Không ai lên tiếng nhắc nhở. Lăng Hàn tỏ rõ xử Chung Dương Tất, không ai sẽ mạo hiểm đắc tội đan sư cao cấp đi tặng nhân tình cho gã, bọn họ không bị nhũn não.
Hơn nữa Chung Dương Tất bởi vì tuổi còn trẻ đã thành đan sư sơ cấp nên đắc ý kênh kiệu, nhiều người gai mắt gã càng không muốn nhắc nhở.
Lăng Hàn bình tĩnh nói:
- Đánh rồi sao?
Mắt Chung Dương Tất tóe lửa, nhưng gã biết nếu đánh nhau thì tuyệt đối không đánh lại Lăng Hàn.
Đối phương là đệ nhất nhân thế hệ trẻ võ đạo của Hùng Cứ thành, càn quét Thông Mạch cảnh vô địch. Gã nhào lên đánh chỉ biết tự rước lấy nhục.
Nhưng đối phương đánh gã thì khác, hừ, gã sẽ kích thích Lăng Hàn khiến hắn càng cuồng hơn, thậm chí sinh ra sát ý với gã. Công khai muốn giết đan sư ngay trước Hiệp Hội Đan Đạo, mặc kệ Lăng Hàn là đệ nhất thiên tài võ đạo gì đó đều khó thoát chết. Rồi, quyết định vậy đi!
Chung Dương Tất cũng không biết tại sao mình oán hận Lăng Hàn nhiều như vậy, chỉ vì đệ đệ bị đối phương nhục nhã? Không, phần lớn vì lòng ghen ghét, ganh tỵ hắn lấn lướt sự nổi bật của gã. Tóm lại Chung Dương Tất không muốn thấy Lăng Hàn nữa, gã hy vọng đối phương mãi mãi biến mất.
Chung Dương Tất xông lên chỉ vào mặt Lăng Hàn:
- Gan chó! Ngươi chỉ là vũ phu thô lỗ, dù ngươi là thiên tài thì sao? Đặt trong Hùng Cứ thành không là cái đinh gì! Ngươi đánh thắng Hoán Huyết cảnh được không? Dù thắng thì sao? Trên Hoán Huyết cảnh còn có Cực Cốt cảnh! Ngươi chỉ là tiểu nhân vật tâng chót nhất! Nói cho ngươi biết, ta cố ý dẫn Hồ Cầu đi Từ Tâm dược đường, cố ý mang hắn "Không cẩn thận" gặp nữ nhân của ngươi. Với cá tính của Hồ Cầu chắc chắn tìm đủ cách bắt Hoán Tuyết vào Hồ phủ, ha ha, đến lúc lúc đó ngươi làm sao được? Cứng rắn xông vào Hồ phủ? Đó là hào môn Hoán Huyết cảnh, ngươi dám xông vào sẽ bị chém chết tại cửa! Thế nào? Nữ nhân của mình bị cướp làm tiểu thiếp mà ngươi chỉ có thể yên lặng chịu đựng, mùi vị này không dễ chịu đúng không!?
Chung Dương Tất kiêu căng nói một tràng, gã nói mà không giảm âm lượng vì muốn chọc giận Lăng Hàn.
Nam nhân khó tha thứ nhất là cái gì?
Nón xanh!
Giờ Chung Dương Tất tuyên dương mọi người đều biết, Lăng Hàn còn mặt mũi nào? Vậy là có thể kích thích hắn muốn giết người.
He he, ngươi rơi vào cái hố này té chết đi!
Biểu tình Lăng Hàn quái dị nhìn Chung Dương Tất.
Mau, mau quê quá hóa giận, không kiềm được đánh người đi!
Chung Dương Tất rối rắm, vì sao phản ứng của Lăng Hàn hoàn toàn không hợp với dự đoán?
Biểu tình đó là sao? Ngươi là con rùa chịu được bị đội nón xanh sao?
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Ta đã thấy nhiều kẻ tìm đường chết nhưng làm như ngươi thì, ưm, là người đầu tiên, có thể gọi là chuyên gia tìm chết.
Chung Dương Tất chỉ vào Lăng Hàn, mặt vặn vẹo:
- Ngươi... ngươi...!
Lăng Hàn cười nói:
- Ngươi muiốn chọc giận ta, khiến ta ra tay giết ngươi đúng không? Ngươi định khiến ta mất kiểm soát ra tay tại chỗ sau đó bị cao thủ Hiệp Hội Đan Đạo giết ngược lại đúng chứ?
Chết tiệt, tại sao bị nhìn thấu?
Chung Dương Tất nói:
- Cậy ngươi tính làm con rùa đen rút đầu sao?
Gã đang đi xa hơn trên đường tìm chết.
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Tại sao bảo là ngươi tìm đường chết? Vì ngươi không biết ta có con bài gì đã nhảy ra chọc giận ta.
Chung Dương Tất cười khẩy nói:
- Ngươi? Ngươi có lá bài gì? Ta không biết tại sao sư tôn xem trọng ngươi nhưng nếu ngươi muốn ra tay tại đây thì không ai cứu được ngươi! Ngươi dám không?
Chung Dương Tất cố gắng chọc giận Lăng Hàn.
Lăng Hàn vỗ vai Chung Dương Tất:
- Yên tâm, ta chắc chắn sẽ giết ngươi, vì ngươi khiêu khích như vậy rồi nếu không giết sẽ làm uổng công ngươi vất vả.
Chung Dương Tất ngây người, là sao? Lăng Hàn biết rõ ý đồ của gã nhưng vẫn muốn giết gã? Nhưng nói thẳng vào mặt gã là sao? A không, hắn muốn giết gã chẳng phải trúng kế gã sao, tại sao gã không vui giết hết, cứ thấy là lạ.
Chung Dương Tất nhìn Lăng Hàn, gã như mới gặp người trẻ tuổi này lần đầu:
- Ngươi...?
Lăng Hàn cười nói:
- Chắc ngươi thấy rất lạ tại sao ta biết rõ âm mưu của ngươi còn dám giết ngươi phải không?
Chung Dương Tất bản năng gật đầu, gã thấy rất lạ.
Bốp!
Lăng Hàn giơ tay tát, với thực lực của hắn làm sao Chung Dương Tất tránh thoát được.
Chung Dương Tất bị tát gãy ba cái răng.
Lăng Hàn lạnh nhạt nói:
- Quên cho ngươi biết, ta ghét nhất bị người ta chỉ tay vào mặt, sẽ làm ta rất khó chịu.
Chung Dương Tất sờ gò má đau rát, gã đã nhận ra có gì kỳ lạ. Bọn họ gây lớn chuyện trước cửa nhưng sao không ai ngăn cản? Kiểu này thì nếu Lăng Hàn khùng lên giết người sẽ không ai ngăn cản hắn.
Chết tiệt, gã không muốn đổi mạng mình giết Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười nói:
- Thấy lạ đúng không? Tại sao mọi người chỉ nhìn, không ai ngăn cản ngươi tìm đường chết?
Lăng Hàn nói với nhóm người:
- Các ngươi nói cho tiểu đan sư này biết ta là ai?
Đan sư trước cửa, bao gồm thủ vệ cung kính hành lễ hướng Lăng Hàn:
- Bái kiến Lăng đại sư!
Hả?
Chung Dương Tất ngây người. Đại sư? Đại sư gì?
Giới đan đạo hay trận đạo chỉ có đan sư và trận sư cao cấp, tông sư mới có tư cách được gọi là đại sư.
Chẳng lẽ là trận pháp sư cao cấp?
Không thể nào, trẻ tuổi như vậy chưa chắc đến trận pháp sư sơ cấp chứ nói gì cao cấp.
Khoan, dù Lăng Hàn là trận pháp sư cao cấp thì người Hiệp Hội Đan Đạo không cần hành lễ với hắn.
Ui!
Mắt Chung Dương Tất trợn to, biểu tình tràn đầy khó tin.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Ngươi đoán đúng rồi, ta là đan sư cao cấp mới của Hiệp Hội Đan Sư, theo quy định ngươi nên kêu một tiếng đại sư.
Đại sư... Đại sư... Đại sư...
Trong lòng Chung Dương Tất có vạn con ngựa chạy qua, há hốc mồm có thể nhét nắm tay vào.
Một người thô bỉ giới võ đạo thành vương giả của giới đan đạo?
Làm sao gã tin tưởng?
Nhưng không tin thì sao? Không thấy phản ứng của người khác à? Hành động này có thể nào là diễn kịch được?
Tiêu đời, gã vênh váo trước mặt đan sư cao cấp, còn làm chuyện xấu xa, đây là tìm đường chết.
Hèn gì biểu tình của Lăng Hàn kỳ lạ như vậy.
Chung Dương Tất run giọng, người run lẩy bẩy:
- Lăng... Lăng... Lăng đại sư.