Nghe được bốn chữ Tiên Thiên Thạch Linh, sắc mặt Lăng Hàn biến thành cổ quái.
Hắn đã mơ hồ đoán được xảy ra chuyện gì, nhưng nếu hắn nói ra chân tướng, có lẽ Đông Phương Bạch sẽ nổi điên..
Nhưng chân tướng chỉ có một mình hắn biết rõ, thời điểm nghe được bốn chữ Tiên Thiên Thạch Linh, sắc mặt mấy người Trì Mộng Hàm chấn kinh.
Cùng lúc đó, trong sơn động phát ra tiếng kêu la thảm thiết, chỉ trong nháy mắt đã có rất nhiều người chạy ra ngoài, sắc mặt bọn họ mang theo hoảng sợ.
Thời điểm này, tiến vào trước nhất đều là Đế tử, lúc đi ra lại là Đế tử.
- Đông Phương Bạch, ngươi điên rồi!
Lâm Vân lớn tiếng kêu lên, trên người hắn có vết máu, nhưng hẳn không phải là hắn, bởi vì cũng không có vết thương nhưng nét mặt của hắn mang theo hoảng sợ và tức giận.
- Lớn mật!
Một tên Giáo Chủ của Đông Phương gia tộc hừ một tiếng, hắn xuất ra một chưởng, chưởng ấn bao phủ bầu trời, bành, bàn tay áp xuống, năng lượng đáng sợ càn quét khắp nơi.
Thời điểm hắn thu hồi bàn tay, chỉ thấy khu vực nằm trong phạm vi công kích chỉ có một người Lâm Vân còn đứng, những người khác đều tử vong.
Nếu như Lâm Vân không có Thế Tử Phù, hắn cũng đã chết.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người hít khí lạnh, những người vừa mới ra khỏi hang động còn không biết xảy ra chuyện gì, đám người bọn họ rung động không gì sánh bằng.
Đông Phương gia tộc lại dám xuống tay với Đế tử!
Không phải giả vờ giả vịt dọa một chút, mà là thực sự xuống tay độc ác, hạ sát thủ.
Điên rồi, nhất định là điên rồi!
Lâm Vân run rẩy, hắn là Đế tử, hắn có vũ lực vô địch cùng giai nhưng cường giả Giáo Chủ lại giết hắn như con kiến, hắn không chịu nổi một kích.
Cho nên, nếu như Đông Phương gia tộc thực sự nổi điên muốn giết Đế tử, kết cục của hắn chỉ có một chữ, thảm.
Thế Tử Phù chỉ có thể sử dụng vài lần, có cường giả Giáo Chủ thậm chí Tôn Giả tọa trấn, hắn chạy sao?
Điên rồi, đúng là điên rồi.
Đông Phương Bạch ho khan một tiếng, trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều nhìn lên người của hắn, có không hiểu, có sợ hãi, có lo sợ không yên.
Hắn cười nhạt một tiếng, nói:
- Vừa rồi nói tới đâu nhỉ?
- A, đúng rồi, Tiên Thiên Thạch Linh.
Lão đầu này nhìn đám người chung quanh, hắn cười nói:
- Nơi này có ít người còn không biết Tiên Thiên Thạch Linh là cái gì, bản tôn sẽ phổ cập tri thức cho các ngươi biết một chút.
- Bớt nói nhảm, ngươi muốn làm gì?
Lại có thế hệ bạch ngân đứng ra, hắn quát mắng Đông Phương Bạch.
Bây giờ đối phương rõ ràng muốn giết người, hắn cũng không cần cung kính.
Đông Phương Bạch nhìn sang tên Đế tử, ba, tên Đế tử kia nổ tung, may mắn hắn có Thế Tử Phù, hắn không thật sự chết đi nhưng cũng làm cho hắn đổ mồ hôi lạnh khắp toàn thân.
- Phiến thiên địa này không phải chỉ vây quanh Đế tộc.
Lão đầu từ tốn nói:
- Có thật nhiều tiểu bằng hữu còn không biết Tiên Thiên Thạch Linh là cái gì, ngươi có tư cách gì tước đoạt quyền được biết của bọn họ?
Dừng một chút, Đông Phương Bạch bắt đầu giới thiệu về Tiên Thiên Thạch Linh.
Sau khi nói xong, hắn cười nói:
- Tiên Thiên Thạch Linh này nằm ở dưới Bách Hoa cốc, nhưng khí tức bản thân quá mức cường đại, cho dù là bản tôn cũng không thể tới gần.
Càng như thế thì càng nói rõ Tiên Thiên Thạch Linh khủng bố, nếu có thể luyện thành hóa thân, tự nhiên trâu bò đến mức không tưởng tượng nổi.
- Cho nên, bản tôn tụ tập các ngươi tại nơi này, dự định bắt các ngươi huyết tế, mở ra một con đường tiến lên.
Hắn vừa nói xong lời này, mọi người xôn xao.
Bọn họ biến thành vật hi sinh huyết tế?
Nói đùa cái gì!
- Đông Phương Bạch, ngươi phải suy nghĩ kỹ nơi này có bao nhiêu Đế tộc!
Đế tử Trình Khánh lớn tiếng nói:
- Cho dù ngươi huyết tế thành công, đạt được Tiên Thiên Thạch Linh, ngươi có thể ngăn cản lửa giận của Đế tộc hay sao? Thánh Nhân sẽ mang theo Đế binh tới, ngươi chống đỡ được?
- Chàng trai, ngươi nên hiểu rõ thực lực chênh lệch giữa chúng ta.
Đông Phương Bạch cười nói:
- Chỉ cần bản tôn đạt được Tiên Thiên Thạch Linh, cũng luyện hóa thành linh thân, cho dù là Đế binh cũng không thể giết ta!
- Hơn nữa, huyết tế toàn bộ các ngươi, bản tôn còn có cơ hội rút ra Đế kinh của các ngươi, lấy thân thể Tiên Thiên Thạch Linh thôi diễn, khi đó bản tôn đột phá Tịch Diệt cảnh cũng không phải việc khó.
- Đến lúc đó, bản tôn hoàn toàn có thể dùng khí lực va chạm Đế binh, có thể xưng là Chuẩn Đế!
Tịch Diệt cảnh chính là Thánh Nhân cảnh, nhưng bình thường không có người biết tên cảnh giới là gì, chỉ có thể tôn xưng là Thánh Nhân, cấp Thánh Nhân.
Trong lúc nhất thời, toàn trường yên tĩnh.
Kế hoạch không chê vào đâu được.
Theo cách nói của Đông Phương Bạch, hắn thật sự có thể không sợ Đế tộc, thậm chí hắn có được thực lực Chuẩn Đế, Đế tộc cũng phải cụp đuôi làm người, không dám trêu chọc.
- Nếu Đông Phương gia chủ cần huyết tế để thu hoạch được Tiên Thiên Thạch Linh, nể tình Đông Phương gia tộc nhiều năm qua vất vả, ta đại biểu Hắc Quỳ Đế tộc biểu thị hỗ trợ.
Một tên nam tử lên tiếng.
Hắn là Hắc Quỳ Đế tộc Đế tử thế hệ bạch ngân, tên là Đồng Khiếu.
Khốn kiếp, vô sỉ!
Nghe được Đồng Khiếu nói như vậy, tất cả mọi người xem thường.
Vì mạng sống, có thể không biết xấu hổ thì như vậy sao?
- Thất Diệu Đế tộc cũng biểu thị hỗ trợ.
- Kim Đỉnh Đế tộc hỗ trợ!
…
Có càng nhiều Đế tử Đế nữ đứng ra tỏ thái độ, hiển nhiên, chỉ cần mình không chết, chết nhiều người hơn nữa cũng không quan trọng.
Đông Phương Bạch nhìn vào trong mắt, đột nhiên hắn hừ một tiếng, khí tức Tôn Giả bộc phát làm đám người câm miệng.
- Đúng là một đám buồn nôn!
Hắn lạnh lùng nói:
- Vì mạng sống, các ngươi cái gì cũng làm được.
Các Đế tử Đế nữ đều không nói gì, theo bọn họ nghĩ, không phải Đế tộc đều là sâu kiến, chết một ngàn một thì như thế nào.
- Mạng của các ngươi là mạng, mạng của người khác không phải sao?
Đông Phương Bạch lạnh lùng nói:
- Hôm nay, bản tôn sẽ cho các ngươi biết, các ngươi xem chúng sinh như sâu kiến, kỳ thật chính các ngươi cũng chỉ là sâu kiến mà thôi!
Hắn giơ tay đánh xuống, ông, đạo tắc đan vào nhau và hóa thành một cái lồng giam, cũng thu nhỏ về hướng trung tâm.
Bành, bành, bành, đây chính là đạo tắc của Tôn Giả, uy lực đáng sợ không gì sánh được, chỉ cần đụng vào sẽ chết, sẽ biến thành mưa máu ngay lập tức.
Chỉ trong nháy mắt mà thôi, toàn bộ sơn cốc đã máu chảy thành sông.
Người thực lực mạnh sẽ chạy vào trung tâm, mặc dù không thể giải quyết vấn đề, nhưng ít ra có thể chết muộn một chút, nói không chừng sẽ có kỳ tích phát sinh.
Nhưng địa phương này chỉ lớn bao nhiêu đó, ngươi có chen cũng không chen được bao nhiêu
Bởi vậy, chiến đấu lập tức bộc phát, người thực lực yếu bị bài xích ra ngoài, sau đó bị đạo tắc xoắn nát hóa thành mưa máu.
Toàn bộ sơn cốc hoàn toàn biến thành lò sát sinh, ở chỗ này, bình thường Võ Giả cũng tốt, Thánh Địa Đạo tử cũng được, thậm chí Đế tử lại như thế nào, khác biệt chỉ ở tại chết sớm một điểm muộn một chút.
- Tiểu Hàn tử, ngươi có thể ra ngoài không?
Đại Hắc Cẩu trong run rẩy, đây chính là một vị Tôn Giả đang hãm hại đám tiểu bối bọn họ, bọn họ có thể thoát chết hay không?
Lăng Hàn cau mày, nói:
- Không được, địa mạch cũng bị áp chế.
- Vậy làm sao bây giờ, chờ chết sao?
Tiểu Thanh Long vội la lên.
- Không, chờ một cái kỳ tích.
Lăng Hàn trầm giọng nói.
Hắn đã mơ hồ đoán được xảy ra chuyện gì, nhưng nếu hắn nói ra chân tướng, có lẽ Đông Phương Bạch sẽ nổi điên..
Nhưng chân tướng chỉ có một mình hắn biết rõ, thời điểm nghe được bốn chữ Tiên Thiên Thạch Linh, sắc mặt mấy người Trì Mộng Hàm chấn kinh.
Cùng lúc đó, trong sơn động phát ra tiếng kêu la thảm thiết, chỉ trong nháy mắt đã có rất nhiều người chạy ra ngoài, sắc mặt bọn họ mang theo hoảng sợ.
Thời điểm này, tiến vào trước nhất đều là Đế tử, lúc đi ra lại là Đế tử.
- Đông Phương Bạch, ngươi điên rồi!
Lâm Vân lớn tiếng kêu lên, trên người hắn có vết máu, nhưng hẳn không phải là hắn, bởi vì cũng không có vết thương nhưng nét mặt của hắn mang theo hoảng sợ và tức giận.
- Lớn mật!
Một tên Giáo Chủ của Đông Phương gia tộc hừ một tiếng, hắn xuất ra một chưởng, chưởng ấn bao phủ bầu trời, bành, bàn tay áp xuống, năng lượng đáng sợ càn quét khắp nơi.
Thời điểm hắn thu hồi bàn tay, chỉ thấy khu vực nằm trong phạm vi công kích chỉ có một người Lâm Vân còn đứng, những người khác đều tử vong.
Nếu như Lâm Vân không có Thế Tử Phù, hắn cũng đã chết.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người hít khí lạnh, những người vừa mới ra khỏi hang động còn không biết xảy ra chuyện gì, đám người bọn họ rung động không gì sánh bằng.
Đông Phương gia tộc lại dám xuống tay với Đế tử!
Không phải giả vờ giả vịt dọa một chút, mà là thực sự xuống tay độc ác, hạ sát thủ.
Điên rồi, nhất định là điên rồi!
Lâm Vân run rẩy, hắn là Đế tử, hắn có vũ lực vô địch cùng giai nhưng cường giả Giáo Chủ lại giết hắn như con kiến, hắn không chịu nổi một kích.
Cho nên, nếu như Đông Phương gia tộc thực sự nổi điên muốn giết Đế tử, kết cục của hắn chỉ có một chữ, thảm.
Thế Tử Phù chỉ có thể sử dụng vài lần, có cường giả Giáo Chủ thậm chí Tôn Giả tọa trấn, hắn chạy sao?
Điên rồi, đúng là điên rồi.
Đông Phương Bạch ho khan một tiếng, trong nháy mắt, mọi ánh mắt đều nhìn lên người của hắn, có không hiểu, có sợ hãi, có lo sợ không yên.
Hắn cười nhạt một tiếng, nói:
- Vừa rồi nói tới đâu nhỉ?
- A, đúng rồi, Tiên Thiên Thạch Linh.
Lão đầu này nhìn đám người chung quanh, hắn cười nói:
- Nơi này có ít người còn không biết Tiên Thiên Thạch Linh là cái gì, bản tôn sẽ phổ cập tri thức cho các ngươi biết một chút.
- Bớt nói nhảm, ngươi muốn làm gì?
Lại có thế hệ bạch ngân đứng ra, hắn quát mắng Đông Phương Bạch.
Bây giờ đối phương rõ ràng muốn giết người, hắn cũng không cần cung kính.
Đông Phương Bạch nhìn sang tên Đế tử, ba, tên Đế tử kia nổ tung, may mắn hắn có Thế Tử Phù, hắn không thật sự chết đi nhưng cũng làm cho hắn đổ mồ hôi lạnh khắp toàn thân.
- Phiến thiên địa này không phải chỉ vây quanh Đế tộc.
Lão đầu từ tốn nói:
- Có thật nhiều tiểu bằng hữu còn không biết Tiên Thiên Thạch Linh là cái gì, ngươi có tư cách gì tước đoạt quyền được biết của bọn họ?
Dừng một chút, Đông Phương Bạch bắt đầu giới thiệu về Tiên Thiên Thạch Linh.
Sau khi nói xong, hắn cười nói:
- Tiên Thiên Thạch Linh này nằm ở dưới Bách Hoa cốc, nhưng khí tức bản thân quá mức cường đại, cho dù là bản tôn cũng không thể tới gần.
Càng như thế thì càng nói rõ Tiên Thiên Thạch Linh khủng bố, nếu có thể luyện thành hóa thân, tự nhiên trâu bò đến mức không tưởng tượng nổi.
- Cho nên, bản tôn tụ tập các ngươi tại nơi này, dự định bắt các ngươi huyết tế, mở ra một con đường tiến lên.
Hắn vừa nói xong lời này, mọi người xôn xao.
Bọn họ biến thành vật hi sinh huyết tế?
Nói đùa cái gì!
- Đông Phương Bạch, ngươi phải suy nghĩ kỹ nơi này có bao nhiêu Đế tộc!
Đế tử Trình Khánh lớn tiếng nói:
- Cho dù ngươi huyết tế thành công, đạt được Tiên Thiên Thạch Linh, ngươi có thể ngăn cản lửa giận của Đế tộc hay sao? Thánh Nhân sẽ mang theo Đế binh tới, ngươi chống đỡ được?
- Chàng trai, ngươi nên hiểu rõ thực lực chênh lệch giữa chúng ta.
Đông Phương Bạch cười nói:
- Chỉ cần bản tôn đạt được Tiên Thiên Thạch Linh, cũng luyện hóa thành linh thân, cho dù là Đế binh cũng không thể giết ta!
- Hơn nữa, huyết tế toàn bộ các ngươi, bản tôn còn có cơ hội rút ra Đế kinh của các ngươi, lấy thân thể Tiên Thiên Thạch Linh thôi diễn, khi đó bản tôn đột phá Tịch Diệt cảnh cũng không phải việc khó.
- Đến lúc đó, bản tôn hoàn toàn có thể dùng khí lực va chạm Đế binh, có thể xưng là Chuẩn Đế!
Tịch Diệt cảnh chính là Thánh Nhân cảnh, nhưng bình thường không có người biết tên cảnh giới là gì, chỉ có thể tôn xưng là Thánh Nhân, cấp Thánh Nhân.
Trong lúc nhất thời, toàn trường yên tĩnh.
Kế hoạch không chê vào đâu được.
Theo cách nói của Đông Phương Bạch, hắn thật sự có thể không sợ Đế tộc, thậm chí hắn có được thực lực Chuẩn Đế, Đế tộc cũng phải cụp đuôi làm người, không dám trêu chọc.
- Nếu Đông Phương gia chủ cần huyết tế để thu hoạch được Tiên Thiên Thạch Linh, nể tình Đông Phương gia tộc nhiều năm qua vất vả, ta đại biểu Hắc Quỳ Đế tộc biểu thị hỗ trợ.
Một tên nam tử lên tiếng.
Hắn là Hắc Quỳ Đế tộc Đế tử thế hệ bạch ngân, tên là Đồng Khiếu.
Khốn kiếp, vô sỉ!
Nghe được Đồng Khiếu nói như vậy, tất cả mọi người xem thường.
Vì mạng sống, có thể không biết xấu hổ thì như vậy sao?
- Thất Diệu Đế tộc cũng biểu thị hỗ trợ.
- Kim Đỉnh Đế tộc hỗ trợ!
…
Có càng nhiều Đế tử Đế nữ đứng ra tỏ thái độ, hiển nhiên, chỉ cần mình không chết, chết nhiều người hơn nữa cũng không quan trọng.
Đông Phương Bạch nhìn vào trong mắt, đột nhiên hắn hừ một tiếng, khí tức Tôn Giả bộc phát làm đám người câm miệng.
- Đúng là một đám buồn nôn!
Hắn lạnh lùng nói:
- Vì mạng sống, các ngươi cái gì cũng làm được.
Các Đế tử Đế nữ đều không nói gì, theo bọn họ nghĩ, không phải Đế tộc đều là sâu kiến, chết một ngàn một thì như thế nào.
- Mạng của các ngươi là mạng, mạng của người khác không phải sao?
Đông Phương Bạch lạnh lùng nói:
- Hôm nay, bản tôn sẽ cho các ngươi biết, các ngươi xem chúng sinh như sâu kiến, kỳ thật chính các ngươi cũng chỉ là sâu kiến mà thôi!
Hắn giơ tay đánh xuống, ông, đạo tắc đan vào nhau và hóa thành một cái lồng giam, cũng thu nhỏ về hướng trung tâm.
Bành, bành, bành, đây chính là đạo tắc của Tôn Giả, uy lực đáng sợ không gì sánh được, chỉ cần đụng vào sẽ chết, sẽ biến thành mưa máu ngay lập tức.
Chỉ trong nháy mắt mà thôi, toàn bộ sơn cốc đã máu chảy thành sông.
Người thực lực mạnh sẽ chạy vào trung tâm, mặc dù không thể giải quyết vấn đề, nhưng ít ra có thể chết muộn một chút, nói không chừng sẽ có kỳ tích phát sinh.
Nhưng địa phương này chỉ lớn bao nhiêu đó, ngươi có chen cũng không chen được bao nhiêu
Bởi vậy, chiến đấu lập tức bộc phát, người thực lực yếu bị bài xích ra ngoài, sau đó bị đạo tắc xoắn nát hóa thành mưa máu.
Toàn bộ sơn cốc hoàn toàn biến thành lò sát sinh, ở chỗ này, bình thường Võ Giả cũng tốt, Thánh Địa Đạo tử cũng được, thậm chí Đế tử lại như thế nào, khác biệt chỉ ở tại chết sớm một điểm muộn một chút.
- Tiểu Hàn tử, ngươi có thể ra ngoài không?
Đại Hắc Cẩu trong run rẩy, đây chính là một vị Tôn Giả đang hãm hại đám tiểu bối bọn họ, bọn họ có thể thoát chết hay không?
Lăng Hàn cau mày, nói:
- Không được, địa mạch cũng bị áp chế.
- Vậy làm sao bây giờ, chờ chết sao?
Tiểu Thanh Long vội la lên.
- Không, chờ một cái kỳ tích.
Lăng Hàn trầm giọng nói.