Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Cát đứng dậy nói: “Đêm qua trầm đã nhận được tin Vũ Dương truyền tới, quân Thổ Phiên đã bị công phá, quân ta giết hết hai mươi ngàn binh tinh nhuệ của chúng, tướng Thổ Phiên cũng bị chém chết rồi!”

“Cái gì?”

Cho dù phái chủ hòa hay phái chủ chiến, đều bị tin này làm cho chấn động.

Chiến tranh giữa hai nước, thường phải đánh rất lâu. Có khi chỉ mỗi công tác chuẩn bị cũng phải tiến hành mất mấy tháng, trước khi chiến tranh chính thức bắt đầu, chuyện giằng co mấy tháng cũng cực kì bình thường.

Cửu công chúa mới tới Tây Xuyên được bao lâu?

Đã đánh xong rồi?

“Bệ hạ, thứ cho thần nói thẳng, xưa nay công chúa điện hạ Vũ Dương luôn cấp tiến, chưa chắc có thể tin lời của nàng được!”

Thượng thư bộ Hộ nói: “Có thể chỉ vì muốn trấn an bệ hạ, mong bệ hạ hiểu rõ!”

“Phùng Thời Duy to gan, dám công khai bôi nhọ điện hại”

Khánh Quốc công bước ra khỏi hàng quát: “Bệ hạ, bụng dạ Phùng Thời Duy lòng dạ khó lường, cần phải nghiêm trị!”

“Khánh Quốc công, ông xuất thân từ quân ngũ, chắc là cũng rõ ràng hơn ta, hạ Vũ Dương mới đi Tây Xuyên được bao lâu? Trong tay còn không có kị binh, trong thời gian ngắn như vậy sao có thể tiêu diệt hết binh lính tinh nhuệ của Thổ Phiên được?”

Thượng thư bộ Hộ phản bác nói: “Còn nữa, nếu thật sự đánh thắng, vì sao điện hạ không cho người đưa tin khẩn Hồng Linh báo tin, mà phải dùng chim bồ câu mật báo?”

“Chuyện này...”

Khánh Quốc công bị hỏi nghẹn họng.

Mặc dù ông ta biết kế hoạch của Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu, nhưng vì thông tin lạc hậu, ông ta cũng không

biết kế hoạch đã triển khai tới bước nào.

Cửu công chúa nói đã diệt hết binh tinh nhuệ Thổ Phiên, trong lòng Khánh Quốc công cũng không tin.

Thật ra đừng nói Khánh Quốc công, chính Cửu công chúa cũng không tin lần chiến tranh này sẽ tiến hành thuận lợi như vậy.

Vốn dĩ cô ấy cho rằng sẽ đánh rất lâu, cũng chuẩn bị sẵn sàng là sẽ chiến đấu mấy tháng, thậm chí nửa năm.

Kết quả Kim Phi đưa vũ khí và đội nhân viên hộ tống tới, cho cô ấy một bất ngờ siêu lớn.

Hơn phân nửa đội ngũ mà Cửu công chúa triệu tập từ các. nơi còn chưa tới, Đan Châu đã bị xử lí rồi.

Nhưng truyền tin băng bồ câu chỉ có thể viết nội dung có hạn, cho dù Cửu công chúa có dùng thể chữ nhỏ nhất, cũng không thể viết toàn bộ quá trình chiến đấu quá tỉ mỉ kĩ càng, chỉ đành nói sơ lược.

Cái này làm sao khiến các đại thần tin phục được?

Ngay cả Trần Cát hưng phấn hết nửa đêm, trong lòng cũng bắt đầu lẩm bẩm lần nữa.

Hiểu con gái không ai hơn cha, Trần Cát biết rõ tính cách của Cửu công chúa, cũng biết quyết tâm chủ chiến của cô ấy.

Cô ấy thật sự có gan làm ra chuyện như vậy.

“Bệ hạ, nước không thể không có luật, nhà không thể không có quy, tuy công chúa điện hạ là con gái hoàng gia, nhưng không thể tùy ý dối vua, nếu không trên làm dưới theo, lễ nghi tất sẽ tan vỡ”

Thượng thư bộ Lễ bước ra khỏi hàng nói: “Công chúa Vũ Dương là con gái, hòa thân thất bại, nên về kinh phục mệnh. Nhưng nàng không những không về, ngược lại còn tự tiện nhúng tay vào chuyện quân ở Tây Xuyên, đây là không giữ phụ đạo!

Bây giờ còn nói dối chuyện quân, xin bệ hạ phái sứ giả nhanh chóng tới Tây Xuyên, giục công chúa Vũ Dương mau về kinh, giao cho bộ Lễ khiển trách!”

“Làm càn! Điện hạ là con gái hoàng thất, cho dù cần khiển trách, cũng là chuyện của phủ Tông Nhân, không tới phiên bộ Lễ của ngươi nói chuyện!”

Một võ tướng bên phái chủ chiến có tính tình nóng nảy giận hét với thượng thư bộ Lễ.

Khánh Quốc công nghe xong, trong lòng không khỏi âm thầm thở dài.

Cái kẻ khờ thiếu xem xét này trúng kế rồi.

Quả nhiên, thượng thư bộ Lễ nói theo võ tướng: “Triệu tướng quân nói có lí, vậy xin bệ hạ phái sứ giả đi Tây Xuyên, giục công chúa Vũ Dương mau hồi kinh, nhận sự khiển trách của phủ Tông Nhân!”

“Bệ hạ, ông đây không có ý này!”

Võ tướng nghe xong biết mình bị lừa, nhanh chóng mở. miệng giải thích.

Kết quả ai biết căng thẳng quá, lỡ nói lời thô tục. Nói chuyện với hoàng đế mà tự xưng ông đây...

Khánh Quốc công cũng muốn mở đầu óc hắn ra xem, sao đầu óc này lại lớn lên được.

“Triệu Vô Cực to gan, dám vũ nhục bệ hạ, theo luật phải chém!

Thượng thư bộ Lễ bắt được nhược điểm, lập tức làm khó

_ œ

Vì thế, hai phái chủ chiến chủ hòa, lại làm loạn lần nữa.

Tâm trạng tốt đẹp của Trần Cát hoàn toàn bị phá hỏng, ông ta xoa mày, trên mặt tràn đầy bực bội và... hoài nghi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK