- Không biết các vị có từng nghe nói một loại thần mộc, tên là Luân Hồi Thụ chưa.
Ông lão dùng ánh mắt dò xét một vòng.
- Cái gì Luân Hồi Thụ, xưa nay chưa từng nghe nói.
- Ta cũng chưa từng nghe nói, đây là thần mộc gì?
Đại bộ phận người lắc đầu, không phải kiến thức của bọn họ nông cạn, mà vì thần mộc kia quá hiếm thấy.
- Lẽ nào... Lẽ nào là cái Luân Hồi Thụ kia!
Có người đột nhiên kinh ngạc thốt lên, đây là một lão giả ở tầng dưới cùng, tóc trắng phơ, chòm râu cũng hoa râm.
- Tàng lão, ngươi biết là cái gì sao?
Người bên cạnh vội vàng hỏi.
Người này họ Tàng, sống mấy trăm ngàn năm, hiện tại vẫn là Sơn Hà Cảnh đại viên mãn, hầu như không có thể đột phá Nhật Nguyệt Cảnh. Nhưng bởi vì sống đủ lâu, lại thích lật xem các loại sách cổ, hắn cũng lấy tri thức uyên bác xưng danh, có chút danh tiếng.
- Luân Hồi Thụ, Thần vật trong truyền thuyết không thuộc về giới này, có thể để cho thần hồn của chúng ta du lịch, ngoại giới đi qua trong nháy mắt, nhưng ngươi có thể trải qua tam sinh tam thế, cực kỳ thần kỳ.
- Tê, vậy lấy cái này ngộ đạo, há không phải không có pháp môn ngộ không ra sao?
Tất cả mọi người kinh ngạc thốt lên.
Cái này quá kinh người, bảo vật như vậy có thể để cho bất kỳ một thế lực nào cũng vì đó điên cuồng.
Ai phá sản như thế, ngay cả bảo vật như vậy cũng lấy ra bán.
Trong lòng Lăng Hàn cũng hơi động, hắn đã từng uống qua Luân Hồi trà, chỉ là một ngụm mà thôi, lại để hắn vượt qua một đời, từ đó sớm lĩnh ngộ ảo diệu của Phá Hư Cảnh, càng làm cho cường độ thần thức của hắn vượt xa người cùng cảnh giới.
Lá cây của Luân Hồi Thụ làm thành trà, chính là Luân Hồi trà sao?
- Ha ha, trong túi này, chứa chính là hạt giống của Luân Hồi Thụ.
Ông lão cười nói.
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, nhất thời có không ít người đứng lên, lộ ra vẻ kích động.
Phải biết tích lũy nguyên lực chỉ cần thời gian, như Sơn Hà Cảnh mỗi bước lên một cảnh giới nhỏ đều có mười vạn năm tuổi thọ, nhưng nhiều nhất một vạn năm thì nhất định có thể để nguyên lực tăng lên tới cực hạn.
Khó chính là lĩnh ngộ cảnh giới, thần hồn lớn mạnh.
Nhưng nếu như tu luyện ở dưới Luân Hồi Thụ, một khắc tức là một đời, vậy còn sợ có ảo diệu võ đạo ngộ không ra, thần hồn không lớn mạnh sao?
Cướp! Cướp! Cướp!
Hiện tại trong lòng tất cả mọi người chỉ có một ý niệm như vậy.
- Ha ha.
Ông lão lại nở nụ cười nói.
- Có điều, đầu tiên ta phải nói rõ một chút. Tuy hạt giống này đã trải qua giám định, đúng là Luân Hồi Thụ, thế nhưng, Luân Hồi Thụ ở trong truyền thuyết không phải vật của giới này, cũng không ai biết làm sao trồng trọt, để hạt giống sinh mầm.
- Hơn nữa, dựa theo cổ tịch ghi chép, Luân Hồi Thụ cần mười hai ngàn tỉ năm mới có thể trưởng thành. Chính là bởi vì thời gian nó sinh trưởng đủ dài, mới có thể làm cho linh hồn võ giả trong khoảng thời gian ngắn vượt qua một đời một kiếp.
Phốc!
Tất cả mọi người đều muốn thổ huyết, hạt giống có thể nẩy mầm hay không còn là một vấn đề, nhưng coi như nẩy mầm cũng phải chờ mười hai ngàn tỉ năm, ai chờ được chứ?
Phải biết cường giả Tinh Thần cảnh, coi như là đại viên mãn, vậy tuổi thọ cũng chỉ có 40 triệu năm, cách một ức năm cũng kém xa lắm, huống chi là mười hai ngàn tỉ năm.
Đều nói tiền nhân trồng cây, hậu nhân hóng gió, nhưng cái cây này trồng xuống, không biết ai có thể hưởng dụng, có thể gia tộc, thế lực của mình đã sớm tuyệt diệt.
Mười hai ngàn tỉ năm, không phải mười hai triệu năm, ai có thể bảo đảm gia tộc của mình có thể kéo dài như vậy?
Sau khi nói rõ, đại bộ phận người đã mất đi hứng thú.
- Giá khởi điểm, một trăm vạn Chân Nguyên Thạch, thêm 10 ngàn một lần.
Ông lão tiếp tục nói, khe khẽ thở dài, biết sau khi nói rõ ràng nhất định sẽ để hạt giống Luân Hồi Thụ Thụ giảm mạnh, nhưng phòng đấu giá có quy củ của phòng đấu giá, nếu như mất đi tín dụng, vậy sau này còn có thể tiếp tục làm ăn sao?
- 101 vạn.
- 102 vạn.
Vẫn có người ra giá cạnh tranh, dù sao cái này là Thần thụ chân chính, chụp lấy lại qua tay, nói không chắc cũng có thể kiếm một món hời.
- Nhanh mua!
Tiểu Tháp đột nhiên nói.
Lăng Hàn thầm hỏi:
- Cần mười hai ngàn tỉ năm, ngươi cho là chúng ta có thể chờ đến ngày đó sao?
Mười hai ngàn tỉ năm a!
Coi như ở trong Hắc Tháp, một năm có thể bằng ngàn năm, vậy trừ lấy một ngàn, cũng còn có 120 ức năm, Lăng Hàn không cảm thấy mình có thể sống lâu như vậy.
Có người nói, đại năng Sáng Thế Cảnh cũng không phải vạn thọ vô cương.
Bởi vậy, cái gọi là Thần linh cũng chỉ là sinh linh thực lực mạnh hơn, sống đủ dài mà thôi, cũng không phải Thần chân chính về mặt ý nghĩa.
Tiểu Tháp nhẹ nhàng lay động nói:
- Hết thảy bảo vật trên người ngươi gộp lại cũng không sánh bằng hạt giống Luân Hồi Thụ Thụ này, nhất định phải bắt!
- Bắt làm gì, ta lại dùng không được.
Lăng Hàn lắc đầu.
- Ai nói?
Tiểu Tháp nói.
- Ta có biện pháp đề cao nó!
-... Mười hai ngàn tỉ năm?
Lăng Hàn kinh ngạc nói.
- Nhiều nhất ba năm, ta có thể làm cho nó bước đầu trưởng thành, nắm giữ hiệu quả để thần hồn du lịch.
Tiểu Tháp từ tốn nói.
- Mẹ kiếp, ngươi nhất định có thể vận dụng thời gian bí pháp!
Lăng Hàn lập tức đoán được.
- Tại sao không cho ta dùng, để cho ta tới bế quan ba ngày, bằng tu luyện ba mươi vạn năm, đi ra ngoài treo đánh những tên khốn kiếp kia!
- Bởi vì ta chỉ khôi phục chút ít nguyên lực, nên chỉ có thể vận dụng Thời Gian quy tắc một lần, mà dùng ở trên người của ngươi... quá lãng phí.
Tiểu Tháp nói.
Lăng Hàn thở dài nói:
- Ngươi nói như vậy, không sợ đả kích tâm linh yếu đuối của ta sao?
- Cái này không ở trong phạm vi cân nhắc của ta!
Tiểu Tháp lại ngạo kiều.
Lăng Hàn thu hồi tâm tư, nếu Tiểu Tháp có năng lực như vậy, vậy hạt giống Luân Hồi Thụ theo người khác là vô bổ, ở trong tay hắn chính là bí bảo vô thượng.
- Một trăm năm mươi vạn!
Ngay thời điểm hắn suy nghĩ, giá cả của hạt giống Luân Hồi Thụ chỉ vượt qua giá quy định mới năm thành.
Nhưng đến cái giá này, người còn cạnh tranh đã thật ít ỏi.
Một câu nói, không đáng!
Dù sao ai cũng không thể đợi được hạt giống này trưởng thành đại thụ, thậm chí đời đời con cháu, đời đời con cháu, đời đời con cháu cũng không chờ được, mua lại cũng chỉ qua tay mà thôi, xem có thể kiếm một chút tiền lời hay không.
Nhưng hiện tại giá cao như vậy, đã rất khó có chỗ tăng lên.
---------------