“Chu sư gia là người nhà họ Chu, mặc dù đi theo Trương huyện lệnh, nhưng không phải người của Trương huyện lệnh, ngược lại, Trương huyện lệnh lại rất nghe lời của Chu sư gia”.
Trương bổ đầu nhỏ giọng nói.
“Vì sao?"
Kim Phi ngạc nhiên hỏi.
Thông thường các sư gia đều là tay sai của huyện lệnh, rất nhiều việc huyện lệnh không tiện ra mặt đều sẽ
giao cho sư gia làm.
Kết quả ở huyện Kim Xuyên thì ngược lại, huyện lệnh trở thành con rối của sư gia.
Thú vị đấy. “Trương huyện lệnh xuất thân từ gia đình nhỏ, có thể đi được tới bước này hoàn toàn là dựa vào sự giúp đỡ và
nâng đỡ của nhà họ Chu”.
Trương bổ đầu nói: “Cho đến tận bây giờ, người nhà Trương huyện lệnh vẫn ở quê, chưa được đón tới đây”.
Kim Phi nghe xong lập tức hiểu ra.
Thì ra huyện lệnh này đang bị nắm thóp.
“Chu sư gia nhắm vào ngài rồi”, Trương bổ đầu nói tiếp: “Nhưng không phải vì ngân lượng”.
“Không phải vì ngân lượng?” Kim Phi khó hiểu. Thổ phỉ ăn cướp, không phải vì tiền thì là vì cái gì.
Lẽ nào muốn thay trời hành đạo, cướp của người giàu chia cho người nghèo sao?
“Tiên sinh, có phải ngài đã tạo ra một loại guồng quay tơ mới, tốc độ quay tơ nhanh hơn gấp mấy lần trước đây không?”
Trương bổ đầu nói: “Nghe nói nhà Chu sư gia cũng làm dệt may”.
“Thì ra là nhắm vào guồng quay tơ của ta”. Kim Phi hiểu ra.
Xưởng dệt cần rất nhiều công nhân, tin tức guồng quay tơ xuất hiện hoàn toàn không thể che giấu được.
Lâu như vậy rồi mà vẫn không bị bắt chước, có lẽ là do Đường Đồng Đông đã làm công việc bảo mật rất tốt.
“Nha dịch phụ trách bảo vệ sư gia trước đây từng đi theo ta, trong một lần uống rượu, hắn đã nói, sư gia đã có lệnh, nhất định phải lấy được guồng quay tơ về”.
Trương bổ đầu nói: “Bảo đám thổ phỉ núi Thiết Quán chặn ở Đồng Sơn có lẽ là vì muốn ép tiên sinh phải cúi đầu”.
“Vậy sao?” Kim Phi nhìn Trương bổ đầu một cái thật sâu, hỏi:
“Trương bổ đầu, ngài cũng là xuất ngũ từ Thiết Lâm Quân đúng không?”
“Đúng vậy, ta được coi là trong những người đầu tiên cùng Hầu gia chỉnh chiến”.
Trương bổ đầu lộ ra vẻ hoài niệm: “Các huynh đệ khi đó bây giờ chỉ còn vài người sống sót... À, sao tiên sinh lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Không có gì, tiện mồm hỏi thôi”.
Kim Phi cười, lắc đầu.
Nha dịch bên cạnh Chu sư gia nói với Trương bổ đầu về chuyện guồng quay tơ, rõ ràng là muốn hản chuyển lời tới Kim Phi, buộc Kim Phi phải cúi đầu.
Kim Phi cho rằng Trương bổ đầu cũng đã ngả theo Chu sư gia, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như Trương bổ đầu vẫn chưa phản bội Khánh Hoài.
Có thể bản thân hắn cũng không hề nhận ra mình đã bị lợi dụng.
“Tiên sinh, hay là ngài chuyển phường tơ tới huyện phủ đi, đến lúc đó bọn thổ phỉ sẽ không thể nào làm khó ngài được nữa", Trương bổ đầu nói.
Nếu như chuyển tới Kim Xuyên thì không cần phải đi đi về về giao hàng và mua hàng nữa, đối với hắn, đây là cách tốt nhất để giải quyết mọi việc.
Nhưng Kim Phi không đồng ý: “Đa tạ Trương bổ đầu, để ta nghĩ đã”.
Thực chất khi Đường Đông Đông lần đầu tiên nói về việc thành lập phường tơ, Kim Phi đã nghĩ qua về vấn đề này.
Tuy nhiên địa phận huyện Kim Xuyên rất nhỏ, rất khó để tìm được chỗ thích hợp để xây xưởng.
Hơn nữa hầu hết những người sống trong huyện phủ đều có kế sinh nhai riêng, rất ít người nhàn rỗi, cho dù Kim Phi xây xong mấy cái xưởng, tuyển người là một vấn đề rất lớn.
Vì vậy cuối cùng Kim Phi vẫn quyết định xây xưởng ở làng Tây Hà.
Giờ nghĩ lại vẫn thấy đây là một quyết định sáng suốt.
Cấu trúc của guồng quay tơ mới không đặc biệt phức tạp, một người thợ mộc già tùy ý nghiên cứu cũng có thể chế tạo ra được.
Lý do lớn nhất đến hiện giờ vẫn chưa bị truyền ra ngoài là từ nữ công nhân đến giúp việc trong phòng bếp đều là những người biết điều.
Nếu như xây xưởng ở huyện phủ, Kim Phi nghĩ rằng guồng quay tơ sớm đã bị lộ ra rồi.
Thực chất trong lòng Kim Phi biết rất rõ, kết cấu của guồng quay tơ đơn giản, bị truyền ra cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Nếu như vô tình bị truyền ra ngoài, ít nhiều gì cũng có thể nâng cao mức sống của Đại Khang, coi như là làm phút phúc đức cho bách tính, y có thể chấp nhận được.
Nhưng Chu sư gia này muốn guồng quay tơ, rõ ràng là vì lợi ích riêng của gia đình mình, hơn nữa còn là dùng thủ đoạn để ép buộc.
Ăn cướp một cách trắng trợn.
Cho dù Kim Phi có đập vỡ guồng quay tơ cũng sẽ không để ông ta được toại nguyện.
“Chu sư gia không phải là kẻ chống lưng cho đám thổ phỉ Thiết Quán sao, sao phải tốn nhiều công sức vậy làm gì?”, Kim Phi hỏi: “Trực tiếp bảo thổ phỉ tới cướp. không phải là được rồi sao?”
“Ông ta cũng biết quan hệ của tiên sinh và Hầu gia, có lẽ không muốn chó căn áo rách chăng?”
Trương bổ đầu nói: “Tuy nhiên nghe nói nhà họ Chu của Chu sư gia cũng không hề yếu thế hơn nhà Hầu gia chút nào, nhà họ Chu chiếm phần lớn số vải mỗi năm cống nạp cho Nữ Chân và Đảng Hạng, Hầu gia lại không. ở Kim Xuyên, tiên sinh vẫn nên cẩn thận thì hơn”.
“Lai lịch ghê vậy à?”
Kim Phi có chút kinh ngạc.
Nữ Chân và Đảng Hạng đều là dân du mục, cơ bản không có ngành dệt may, vì vậy số lượng vải họ yêu cầu hàng năm có thể nói là con số trên trời.
Nếu nhà họ Chu có thể giành được miếng bánh lớn như vậy, thế lực của bọn họ ở trong triều có lẽ thực sự
không hề yếu hơn Khánh quốc công.
“Chu sư gia lai lịch lớn như vậy, vì sao lại chạy tới huyện phủ Kim Xuyên nhỏ bé này làm sư gia thế?”
Kim Phi hơi khó hiểu.
“Cái này thì tiểu nhân không biết”.
Trương bổ đầu lắc đầu.
Chuyện nên hỏi đã hỏi gần hết rồi, Kim Phi nói thêm với Trương bổ đầu vài câu rồi tiễn người đi, sau đó xoay. người ra sau núi.
Sự tồn tại như nhà họ Chu, động tay một chút là có thể bóp chết y, vì vậy Kim Phi buộc phải tìm hiểu rõ.
Y có thể khẳng định, Trương bổ đầu chỉ là bị người ta lợi dụng để chuyển lời mà thôi, không hề biết nhiều chuyện.
Kim Phi chỉ có thể đi tìm Khánh Mộ Lam.
“Tiên sinh, sao ngài lại ra sau núi?”
Khánh Mộ Lam lau mồ hôi trên trán, ngồi phịch xuống bên cạnh Kim Phi: “Tới xem bọn ta luyện tập. sao?”
“Không, ta tới tìm cô”.
“Tìm ta làm gì?”, Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.
“Cô có biết nhà họ Chu không?”, Kim Phi hỏi.
“Nhà họ Chu nào?”
“Chính là nhà họ Chu cung cấp vải cho triều đình”.
“À nhà đó hả”, Khánh Mộ Lam gật đầu: “Biết”.
“Vậy cô có biết Chu sư gia của huyện phủ Kim Xuyên không?”
Kim Phi hỏi tiếp.
“Sao ta lại biết một sư gia huyện phủ nhỏ bé được chứ?”
Khánh Mộ Lam lắc đầu, sau đó đột ngột đứng dậy:
“Tiên sinh, có phải hắn đắc tội ngài rồi không? Ngài đợi đó, ta sẽ lập tức tới huyền phủ bắt hắn về cho ngài tùy ý xử lý".
“Tính bốc đồng này của cô thực sự phải sửa đấy!” Kim Phi dở khóc dở cười kéo Khánh Mộ Lam ngồi
xuống: “Không cần cô đi bắt ngược, giúp ta nghe ngóng là được ri
“Nghe ngóng cái gì?”
“Nghe ngóng lai lịch của ông ta, quan trọng nhất chính là quan hệ của ông ta và nhà họ Chu”.
“Không thành vấn đề, cứ giao cho ta”.
Khánh Mộ Lam hào sảng vỗ ngực, vẫy tay hét lớn: “A Mai, qua đây”.
“Tiểu thư, có chuyện gì sao?” Một nữ binh lính cao lớn chạy tới.
Cô ấy chính là thủ lĩnh của các binh lính nữ, cũng là đội phó của Khánh Mộ Lam.
“Mang tín vật của ta đến đường Tây của huyện phủ Kim Xuyên, tìm một cửa hàng ngũ cốc tên Tường Ký, nhờ chủ tiệm điều tra về Chu sư gia của huyện nha”.
Khánh Mộ Lam lấy ra một miếng ngọc bội giao cho A Mai: “Nói với ông ấy, điều tra cho kỹ vào”.
“RõI”
A Mai không kịp thay quần áo, trực tiếp cưỡi ngựa rồi đi.
“Vậy là xong à?”
Kim Phi có chút nghỉ ngờ liếc nhìn Khánh Mộ Lam một cái.
“Đứng quên, ca ca ta là Tây xuyên mục, Kim Xuyên nhỏ bé sao có thể qua mắt được ta chứ?”
Khánh Mộ Lam đắc ý nháy mắt với Kim Phi: “Tiên sinh, ngài yên tâm đi, ta đảm bảo thông tin về ba đời dòng họ của Chu sư gia này sẽ được điều tra rõ ràng cho ngài!”
Trương bổ đầu nhỏ giọng nói.
“Vì sao?"
Kim Phi ngạc nhiên hỏi.
Thông thường các sư gia đều là tay sai của huyện lệnh, rất nhiều việc huyện lệnh không tiện ra mặt đều sẽ
giao cho sư gia làm.
Kết quả ở huyện Kim Xuyên thì ngược lại, huyện lệnh trở thành con rối của sư gia.
Thú vị đấy. “Trương huyện lệnh xuất thân từ gia đình nhỏ, có thể đi được tới bước này hoàn toàn là dựa vào sự giúp đỡ và
nâng đỡ của nhà họ Chu”.
Trương bổ đầu nói: “Cho đến tận bây giờ, người nhà Trương huyện lệnh vẫn ở quê, chưa được đón tới đây”.
Kim Phi nghe xong lập tức hiểu ra.
Thì ra huyện lệnh này đang bị nắm thóp.
“Chu sư gia nhắm vào ngài rồi”, Trương bổ đầu nói tiếp: “Nhưng không phải vì ngân lượng”.
“Không phải vì ngân lượng?” Kim Phi khó hiểu. Thổ phỉ ăn cướp, không phải vì tiền thì là vì cái gì.
Lẽ nào muốn thay trời hành đạo, cướp của người giàu chia cho người nghèo sao?
“Tiên sinh, có phải ngài đã tạo ra một loại guồng quay tơ mới, tốc độ quay tơ nhanh hơn gấp mấy lần trước đây không?”
Trương bổ đầu nói: “Nghe nói nhà Chu sư gia cũng làm dệt may”.
“Thì ra là nhắm vào guồng quay tơ của ta”. Kim Phi hiểu ra.
Xưởng dệt cần rất nhiều công nhân, tin tức guồng quay tơ xuất hiện hoàn toàn không thể che giấu được.
Lâu như vậy rồi mà vẫn không bị bắt chước, có lẽ là do Đường Đồng Đông đã làm công việc bảo mật rất tốt.
“Nha dịch phụ trách bảo vệ sư gia trước đây từng đi theo ta, trong một lần uống rượu, hắn đã nói, sư gia đã có lệnh, nhất định phải lấy được guồng quay tơ về”.
Trương bổ đầu nói: “Bảo đám thổ phỉ núi Thiết Quán chặn ở Đồng Sơn có lẽ là vì muốn ép tiên sinh phải cúi đầu”.
“Vậy sao?” Kim Phi nhìn Trương bổ đầu một cái thật sâu, hỏi:
“Trương bổ đầu, ngài cũng là xuất ngũ từ Thiết Lâm Quân đúng không?”
“Đúng vậy, ta được coi là trong những người đầu tiên cùng Hầu gia chỉnh chiến”.
Trương bổ đầu lộ ra vẻ hoài niệm: “Các huynh đệ khi đó bây giờ chỉ còn vài người sống sót... À, sao tiên sinh lại đột nhiên hỏi chuyện này?”
“Không có gì, tiện mồm hỏi thôi”.
Kim Phi cười, lắc đầu.
Nha dịch bên cạnh Chu sư gia nói với Trương bổ đầu về chuyện guồng quay tơ, rõ ràng là muốn hản chuyển lời tới Kim Phi, buộc Kim Phi phải cúi đầu.
Kim Phi cho rằng Trương bổ đầu cũng đã ngả theo Chu sư gia, nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như Trương bổ đầu vẫn chưa phản bội Khánh Hoài.
Có thể bản thân hắn cũng không hề nhận ra mình đã bị lợi dụng.
“Tiên sinh, hay là ngài chuyển phường tơ tới huyện phủ đi, đến lúc đó bọn thổ phỉ sẽ không thể nào làm khó ngài được nữa", Trương bổ đầu nói.
Nếu như chuyển tới Kim Xuyên thì không cần phải đi đi về về giao hàng và mua hàng nữa, đối với hắn, đây là cách tốt nhất để giải quyết mọi việc.
Nhưng Kim Phi không đồng ý: “Đa tạ Trương bổ đầu, để ta nghĩ đã”.
Thực chất khi Đường Đông Đông lần đầu tiên nói về việc thành lập phường tơ, Kim Phi đã nghĩ qua về vấn đề này.
Tuy nhiên địa phận huyện Kim Xuyên rất nhỏ, rất khó để tìm được chỗ thích hợp để xây xưởng.
Hơn nữa hầu hết những người sống trong huyện phủ đều có kế sinh nhai riêng, rất ít người nhàn rỗi, cho dù Kim Phi xây xong mấy cái xưởng, tuyển người là một vấn đề rất lớn.
Vì vậy cuối cùng Kim Phi vẫn quyết định xây xưởng ở làng Tây Hà.
Giờ nghĩ lại vẫn thấy đây là một quyết định sáng suốt.
Cấu trúc của guồng quay tơ mới không đặc biệt phức tạp, một người thợ mộc già tùy ý nghiên cứu cũng có thể chế tạo ra được.
Lý do lớn nhất đến hiện giờ vẫn chưa bị truyền ra ngoài là từ nữ công nhân đến giúp việc trong phòng bếp đều là những người biết điều.
Nếu như xây xưởng ở huyện phủ, Kim Phi nghĩ rằng guồng quay tơ sớm đã bị lộ ra rồi.
Thực chất trong lòng Kim Phi biết rất rõ, kết cấu của guồng quay tơ đơn giản, bị truyền ra cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Nếu như vô tình bị truyền ra ngoài, ít nhiều gì cũng có thể nâng cao mức sống của Đại Khang, coi như là làm phút phúc đức cho bách tính, y có thể chấp nhận được.
Nhưng Chu sư gia này muốn guồng quay tơ, rõ ràng là vì lợi ích riêng của gia đình mình, hơn nữa còn là dùng thủ đoạn để ép buộc.
Ăn cướp một cách trắng trợn.
Cho dù Kim Phi có đập vỡ guồng quay tơ cũng sẽ không để ông ta được toại nguyện.
“Chu sư gia không phải là kẻ chống lưng cho đám thổ phỉ Thiết Quán sao, sao phải tốn nhiều công sức vậy làm gì?”, Kim Phi hỏi: “Trực tiếp bảo thổ phỉ tới cướp. không phải là được rồi sao?”
“Ông ta cũng biết quan hệ của tiên sinh và Hầu gia, có lẽ không muốn chó căn áo rách chăng?”
Trương bổ đầu nói: “Tuy nhiên nghe nói nhà họ Chu của Chu sư gia cũng không hề yếu thế hơn nhà Hầu gia chút nào, nhà họ Chu chiếm phần lớn số vải mỗi năm cống nạp cho Nữ Chân và Đảng Hạng, Hầu gia lại không. ở Kim Xuyên, tiên sinh vẫn nên cẩn thận thì hơn”.
“Lai lịch ghê vậy à?”
Kim Phi có chút kinh ngạc.
Nữ Chân và Đảng Hạng đều là dân du mục, cơ bản không có ngành dệt may, vì vậy số lượng vải họ yêu cầu hàng năm có thể nói là con số trên trời.
Nếu nhà họ Chu có thể giành được miếng bánh lớn như vậy, thế lực của bọn họ ở trong triều có lẽ thực sự
không hề yếu hơn Khánh quốc công.
“Chu sư gia lai lịch lớn như vậy, vì sao lại chạy tới huyện phủ Kim Xuyên nhỏ bé này làm sư gia thế?”
Kim Phi hơi khó hiểu.
“Cái này thì tiểu nhân không biết”.
Trương bổ đầu lắc đầu.
Chuyện nên hỏi đã hỏi gần hết rồi, Kim Phi nói thêm với Trương bổ đầu vài câu rồi tiễn người đi, sau đó xoay. người ra sau núi.
Sự tồn tại như nhà họ Chu, động tay một chút là có thể bóp chết y, vì vậy Kim Phi buộc phải tìm hiểu rõ.
Y có thể khẳng định, Trương bổ đầu chỉ là bị người ta lợi dụng để chuyển lời mà thôi, không hề biết nhiều chuyện.
Kim Phi chỉ có thể đi tìm Khánh Mộ Lam.
“Tiên sinh, sao ngài lại ra sau núi?”
Khánh Mộ Lam lau mồ hôi trên trán, ngồi phịch xuống bên cạnh Kim Phi: “Tới xem bọn ta luyện tập. sao?”
“Không, ta tới tìm cô”.
“Tìm ta làm gì?”, Khánh Mộ Lam tò mò hỏi.
“Cô có biết nhà họ Chu không?”, Kim Phi hỏi.
“Nhà họ Chu nào?”
“Chính là nhà họ Chu cung cấp vải cho triều đình”.
“À nhà đó hả”, Khánh Mộ Lam gật đầu: “Biết”.
“Vậy cô có biết Chu sư gia của huyện phủ Kim Xuyên không?”
Kim Phi hỏi tiếp.
“Sao ta lại biết một sư gia huyện phủ nhỏ bé được chứ?”
Khánh Mộ Lam lắc đầu, sau đó đột ngột đứng dậy:
“Tiên sinh, có phải hắn đắc tội ngài rồi không? Ngài đợi đó, ta sẽ lập tức tới huyền phủ bắt hắn về cho ngài tùy ý xử lý".
“Tính bốc đồng này của cô thực sự phải sửa đấy!” Kim Phi dở khóc dở cười kéo Khánh Mộ Lam ngồi
xuống: “Không cần cô đi bắt ngược, giúp ta nghe ngóng là được ri
“Nghe ngóng cái gì?”
“Nghe ngóng lai lịch của ông ta, quan trọng nhất chính là quan hệ của ông ta và nhà họ Chu”.
“Không thành vấn đề, cứ giao cho ta”.
Khánh Mộ Lam hào sảng vỗ ngực, vẫy tay hét lớn: “A Mai, qua đây”.
“Tiểu thư, có chuyện gì sao?” Một nữ binh lính cao lớn chạy tới.
Cô ấy chính là thủ lĩnh của các binh lính nữ, cũng là đội phó của Khánh Mộ Lam.
“Mang tín vật của ta đến đường Tây của huyện phủ Kim Xuyên, tìm một cửa hàng ngũ cốc tên Tường Ký, nhờ chủ tiệm điều tra về Chu sư gia của huyện nha”.
Khánh Mộ Lam lấy ra một miếng ngọc bội giao cho A Mai: “Nói với ông ấy, điều tra cho kỹ vào”.
“RõI”
A Mai không kịp thay quần áo, trực tiếp cưỡi ngựa rồi đi.
“Vậy là xong à?”
Kim Phi có chút nghỉ ngờ liếc nhìn Khánh Mộ Lam một cái.
“Đứng quên, ca ca ta là Tây xuyên mục, Kim Xuyên nhỏ bé sao có thể qua mắt được ta chứ?”
Khánh Mộ Lam đắc ý nháy mắt với Kim Phi: “Tiên sinh, ngài yên tâm đi, ta đảm bảo thông tin về ba đời dòng họ của Chu sư gia này sẽ được điều tra rõ ràng cho ngài!”