Đám người tức giận không kiềm nén được.
Một thổ dân nho nhỏ dám đùa giỡn bọn họ?
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, nói:
- Các ngươi qua loa xin mệnh liền muốn mặt rồi?
Tất cả mọi người đỏ mặt, cho dù quỳ xuống bọn họ cũng không thể cải biến sự thật, kết quả lại là Lăng Hàn đùa bỡn bọn họ, muốn bọn họ buồn bực và xấu hổ.
- Các ngươi nói đúng, đoạt bảo trong di tích cổ, tùy vào bản lĩnh... Nghe theo mệnh trời!
Lăng Hàn bộc phát sát ý khủng khiếp, bị người ta truy sát không ngừng, thật sự cho rằng hắn không tức giận?
- Mọi người cùng nhau xông lên!
Có người kêu lên:
- Hắn mạnh hơn nữa cũng chỉ có một người, không phải là đối thủ khi chúng ta liên thủ.
- Đúng, liều mạng với ngươi!
Quan hệ đến tính mạng của mình, cho nên nhất hô bách ứng, đám người cùng rống to, nếu đã chạy không thoát, bọn họ chỉ có thể liều mạng.
Lăng Hàn không quan tâm, hắn chắp tay sau lưng, chỉ cần không có người trốn thì hắn sẽ không động thủ.
- Giết hắn còn có thể có thu hoạch khổng lồ.
Mã Thu Linh nói, nàng rất căm thù Lăng Hàn, bị đối phương đập một cục gạch, nàng chẳng những bị hủy dung, còn bị vận rủi quấn thân.
Ầm, nàng mới vừa nói xong, một cơn gió thổi tới và lùa vào miệng nàng, nàng không ngừng ho khan.
Vận rủi quấn thân, có thể nói dù uống nước lạnh cũng tê răng.
- Giết!
Có mười mấy người liên thủ tấn công, trong tay đều cầm pháp khí, mặc dù đều là cấp bậc Tầm Bí cảnh, bọn họ lại có thể phát huy toàn lực, bọn họ như hổ thêm cánh.
Lăng Hàn mỉm cười, sát khí bộc phát, mười mấy người kinh hãi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, giống như đứng trước mặt bọn họ không phải tiểu bối Minh Văn cảnh, mà là Chân Quân cao cao tại thượng, thậm chí là đại năng cấp Giáo Chủ.
Xoát, đúng vào lúc này, một thanh kim kiếm bay ra, phốc, nó đâm vào trán một kẻ địch.
Đáng tiếc, kim kiếm không thể chuyển hướng, nó chỉ có thể bay theo đường thẳng và đâm vào vách đá.
Lăng Hàn xông ra ngoài, hắn vung hai tay, ầm ầm ầm, hắn như hóa thân thành chiến thần, khi hắn xuất quyền sẽ có kẻ địch bị đánh bay.
Những người còn lại giật mình tỉnh táo lại, vội vàng phát động phản kích.
Nhưng vô dụng, dưới nhãn thuật của Lăng Hàn, hắn như giẫm trên đất bằng, mỗi đấm đều kiến công.
Chỉ qua hai ba phút đồng hồ, Lăng Hàn đã oanh sát bảy người, hoặc bị nắm đấm đánh nổ, hoặc bị kim kiếm diệt sát.
Những người khác sợ hãi, lúc trước, bọn họ còn có dũng khí liều mạng, sau khi phát hiện liều mạng cũng vô dụng, dũng khí của bọn họ cũng biến mất, chỉ còn lại một ý niệm trong đầu, đó chính là chạy trốn.
Nhiều người cùng chạy trốn như thế, luôn luôn có người thoát thân.
Chạy đi!
Đám người cùng quay người, hoặc đi lên núi, hoặc quay về theo đường cũ, không có người nào dám tranh phong với Lăng Hàn.
Lăng Hàn hừ một tiếng, phát động công bằng tuyệt đối, mọi người trong phạm vi mười trượng sẽ bị ảnh hưởng, cảnh giới cũng rơi xuống Minh Văn cảnh.
Bọn họ có thể trốn thoát hay sao?
Lăng Hàn đuổi kịp, hắn bắt đầu truy sát từ phía sau.
Sau khi cảnh giới rơi xuống Minh Văn cảnh, có ai nào là đối thủ của Lăng Hàn?
Hắn đấm một quyền, thậm chí không cần đánh trúng, chỉ cần quyền phong quét qua cũng có thể giết chết đối thủ.
Lăng Hàn giống như đại ma vương, hắn không ngừng truy sát, thi thể nằm đầy đất.
Sau khi đuổi giết hơn ngàn trượng, trước mặt chỉ còn lại ba người.
Ba, ba, ba, đôi chân của ba người kia như nhũn ra, ngay cả lực lượng bước đi cũng biến mất, không ai không quỳ xuống, toàn thân run rẩy.
Lăng Hàn đi tới, ánh mắt nhìn bọn họ, nói:
- Đoạt bảo trong di tích cổ, khó tránh khỏi sẽ có tranh đoạt, nhưng các ngươi muốn đoạt bảo, còn muốn dồn ta vào chỗ chết, ta chưa bao giờ nương tay với những kẻ muốn hại mình.
- Ah…
Một tên nam tử lao ra ngoài, một tia sáng bay ra từ đỉnh đầu của hắn và đánh vào đầu Lăng Hàn.
Dường như hắn không đề phòng, Lăng Hàn đứng tại chỗ không tránh né.
- Xong rồi!
Mã Thu Linh và người còn lại mừng như điên, không nghĩ tới bọn họ lại có thể oanh sát đại ma vương này.
Không ai nghĩ tới tên nam tử kia là cao thủ niệm lực, hắn vẫn ẩn giấu không lộ ra ngoài, hiện tại đột nhiên bộc phát, niệm lực công kích vô hình vô chất, rất khó phòng bị.
- Ha ha!
Nam tử xuất thủ cười to, hắn vẫn ẩn nhẫn, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội.
Nhưng ba người nhanh chóng lâm vào tuyệt vọng.
Bởi vì bởi vì kiếm quang đâm vào trán Lăng Hàn không chảy ra giọt máu tươi nào, nếu như quan sát cẩn thận, thanh kiếm lơ lửng trên trán Lăng Hàn còn kém một tia mới trúng đích.
Cái gì!
Lăng Hàn mỉm cười:
- Ngươi là cao thủ niệm lực sao?
Ba người không nói lời nào, mặc dù trong lồng giam có người tu luyện tinh thần lực, cũng có thể câu thông năng lượng tầng thứ cao, có thể trực tiếp dịch vật, trong một trăm người cũng khó tìm ra một người.
Bởi vì đây là năng lực của người trong Tiên đồ.
Vì vậy, người này vốn có thể ngự kiếm, hắn cũng muốn dùng làm đòn sát thủ, nhưng có ai ngờ, Lăng Hàn cũng là niệm lực đại sư, trực tiếp bắt lấy phi kiếm niệm lực của hắn.
Đương nhiên, bởi vì đây là phi kiếm phổ thông, cũng không phải pháp khí như Thiên Văn ngọc, nếu không, với cường độ niệm lực của Lăng Hàn hiện tại không thể ngăn cản đồ vật nặng ngàn cân.
Lăng Hàn vận dụng niệm lực, thanh phi kiếm xoay đầu lại, mũi kiếm trực chỉ vào người vừa xuất thủ.
Phi kiếm bay đi, nó tấn công nam tử niệm lực.
Người kia muốn xuất thủ đón đỡ, tay hắn vừa động liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, hóa ra xương vai của hắn bị Lăng Hàn đánh gãy, căn bản không thể nâng lên được.
Ngươi dùng niệm lực ngự kiếm muốn giết ta, ta dùng niệm lực hóa giải, hiện tại ta cũng dùng niệm lực tấn công ngươi, ngươi nhất định phải dùng niệm lực hóa giải.
Người kia cắn răng, vội vàng tổ chức niệm lực tiến hành chặn đường, hóa thành một vách tường ngăn cản phi kiếm bay tới.
Có thể hắn lập tức trên mặt biến sắc, phi kiếm này tốc độ quá nhanh, nhanh đến hắn chỉ có thể tổ chức lên bốn đạo tình trạng.
Phốc phốc phốc phốc, kiếm thế nhanh như tia chớp, chỉ trong nháy mắt đã oanh phá bốn lớp niệm lực, sau đó cắm thẳng vào đỉnh đầu đối phương.
Thanh kiếm này cực kỳ sắc bén, cho dù người luyện cốt năm lần cũng khó ngăn cản phong mang của nó.
Vẻ mặt người kia cực kỳ cổ quái, giống như đang thán phục, lại giống như được giải thoát, ầm, hắn ngã xuống.
Hai người còn lại run rẩy ngay cả niệm lực đại sư cũng không thể chạm vào sợi tóc của Lăng Hàn, bọn họ dựa vào cái gì để ngăn cản?
Lăng Hàn xuất một quyền, ầm, một người bị đánh thành huyết vụ.
Chỉ còn lại Mã Thu Linh.
- Đừng có giết ta! Đừng có giết ta!
Nàng nói năng lộn xộn nói:
Ta có thể cho ngươi tất cả! Ta có thể làm nô tỳ cho ngươi, ngươi nói cái gì ta cũng nguyện ý làm!
- Buồn nôn!
Lăng Hàn lại xuất quyền, ầm, Mã Thu Linh cũng bị hắn đánh chết.
Hắn ổn định tâm tình, lúc này quan sát phía trước.
Cá lớn chân chính lại không thấy, ví dụ như Hồng Thiên Bộ, Kim Ngọc Lộ, còn có mấy tên cường giả Hải tộc, những người xuất hiện trong hang rắn lúc trước là những kẻ có thực lực mạnh nhất.
Có lẽ bọn họ đã đi phía trước, bằng không, thời gian trôi qua lâu như vậy, bọn họ cũng nên rời khỏi ruộng hoa.