*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tiểu Bắc nhận lấy và nhanh chóng mở phong thư ra.
Một lúc sau, Đường Tiểu Bắc đặt lá thư xuống, đứng dậy nghiêm trang cúi đầu hành lễ với Kim Phi: "Tiên sinh, đa tạ ngài đã chăm sóc tỷ tỷ ta!"
Trong thư, Đường Đông Đông kể lại những trải nghiệm của hai người sau khi bị sói chia cắt, mà đương nhiên không thể thiếu Kim Phi.
"Tỷ của cô là một cô gái tài năng và là trợ thủ tốt nhất của ta. Chẳng ai cần chăm sóc ai cả, mà chúng ta là cùng nhau hợp tác", Kim Phi cười nói.
"Vậy thì phải cảm ơn tiên sinh vì đã cho tỷ ta cơ hội phát triển tài năng rồi?"
Đường Tiểu Bắc cười nói: "Nếu như trước đây có thể gặp được tiên sinh thì ta đã không lầm đường lạc lối như bây giờ”.
“Đông Đông nói rằng lúc đó cả hai đã sắp đến huyện Kim Xuyên rồi, tại sao cô lại quay trở lại Quảng Nguyên?”, Kim Phi hỏi: “Trở thành một cô nương ở Xuân phong Lâu”.
"Lúc đó, tỷ ta đã dẫn con sói hoang đi. Ta sợ quá nên chạy tiếp. Sau đó, ta bị lạc trong núi, cho đến khi gặp một người tiều phu, nếu không ta đã chết đói rồi".
Đường Tiểu Bắc nói: "Người tiều phu đưa ta xuống núi, nói rằng con trai ông ta đã chết trận, đôi vợ chồng già muốn nhận ta làm con gái của họ. Lúc đó ta nghĩ họ là người tốt, trong lòng lại sợ nên đã đồng ý nhưng sau đó họ đã bán ta cho Xuân Phong Lâu".
Nói đến đây, Đường Tiểu Bắc cười buồn: "Bởi vì ta biết chữ và biết chơi đàn nên họ đã bán được ta với giá cao".
Kim Phi liếc nhìn Đường Hiểu Bắc có chút thương cảm: "Tỷ cô bảo ta đưa cô ra ngoài, cô nghĩ thế nào, cô có nguyện ý rời khỏi Xuân Phong Lâu không?"
Điều này phải hỏi trước. Sau tất cả, Đường Tiểu Bắc hiện đang làm khá tốt ở Xuân Phong Lâu. Cô ấy sống trong một viện riêng và có hầu gái phục vụ hàng ngày. Khách hàng ngày đều là những người nổi tiếng trong quận. Nếu cuối cùng Đường Tiểu Bắc không muốn rời đi, thì không phải là lãng phí thời gian sao?
Một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Đường Tiểu Bắc nghe thấy câu hỏi của Kim Phi, trong mắt bất giác lóe lên vẻ hoảng sợ.
Sau khi bị bán vào thanh lâu, tú bà đã tìm một vài bà già đến để huấn luyện cô ấy, nếu cô ấy không làm tốt sẽ bị đánh đập hoặc mắng mỏ.
Cái giá của việc tin vào người lạ quá nặng nề, đã bị lừa một lần, bản năng bảo cô ấy không thể tin được bất cứ ai.
Cô ấy cúi đầu nhìn lướt qua bức thư trên tay lần nữa, sau khi xác nhận đó là chữ viết tay của Đường Đông Đông, cô ấy mới gật đầu: "Đương nhiên là ta muốn rời khỏi Xuân Phong Lâu, nhưng má mì nhất định sẽ không để ta đi".
“Ta sẽ tìm cách làm việc này, cô chỉ cần hợp tác với ta thôi”, Kim Phi nói.
“Ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của tiên sinh”, Đường Tiểu Bắc nhanh chóng cam đoan.
"Được rồi, nghe ta nói..."
Đường Tiểu Bắc nhận lấy và nhanh chóng mở phong thư ra.
Một lúc sau, Đường Tiểu Bắc đặt lá thư xuống, đứng dậy nghiêm trang cúi đầu hành lễ với Kim Phi: "Tiên sinh, đa tạ ngài đã chăm sóc tỷ tỷ ta!"
Trong thư, Đường Đông Đông kể lại những trải nghiệm của hai người sau khi bị sói chia cắt, mà đương nhiên không thể thiếu Kim Phi.
"Tỷ của cô là một cô gái tài năng và là trợ thủ tốt nhất của ta. Chẳng ai cần chăm sóc ai cả, mà chúng ta là cùng nhau hợp tác", Kim Phi cười nói.
"Vậy thì phải cảm ơn tiên sinh vì đã cho tỷ ta cơ hội phát triển tài năng rồi?"
Đường Tiểu Bắc cười nói: "Nếu như trước đây có thể gặp được tiên sinh thì ta đã không lầm đường lạc lối như bây giờ”.
“Đông Đông nói rằng lúc đó cả hai đã sắp đến huyện Kim Xuyên rồi, tại sao cô lại quay trở lại Quảng Nguyên?”, Kim Phi hỏi: “Trở thành một cô nương ở Xuân phong Lâu”.
"Lúc đó, tỷ ta đã dẫn con sói hoang đi. Ta sợ quá nên chạy tiếp. Sau đó, ta bị lạc trong núi, cho đến khi gặp một người tiều phu, nếu không ta đã chết đói rồi".
Đường Tiểu Bắc nói: "Người tiều phu đưa ta xuống núi, nói rằng con trai ông ta đã chết trận, đôi vợ chồng già muốn nhận ta làm con gái của họ. Lúc đó ta nghĩ họ là người tốt, trong lòng lại sợ nên đã đồng ý nhưng sau đó họ đã bán ta cho Xuân Phong Lâu".
Nói đến đây, Đường Tiểu Bắc cười buồn: "Bởi vì ta biết chữ và biết chơi đàn nên họ đã bán được ta với giá cao".
Kim Phi liếc nhìn Đường Hiểu Bắc có chút thương cảm: "Tỷ cô bảo ta đưa cô ra ngoài, cô nghĩ thế nào, cô có nguyện ý rời khỏi Xuân Phong Lâu không?"
Điều này phải hỏi trước. Sau tất cả, Đường Tiểu Bắc hiện đang làm khá tốt ở Xuân Phong Lâu. Cô ấy sống trong một viện riêng và có hầu gái phục vụ hàng ngày. Khách hàng ngày đều là những người nổi tiếng trong quận. Nếu cuối cùng Đường Tiểu Bắc không muốn rời đi, thì không phải là lãng phí thời gian sao?
Một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, Đường Tiểu Bắc nghe thấy câu hỏi của Kim Phi, trong mắt bất giác lóe lên vẻ hoảng sợ.
Sau khi bị bán vào thanh lâu, tú bà đã tìm một vài bà già đến để huấn luyện cô ấy, nếu cô ấy không làm tốt sẽ bị đánh đập hoặc mắng mỏ.
Cái giá của việc tin vào người lạ quá nặng nề, đã bị lừa một lần, bản năng bảo cô ấy không thể tin được bất cứ ai.
Cô ấy cúi đầu nhìn lướt qua bức thư trên tay lần nữa, sau khi xác nhận đó là chữ viết tay của Đường Đông Đông, cô ấy mới gật đầu: "Đương nhiên là ta muốn rời khỏi Xuân Phong Lâu, nhưng má mì nhất định sẽ không để ta đi".
“Ta sẽ tìm cách làm việc này, cô chỉ cần hợp tác với ta thôi”, Kim Phi nói.
“Ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của tiên sinh”, Đường Tiểu Bắc nhanh chóng cam đoan.
"Được rồi, nghe ta nói..."