Cốc Ngọc Thụ chỉ cảm thấy rất oan ức, nếu như tài nguyên đập ở trên người hắn đổi thành Tinh Thạch, vậy đừng nói mười ức, chính là một trăm tỷ cũng dư. Nhưng tiền tiêu ở trên người hắn, cùng hắn nắm giữ tiền có thể như nhau sao?
Cho dù Đế giả như hắn, trên người có một trăm triệu Tinh Thạch liền vô cùng tốt, mười ức thực sự là quá nhiều.
- Cho ta chút thời gian, ta nhất định sẽ kiếm ra được.
Hắn khẽ cắn răng, cảm thấy không ném nổi bộ mặt này.
Hắn thà rằng trước tiên cầm mười ức Tinh Thạch nện ở trên người Lăng Hàn, lại mời người ra tay giải quyết Lăng Hàn, thu hồi Tinh Thạch lại.
- Như vậy sao được, ngươi quỵt nợ thì sao bây giờ?
Lăng Hàn lắc đầu một cái.
- Nhất định sẽ không!
Cốc Ngọc Thụ bảo đảm.
- Ít nói nhảm, trước tiên cầm tiền trên người giao ra đây!
Lăng Hàn lấy ra một cây thiết côn.
- Lại dài dòng văn tự, liền bạo hoa cúc của các ngươi!
Hổ Nữu nhất thời bĩu môi, còn nói bạo cúc chơi không vui, rõ ràng chính là mình muốn chơi, còn không cho nàng chơi.
Liễu Tuấn cùng Cốc Ngọc Thụ đều sợ đến xanh cả mặt, bị bạo cúc ở trước mặt mọi người, sau này còn có mặt mũi làm người sao?
- Ta bồi!
- Ta bồi!
Hai người đều vội vàng kêu lên.
Không tiền thì thế nào?
Đơn giản, ký giấy bán thân.
Liễu Tuấn vì Lăng Hàn miễn phí luyện đan mười ngàn năm, đương nhiên, đây là thời gian hiện thực, có điều tài liệu luyện đan đương nhiên là Lăng Hàn cung cấp, nếu không Liễu Tuấn liền thật muốn khóc chết mất.
Mà Cốc Ngọc Thụ thì phải nhận Lăng Hàn làm lão đại, thời gian cũng mười ngàn năm, trong lúc này Lăng Hàn muốn hắn đánh ai liền đánh người đó, tuyệt không thể có bất luận nghi vấn gì.
Giấy bán thân kí xong, lúc này Lăng Hàn mới thả Liễu Tuấn cùng Cốc Ngọc Thụ rời đi.
- Làm sao bây giờ?
Trở lại phụ cận học viện, Liễu Tuấn rủ mặt hỏi.
Hiện tại hắn thực sự quá hối hận, chỉ vì muốn tìm vị trí cửa hàng không tệ, kết quả không chỉ tổn thất to lớn, còn bồi mình vào, phải không công luyện đan cho người mười ngàn năm!
Cốc Ngọc Thụ siết hai tay, sắc mặt trắng bệch.
Hắn suy nghĩ một chút nói:
- Người kia chỉ dựa dẫm nữ nhân, thực lực của bản thân sẽ không cao đi nơi nào! Mà thực lực của cô gái kia xác thực không yếu, nếu ta không khinh địch, chỉ cần lại tìm tới mấy người, trấn áp nàng không khó.
Liễu Tuấn không khỏi oán thầm, ngươi rõ ràng không phải đối thủ của người ta, còn nói khinh địch!
Có điều hắn cũng cơ bản đồng ý cái nhìn của Liễu Ngọc Thụ, tuy Hổ Nữu rất mạnh, nhưng chỉ cần có mấy Thiên Hồn Đế giả liên thủ, vậy vẫn không khó trấn áp.
- Ta có thể thỉnh cầu mấy người.
Cốc Ngọc Thụ tiếp tục nói.
- Nhưng để cho an toàn, tốt nhất nên mời nhiều một chút, vậy thì phải xem ngươi.
Liễu Tuấn chỉ có phần gật đầu, hắn cũng không muốn luyện đan mười ngàn năm cho Lăng Hàn, nếu như tiến vào phòng tu luyện thời gian gì, vậy thì không phải mười ngàn năm, mà là mười vạn năm, trăm vạn năm!
Nếu như hắn biết trong Hắc Tháp của Lăng Hàn có thể thêm mười vạn lần, phỏng chừng hắn sẽ khóc chết mất.
Không phải là luyện nhiều mấy lần Trúc Bí Đan sao, hắn là Đan Sư Tam Tinh, sắp bước vào Tứ Tinh, Trúc Bí Đan đối với hắn mà nói cũng không phải sự tình khó khăn gì.
Hai người tách ra, từng người đi mời giúp đỡ.
Hơn nửa ngày sau, bọn họ lần thứ hai hội hợp, lần này đương nhiên không chỉ hai người bọn họ, mà tổng cộng có mười một người.
Trong đó, Cốc Ngọc Thụ mời tới năm người, Liễu Tuấn bốn người, ngoại trừ Liễu Tuấn ra, mười người khác đều là Thiên Hồn Đế giả.
Tại sao nhiều Thiên Hồn Đế giả như vậy?
Rất đơn giản, thứ nhất đây là Thánh Nguyên Học Viện, hầu như bao quát hết thảy Đế giả của Tiên Vực, thứ hai cửa ải Tiên Phủ cực kỳ khó có thể đột phá, bởi vậy cho dù là Đế giả cũng bị kẹt ở trên cửa ải này, không có cách nào dễ dàng vượt qua.
- Cốc huynh, chúng ta đây là muốn đi giết mãnh thú Tiên Phủ sao?
Một tên Đế giả cười nói.
Ròng rã mười Thiên Hồn Đế giả, quả thật có tư cách cùng cường giả Nhất Bí đấu một trận.
Cốc Ngọc Thụ trầm giọng nói:
- Không nên khinh thường, tuy cô gái kia cũng là Thiên Hồn Đế giả, nhưng sức chiến đấu mạnh hơn Đế giả bình thường một đoạn, bằng không ta cũng không cần các ngươi tới giúp.
- Ha ha.
Các Đế giả đều cười cợt, cũng không phản bác, nhưng lộ ra vẻ ngạo nghễ.
Ngươi đánh không lại, là ngươi quá phế.
Cái gì là Đế giả? Vượt hai cảnh giới nhỏ vẫn có thể vô địch!
Không thể vô địch, xưng Đế giả gì chứ?
Cốc Ngọc Thụ cũng không giải thích nhiều, ngược lại đánh liền biết. Mà hắn càng muốn chính là từ trong tay Lăng Hàn đoạt lại giấy bán thân, nếu không, cái này chính là một đời sỉ nhục của hắn, sẽ để người cười chết.
Mười một người lập tức chạy về phía Vũ Hoàng Các, rất nhanh liền tới địa phương.
- Hàn Lâm, đi ra!
Cốc Ngọc Thụ lớn tiếng kêu lên.
- Có tiểu đệ như ngươi sao?
Lăng Hàn từ trong cửa sổ lầu hai ló đầu ra, tuy chỉ một ngày, nhưng lấy thủ đoạn của người Tiên Vực, muốn trùng kiến một gian phòng tự nhiên là việc nhỏ.
- Tiểu đệ?
Đế giả khác nghe xong, đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn Cốc Ngọc Thụ, bọn họ chỉ biết Cốc Ngọc Thụ bị thất thế, nhưng hai chữ tiểu đệ này là vì sao lại nói ra?
- Không cần để ý đến hắn, chỉ cần các ngươi trấn áp cô gái kia liền được, người này... Giao cho ta!
Cốc Ngọc Thụ có chút thẹn quá thành giận.
- Được thôi.
Chín tên Đế giả khác đều gật gù, nếu bọn họ đáp ứng nhận chỗ tốt của Cốc Ngọc Thụ cùng Liễu Tuấn, vậy tự nhiên có nghĩa vụ thay người xuất lực.
Bọn họ đứng chắp tay, nếu cô gái kia không ra, bọn họ cũng không cần phải ra tay.
Cốc Ngọc Thụ nghiêm túc rên một tiếng, thân hình nhảy lên, tung về phía cửa sổ lầu hai.
Xèo, một bóng người lao ra, đón lấy Cốc Ngọc Thụ.
Ồ?
Cốc Ngọc Thụ không khỏi kinh ngạc, mặc dù người xuất thủ này là một cô gái, nhưng không phải Hổ Nữu, mà sức chiến đấu của nữ tử này cũng cực kỳ kinh người, vừa ra tay liền để hắn phát lên cảm giác bị áp bách mãnh liệt, không kém Hổ Nữu chút nào.
Oành!
Một đòn mà thôi, Cốc Ngọc Thụ liền bị đánh rơi xuống, nửa đoạn thân thể rơi vào trong đất, cũng còn tốt không có bị trọng thương.
Lần này, chín tên Đế giả khác đều lộ ra vẻ nghiêm nghị, tuy người xuất thủ chiếm tiện nghi địa lợi, nhưng có thể một đòn nổ xuống Cốc Ngọc Thụ, về mặt thực lực rõ ràng chiếm cứ thượng phong.
Cốc Ngọc Thụ cũng không có khuếch đại, nữ tử này quả nhiên không thể coi thường.