Rốt cuộc có nên trao đổi con tin hay không? Lý Lăng Duệ nhất thời cũng bối rối.
Chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng đến tình hình chiến sự, thậm chí ảnh hưởng đến sự vững chắc của triều đình Đảng Hạng. Lý Lăng Duệ cũng không dám tùy tiện đưa ra quyết định.
Suy nghĩ một lát, hắn nhìn Lý Địch nói: “Ngươi quay về trước đi, bổn vương cần phải cân nhắc lại chuyện này!”
Lý Địch cũng đoán ra được sự khó xử của Lý Lăng Duệ, cậu bé chắp tay với Lý Lăng Duệ rồi xoay người rời đi.
“Đại vương, cứ để nó đi như vậy sao?” Phó tướng nghiêng mình chặn Lý Địch lại.
Lý Địch liếc nhìn Phó tướng, vẻ mặt không hề sợ hãi, cậu bé cười khẩy nhìn Lý Lăng Duệ: “Nghe nói Lục vương gia quản lý quân đội rất nghiêm khắc, xem ra tin đồn này thật không đáng tin cậy!”
Trên triều đình, quan viên cấp bậc thấp cũng có quyền chất vấn quan viên cấp bậc cao. Nhưng ở trong quân đội, tướng lĩnh cấp bậc thấp tuyệt đối không được chất vấn tướng lĩnh cấp bậc cao, nếu không quân đội sẽ hỗn loạn.
Ngươi có thể không hài lòng với mệnh lệnh của quan trên. Nhưng nếu ngươi có người đứng sau thì sau khi chiến sự kết thúc, ngươi có thể để cho người đứng sau đó tố cáo với Cục quản lý như Bộ Binh, thậm chí có thể trực tiếp tìm Hoàng đế để cáo trạng.
Nhưng trong thời gian xảy ra chiến tranh, thì lời của quan trên chính là mệnh lệnh, ngươi nhất định phải phục tùng!
Lý Lăng Duệ đã nói rất rõ ràng là thả người, nhưng Phó tướng lại chặn Lý Địch lại, điều này đồng nghĩa với việc đang công khai chất vấn Lý Lăng Duệ!
Phó tướng cũng ý thức được mình đã phạm phải sai lầm lớn, không đợi Lý Lăng Duệ nổi giận, hẳn ta đã trừng mắt nhìn Lý Địch rồi nghiêng người tránh đường.
Lý Địch cười khẩy, sải bước ra khỏi lều.
Từ đầu đến cuối Lý Địch không hề nhắc đến Lý Kế Sơn.
Bởi vì cậu bé biết có nói cũng vô ích, Lý Lăng Duệ sẽ không để ý tới Lý Kế Sơn.
Lý Địch rời đi, trong lều chỉ còn lại ba người Lý Lăng Duệ.
Người phụ trách tình báo có phần lo lắng Lý Lăng Duệ sẽ trừng phạt Phó tướng, bèn chắp tay xin chỉ đạo: “Đại vương, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”. KHÔNG Q𝗨ẢNG CÁO, đọc t𝘳u𝓎ện tại { 𝑻𝘳ùm𝑻𝘳u𝓎ện.𝑣n }
“Truyền tin về vương thành đi, hỏi bệ hạ xem nên xử lý thế nào?” Lý Lăng Duệ bực bội day lông mày.
Đệ tử quyền quý bên trong Tả Lang Vệ quá nhiều, An Mặc Nguyên cũng nằm trong số đó. Không quan tâm đến bọn họ nữa, nếu để trưởng bối của bọn họ biết được, nhất định sẽ rất ầmï.
Đám quyền quý này rải rác ở khắp các bộ phận trong triều đường. Một khi bọn họ cố tình gây trở ngại thì Lý Lăng Duệ sẽ gặp phải rắc rối lớn.
Nhưng nếu đồng ý với Kim Phi, trao đổi con tin thì phái chủ chiến nhất định sẽ không đồng ý!
Bất kể hắn xử lý việc này như thế nào thì đều sẽ bị người †a chỉ trích, chỉ có thể ném vấn đề nan giải này cho Hoàng đế ca ca của hắn.
Thực ra việc này đối với Hoàng đế mà nói cũng là một vấn đề vô cùng nan giải.
Nhưng đây cũng là cái giá của việc lên làm Hoàng đế. Nếu tân hoàng xử lý tốt, nói không chừng còn là cơ hội tốt để diệt sạch những kẻ đối lập mình.
Thực ra người phụ trách tình báo đã đoán ra được câu trả lời này, hẳn dùng mắt ra hiệu với Phó tướng rồi khom người cáo lui.
“Đại vương, ta cũng có việc đi trước!”
Cho dù Phó tướng có ngu ngốc hơn nữa, thì cũng biết không nên ở đây lâu, hắn ta nhanh chóng hành lễ với Lý Lăng Duệ rồi cùng người phụ trách tình báo đi ra khỏi lều.
Lúc này Lý Địch đang nghênh ngang đi ra ngoài doanh trại, nhìn thấy bóng lưng của Lý Địch, Phó tướng lại nổi giận, nhấc chân định đuổi theo Lý Địch, nhưng lại bị người phụ trách tình báo kéo lại.
“Ngươi thực sự muốn chết à?”
Người phụ trách tình báo nhìn thấy xung quanh không có ai, bèn đạp lên mông Phó tướng một cái.
Mới vừa rồi ở trong lầu chỉ có ba người bọn họ, Lý Lăng. Duệ có thể giả bộ không để ý mà bỏ qua cho cho Phó tướng.
Nhưng nếu bây giờ Phó tướng lại tiếp tục đi làm khó Lý Địch thì sẽ có vô số binh lính nhìn thấy, đến lúc đó dù Lý Lăng Duệ muốn cố ý lờ đi cũng không được.
“Thấy nó đi nghênh ngang như vậy, trong lòng ta lại tức giận!” Phó tướng thở hồng hộc nói.
Chuyện này có thể sẽ ảnh hưởng đến tình hình chiến sự, thậm chí ảnh hưởng đến sự vững chắc của triều đình Đảng Hạng. Lý Lăng Duệ cũng không dám tùy tiện đưa ra quyết định.
Suy nghĩ một lát, hắn nhìn Lý Địch nói: “Ngươi quay về trước đi, bổn vương cần phải cân nhắc lại chuyện này!”
Lý Địch cũng đoán ra được sự khó xử của Lý Lăng Duệ, cậu bé chắp tay với Lý Lăng Duệ rồi xoay người rời đi.
“Đại vương, cứ để nó đi như vậy sao?” Phó tướng nghiêng mình chặn Lý Địch lại.
Lý Địch liếc nhìn Phó tướng, vẻ mặt không hề sợ hãi, cậu bé cười khẩy nhìn Lý Lăng Duệ: “Nghe nói Lục vương gia quản lý quân đội rất nghiêm khắc, xem ra tin đồn này thật không đáng tin cậy!”
Trên triều đình, quan viên cấp bậc thấp cũng có quyền chất vấn quan viên cấp bậc cao. Nhưng ở trong quân đội, tướng lĩnh cấp bậc thấp tuyệt đối không được chất vấn tướng lĩnh cấp bậc cao, nếu không quân đội sẽ hỗn loạn.
Ngươi có thể không hài lòng với mệnh lệnh của quan trên. Nhưng nếu ngươi có người đứng sau thì sau khi chiến sự kết thúc, ngươi có thể để cho người đứng sau đó tố cáo với Cục quản lý như Bộ Binh, thậm chí có thể trực tiếp tìm Hoàng đế để cáo trạng.
Nhưng trong thời gian xảy ra chiến tranh, thì lời của quan trên chính là mệnh lệnh, ngươi nhất định phải phục tùng!
Lý Lăng Duệ đã nói rất rõ ràng là thả người, nhưng Phó tướng lại chặn Lý Địch lại, điều này đồng nghĩa với việc đang công khai chất vấn Lý Lăng Duệ!
Phó tướng cũng ý thức được mình đã phạm phải sai lầm lớn, không đợi Lý Lăng Duệ nổi giận, hẳn ta đã trừng mắt nhìn Lý Địch rồi nghiêng người tránh đường.
Lý Địch cười khẩy, sải bước ra khỏi lều.
Từ đầu đến cuối Lý Địch không hề nhắc đến Lý Kế Sơn.
Bởi vì cậu bé biết có nói cũng vô ích, Lý Lăng Duệ sẽ không để ý tới Lý Kế Sơn.
Lý Địch rời đi, trong lều chỉ còn lại ba người Lý Lăng Duệ.
Người phụ trách tình báo có phần lo lắng Lý Lăng Duệ sẽ trừng phạt Phó tướng, bèn chắp tay xin chỉ đạo: “Đại vương, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”. KHÔNG Q𝗨ẢNG CÁO, đọc t𝘳u𝓎ện tại { 𝑻𝘳ùm𝑻𝘳u𝓎ện.𝑣n }
“Truyền tin về vương thành đi, hỏi bệ hạ xem nên xử lý thế nào?” Lý Lăng Duệ bực bội day lông mày.
Đệ tử quyền quý bên trong Tả Lang Vệ quá nhiều, An Mặc Nguyên cũng nằm trong số đó. Không quan tâm đến bọn họ nữa, nếu để trưởng bối của bọn họ biết được, nhất định sẽ rất ầmï.
Đám quyền quý này rải rác ở khắp các bộ phận trong triều đường. Một khi bọn họ cố tình gây trở ngại thì Lý Lăng Duệ sẽ gặp phải rắc rối lớn.
Nhưng nếu đồng ý với Kim Phi, trao đổi con tin thì phái chủ chiến nhất định sẽ không đồng ý!
Bất kể hắn xử lý việc này như thế nào thì đều sẽ bị người †a chỉ trích, chỉ có thể ném vấn đề nan giải này cho Hoàng đế ca ca của hắn.
Thực ra việc này đối với Hoàng đế mà nói cũng là một vấn đề vô cùng nan giải.
Nhưng đây cũng là cái giá của việc lên làm Hoàng đế. Nếu tân hoàng xử lý tốt, nói không chừng còn là cơ hội tốt để diệt sạch những kẻ đối lập mình.
Thực ra người phụ trách tình báo đã đoán ra được câu trả lời này, hẳn dùng mắt ra hiệu với Phó tướng rồi khom người cáo lui.
“Đại vương, ta cũng có việc đi trước!”
Cho dù Phó tướng có ngu ngốc hơn nữa, thì cũng biết không nên ở đây lâu, hắn ta nhanh chóng hành lễ với Lý Lăng Duệ rồi cùng người phụ trách tình báo đi ra khỏi lều.
Lúc này Lý Địch đang nghênh ngang đi ra ngoài doanh trại, nhìn thấy bóng lưng của Lý Địch, Phó tướng lại nổi giận, nhấc chân định đuổi theo Lý Địch, nhưng lại bị người phụ trách tình báo kéo lại.
“Ngươi thực sự muốn chết à?”
Người phụ trách tình báo nhìn thấy xung quanh không có ai, bèn đạp lên mông Phó tướng một cái.
Mới vừa rồi ở trong lầu chỉ có ba người bọn họ, Lý Lăng. Duệ có thể giả bộ không để ý mà bỏ qua cho cho Phó tướng.
Nhưng nếu bây giờ Phó tướng lại tiếp tục đi làm khó Lý Địch thì sẽ có vô số binh lính nhìn thấy, đến lúc đó dù Lý Lăng Duệ muốn cố ý lờ đi cũng không được.
“Thấy nó đi nghênh ngang như vậy, trong lòng ta lại tức giận!” Phó tướng thở hồng hộc nói.