“Lần này Lão Đường thể hiện khá tốt, Thiết Ngưu thì không được lắm nhỉ".
Kim Phi vỗ vai Đường Phi nhưng lại liếc nhìn Thiết Ngưu.
Ban đầu Thiết Ngưu đến chỉ viện cho Đường Phi, nhưng bị Phùng tiên sinh nhốt trên núi, anh ta đã cố gắng thoát ra nhiều lần nhưng không thành công, cứ bị bao vây cho đến bây giờ.
“Lần này đúng là ta kích động quá, trúng kế của kẻ xấu”.
Thiết Ngưu cúi đầu xuống nói: “Tiên sinh cứ trách tội”.
“Tiên sinh, phu nhân đến rồi”.
Thiết Chùy đi đến cạnh Kim Phi nhỏ giọng nói.
Kim Phi xoay lại thì nhìn thấy Quan Hạ Nhi.
Càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp, mặc dù chỉ xa cách mấy tháng nhưng Kim Phi lại có cảm giác như cả một đời.
Trong mấy tháng nay, y đã trải qua quá nhiều chuyện, suýt nữa không về được.
Nhìn thấy Quan Hạ Nhi xuống ngựa, Kim Phi nhanh chóng sải bước về phía cô, ôm chầm lấy cô, sau đó không để ý đến sự né tránh của Quan Hạ Nhi mà hôn vào mặt cô.
Quan Hạ Nhi vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói với Kim Phị, bị hôn một cái làm cho ngơ ngác.
Mặt cô đỏ bừng, đẩy Kim Phi ra, vừa xấu hổ vừa thẹn nói: “Tướng công...”
Kim Phi vừa định nói gì đó thì phía sau lại có tiếng vó ngựa.
Mấy người Cửu công chúa, Đường Đông Đông đến rồi. Kim Phi nhìn Cửu công chúa, nụ cười dần biến mất.
Lúc đi, bụng của Cửu công chúa đã thấy rõ nhưng bây giờ đã không còn...
Sắc mặt Cửu công chúa không thay đổi nhiều, cô ấy nhảy xuống ngựa, mỉm cười với Kim Phi như thường lệ, sau đó chào theo kiểu cung đình: “Phu quân”.
Kim Phi bước đến ôm Cửu công chúa, áy náy nói bên tai cô ấy: “Ta xin lỗi...”
“Phu quân, chàng có thể về quan trọng hơn mọi thứ”.
Cửu công chúa không phản kháng, để mặc Kim Phi ôm: “Mọi người còn đang đợi chàng ở làng, về nhà trước, những chuyện khác từ từ hằng nói”.
“Ừ, về nhà trước”.
Kim Phi một tay nắm lấy tay Quan Hạ Nhi, một tay nắm lấy tay Cửu công chúa sải bước đi vào làng.
“Tiên sinh, ngài về rồi”. “Phi ca, sao giờ mới về?”
Trên đường về, nhân viên hộ tống, dân làng và công nhân nữ đều chào Kim Phi.
Rất nhiều công nhân nữ lúc liều sống chết với địch, lúc bị thương cũng không khóc nhưng lúc này nhìn thấy Kim Phi lại khóc bù lu bù loa.
Như thế một đứa trẻ bị bắt nạt bỗng nhìn thấy chỗ dựa của mình vậy.
Kim Phi nhìn khu đất bị dầu hỏa thiêu trụi ở lối vào làng và thi thể của những công nhân nữ còn chưa kịp dọn dẹp, sát khí trong mắt càng lúc càng nhiều, sự phấn khích khi về đến nhà dần tiêu tan.
Bước vào làng, Kim Phi chưa kịp về nhà xem thế nào đã lập tức bảo Tiểu Ngọc tập hợp các lãnh đạo trong làng mở cuộc họp.
Khi những người đó đến, Kim Phi lập tức nhìn Thiết Ngưu: “Thiết Ngưu, ngươi đi tìm Tiểu Bắc lấy khinh khí cầu và lựu đạn, lập tức tiếp viện cho Hi Châu”.
Quân Trấn Viễn bị đội quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng ghìm chặt ở Hi Châu, hiện tại Kim Phi đã đưa khinh khí cầu và lựu đạn về, những người này có thể thoát được rồi.
“Quân chinh chiến phía Nam phải làm sao?”, Thiết Ngưu đứng dậy nói: “Bắt hay là giết?”
“Bên Hi Châu có mỏ than và mỏ sắt, nếu bắt được cứ đưa đi làm khổ sai, không nghe lời thì chém”.
Kim Phi vỗ vai Đường Phi nhưng lại liếc nhìn Thiết Ngưu.
Ban đầu Thiết Ngưu đến chỉ viện cho Đường Phi, nhưng bị Phùng tiên sinh nhốt trên núi, anh ta đã cố gắng thoát ra nhiều lần nhưng không thành công, cứ bị bao vây cho đến bây giờ.
“Lần này đúng là ta kích động quá, trúng kế của kẻ xấu”.
Thiết Ngưu cúi đầu xuống nói: “Tiên sinh cứ trách tội”.
“Tiên sinh, phu nhân đến rồi”.
Thiết Chùy đi đến cạnh Kim Phi nhỏ giọng nói.
Kim Phi xoay lại thì nhìn thấy Quan Hạ Nhi.
Càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp, mặc dù chỉ xa cách mấy tháng nhưng Kim Phi lại có cảm giác như cả một đời.
Trong mấy tháng nay, y đã trải qua quá nhiều chuyện, suýt nữa không về được.
Nhìn thấy Quan Hạ Nhi xuống ngựa, Kim Phi nhanh chóng sải bước về phía cô, ôm chầm lấy cô, sau đó không để ý đến sự né tránh của Quan Hạ Nhi mà hôn vào mặt cô.
Quan Hạ Nhi vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói với Kim Phị, bị hôn một cái làm cho ngơ ngác.
Mặt cô đỏ bừng, đẩy Kim Phi ra, vừa xấu hổ vừa thẹn nói: “Tướng công...”
Kim Phi vừa định nói gì đó thì phía sau lại có tiếng vó ngựa.
Mấy người Cửu công chúa, Đường Đông Đông đến rồi. Kim Phi nhìn Cửu công chúa, nụ cười dần biến mất.
Lúc đi, bụng của Cửu công chúa đã thấy rõ nhưng bây giờ đã không còn...
Sắc mặt Cửu công chúa không thay đổi nhiều, cô ấy nhảy xuống ngựa, mỉm cười với Kim Phi như thường lệ, sau đó chào theo kiểu cung đình: “Phu quân”.
Kim Phi bước đến ôm Cửu công chúa, áy náy nói bên tai cô ấy: “Ta xin lỗi...”
“Phu quân, chàng có thể về quan trọng hơn mọi thứ”.
Cửu công chúa không phản kháng, để mặc Kim Phi ôm: “Mọi người còn đang đợi chàng ở làng, về nhà trước, những chuyện khác từ từ hằng nói”.
“Ừ, về nhà trước”.
Kim Phi một tay nắm lấy tay Quan Hạ Nhi, một tay nắm lấy tay Cửu công chúa sải bước đi vào làng.
“Tiên sinh, ngài về rồi”. “Phi ca, sao giờ mới về?”
Trên đường về, nhân viên hộ tống, dân làng và công nhân nữ đều chào Kim Phi.
Rất nhiều công nhân nữ lúc liều sống chết với địch, lúc bị thương cũng không khóc nhưng lúc này nhìn thấy Kim Phi lại khóc bù lu bù loa.
Như thế một đứa trẻ bị bắt nạt bỗng nhìn thấy chỗ dựa của mình vậy.
Kim Phi nhìn khu đất bị dầu hỏa thiêu trụi ở lối vào làng và thi thể của những công nhân nữ còn chưa kịp dọn dẹp, sát khí trong mắt càng lúc càng nhiều, sự phấn khích khi về đến nhà dần tiêu tan.
Bước vào làng, Kim Phi chưa kịp về nhà xem thế nào đã lập tức bảo Tiểu Ngọc tập hợp các lãnh đạo trong làng mở cuộc họp.
Khi những người đó đến, Kim Phi lập tức nhìn Thiết Ngưu: “Thiết Ngưu, ngươi đi tìm Tiểu Bắc lấy khinh khí cầu và lựu đạn, lập tức tiếp viện cho Hi Châu”.
Quân Trấn Viễn bị đội quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng ghìm chặt ở Hi Châu, hiện tại Kim Phi đã đưa khinh khí cầu và lựu đạn về, những người này có thể thoát được rồi.
“Quân chinh chiến phía Nam phải làm sao?”, Thiết Ngưu đứng dậy nói: “Bắt hay là giết?”
“Bên Hi Châu có mỏ than và mỏ sắt, nếu bắt được cứ đưa đi làm khổ sai, không nghe lời thì chém”.