Đồng Văn Tông mặt như đưa đám hỏi Đồng Dịch?
- Thất tổ gia, lần này làm thế nào?
Đồng Dịch quát nạt:
- Làm thế nào? Làm thế nào? Sao ta biết nên làm sao!?
Đồng Dịch chửi Đồng Văn Tông xối xả:
- Cái tên khốn kiếp nhà ngươi muốn chết thì đi chết một mình, tại sao hại người vậy!?
Đồng Văn Tông mếu, gã đâu ngờ cái tên trẻ trung kỳ dị là Thánh Nhân, tồn tại mà lão tổ nhà gã gặp cũng phải quỳ xuống hành lễ.
***
Lăng Hàn đã quên nhạc đệm này, hắn bước theo con đường đi tới một điểm, hắn cảm giác cơ thể nặng trịch như xuyên qua hạn chế hay thứ gì. Tóm lại thiên địa này trở nên khác biệt, trực quan nhất là linh khí, độ đậm đặc tăng cao gấp trăm lần trở lên. Nếu tu luyện tại đây tích góp nguyên lực sẽ nhanh đến không tả nổi, Thánh Nhân cũng được ích lợi.
Hèn gì các Thánh không chịu về, chưa tích góp nguyên lực đến cực hạn thì tu luyện ở đây phóng lớn ích lợi rất nhiều.
- Sao linh khí nơi này đậm như vậy!
Vô Tướng Thánh Nhân kinh kêu:
- Ta từng đi vô số tinh thể nhưng không có nơi nào sánh bằng chỗ này, quá kinh người!
Thánh Nhân thành danh lâu năm như Vô Tướng Thánh Nhân cũng nói vậy là biết linh khí chỗ này đậm tới mức nào.
Thiên Phượng Thần Nữ gật gù nói:
- Nếu chỗ này không khép lại thì có thể tu luyện đến Đại Thánh rồi mới ra ngoài.
Lăng Hàn đánh giá bốn phía, chỗ này có các ngọn núi cao, bên ngoài không nhìn rõ ràng nhưng đến địa điểm này sẽ phát hiện núi cao không có cuối, thị lực Thánh Nhân của bọn họ không thấy thấy đỉnh. Chuyện này rất khó tin, nếu bọn họ thả thần thức ra có thể bao phủ một hành tinh, nhưng đứng đây không thể thấy hết toàn cảnh ngọn núi.
Vô Tướng Thánh Nhân nói:
- Những ngọn núi này không chỉ cao lớn còn có lực lượng bí ẩn ngăn cản thần thức của chúng ta.
Đúng thế, tại đây bọn họ không thể thả thần thức ra quá xa, như trở về lúc Phá Hư cảnh, chỉ bao trùm cỡ một tòa thành.
Năm người đều bay lên, định từ nơi cao hơn nhìn xuống toàn cục. Nhưng khi bọn họ bay lên đến độ cao nhất định thì phát hiện bị lực lượng cường đại trấn áp ngăn cản bọn họ bay cao hơn nữa.
Dù bọn họ là Thánh Nhân thì sao, chỉ có thể bay lên cao ngàn dặm. Lăng Hàn mạnh hơn chút có thể lên ba ngàn dặm, nhưng so với độ cao Hắc tháp thì thật nhỏ bé. Long Hương Nguyệt càng khỏi phải nói, lên một trăm dặm đã không chịu nổi.
Năm người đáp xuống. Lăng Hàn, Thiên Phượng Thần Nữ, Vô Tướng Thánh Nhân nhìn nhau, thấy biểu tình khác nhau trên mặt đối phương.
- Chỗ này chắc không phải là mảnh nhỏ rơi xuống từ Tiên Vực đi?
Trừ Tiên Vực ra Cổ giới còn nơi nào có được linh khí đậm đặc như vậy? Trừ Tiên Vực còn lực lượng gì có thể áp chế Thánh Nhân bọn họ? Năm xưa Tiên Vực gặp xao động lớn, Tiên Vương huyết chiến, đánh rớt một dãy sơn mạch xuống Cổ giới cũng không có gì lạ.
Mắt Lăng Hàn sáng rực nói:
- Không chừng có thể hái được nhiều Thánh dược, thậm chí là tiên dược trong chỗ này!
Thánh liệu, Thánh dược trong Tiên Vực không có gì hiếm lạ, khu vực này to như vậy chắc sẽ cho bọn họ thắng lợi trở về.
Long Ngữ San hỏi:
- Cái gì là Tiên Vực?
Lăng Hàn trầm ngâm giây lát, nói:
- Trên thế giới này của chúng ta có một thế giới đẳng cấp cao hơn, ưm, nói vậy cũng không đúng, Tiên Vực thật ra là một phần của Cổ giới. Nên nói sao đây.
Lăng Hàn sắp xếp suy nghĩ rồi nói cho hai nữ nhân Long gia biết lai lịch của Tiên Vực.
Long Ngữ San, Long Hương Nguyệt kinh ngạc ngây người. Đây là thế giới hai nàng chưa từng nghe thấy, trong một chốc không chấp nhận được. Nhưng Lăng Hàn sẽ cố ý biên ra lời nói dối vậy sao?
Hơn nữa linh khí chỗ này quá đậm đặc, không thể giải thích khác.
Long Hương Nguyệt chợt lảo đảo, Long Ngữ San vội dìu nàng:
- Sao vậy?
Không lẽ đột nhiên biết có Tiên Vực tồn tại nên Long Hương Nguyệt giật mình đứng không vững?
Long Hương Nguyệt đáp:
- Linh khí nơi này quá đậm, thân thể của ta hơi khó thích ứng.
Linh khí nơi này quá dồi dạo đến nỗi khiến một cường giả Hằng Hà cảnh sinh ra phản ứng khó chịu.
Khoa trương thật.
Hai nữ nhân Long gia vẫn còn giật mình vì tư liệu vừa biết. Ba người Lăng Hàn đã tiến lên trước, bọn họ đều thành Thánh, có thể tu luyện tùy thời tùy lúc. Thân thể hấp thu linh khí không ngừng hóa thành nguyên lực, tinh thần trong cơ thể đang lớn mạnh hoặc hình thành từ không đến có.
Nơi này rất yên lặng, chỉ có rừng rậm dày đặc, không có động vật tồn tại, không có côn trùng kêu vang, tựa như một thế giới thực vật.
Bọn họ không biết đi đâu, nên bò lên đỉnh núi nhìn xem ngọn núi này cao bao nhiêu.
Nửa ngày sau năm người chưa lên đỉnh, còn cách xa thật xa. Đến nơi này có áp lực rất mạnh làm bọn họ cảm thấy rất cật lực, đặc biệt Long Hương Nguyệt đổ mồ hôi ròng ròng. Nhưng Long Hương Nguyệt rất háo cường, nàng cắn chặt răng không xin nghỉ.
Long Ngữ San không bỏ mặc được, nàng thu Long Hương Nguyệt vào không gian thần khí, nếu cứ để Long Hương Nguyệt cắn răng cố chống chỉ ảnh hưởng tốc độ của mọi người.
Lăng Hàn không nói không rằng đi đầu, chợt tim rớt cái bịch vỗ chưởng đẩy Long Ngữ San.
Long Ngữ San không đề phòng nhưng Thánh Nhân phản ứng rất nhanh, tay phải bản năng che trước mặt ngăn Lăng Hàn công kích nhưng vẫn bị đẩy xa mười trượng. Đây còn là vì Lăng Hàn chưa dùng hết sức, không thì sức chiến đấu Thánh Vương trung kỳ bình thường của hắn đủ một kích oanh giết Long Ngữ San.
- Ngươi có ý gì?
Lăng Hàn không giải thích, bởi vì không cần.
Ầm!
Một bóng đen lao hướng đoàn người Lăng Hàn, mục tiêu là vị trí Long Ngữ San vừa đứng.
Vô Tướng Thánh Nhân lập tức tấn công:
- Hừ!
Vô Tướng Thánh Nhân lấy ra một cây bảo đao chém vào bóng đen.
Đó là Lăng Hàn tặng Thánh liệu cho Vô Tướng Thánh Nhân tạo ra cây đao này. Năm xưa Lăng Hàn được nhiều Thánh liệu, Thánh khí trong kho báu của Thiên Hà Vương, đa số bị hắn tặng cho mấy vị huynh trưởng, đệ tử và bằng hữu.
Số lượng rất ít, khó chia đều cho mỗi người.
Ong ong ong ong ong!
Bảo đao tỏa sáng, các phù văn nổi lên, hơi thở đại đạo lan tràn, uy lực kinh người. Vô Tướng Thánh Nhân dù gì là Thánh Nhân thành danh lâu năm, sớm chế tạo Thánh liệu thành Thánh khí, sau khi vào Thánh Nhân thì ngày đêm ôn dưỡng, rót vào ý chí võ đạo của bản thân, Thánh binh đã sơ thành.
Bóng đen vồ hụt phản ứng rất nhanh, chợt huơ móng vuốt đánh hướng bảo đao.