Không phải thanh Hắc Đao nào cũng bán được với giá năm nghìn lượng, trong lòng Lạc Lan, chỉ cần không thấp hơn một nghìn năm trăm lượng là đã có thể đáp ứng yêu cầu của Kim Phi.
Chữ khắc trên thanh Hắc Đao thứ năm không xuất sắc như thanh thứ nhất và thứ tư, có thể bán với giá này đã là cao lắm rồi.
“Trương công tử ra giá hai nghìn một trăm lượng, còn ai muốn ra giá không?” Lạc Lan hỏi.
Vừa dứt lời, đã có người hô to: “Ba nghìn lượng!”
“Chắc không phải nha hoàn nhà ai đấy chứ?”
“Nghe giọng không phải đàn ông, ấy, ngươi nói trúng rồi. Đây là nha hoàn của tiểu thư nhà nào vậy?”
“Không phải nha hoàn của tiểu thư nhà nào cả. Ta khẳng định người này là tên lừa đảo của thương hội Kim Xuyên! Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy, vừa có một nha hoàn tới rồi, giờ lại có thêm một nha hoàn nữa!”
“Ta cũng nghĩ vậy, tên giả thần bí kia rất có khả năng cũng là kẻ lừa đảo, nhìn thấy giá chưa vừa ý nên tự tăng giá lên!”
“Chắc không phải đâu. Lưu huynh nhìn Lạc Lan cô nương kìa, hình như cũng rất bất ngờ”.
Trên sân khấu, Lạc Lan nhìn nha hoàn chậm rãi bước tới, với vẻ mặt vô cùng bất ngờ.
“Ồ, nha hoàn này được đấy, cả thần thái và sự can đảm đều hơn hẳn nha hoàn vừa rồi, khuôn mặt và thân hình cũng tốt, ngươi nhìn cái eo thon gọn kìa, chậc, chắc chắn rất mềm mại”.
Một vị công tử nhận xét với giọng điệu không đứng đắn.
Vị công tử ngồi bên cạnh cũng nở nụ cười dung tục.
Thấy nha hoàn kia nhìn mình, hai người họ không hề cảm thấy xấu hổ mà còn nhướng mày nhìn cô ta.
“Các ngươi muốn chết à?” Tề công tử sa sầm mặt mày quát: “Cô ta là thị nữ thân cận của Cửu công chúa!”
“Cái gì?”
Hai người kia sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.
Thị nữ thân cận thường là người đáng tin cậy nhất của chủ nhân, quấy rối thị nữ thân cận của Cửu công chúa giống như đang quấy rối Cửu công chúa vậy.
Mà Cửu công chúa còn là cô con gái được hoàng thượng thương yêu nhất, không dễ gì mà chọc vào Cửu công chúa.
Những công chúa khác có người đoan trang dịu dàng, có người phóng túng ngang ngược, có người xa xỉ vô độ.
Nhưng Cửu công chúa được biết đến bởi sự thông minh, điềm tĩnh, thường xuyên cùng Trần Cát xử lý tấu sớ.
Trần Cát không thích chính sự, thỉnh thoảng buồn chán sẽ giao tấu sớ cho Cửu công chúa xử lý.
Thậm chí nội các còn có tin đồn rằng rất nhiều bản tấu đơn giản đều do Cửu công chúa phê duyệt, còn những bản tấu cần đích thân hoàng đế đóng ngọc ấn thì Trần Cát mới phê duyệt.
Trần Cát cũng nhiều lần tỏ ý, nếu Cửu công chúa là con trai thì tốt quá, chắc chắn sẽ giúp ông ta san sẻ âu lo.
Nhưng nếu Cửu công chúa thật sự là con trai thì e rằng ông ta cũng không dám để Cửu công chúa ở bên cạnh giúp ông ta xử lý chính sự mỗi ngày.
Dù sao thì trận chiến hoàng gia luôn rất tàn khốc.
“Xong đời rồi!”
Hai vị công tử sợ đến mức mồ hôi chảy dòng dòng, hận không thể tự tát mình và cái.
Chữ khắc trên thanh Hắc Đao thứ năm không xuất sắc như thanh thứ nhất và thứ tư, có thể bán với giá này đã là cao lắm rồi.
“Trương công tử ra giá hai nghìn một trăm lượng, còn ai muốn ra giá không?” Lạc Lan hỏi.
Vừa dứt lời, đã có người hô to: “Ba nghìn lượng!”
“Chắc không phải nha hoàn nhà ai đấy chứ?”
“Nghe giọng không phải đàn ông, ấy, ngươi nói trúng rồi. Đây là nha hoàn của tiểu thư nhà nào vậy?”
“Không phải nha hoàn của tiểu thư nhà nào cả. Ta khẳng định người này là tên lừa đảo của thương hội Kim Xuyên! Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy, vừa có một nha hoàn tới rồi, giờ lại có thêm một nha hoàn nữa!”
“Ta cũng nghĩ vậy, tên giả thần bí kia rất có khả năng cũng là kẻ lừa đảo, nhìn thấy giá chưa vừa ý nên tự tăng giá lên!”
“Chắc không phải đâu. Lưu huynh nhìn Lạc Lan cô nương kìa, hình như cũng rất bất ngờ”.
Trên sân khấu, Lạc Lan nhìn nha hoàn chậm rãi bước tới, với vẻ mặt vô cùng bất ngờ.
“Ồ, nha hoàn này được đấy, cả thần thái và sự can đảm đều hơn hẳn nha hoàn vừa rồi, khuôn mặt và thân hình cũng tốt, ngươi nhìn cái eo thon gọn kìa, chậc, chắc chắn rất mềm mại”.
Một vị công tử nhận xét với giọng điệu không đứng đắn.
Vị công tử ngồi bên cạnh cũng nở nụ cười dung tục.
Thấy nha hoàn kia nhìn mình, hai người họ không hề cảm thấy xấu hổ mà còn nhướng mày nhìn cô ta.
“Các ngươi muốn chết à?” Tề công tử sa sầm mặt mày quát: “Cô ta là thị nữ thân cận của Cửu công chúa!”
“Cái gì?”
Hai người kia sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.
Thị nữ thân cận thường là người đáng tin cậy nhất của chủ nhân, quấy rối thị nữ thân cận của Cửu công chúa giống như đang quấy rối Cửu công chúa vậy.
Mà Cửu công chúa còn là cô con gái được hoàng thượng thương yêu nhất, không dễ gì mà chọc vào Cửu công chúa.
Những công chúa khác có người đoan trang dịu dàng, có người phóng túng ngang ngược, có người xa xỉ vô độ.
Nhưng Cửu công chúa được biết đến bởi sự thông minh, điềm tĩnh, thường xuyên cùng Trần Cát xử lý tấu sớ.
Trần Cát không thích chính sự, thỉnh thoảng buồn chán sẽ giao tấu sớ cho Cửu công chúa xử lý.
Thậm chí nội các còn có tin đồn rằng rất nhiều bản tấu đơn giản đều do Cửu công chúa phê duyệt, còn những bản tấu cần đích thân hoàng đế đóng ngọc ấn thì Trần Cát mới phê duyệt.
Trần Cát cũng nhiều lần tỏ ý, nếu Cửu công chúa là con trai thì tốt quá, chắc chắn sẽ giúp ông ta san sẻ âu lo.
Nhưng nếu Cửu công chúa thật sự là con trai thì e rằng ông ta cũng không dám để Cửu công chúa ở bên cạnh giúp ông ta xử lý chính sự mỗi ngày.
Dù sao thì trận chiến hoàng gia luôn rất tàn khốc.
“Xong đời rồi!”
Hai vị công tử sợ đến mức mồ hôi chảy dòng dòng, hận không thể tự tát mình và cái.