Nguyên tắc của Đại Hắc Cẩu chính là, ta chiếm không rẻ, người đó cũng đừng muốn chiếm tiện nghi.
Cho nên, nó mới không nâng giá giúp chủ quán.
Dù sao Lưu Phương ra này giá đã ăn thiệt thòi, làm nó cảm thấy thoải mái, vậy tại sao còn phải giúp chủ quán thoải mái?
Nhìn thấy sức chiến đấu của Đại Hắc Cẩu yếu như vậy, Lưu Phương lập tức có cảm giác như đánh vào không khí, không đánh trúng còn làm mình khó chịu.
- Lão bản, thứ này bao nhiêu tiền?
Đại Hắc Cẩu lại chỉ món đồ đồng, thứ này cổ kính, hiển nhiên đã nhiều tuổi.
- Thứ này một vạn đạo thạch.
Chủ quán vội vàng tự cứu.
Thứ này hắn chỉ bán ba ngàn nhưng hắn nhìn ra song phương đang tranh chấp với nhau, cho nên, hắn hoàn toàn có thể hung hăng kêu giá.
- Nha.
Đại Hắc Cẩu buông gương đồng xuống.
Khốn kiếp!
Chủ quán ngây người, ngươi có ý gì?
Lưu Phương cũng không hiểu, đối phương ra bài kiểu gì thế?
Đại Hắc Cẩu nhếch miệng cười cười, muốn lợi dụng Cẩu gia kiếm tiền, ngươi còn non lắm!
Nó lại cầm lấy một thanh kiếm, nói:
- Thứ này thế nào?
Chủ quán cũng hiểu ý của nó, thành thành thật thật nói:
- Một ngàn năm đạo thạch.
- Muốn.
Đại Hắc Cẩu gật đầu.
- Hai ngàn!
Lưu Phương lạnh lùng mở miệng.
Đại Hắc Cẩu trực tiếp giao kín cho hắn, sau đó quay đầu nói với chủ quán:
- Lão bản, gia có tính cách không tốt lắm. Nhớ kỹ, hôm nay kiếm nhiều tiền phải giao cho gia một nửa.
Ngươi không thể nói ít được sao?
Chủ quán vô cùng xấu hổ, sắc mặt Lưu Phương và Đồ Dương khó coi, vốn muốn buồn nôn đối phương, nhưng bây giờ lại biến thành mình bị buồn nôn?
Gia hỏa này là ai, hắn thật biết hãm hại người mà.
Đại Hắc Cẩu lấy ra mấy món đồ, Lưu Phương ban đầu còn tăng giá, về sau hắn nhìn ra là Đại Hắc Cẩu đang đùa giỡn hắn.
Khốn kiếp, ta không thêm giá, nhìn ngươi làm sao bây giờ!
- Ah, thứ này cũng không muốn?
Đại Hắc Cẩu trực tiếp thả đồ trong tay xuống.
Khốn kiếp, như vậy cũng được?
Chủ quán sững sờ, Lưu Phương và Đồ Dương cũng sững sờ, tại sao có người không biết xấu hổ như vậy? Cũng đã hỏi giá, đã nói muốn mua, tại sao lại đổi ý?
- Như thế nào, cẩu gia không có trả tiền, ngươi còn muốn cướp hay sao?
Đại Hắc Cẩu dùng ánh mắt hung ác nhìn chủ quán:
- Việc buôn bán nên thành thành thật thật, ngươi nói có đúng không?
Chủ quán im lặng, nhờ phúc của Đại Hắc Cẩu nên hắn kiếm lời không ít, kỳ thật hắn cảm kích với Đại Hắc Cẩu nhưng lại cảm thấy không tự nhiên.
Lúc này, Đại Hắc Cẩu mới cầm lấy tượng phật, hắn nhìn Lưu Phương rồi mới nói:
- Lão bản, thứ này bao nhiêu tiền?
Ồ, ngươi hỏi giá thì hỏi giá, nhìn chằm chằm vào ta làm gì vậy?
Xem ta coi tiền như rác sao?
Khóe miệng Lưu Phương co giật, hắn muốn đánh người, hơn nữa lúc trước hắn đã khó chịu với Lăng Hàn, muốn dạy dỗ đối phương một phen, hiện tại hắn thật tâm muốn giết Đại Hắc Cẩu.
Khốn kiếp, quá đáng giận.
- Năm trăm đạo thạch.
Chủ quán nói ra.
- Mua.
Đại Hắc Cẩu nói ra, sau đó cũng không trả tiền, sau đó nó dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lưu Phương.
Ngươi, ngươi, ngươi... Quá mức rồi!
Lưu Phương quay đầu đi chỗ khác, hắn cho rằng nhìn Đại Hắc Cẩu thêm vài lần thì mình không khống chế được.
- Ừ, tiền đây.
Đại Hắc Cẩu trực tiếp ném ra năm trăm đạo thạch, sau đó ôm tượng phật vào trong ngực, khi đó không ai đoạt được.
Ồ, tại sao ngươi không buông xuống?
Lưu Phương và Đồ Dương đều sững sờ, nhưng bọn họ cũng là người thông minh, nếu không làm sao tu hành tới cảnh giới cao như vậy? Thậm chí chen vào tinh võng tốp một trăm?
Hỏng bét, mắc lừa!
Mục tiêu của người ta là tượng phật, trước kia chỉ vì di chuyển lực chú ý của mình, sau đó thừa cơ ra tay.
Móa! Móa! Móa!
Đồ Dương cũng tức giận, hai Sinh Đan cảnh nho nhỏ dám trêu chọc mình?
Hắn là ai?
Đạo tử Thanh Tuyết Thánh Địa, Chân Ngã cảnh bài danh năm mươi bốn tinh võng!
Đại Hắc Cẩu cười ha ha, nó ném tượng phật xuống đất, tượng phật nứt ra
Sắc mặt chủ quán tái nhợt, vội vàng nói:
- Việc này không liên quan tới ta, là chính ngươi không cẩn thận đập hư.
Không đúng, này không phải không cẩn thận, rõ ràng là cố ý.
Hắn ngây người, ngươi dùng năm trăm đạo thạch mua lại, đảo mắt đã nện hỏng, ngươi bị điên sao?.
- Lão bản, pháp khí của ngươi thật kém, vừa rơi đã vỡ, như vậy làm sao dùng đánh nhau?
Đại Hắc Cẩu cười nói, sau đó nó dùng sức gõ tượng phật, tượng đá vỡ nát toàn bộ.
Tượng đá vỡ nát nhưng quỷ dị là ở trung tâm còn có tượng đất.
Đại Hắc Cẩu vui vẻ, đây nhất định là thứ Lăng Hàn nói.
- Ồ, tại sao còn có tượng đất?
Nó làm ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi thăm.
Giả vờ!
Cho dù là Đồ Dương, Lưu Phương và chủ quán, tất cả đều nhìn rõ ràng, Đại Hắc Cẩu diễn quá giả, không có một chút kinh ngạc nào, hơn nữa còn cười rất vui vẻ.
- Ngươi dám đùa giỡn ta!
Lưu Phương trầm giọng nói ra, hiện tại hắn đã biết rõ, Đại Hắc Cẩu sớm biết trong tượng phật có thứ gì đó, lại còn hại hắn mua một đống thứ không cần thiết.
Đáng giận, ghê tởm hết sức.
Hơn nữa, tuy tượng phật là hàng giả, rơi xuống đất là vỡ, nhưng nếu như nói dùng hàng giả che giấu hàng giả khác, có ai nói nổi không?
Cho nên tượng đất này chính là đồ thật!
Phát hiện điểm này, ngay cả chủ quán cũng khiếp sợ, hắn phát hiện trong quán có tượng phật, dùng nhãn lực của chuyên gia làm giả như hắn lập tức phát hiện tượng phật đã nhiều năm, nhưng tuyệt đối không phải là bảo vật gì.
Hắn cố ý giả tạo một ít đường vân lên đó, khi đó mới có thể bán với giá cao, ai ngờ hắn mới là người nhìn lầm, thì ra trong tượng phật còn có tượng đất.
- Ta, ta không bán.
Hắn nói ra, hắn bắt đầu chơi chiêu vô lại.
- Được.
Đại Hắc Cẩu đá mảnh vỡ tượng phật trên mặt đất cho hắn, nói:
- Năm trăm đạo thạch.
Ách!
Chủ quán im lặng, mình đã đủ vô lại, không nghĩ tới còn gặp kẻ vô sỉ hơn.
Lăng Hàn cười cười, hắn nói với Đồ Dương và Lưu Phương:
- Hai vị, cáo từ!
Lưu Phương không nói gì, hắn siết chặc nắm đấm, hắn thề, nhất định phải tiêu diệt hai người Lăng Hàn, nhất là gia hỏa vô sỉ làm hắn tiêu hết một vạn đạo thạch!
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu không tiếp tục đi dạo, bọn họ muốn xem tượng đất này dùng làm gì.
Bọn họ rời khỏi phiên chợ, nhưng vẫn chưa đi bao xa đã thấy Lưu Phương ngăn cản trước mặt, ngăn cản đường bọn họ đi, mà Đồ Dương đã cắt đường lui của bọn họ, hắn khoanh tay đứng nhìn với vẻ mặt xem thường.
Đúng thế, hắn chẳng những là Chân Ngã cảnh, hơn nữa còn là Chân Ngã cảnh đại viên mãn, hoàn toàn không cần đặt Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu vào mắt,
Cho nên, nó mới không nâng giá giúp chủ quán.
Dù sao Lưu Phương ra này giá đã ăn thiệt thòi, làm nó cảm thấy thoải mái, vậy tại sao còn phải giúp chủ quán thoải mái?
Nhìn thấy sức chiến đấu của Đại Hắc Cẩu yếu như vậy, Lưu Phương lập tức có cảm giác như đánh vào không khí, không đánh trúng còn làm mình khó chịu.
- Lão bản, thứ này bao nhiêu tiền?
Đại Hắc Cẩu lại chỉ món đồ đồng, thứ này cổ kính, hiển nhiên đã nhiều tuổi.
- Thứ này một vạn đạo thạch.
Chủ quán vội vàng tự cứu.
Thứ này hắn chỉ bán ba ngàn nhưng hắn nhìn ra song phương đang tranh chấp với nhau, cho nên, hắn hoàn toàn có thể hung hăng kêu giá.
- Nha.
Đại Hắc Cẩu buông gương đồng xuống.
Khốn kiếp!
Chủ quán ngây người, ngươi có ý gì?
Lưu Phương cũng không hiểu, đối phương ra bài kiểu gì thế?
Đại Hắc Cẩu nhếch miệng cười cười, muốn lợi dụng Cẩu gia kiếm tiền, ngươi còn non lắm!
Nó lại cầm lấy một thanh kiếm, nói:
- Thứ này thế nào?
Chủ quán cũng hiểu ý của nó, thành thành thật thật nói:
- Một ngàn năm đạo thạch.
- Muốn.
Đại Hắc Cẩu gật đầu.
- Hai ngàn!
Lưu Phương lạnh lùng mở miệng.
Đại Hắc Cẩu trực tiếp giao kín cho hắn, sau đó quay đầu nói với chủ quán:
- Lão bản, gia có tính cách không tốt lắm. Nhớ kỹ, hôm nay kiếm nhiều tiền phải giao cho gia một nửa.
Ngươi không thể nói ít được sao?
Chủ quán vô cùng xấu hổ, sắc mặt Lưu Phương và Đồ Dương khó coi, vốn muốn buồn nôn đối phương, nhưng bây giờ lại biến thành mình bị buồn nôn?
Gia hỏa này là ai, hắn thật biết hãm hại người mà.
Đại Hắc Cẩu lấy ra mấy món đồ, Lưu Phương ban đầu còn tăng giá, về sau hắn nhìn ra là Đại Hắc Cẩu đang đùa giỡn hắn.
Khốn kiếp, ta không thêm giá, nhìn ngươi làm sao bây giờ!
- Ah, thứ này cũng không muốn?
Đại Hắc Cẩu trực tiếp thả đồ trong tay xuống.
Khốn kiếp, như vậy cũng được?
Chủ quán sững sờ, Lưu Phương và Đồ Dương cũng sững sờ, tại sao có người không biết xấu hổ như vậy? Cũng đã hỏi giá, đã nói muốn mua, tại sao lại đổi ý?
- Như thế nào, cẩu gia không có trả tiền, ngươi còn muốn cướp hay sao?
Đại Hắc Cẩu dùng ánh mắt hung ác nhìn chủ quán:
- Việc buôn bán nên thành thành thật thật, ngươi nói có đúng không?
Chủ quán im lặng, nhờ phúc của Đại Hắc Cẩu nên hắn kiếm lời không ít, kỳ thật hắn cảm kích với Đại Hắc Cẩu nhưng lại cảm thấy không tự nhiên.
Lúc này, Đại Hắc Cẩu mới cầm lấy tượng phật, hắn nhìn Lưu Phương rồi mới nói:
- Lão bản, thứ này bao nhiêu tiền?
Ồ, ngươi hỏi giá thì hỏi giá, nhìn chằm chằm vào ta làm gì vậy?
Xem ta coi tiền như rác sao?
Khóe miệng Lưu Phương co giật, hắn muốn đánh người, hơn nữa lúc trước hắn đã khó chịu với Lăng Hàn, muốn dạy dỗ đối phương một phen, hiện tại hắn thật tâm muốn giết Đại Hắc Cẩu.
Khốn kiếp, quá đáng giận.
- Năm trăm đạo thạch.
Chủ quán nói ra.
- Mua.
Đại Hắc Cẩu nói ra, sau đó cũng không trả tiền, sau đó nó dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lưu Phương.
Ngươi, ngươi, ngươi... Quá mức rồi!
Lưu Phương quay đầu đi chỗ khác, hắn cho rằng nhìn Đại Hắc Cẩu thêm vài lần thì mình không khống chế được.
- Ừ, tiền đây.
Đại Hắc Cẩu trực tiếp ném ra năm trăm đạo thạch, sau đó ôm tượng phật vào trong ngực, khi đó không ai đoạt được.
Ồ, tại sao ngươi không buông xuống?
Lưu Phương và Đồ Dương đều sững sờ, nhưng bọn họ cũng là người thông minh, nếu không làm sao tu hành tới cảnh giới cao như vậy? Thậm chí chen vào tinh võng tốp một trăm?
Hỏng bét, mắc lừa!
Mục tiêu của người ta là tượng phật, trước kia chỉ vì di chuyển lực chú ý của mình, sau đó thừa cơ ra tay.
Móa! Móa! Móa!
Đồ Dương cũng tức giận, hai Sinh Đan cảnh nho nhỏ dám trêu chọc mình?
Hắn là ai?
Đạo tử Thanh Tuyết Thánh Địa, Chân Ngã cảnh bài danh năm mươi bốn tinh võng!
Đại Hắc Cẩu cười ha ha, nó ném tượng phật xuống đất, tượng phật nứt ra
Sắc mặt chủ quán tái nhợt, vội vàng nói:
- Việc này không liên quan tới ta, là chính ngươi không cẩn thận đập hư.
Không đúng, này không phải không cẩn thận, rõ ràng là cố ý.
Hắn ngây người, ngươi dùng năm trăm đạo thạch mua lại, đảo mắt đã nện hỏng, ngươi bị điên sao?.
- Lão bản, pháp khí của ngươi thật kém, vừa rơi đã vỡ, như vậy làm sao dùng đánh nhau?
Đại Hắc Cẩu cười nói, sau đó nó dùng sức gõ tượng phật, tượng đá vỡ nát toàn bộ.
Tượng đá vỡ nát nhưng quỷ dị là ở trung tâm còn có tượng đất.
Đại Hắc Cẩu vui vẻ, đây nhất định là thứ Lăng Hàn nói.
- Ồ, tại sao còn có tượng đất?
Nó làm ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi thăm.
Giả vờ!
Cho dù là Đồ Dương, Lưu Phương và chủ quán, tất cả đều nhìn rõ ràng, Đại Hắc Cẩu diễn quá giả, không có một chút kinh ngạc nào, hơn nữa còn cười rất vui vẻ.
- Ngươi dám đùa giỡn ta!
Lưu Phương trầm giọng nói ra, hiện tại hắn đã biết rõ, Đại Hắc Cẩu sớm biết trong tượng phật có thứ gì đó, lại còn hại hắn mua một đống thứ không cần thiết.
Đáng giận, ghê tởm hết sức.
Hơn nữa, tuy tượng phật là hàng giả, rơi xuống đất là vỡ, nhưng nếu như nói dùng hàng giả che giấu hàng giả khác, có ai nói nổi không?
Cho nên tượng đất này chính là đồ thật!
Phát hiện điểm này, ngay cả chủ quán cũng khiếp sợ, hắn phát hiện trong quán có tượng phật, dùng nhãn lực của chuyên gia làm giả như hắn lập tức phát hiện tượng phật đã nhiều năm, nhưng tuyệt đối không phải là bảo vật gì.
Hắn cố ý giả tạo một ít đường vân lên đó, khi đó mới có thể bán với giá cao, ai ngờ hắn mới là người nhìn lầm, thì ra trong tượng phật còn có tượng đất.
- Ta, ta không bán.
Hắn nói ra, hắn bắt đầu chơi chiêu vô lại.
- Được.
Đại Hắc Cẩu đá mảnh vỡ tượng phật trên mặt đất cho hắn, nói:
- Năm trăm đạo thạch.
Ách!
Chủ quán im lặng, mình đã đủ vô lại, không nghĩ tới còn gặp kẻ vô sỉ hơn.
Lăng Hàn cười cười, hắn nói với Đồ Dương và Lưu Phương:
- Hai vị, cáo từ!
Lưu Phương không nói gì, hắn siết chặc nắm đấm, hắn thề, nhất định phải tiêu diệt hai người Lăng Hàn, nhất là gia hỏa vô sỉ làm hắn tiêu hết một vạn đạo thạch!
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu không tiếp tục đi dạo, bọn họ muốn xem tượng đất này dùng làm gì.
Bọn họ rời khỏi phiên chợ, nhưng vẫn chưa đi bao xa đã thấy Lưu Phương ngăn cản trước mặt, ngăn cản đường bọn họ đi, mà Đồ Dương đã cắt đường lui của bọn họ, hắn khoanh tay đứng nhìn với vẻ mặt xem thường.
Đúng thế, hắn chẳng những là Chân Ngã cảnh, hơn nữa còn là Chân Ngã cảnh đại viên mãn, hoàn toàn không cần đặt Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu vào mắt,