lát đá cẩm thạch, dưới đá cẩm thạch chôn ống sắt, đến mùa đông, ống sắt sẽ phun nước nóng lên, cả nhà vô cùng ấm áp".
"Ta còn phải xây một gian phòng nhỏ trong phòng làm phòng tắm, như vậy đi tắm, đi vệ sinh cũng không cần đi phòng khác".
Kim Phi nhớ đến mô hình nhà ở hiện đại rồi nói cho. Quan Hạ Nhi nghe.
Quan Hạ Nhi nghe xong liền nghỉ ngờ: "Thật sự có căn nhà như vậy sao?"
"Có đó".
"Ta nghe Đông Đông nói thủy tinh đắt lắm, dùng thủy tỉnh làm cửa sổ thì tốn biết bao tiền vậy? Hơn nữa còn là một mảnh thủy tinh lớn".
"Bây giờ không có, sau này sẽ có”.
Mắt Kim Phi lóe sáng.
Hiện nay Đại Khang không có thủy tinh, toàn dùng giấy dán lên cửa sổ, nhưng giấy cũng rất đắt, người bình thường không dám dùng.
Để chắn mưa chắn gió, nhà tranh của dân thường không có cửa sổ, cho dù là nhà giàu xây nhà ngói, cũng sẽ không xây cửa sổ lớn, chỉ xây một cái lỗ thông khí to bằng cái chậu rửa mặt ở cạnh xà nhà.
Biệt viện Khánh Phong cũng xây như vậy.
Cho dù là đông hay hè, căn nhà đều tối tăm, nếu như đóng cửa lại, ban ngày ban mặt cũng không nhìn thấy gì.
Kim Phi lần đầu đến biệt viện Khánh Phong đã nghĩ ngay đến kính.
Kim Phi nóng lòng về quê, hôm nay đi cả đường mà chưa ăn gì, đói đến mức da bụng dán vào da lưng rồi, y cũng không khách khí nữa, bưng bát mì lên ăn một lèo.
Ăn một phát hết sạch hai bát mới dừng lại.
Nhuận Nương thu dọn bát đĩa, mấy người phụ nữ làm ca đêm cũng lục tục đến.
Cái sân nhỏ lại trở nên ồn ào.
Nhiều người chạy đến hỏi chuyện Kim Phi lần này đi đánh trận như thế nào.
Ăn no rồi lại muốn làm chuyện gì khác, Kim Phi nhìn Quan Hạ Nhi càng ngày càng xinh đẹp, làm gì có tâm trạng nói chuyện phiếm với mấy bà cô kia.
Liền tùy tiện nói mấy câu qua loa lấy lệ.
"Mấy người chẳng hiểu chuyện gì cả, Phi ca đi lâu ngày như vậy nhất định đang muốn nói chuyện riêng với Quan Hạ Nhi, mấy người ở đây làm gì, còn không mau đi làm việc?"
Thím ba đi qua liên hiểu chuyện gì đang xảy ra, mỉm cười đuổi mấy người phụ nữ đi.
"Ái ôi, quên mất đó, chẳng trách Phi Ca không muốn tiếp chuyện chúng ta"!
"Lần trước ông nhà tôi đi đến huyện phủ làm thuê nửa tháng, vừa về liền hành tôi, Phi ca, Hạ Nhi yếu đuối, cậu nhẹ nhàng thôi nha".
"Đi đi đi, đi làm việc thôi.
Mấy bà cô nói năng lộ liễu, Quan Hạ Nhi xấu hổ đến mức không dám ngóc đầu lên.
Đường Đông Đông ái muội liếc nhìn hai người, ôm Tiểu Nga rời đi.
Nhuận Nương hiểu ý đun sẵn một chậu nước tắm, đặt ở trong căn phòng phía Đông, sau đó chạy vào nhà tranh.
Trong phòng chỉ còn lại Kim Phi và Quan Hạ Nhi.
"Ha ha, Nhuận Nương càng ngày càng hiểu chuyện".
Kim Phi mỉm cười đóng cửa phòng.
Biết Quan Hạ Nhi xấu hổ, cũng không đùa cô nữa, tự mình đi căn phòng phía Đông.
Căn phòng trống trải chỉ đặt một chiếc chậu tắm lớn, còn phảng phất mùi trầu, chắc mới mua xong.
Cả đường bụi bặm, cũng nên tắm rửa sạch sẽ.
Vừa cởi đồ xong, Quan Hạ Nhi liền đi vào. "Không xấu hổ nữa sao?" Kim Phi mỉm cười suy nghĩ.
"Chàng là tướng công của ta, sao ta có thể xấu hổ. được?"
Quan Hạ Nhi đỏ mặt cứng đầu cứng cổ đáp. "Vậy cùng tắm đi!" "Vớ vẩn!"
Quan Hạ Nhi hất bay tay anh, cầm khăn tắm lên giúp anh kì lưng.
Nhưng kì cọ được một lúc lại bị lôi vào thùng tắm. Tiểu biệt thắng tân hôn, hai người đang độ tuổi trẻ trung, dù sao cũng bị người ta cười đùa rồi, Quan Hạ Nhi mặc kệ luôn, chủ động giúp Kim Phi giải tỏa tâm trạng. Hai người vần nhau đến nửa đêm mới dừng lại. Thực ra Kim Phi vẫn chưa tận hứng, nhưng không dừng lại không được, đã đến lúc mấy người phụ nữ làm ca đêm ăn đêm rồi.
Kim Phi nghe thấy họ đang túm tụm ngoài cửa sổ cười trộm.
Quan Hạ Nhi thở hổn hển nằm bò trên lồng ngực của Kim Phi, vừa vẽ vòng tròn vừa lén cười.
"Nhà ngói vẫn chưa xây xong sao?”
Kim Phi bất đắc dĩ hỏi.
Tính cả thời gian đi đường, lần này anh đi đi về về Vị Châu cũng mất hai tháng, về lý mà nói nhà ngói phải xây xong rồi, tại sao mấy người phụ nữ vẫn còn làm việc trong nhà tranh vậy?
Vậy chẳng phải làm lỡ việc của mình sao?
"Công xưởng xây xong rồi, nhưng nhà chúng ta ở chưa xây xong, Đông Đông nói đợi xây xong nhà ở thì cùng chuyển vào", Quan Hạ Nhi nói.
"Đông Đông làm tốt lắm".
Lúc trước Kim Phi dự tính nhà mới không chỉ có xưởng dệt mà còn có cả lò rèn, còn cả một khu nhỏ để mình ở.
Xưởng dệt và lò rèn cần xây bốn bức tường cao thêm cái mái là được, trình tự đơn giản, sẽ sớm được xây xong.
Nhưng nhà nơi Kim Phi ở thì lại được chia làm nhiều gian nhỏ, công trình này khá phức tạp, nên xây hơi chậm hơn chút.
Y không ở đây, trong nhà không có đàn ông, nếu như xưởng dệt chuyển vào, trong nhà chỉ có mấy cô gái, đúng là không an toàn.
Có xưởng dệt ở đây, dù là ngày hay đêm, trong nhà đều có nhiều người, loại trộm cắp như Tạ Quang chắc chắn không dám đến.
"Nhà còn phần gì chưa xây xong?”
"Hôm nay ta thấy Lương ca kéo ngói xanh đến rồi, chắc hai ngày nữa là xong".
Quan Hạ Nhi hỏi: "Xây nhà xong, chúng ta có thể chuyển vào nhà ngói sao?"
"Đương nhiên rồi".
"Không ngờ sẽ có ngày ta được sống trong nhà ngói”.
Quan Hạ Nhi hưng phấn, nằm bò trên ngực Kim Phi, mắt sáng bừng lên.
"Nhà ngói đã là cái gì, sau này nàng sẽ được sống trong căn nhà tốt hơn nữa cơ".
Kim Phi cười nói. "Còn nhà gì tốt hơn nhà ngói sao?" Quan Hạ Nhi tò mò hỏi.
Đây là thời ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đa số mọi người đều sống trong nhà tranh bé nhỏ, ọp ẹp.
Nhà tranh dễ bị mưa gió ăn mòn, mấy năm sẽ phải đổi cỏ tranh một lần, nếu không sẽ bị dột.
Tường đất bị mưa dầm còn phải thay đất.
Với nhiều người dân mà nói, đây là một khoản tiền rất tốn kém.
Trong nhận thức của Quan Hạ Nhi, mưa không hỏng, gió thổi không đổ là căn nhà tuyệt vời nhất rồi.
"Ngoại trừ nhà ngói, còn có cả căn nhà lớn, chẳng phải nàng từng đến biệt viện Khánh Phong sao?”
Kim Phi cười nói: "Biệt viện Khánh Phong chẳng phải tốt hơn nhà ngói sao?"
"Biệt viện Khánh Phong là nơi chỉ có hầu gia mới có thể ở, cả đời này có thể sống trong nhà ngói là ta mãn nguyện lắm rồi".
Quan Hạ Nhi hài lòng đáp.
"Yên tâm đi, sau này ta sẽ xây cho nàng căn biệt viện đẹp hơn cả biệt viện Khánh Phong".
Kim Phi tự tin nói.
"Còn có căn nhà nào tốt hơn biệt viện Khánh Phong sao?"
Quan Hạ Nhi rõ ràng không tin: "Chàng đừng nói đến Hoàng Cung nhé, cho dù có tiền, cũng không ai dám xây nhà to hơn Hoàng Cung đâu".
"Nhà to chưa chắc là tốt".
Kim Phi xoa lưng Quan Hạ Nhị, từ từ nói: "Ta muốn xây một căn nhà có cửa sổ to, dùng thủy tỉnh trong suốt làm cửa kính chắn mưa chắn gió, cho dù nắng hay mưa, trong nhà vẫn sáng".
"Đất lát đá cẩm thạch, dưới đá cẩm thạch chôn ống sắt, đến mùa đông, ống sắt sẽ phun nước nóng lên, cả nhà vô cùng ấm áp".
"Ta còn phải xây một gian phòng nhỏ trong phòng làm phòng tắm, như vậy đi tắm, đi vệ sinh cũng không cần đi phòng khác".
Kim Phi nhớ đến mô hình nhà ở hiện đại rồi nói cho. Quan Hạ Nhi nghe.
Quan Hạ Nhi nghe xong liền nghỉ ngờ: "Thật sự có căn nhà như vậy sao?"
"Có đó".
"Ta nghe Đông Đông nói thủy tinh đắt lắm, dùng thủy tỉnh làm cửa sổ thì tốn biết bao tiền vậy? Hơn nữa còn là một mảnh thủy tinh lớn".
"Bây giờ không có, sau này sẽ có”.
Mắt Kim Phi lóe sáng.
Hiện nay Đại Khang không có thủy tinh, toàn dùng giấy dán lên cửa sổ, nhưng giấy cũng rất đắt, người bình thường không dám dùng.
Để chắn mưa chắn gió, nhà tranh của dân thường không có cửa sổ, cho dù là nhà giàu xây nhà ngói, cũng sẽ không xây cửa sổ lớn, chỉ xây một cái lỗ thông khí to bằng cái chậu rửa mặt ở cạnh xà nhà.
Biệt viện Khánh Phong cũng xây như vậy.
Cho dù là đông hay hè, căn nhà đều tối tăm, nếu như đóng cửa lại, ban ngày ban mặt cũng không nhìn thấy gì.
Kim Phi lần đầu đến biệt viện Khánh Phong đã nghĩ ngay đến kính.