Trương Thiên Ngôn vốn không có để Lăng Hàn vào mắt, Tiên Vương tầng năm nho nhỏ, lại không có Tiên Khí nơi tay, hắn cần phải sợ sao? Nhưng Lăng Hàn vừa ra tay, hắn liền chấn kinh rồi, cái này có thể so sánh tầng tám sơ kỳ, không, trung kỳ rồi!
Đúng là điên rồi, Tiên Vương tầng năm không dựa vào ngoại lực, rõ ràng có thể phát huy ra chiến lực tầng tám trung kỳ, đây là muốn nghịch thiên sao?
Chiếu nói như vậy, chỉ cần tiểu tử này đạt tới tầng sáu, không phải có thể đứng ở Tiên đạo đỉnh phong, cùng Tiên Vương tầng chín địa vị ngang nhau?
Đôi nam nữ này đều quá bất phàm rồi!
Chẳng trách dám vào đây lịch lãm rèn luyện, chỉ sợ sau lưng có Thiên Tôn a?
Bất quá, nơi này chính là Tiên Vương mộ địa, Thiên Tôn tuyệt sẽ không đặt chân, đây là tất cả Thiên Tôn đạt thành chung nhận thức, dù hắn giết Lăng Hàn cũng không sợ, tuyệt sẽ không có Thiên Tôn tiến vào đây đuổi giết hắn.
- Tưởng bổn tọa sợ ngươi?
Trương Thiên Ngôn cười lạnh, hắn là tầng tám hậu kỳ, tuy chỉ hơn Lăng Hàn một chút, nhưng đã đầy đủ rồi.
Hắn cũng giết về phía Lăng Hàn, hai tay phách trảm, như viễn cổ Chân Long.
Lăng Hàn cười ha ha, hai đấm oanh kích.
Bành! Bành! Bành!
Hai cường giả đối oanh, mỗi một quyền đối bính, kình lực chấn động, làm như muốn chấn sụp thiên không.
Một hơi đối oanh hơn mười chiêu, Trương Thiên Ngôn không khỏi run sợ.
Quả nhiên, ở trên lực lượng hắn xác thực chiếm thượng phong, nhưng khí lực của Lăng Hàn quá kinh khủng, tuy mỗi lần đều bị hắn đẩy lui, nhưng khí huyết trong cơ thể lưu thông lại như Long như Hổ, căn bản bất loạn.
Đổi thành người khác, dù thật sự là một Tiên Vương tầng tám trung kỳ, ở dưới đối oanh như vậy khẳng định cũng sẽ khí huyết sôi trào, chiến lực lỗ lã, thậm chí trực tiếp chấn trở mình cũng không phải không có khả năng.
Như Lăng Hàn, tuy rõ ràng rơi vào hạ phong, nhưng chiến lực không tổn hại, cái này thật bất khả tư nghị.
Tại sao có thể có người như vậy?
Lăng Hàn tức sùi bọt mép, hai đấm vung đánh như mưa:
- Xú lão đầu, cũng dám tổn thương thê tử ta, ta muốn đánh ngươi thành cặn bã!
Trương Thiên Ngôn phiền muộn, hắn cũng không có muốn làm Nữ Hoàng bị thương a, chỉ là muốn bắt đối phương mà thôi. Hơn nữa, một Tiên Vương tầng năm lại còn nói muốn đánh bạo mình, cái này để cho hắn làm sao chịu nổi?
- Tiểu tử, ngươi thật ngông cuồng!
Hắn trước tiên biến chiêu, tay phải chấn động, đã nhiều hơn một Tiểu Tháp kim sắc, vừa xuất hiện liền quay tròn, treo ở trên đỉnh đầu của hắn.
Kim tháp rủ xuống bảo khí, mắt thường có thể thấy được, mỗi một đám đều vô cùng nặng, trấn áp quy tắc xuống dưới.
Đây cũng không phải Tiên Khí, nhưng tài liệu phi phàm, lại được hắn lấy tu vi tầng tám ngày đêm rèn luyện, uy lực thật đúng là không như bình thường, có thể nói chẳng những không kém gì hắn, thậm chí còn mạnh hơn một chút.
- Chết!
Đối với Lăng Hàn, Trương Thiên Ngôn không có mảy may cố kỵ, vốn chính là mục tiêu hắn chặn giết, một quyền oanh ra, lực lượng bản thân lại dung hợp kim tháp, uy lực tăng vọt.
Lăng Hàn hét lớn một tiếng, vẫn là một quyền nghênh tiếp.
Bành!
Lần này Lăng Hàn liền xa xa không phải đối thủ rồi, bị một quyền đánh bay ra ngoài, cốt cách toàn thân phát ra âm thanh rắc rắc, nếu không phải khí lực của hắn cường hoành, chỉ sợ dưới một kích này đã gãy rất nhiều xương.
- Không chịu nổi một kích!
Trương Thiên Ngôn cười lạnh, hắn căn bản không thèm để ý mình đã tế ra Bảo Khí, mà Lăng Hàn lại còn đang tay không tấc sắt chiến đấu.
Thua thì thua, thắng chính là thắng, mặt khác đều là lấy cớ.
Hắn thét dài một tiếng, thừa dịp thắng truy kích.
Lăng Hàn lau miệng, hắn biết rõ cảnh giới kém quá lớn, dưới tình huống tay không tấc sắt, cũng chỉ có thể địch nổi Tiên Vương tầng tám tay không tấc sắt, một khi đối phương tế ra Bảo Khí, vậy hắn liền chịu thiệt rồi.
- Xú lão đầu, ngươi đây là tự mình chuốc lấy cực khổ!
Hắn tế ra Tiên Ma kiếm, hàn quang chớp động, phảng phất như một Tiên Vương tầng chín hiện thân, tản mát ra xu thế lăng lệ ác liệt.
Cắn nuốt đủ nhiều Tiên Kim, dù Tiên Ma kiếm không đạt Thiên Tôn cấp, nhưng lại xa xa áp đảo trên Tiên Kim, ít nhất ở uy thế đã có thể so sánh với Tiên Vương tầng chín rồi.
- Ân?
Trương Thiên Ngôn cả kinh, lại là một Tiên Khí!
Dựa vào, quá xa xỉ.
Hắn là Tiên Vương tầng tám, đến nay cũng chỉ thấy qua Tiên Khí mà thôi, nhưng đôi nam nữ này chỉ là tầng năm, lại mỗi người có Tiên Khí, vừa so sánh, hắn là Tiên Vương tầng tám liền quá keo kiệt rồi.
Người bên ngoài tiến vào, quả nhiên không giống a, sau lưng có Thiên Tôn, Tiên Khí cũng tùy tiện lấy ra.
- Giết ngươi!
Lăng Hàn vung kiếm mà động, điên cuồng chém về phía Trương Thiên Ngôn.
- Bằng ngươi cũng xứng?
Trương Thiên Ngôn thiếu chút nữa tức chết, phải biết rằng hắn mới là tới trấn giết hai người từ bên ngoài đến lịch lãm rèn luyện a. Hắn dẫn động kim tháp, một quyền oanh ra, kình khí hóa thành một Chiến Lang kim sắc, đánh tới Lăng Hàn.
Hắn kiêng kị Tiên Khí chi uy, không dám cận thân chiến đấu.
Phốc!
Lăng Hàn một kiếm xẹt qua, Chiến Lang bị chém thành hai đoạn, ở dưới lực phá hoại khủng bố của Tiên Ma kiếm, Chiến Lang căn bản không có khả năng dung hợp lần nữa, trực tiếp chôn vùi.
Trương Thiên Ngôn kinh hãi, lúc trước hắn cũng không phải không cùng Tiên Khí giao thủ, ở trong tay Nữ Hoàng, uy lực của Tiên Khí cực kỳ lớn, nhưng nào có uy năng như vậy?
Lăng Hàn cường thế công tới, tay trái chấn động, phát động Thủy Mộc chi lôi, hóa thành một cây điện mâu, nện về phía Trương Thiên Ngôn.
Hắn đã sớm vận chuyển Cửu Hóa Thiên Kinh, tuy không đạt được hiệu quả tăng thêm lớn nhất, nhưng ba bộ hợp nhất, uy lực này đã tương đối bất phàm rồi, điện mâu kích bắn, Tiên Kiếm vung vẩy, hắn hoàn toàn chiếm cứ chủ động.
Trương Thiên Ngôn bất đắc dĩ, hắn có thực lực kinh thiên động địa, nhưng cũng không dám cứng đối cứng với Lăng Hàn, dù hắn là Tiên Vương tầng tám, đối chiến Tiên Khí cũng tuyệt đối không có quả ngon để ăn.
Đường đường Tiên Vương tầng tám rõ ràng bị Tiên Vương tầng năm áp chế, cái này cực kỳ không thể tưởng tượng nổi, lại thật sự trình diễn.
- Đáng chết! Đáng chết!
Trương Thiên Ngôn chửi bới nói, đây là trước lúc hắn ra tay hoàn toàn không ngờ, thực lực của đôi nam nữ này đều quá mạnh mẽ, nhất là Lăng Hàn, mạnh đến nổi không giảng đạo lý.
- Lại dùng Bảo Khí hình tháp, càng không thể tha cho ngươi!
Ánh mắt Lăng Hàn đảo qua kim tháp trên đỉnh đầu của Trương Thiên Ngôn, sát ý rực cháy.