- Lăng tiểu hữu, ngươi có ý gì?
Chu Mật cau mày.
Lăng Hàn giang tay ra:
- Con thú vương cuối cùng là yếu nhất, chính là Sinh Đan sơ kỳ, chiến lực nhiều nhất chỉ sánh bằng Sinh Đan hậu kỳ, với thực lực bốn người Chu gia chủ, muốn đánh chết nó không phải chuyện khó khăn gì.
- Ha ha, tiểu hữu không nên nói thế, hung thú không có trí tuệ, liều chết phản kích sẽ làm chúng ta bị thương, cho nên cần phải dựa vào tiểu hữu.
Chu Mật vừa cười vừa nói.
- Thì ra là thế.
Lăng Hàn gật gật đầu.
- Tiểu hữu, chỉ còn kém một bước cuối cùng, xin tiếp tục.
Chu Mật nghiêm túc nói ra.
Lăng Hàn gật đầu:
- Tốt, các ngươi lấy Liệp Thiên nỏ ra đây.
Lập tức, người của Chu gia không lên tiếng.
Một lát sau, Chu Mật mới miễn cưỡng cười nói:
- Liệp Thiên nỏ đang hiệu chỉnh, không vội đi.
- Ta cũng không vội.
Lăng Hàn gật gật đầu, nói:
- Lúc nào đưa nỏ tới, ta sẽ xuất động lúc nào.
- Lăng Hàn, ngươi có ý gì?
Chu Mễ Dương nhịn không được lên tiếng trách mắng.
- Ta nói đại chất tử, ngươi nên cung kính với trưởng bối.
Lăng Hàn nhìn sang Chu Mễ Dương.
Chu Mễ Dương tức giận tới mức run rẩy, tiểu tử ngươi thật sự cho rằng mình là đại nhân vật sao?
- Tiểu hữu, nên lên đường thôi, tìm kiếm vương thú cũng cần thời gian.
Chu Mật khuyên nhủ.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Ta sợ hiện tại xuất phát sẽ thật sự lên đường!
- Tại sao tiểu hữu nói như vậy?
Chu Mật kinh ngạc, giống như hắn rất kinh hãi.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Chu gia chủ, ngươi nói như vậy không có gì hay.
Đột nhiên hắn đánh ra một chưởng, ba, Chu Mễ Dương bị đánh bay ra ngoài.
Hắn xuất thủ quá đột nhiên, cũng không có ai ngờ tới, sau một chưởng này, tất cả mọi người Chu gia tức giận đứng lên, cùng nhau nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.
- Tiểu hữu có ý gì?
Chu Mật vẫn tỉnh táo nhưng bàn tay hắn nổi gân xanh đã chứng tỏ hắn không có bình tĩnh như mặt ngoài.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Ta đang nghĩ, nếu như thời điểm ta càn quét một con vương thú, vương thú lại xuất hiện, nhưng các ngươi không cho ta Liệp Thiên nỏ, chẳng phải ta sẽ táng thân trong miệng thú sao?
Hắn vừa nói ra lời này, người Chu gia biến sắc.
Chu Mật cố nặn ra nụ cười, nói:
- Tiểu hữu đang đoán mò, làm sao có thể như vậy chứ?
- Cho nên, nên giao cho ta cầm Liệp Thiên nỏ thì tốt hơn, trái tim ta cũng được ổn định.
Lăng Hàn cười nói.
- Tiểu hữu, xin tin tưởng chúng ta!
Chu Mật tận tình khuyên bảo, vẻ mặt thành khẩn.
Lăng Hàn cũng làm ra vẻ mặt thành khẩn:
- Chu gia chủ, cũng xin tin tưởng ta.
Chu Mật không biết nên nói tiếp thế nào, tiểu tử này tuổi còn trẻ nhưng khéo đưa đẩy, cũng không ăn mềm, không sợ cứng rắn, rất khó khăn đối phó.
Lăng Hàn cười cười, nói:
- Trước đó, người khác nhắc nhở ta không nên bị người ta bán đi còn kiếm tiền thay kẻ khác. Ta nghĩ nghĩ, cũng phải, người trẻ tuổi chính trực đơn thuần như ta rất dễ dàng bị lừa gạt, nhất định phải cẩn thận một chút.
Nghe nói như thế, người Chu gia đều muốn tát vỡ mồm hắn.
Ngươi còn chính trực đơn thuần?
Quả thực là ô nhục bốn chữ này.
Lăng Hàn không quan tâm, hắn tiếp tục nói:
- Chu gia có Sinh Đan cảnh, chỉ cần diệt hết hung thú các ngươi có thể là bá chủ, nhưng ta hết lần này tới lần khác lại là một ngoại lệ, hoàn toàn miễn dịch công kích của các ngươi, cho nên, các ngươi tự nhiên vô cùng kiêng kỵ ta, hơn nữa, ha ha, Thiên Vân sơn có một nửa sẽ là của ta, tài phú khổng lồ như vậy muốn chắp tay nhường cho người?
- Đổi lại ta cũng sẽ đau lòng, phải nghĩ biện pháp giết chết người này.
- Đơn giản, các ngươi chơi không xong, còn không phải có hung thú hay sao?
- Có phải hay không, ta chỉ là Chú Đỉnh, chỉ cần đẩy ta tới trước mặt hung thú Sinh Đan cảnh, tuỳ tiện đánh một cái là có thể đánh chết ta, sau đó các ngươi có thể chém giết con hung thú kia, quá hoàn mỹ.
- Cho nên, các ngươi mới đặt con hung thú yếu nhất vào lúc sau cùng, các ngươi quyết định chủ ý lợi dụng nó giết chết ta, dù sao các ngươi không có Liệp Thiên nỏ cũng không khó xử lý con vương thú kia, đúng hay không?
Nghe Lăng Hàn nói xong, người Chu gia như gặp quỷ.
Chẳng lẽ có nội ứng nói kế hoạch của bọn họ cho Lăng Hàn biết? Bằng không, đối phương làm sao có thể nói không sai chút nào?
Nhưng bọn họ nào biết, Lăng Hàn sống bao nhiêu năm, âm mưu quỷ kế gì mà chưa từng gặp qua?
Trái lại, mặc dù Chu gia có bốn cái Sinh Đan, nhưng bị giới hạn trong trăm năm thọ nguyên, bọn họ chỉ có chục năm kinh nghiệm, còn muốn giấu diếm được Lăng Hàn?
Nói giỡn.
Nói đến mức này, lại giải thích cũng không có ý nghĩa gì.
Chu Mật cười ha ha, nói:
- Tiểu hữu thật thông minh, không sai, đây đúng là kế hoạch của chúng ta. Hiện tại ngươi biết thì thế nào, đã có bảy con vương thú ngã xuống, một con cuối cùng, cho dù không có sự trợ giúp của ngươi, chúng ta cũng có thể xử lý.
- Đúng vậy, ta thật sự không thể thay đổi đại thế.
Lăng Hàn gật đầu, hắn không tức giận chút nào, nói:
- Nhưng ta muốn đánh một số người, thậm chí giết một số người, ai có thể ngăn cản được ta?
Lăng Hàn để mắt tới Chu Mễ Dương, sát khí lộ ra.
Chu Mật nhảy ra trước tiên, hắn ôm lấy xương sườn trái của Chu Mễ Dương, với tu vi Sinh Đan cảnh của hắn, tự nhiên có thể cứu con mình.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Chu gia chủ tính sau này cứ như vậy hay sao, vẫn ôm lấy lệnh lang sao? Hơn nữa lệnh lang chưa sinh con, Chu gia chủ nghĩ thời điểm lệnh lang động phòng cũng ở một bên nhìn xem sao?
Khốn kiếp, thật ác độc!
Chu Mật run rẩy, chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm?
Trăm lo sẽ có bỏ sót, chẳng lẽ hắn phải ở cả đời bên cạnh Chu Mễ Dương?
Hơn nữa, Chu gia không chỉ có một tên tiểu bối là Chu Mễ Dương, những người khác làm sao bây giờ?
Muốn trách thì trách năng lực của Lăng Hàn quá quỷ dị, cho dù bốn Sinh Đan như bọn họ cũng không thể làm gì, nếu không cũng không cần mượn hung thú giết đối phương.
- Không có khả năng giao Liệp Thiên nỏ cho ngươi.
Chu Mật trầm mặc một hồi mới nói, bằng không, Lăng Hàn sẽ có được năng lực tiêu diệt toàn bộ Chu gia.
Hắn trầm ngâm một chút, lại nói:
- Thu hoạch trong Thiên Vân sơn sẽ phân cho ngươi một thành.
Một thành?
Lăng Hàn lắc đầu:
- Một nửa.
- Không có khả năng.
Chu Mật lắc đầu, nói:
- Chu gia ta nhiều người như vậy, làm sao có thể phân cho ngươi một nửa?
Lăng Hàn xuất thủ, tư, điện mang lóe sáng, một tên tiểu bối Chu gia bị đánh thành cặn bã.
- Ngươi!
Người Chu gia tức giận nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.
- A, đối với những kẻ muốn hại mạng ta như các ngươi, ta có thể bình tâm tĩnh khó nói chuyện với các ngươi cũng đã cho các ngươi đủ mặt mũi, còn muốn thiếu nợ ta?
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Làm người phải có thành tín, chính mình nói ra, cho dù quỳ cũng phải làm tốt.
Người Chu gia đều nổi giận nhưng nói không ra lời.
Bọn họ làm gì được Lăng Hàn sao?
Không làm gì được.
Mà Lăng Hàn?
Chu gia trừ bốn tên Sinh Đan cảnh ra, không ai là đối thủ của hắn.
Cho nên, Chu gia nhất định phải cúi đầu.
- Tốt, cho ngươi một nửa lợi nhuận!
Chu Mật quyết định thật nhanh.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, sau đó phất phất tay:
- Các ngươi cứ vất vả, cố gắng thật tốt, cố lên!
Con vương thú cuối cùng sẽ giao cho Chu gia.
Chu Mật cau mày.
Lăng Hàn giang tay ra:
- Con thú vương cuối cùng là yếu nhất, chính là Sinh Đan sơ kỳ, chiến lực nhiều nhất chỉ sánh bằng Sinh Đan hậu kỳ, với thực lực bốn người Chu gia chủ, muốn đánh chết nó không phải chuyện khó khăn gì.
- Ha ha, tiểu hữu không nên nói thế, hung thú không có trí tuệ, liều chết phản kích sẽ làm chúng ta bị thương, cho nên cần phải dựa vào tiểu hữu.
Chu Mật vừa cười vừa nói.
- Thì ra là thế.
Lăng Hàn gật gật đầu.
- Tiểu hữu, chỉ còn kém một bước cuối cùng, xin tiếp tục.
Chu Mật nghiêm túc nói ra.
Lăng Hàn gật đầu:
- Tốt, các ngươi lấy Liệp Thiên nỏ ra đây.
Lập tức, người của Chu gia không lên tiếng.
Một lát sau, Chu Mật mới miễn cưỡng cười nói:
- Liệp Thiên nỏ đang hiệu chỉnh, không vội đi.
- Ta cũng không vội.
Lăng Hàn gật gật đầu, nói:
- Lúc nào đưa nỏ tới, ta sẽ xuất động lúc nào.
- Lăng Hàn, ngươi có ý gì?
Chu Mễ Dương nhịn không được lên tiếng trách mắng.
- Ta nói đại chất tử, ngươi nên cung kính với trưởng bối.
Lăng Hàn nhìn sang Chu Mễ Dương.
Chu Mễ Dương tức giận tới mức run rẩy, tiểu tử ngươi thật sự cho rằng mình là đại nhân vật sao?
- Tiểu hữu, nên lên đường thôi, tìm kiếm vương thú cũng cần thời gian.
Chu Mật khuyên nhủ.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:
- Ta sợ hiện tại xuất phát sẽ thật sự lên đường!
- Tại sao tiểu hữu nói như vậy?
Chu Mật kinh ngạc, giống như hắn rất kinh hãi.
Lăng Hàn lắc đầu:
- Chu gia chủ, ngươi nói như vậy không có gì hay.
Đột nhiên hắn đánh ra một chưởng, ba, Chu Mễ Dương bị đánh bay ra ngoài.
Hắn xuất thủ quá đột nhiên, cũng không có ai ngờ tới, sau một chưởng này, tất cả mọi người Chu gia tức giận đứng lên, cùng nhau nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.
- Tiểu hữu có ý gì?
Chu Mật vẫn tỉnh táo nhưng bàn tay hắn nổi gân xanh đã chứng tỏ hắn không có bình tĩnh như mặt ngoài.
Lăng Hàn cười ha ha, nói:
- Ta đang nghĩ, nếu như thời điểm ta càn quét một con vương thú, vương thú lại xuất hiện, nhưng các ngươi không cho ta Liệp Thiên nỏ, chẳng phải ta sẽ táng thân trong miệng thú sao?
Hắn vừa nói ra lời này, người Chu gia biến sắc.
Chu Mật cố nặn ra nụ cười, nói:
- Tiểu hữu đang đoán mò, làm sao có thể như vậy chứ?
- Cho nên, nên giao cho ta cầm Liệp Thiên nỏ thì tốt hơn, trái tim ta cũng được ổn định.
Lăng Hàn cười nói.
- Tiểu hữu, xin tin tưởng chúng ta!
Chu Mật tận tình khuyên bảo, vẻ mặt thành khẩn.
Lăng Hàn cũng làm ra vẻ mặt thành khẩn:
- Chu gia chủ, cũng xin tin tưởng ta.
Chu Mật không biết nên nói tiếp thế nào, tiểu tử này tuổi còn trẻ nhưng khéo đưa đẩy, cũng không ăn mềm, không sợ cứng rắn, rất khó khăn đối phó.
Lăng Hàn cười cười, nói:
- Trước đó, người khác nhắc nhở ta không nên bị người ta bán đi còn kiếm tiền thay kẻ khác. Ta nghĩ nghĩ, cũng phải, người trẻ tuổi chính trực đơn thuần như ta rất dễ dàng bị lừa gạt, nhất định phải cẩn thận một chút.
Nghe nói như thế, người Chu gia đều muốn tát vỡ mồm hắn.
Ngươi còn chính trực đơn thuần?
Quả thực là ô nhục bốn chữ này.
Lăng Hàn không quan tâm, hắn tiếp tục nói:
- Chu gia có Sinh Đan cảnh, chỉ cần diệt hết hung thú các ngươi có thể là bá chủ, nhưng ta hết lần này tới lần khác lại là một ngoại lệ, hoàn toàn miễn dịch công kích của các ngươi, cho nên, các ngươi tự nhiên vô cùng kiêng kỵ ta, hơn nữa, ha ha, Thiên Vân sơn có một nửa sẽ là của ta, tài phú khổng lồ như vậy muốn chắp tay nhường cho người?
- Đổi lại ta cũng sẽ đau lòng, phải nghĩ biện pháp giết chết người này.
- Đơn giản, các ngươi chơi không xong, còn không phải có hung thú hay sao?
- Có phải hay không, ta chỉ là Chú Đỉnh, chỉ cần đẩy ta tới trước mặt hung thú Sinh Đan cảnh, tuỳ tiện đánh một cái là có thể đánh chết ta, sau đó các ngươi có thể chém giết con hung thú kia, quá hoàn mỹ.
- Cho nên, các ngươi mới đặt con hung thú yếu nhất vào lúc sau cùng, các ngươi quyết định chủ ý lợi dụng nó giết chết ta, dù sao các ngươi không có Liệp Thiên nỏ cũng không khó xử lý con vương thú kia, đúng hay không?
Nghe Lăng Hàn nói xong, người Chu gia như gặp quỷ.
Chẳng lẽ có nội ứng nói kế hoạch của bọn họ cho Lăng Hàn biết? Bằng không, đối phương làm sao có thể nói không sai chút nào?
Nhưng bọn họ nào biết, Lăng Hàn sống bao nhiêu năm, âm mưu quỷ kế gì mà chưa từng gặp qua?
Trái lại, mặc dù Chu gia có bốn cái Sinh Đan, nhưng bị giới hạn trong trăm năm thọ nguyên, bọn họ chỉ có chục năm kinh nghiệm, còn muốn giấu diếm được Lăng Hàn?
Nói giỡn.
Nói đến mức này, lại giải thích cũng không có ý nghĩa gì.
Chu Mật cười ha ha, nói:
- Tiểu hữu thật thông minh, không sai, đây đúng là kế hoạch của chúng ta. Hiện tại ngươi biết thì thế nào, đã có bảy con vương thú ngã xuống, một con cuối cùng, cho dù không có sự trợ giúp của ngươi, chúng ta cũng có thể xử lý.
- Đúng vậy, ta thật sự không thể thay đổi đại thế.
Lăng Hàn gật đầu, hắn không tức giận chút nào, nói:
- Nhưng ta muốn đánh một số người, thậm chí giết một số người, ai có thể ngăn cản được ta?
Lăng Hàn để mắt tới Chu Mễ Dương, sát khí lộ ra.
Chu Mật nhảy ra trước tiên, hắn ôm lấy xương sườn trái của Chu Mễ Dương, với tu vi Sinh Đan cảnh của hắn, tự nhiên có thể cứu con mình.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Chu gia chủ tính sau này cứ như vậy hay sao, vẫn ôm lấy lệnh lang sao? Hơn nữa lệnh lang chưa sinh con, Chu gia chủ nghĩ thời điểm lệnh lang động phòng cũng ở một bên nhìn xem sao?
Khốn kiếp, thật ác độc!
Chu Mật run rẩy, chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có đạo lý ngàn ngày phòng trộm?
Trăm lo sẽ có bỏ sót, chẳng lẽ hắn phải ở cả đời bên cạnh Chu Mễ Dương?
Hơn nữa, Chu gia không chỉ có một tên tiểu bối là Chu Mễ Dương, những người khác làm sao bây giờ?
Muốn trách thì trách năng lực của Lăng Hàn quá quỷ dị, cho dù bốn Sinh Đan như bọn họ cũng không thể làm gì, nếu không cũng không cần mượn hung thú giết đối phương.
- Không có khả năng giao Liệp Thiên nỏ cho ngươi.
Chu Mật trầm mặc một hồi mới nói, bằng không, Lăng Hàn sẽ có được năng lực tiêu diệt toàn bộ Chu gia.
Hắn trầm ngâm một chút, lại nói:
- Thu hoạch trong Thiên Vân sơn sẽ phân cho ngươi một thành.
Một thành?
Lăng Hàn lắc đầu:
- Một nửa.
- Không có khả năng.
Chu Mật lắc đầu, nói:
- Chu gia ta nhiều người như vậy, làm sao có thể phân cho ngươi một nửa?
Lăng Hàn xuất thủ, tư, điện mang lóe sáng, một tên tiểu bối Chu gia bị đánh thành cặn bã.
- Ngươi!
Người Chu gia tức giận nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn.
- A, đối với những kẻ muốn hại mạng ta như các ngươi, ta có thể bình tâm tĩnh khó nói chuyện với các ngươi cũng đã cho các ngươi đủ mặt mũi, còn muốn thiếu nợ ta?
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Làm người phải có thành tín, chính mình nói ra, cho dù quỳ cũng phải làm tốt.
Người Chu gia đều nổi giận nhưng nói không ra lời.
Bọn họ làm gì được Lăng Hàn sao?
Không làm gì được.
Mà Lăng Hàn?
Chu gia trừ bốn tên Sinh Đan cảnh ra, không ai là đối thủ của hắn.
Cho nên, Chu gia nhất định phải cúi đầu.
- Tốt, cho ngươi một nửa lợi nhuận!
Chu Mật quyết định thật nhanh.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, sau đó phất phất tay:
- Các ngươi cứ vất vả, cố gắng thật tốt, cố lên!
Con vương thú cuối cùng sẽ giao cho Chu gia.