Nếu như không phải lính trinh sát Đảng Hạng từng được gặp Trần An Tiệp đứng bên cạnh giới thiệu, Lý Lăng Duệ cũng không dám tin, đây là đứa con trai mà Tân vương coi trọng nhất.
“Thái tử điện hạ, đã xảy ra chuyện gì, mà khiến ngươi... vội vàng đến tìm bổn vương như vậy?”
Lý Lăng Duệ cũng không biết nên chào hỏi Trần An Tiệp như thế nào.
Chẳng lẽ cứ hỏi thẳng hản, sao giờ ngươi biến thành thảm thương nhếch nhác thế này?
Trần An Tiệp có được địa vị như hôm nay, đương nhiên tự có chỗ bất phàm của mình.
Chưa bàn tới những điều khác, chỉ dựa vào dũng khí của hắn khi tới quân chỉnh chiến phía Nam Đảng Hạng, đã mạnh mẽ hơn nhiều so với những đứa con trai khác của Tần vương rồi.
Trên đường tới đây, Trần An Tiệp đã đoán được phản ứng này của Lý Lăng Duệ, hắn bình tĩnh nói: “Kim Phi tìm được cách đối phó với Hải Đông Thanh rồi, đánh lén núi Ô Đầu!”
“Gì cơ?” Giọng nói của Lý Lăng Duệ không khỏi cất cao lên thêm mấy độ, ánh mắt cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Phải biết ưu thế lớn nhất của hẳn khi tới chinh chiến phía Nam không phải là người nhiều, mà là chim ưng có thể khắc. chế phi thuyền và khinh khí cầu.
Nếu như Kim Phi tìm được biện pháp đối phó với Hải Đông Thanh, đừng nói là giết chết y, quân chinh chiến phía Nam ngay cả muốn quay về Đảng Hạng cũng khó.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lý Lăng Duệ nhìn chăm chăm Trần An Tiệp hỏi.
Trần An Tiệp cũng không giấu giếm, nói chuyện khinh khí cầu nổ làm bị thương Hải Đông Thanh, sau đó phi thuyền còn oanh tạc núi Ô Đầu một trận cho Lý Lăng Duệ nghe.
Lý Lăng Duệ nghe rồi, im lặng hồi lâu.
Bởi vì diện tích núi Ô Đầu có hạn, mật độ quân Tần vương lại đông, doanh trại của quân chinh chiến phía Nam cũng như Vậy.
Trong thung lũng quá lạnh, gió cũng rất lớn, nên quân chính chiến phía nam dựng rất nhiều trại ở mấy điểm tránh gió.
Núi Ô Đầu chỉ có một đường xuống núi, trong thung lũng cũng chỉ có hai cửa ra nam, bắc.
Nếu như phi thuyền chặn một trong hai cửa ra, mười mấy vạn quân chỉnh chiến phía Nam sẽ bị kẹt ở trong thung lũng, chỉ chờ nổ chết.
Nhưng trong mấy chục dặm xung quanh, trừ thung lũng ra thì đâu cũng là vách núi, cho dù quân chinh chiến phía Nam
có muốn rời trại cũng phải tìm nơi có địa hình bằng phẳng.
Hơn nữa chuyện này chỉ là lời từ một phía của Trần An Tiệp, Lý Lăng Duệ còn chưa tìm người xác nhận.
Lý Lăng Duệ cố giữ mình tỉnh táo, nhìn Trần An Tiệp hỏi: “Vậy thái tử điện hạ tới đây là bởi vì.....
Đây cũng là chỗ mà Lý Lăng Duệ không hiểu được.
Núi Ô Đầu bị đánh bại, không phải Trần An Tiệp nên chạy trốn về đất Tân hay sao, hän chạy đến chỗ mình làm gì?
“Bổn vương tới cứu Lục vương gia ngươi!” Trần An Tiệp trả lời.
“Cứu bổn vương?”
Lý Lăng Duệ quan sát Trần An Tiệp, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
Kinh nghiệm triều chính của Trần An Tiệp phong phú hơn nhiều so với Lý Lăng Duệ, liếc một cái là đoán được suy nghĩ của hắn.
Nhưng mà nếu hản đã dám đến đây, cũng đã nghĩ xong nên giải thích với hắn như thế nào, hắn cười, sau đó hỏi: “Có phải Lục vương gia cảm thấy bổn vương ra nông nỗi này, còn không biết xấu hổ mà đòi cứu vương gia?”
Lý Lăng Duệ không trả lời. Nhưng không trả lời, vốn cũng chính là một cách trả lời.
Trần An Tiệp cũng không để ý, hẳn nói tiếp: “Bổn vương biết, vương gia đang nghỉ ngờ lời bổn vương nói là thật hay giả, không sao, vương gia chỉ cần phái người đến núi Ô Đầu xem thử.....không, bổn vương tin rằng, vương gia nhất định đã bố trí lính trinh sát ở gần núi Ô Đầu, tin chắc vương gia sẽ nhận được tin nhanh thôi, biết bổn vương không nói láo.”
Quả thật Lý Lăng Duệ có bố trí lính trinh sát ở núi Ô Đầu, giờ đây bọn họ đang quan sát quân Tân vương.
Chỉ là lính trinh sát cần xác nhận tình hình thương vong bên phía quân Tân vương, báo cáo cho Lý Lăng Duệ nên tạm thời vẫn chưa trở về.
Cho nên thật ra Lý Lăng Duệ đã tin là Trần An Tiệp nói thật.
Bởi vì Trần An Tiệp đã mất công từ núi Ô Đầu chạy đến đây, hắn nói dối mình thì thì có ích gì đâu.
“Vậy theo thái tử điện hạ, bổn vương nên đối phó như thế nào?” Lý Lăng Duệ hỏi.
Trần An Tiệp nghe vậy, hai mắt không khỏi lóe sáng.
Hắn mạo hiểm đến gặp Lý Lăng Duệ, chính là đang chờ những lời này đây!
“Thái tử điện hạ, đã xảy ra chuyện gì, mà khiến ngươi... vội vàng đến tìm bổn vương như vậy?”
Lý Lăng Duệ cũng không biết nên chào hỏi Trần An Tiệp như thế nào.
Chẳng lẽ cứ hỏi thẳng hản, sao giờ ngươi biến thành thảm thương nhếch nhác thế này?
Trần An Tiệp có được địa vị như hôm nay, đương nhiên tự có chỗ bất phàm của mình.
Chưa bàn tới những điều khác, chỉ dựa vào dũng khí của hắn khi tới quân chỉnh chiến phía Nam Đảng Hạng, đã mạnh mẽ hơn nhiều so với những đứa con trai khác của Tần vương rồi.
Trên đường tới đây, Trần An Tiệp đã đoán được phản ứng này của Lý Lăng Duệ, hắn bình tĩnh nói: “Kim Phi tìm được cách đối phó với Hải Đông Thanh rồi, đánh lén núi Ô Đầu!”
“Gì cơ?” Giọng nói của Lý Lăng Duệ không khỏi cất cao lên thêm mấy độ, ánh mắt cũng tràn ngập vẻ khiếp sợ.
Phải biết ưu thế lớn nhất của hẳn khi tới chinh chiến phía Nam không phải là người nhiều, mà là chim ưng có thể khắc. chế phi thuyền và khinh khí cầu.
Nếu như Kim Phi tìm được biện pháp đối phó với Hải Đông Thanh, đừng nói là giết chết y, quân chinh chiến phía Nam ngay cả muốn quay về Đảng Hạng cũng khó.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lý Lăng Duệ nhìn chăm chăm Trần An Tiệp hỏi.
Trần An Tiệp cũng không giấu giếm, nói chuyện khinh khí cầu nổ làm bị thương Hải Đông Thanh, sau đó phi thuyền còn oanh tạc núi Ô Đầu một trận cho Lý Lăng Duệ nghe.
Lý Lăng Duệ nghe rồi, im lặng hồi lâu.
Bởi vì diện tích núi Ô Đầu có hạn, mật độ quân Tần vương lại đông, doanh trại của quân chinh chiến phía Nam cũng như Vậy.
Trong thung lũng quá lạnh, gió cũng rất lớn, nên quân chính chiến phía nam dựng rất nhiều trại ở mấy điểm tránh gió.
Núi Ô Đầu chỉ có một đường xuống núi, trong thung lũng cũng chỉ có hai cửa ra nam, bắc.
Nếu như phi thuyền chặn một trong hai cửa ra, mười mấy vạn quân chỉnh chiến phía Nam sẽ bị kẹt ở trong thung lũng, chỉ chờ nổ chết.
Nhưng trong mấy chục dặm xung quanh, trừ thung lũng ra thì đâu cũng là vách núi, cho dù quân chinh chiến phía Nam
có muốn rời trại cũng phải tìm nơi có địa hình bằng phẳng.
Hơn nữa chuyện này chỉ là lời từ một phía của Trần An Tiệp, Lý Lăng Duệ còn chưa tìm người xác nhận.
Lý Lăng Duệ cố giữ mình tỉnh táo, nhìn Trần An Tiệp hỏi: “Vậy thái tử điện hạ tới đây là bởi vì.....
Đây cũng là chỗ mà Lý Lăng Duệ không hiểu được.
Núi Ô Đầu bị đánh bại, không phải Trần An Tiệp nên chạy trốn về đất Tân hay sao, hän chạy đến chỗ mình làm gì?
“Bổn vương tới cứu Lục vương gia ngươi!” Trần An Tiệp trả lời.
“Cứu bổn vương?”
Lý Lăng Duệ quan sát Trần An Tiệp, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
Kinh nghiệm triều chính của Trần An Tiệp phong phú hơn nhiều so với Lý Lăng Duệ, liếc một cái là đoán được suy nghĩ của hắn.
Nhưng mà nếu hản đã dám đến đây, cũng đã nghĩ xong nên giải thích với hắn như thế nào, hắn cười, sau đó hỏi: “Có phải Lục vương gia cảm thấy bổn vương ra nông nỗi này, còn không biết xấu hổ mà đòi cứu vương gia?”
Lý Lăng Duệ không trả lời. Nhưng không trả lời, vốn cũng chính là một cách trả lời.
Trần An Tiệp cũng không để ý, hẳn nói tiếp: “Bổn vương biết, vương gia đang nghỉ ngờ lời bổn vương nói là thật hay giả, không sao, vương gia chỉ cần phái người đến núi Ô Đầu xem thử.....không, bổn vương tin rằng, vương gia nhất định đã bố trí lính trinh sát ở gần núi Ô Đầu, tin chắc vương gia sẽ nhận được tin nhanh thôi, biết bổn vương không nói láo.”
Quả thật Lý Lăng Duệ có bố trí lính trinh sát ở núi Ô Đầu, giờ đây bọn họ đang quan sát quân Tân vương.
Chỉ là lính trinh sát cần xác nhận tình hình thương vong bên phía quân Tân vương, báo cáo cho Lý Lăng Duệ nên tạm thời vẫn chưa trở về.
Cho nên thật ra Lý Lăng Duệ đã tin là Trần An Tiệp nói thật.
Bởi vì Trần An Tiệp đã mất công từ núi Ô Đầu chạy đến đây, hắn nói dối mình thì thì có ích gì đâu.
“Vậy theo thái tử điện hạ, bổn vương nên đối phó như thế nào?” Lý Lăng Duệ hỏi.
Trần An Tiệp nghe vậy, hai mắt không khỏi lóe sáng.
Hắn mạo hiểm đến gặp Lý Lăng Duệ, chính là đang chờ những lời này đây!