Mục lục
Dương Gian Phán Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau chặng hành trình kéo dài suốt mười ngày đêm không ngừng nghỉ , vừa bước qua ngày thứ mười một thì Phong Hạc chở nhóm Cao Cường bay vào sa mạc Liệt Nhật đầy nắng cháy .



Lại mất thêm nửa ngày bay theo chỉ dẫn của Tiểu Long Linh , rốt cuộc cũng tới Đằng Vân Thành .



Kỳ thực tòa tiểu thành này vốn bị trận pháp che giấu không biết bao nhiêu năm , về sau đột ngột giải trừ như thể theo hạn định , rồi được xếp vào loại “di tích chờ đợi người hữu duyên” .



Nhìn chung cái tòa thành bé tí lại nằm ở nơi điều kiện ngặt nghèo này vô cùng náo nhiệt , kẻ ra người vào cực kỳ tấp nập , hơn nữa bầu không khí buôn bán trao đổi cũng hết sức sôi nổi .



Nói chung nuôi béo quốc khố Thanh Hà tiên quốc mà thôi .



Thấy bảo ước tính doanh thu hàng ngày là số lượng tiên thạch khổng lồ .



Sau khi để cho Phong Hạc thông qua đồ án trở về nghỉ ngơi , Cao Cường cùng Trương Mẫn với “ám quẻ” Đường Phi Nguyệt mới đi vào thành , một đường tiến thẳng đến phủ thành chủ .



Hiện tại trước cổng phủ thành chủ đang có vài tiểu đội xếp hàng giao nộp tiên thạch , tất nhiên mục đích của bọn họ chính là thử thời vận , chỉ là nhắm tới mục tiêu khác biệt hoàn toàn .



Bởi di tích của Trận Đế phân chia rạch ròi làm hai phần , gồm khu rừng rộng lớn và một tòa cung điện .



Những tiểu đội dạng này tiến vào chủ yếu để hái linh thảo với săn giết linh thú ở khu rừng .



Chỉ có số ít tu sĩ theo đuổi Trận Đạo thì mới hướng đến cung điện thử vận may .



Rất nhanh liền tới lượt nhóm Cao Cường , giống như những tiểu đội trước đó mỗi người phải giao nộp một ngàn khối tiên thạch hạ phẩm , nói chung là bị chém một nhát tim đau nhói .



Cơ mà móc hầu bao là ám quẻ Đường Phi Nguyệt , theo quan sát thấy nàng ta có vẻ giàu nhức nách .



Cao Cường trong đầu liền gia tốc suy nghĩ tìm kiếm biện pháp đào mỏ một phen .



Đáng tiếc , nghĩ tới nghĩ lui rốt cuộc đưa ra kết luận là không có cách nào .



Gạt bỏ chuyện dư thừa ra khỏi đầu , hắn với hai nàng nhanh chân tiến vào , để rồi mới biết phủ thành chủ chỉ được vỏ bề ngoài , chứ ở bên trong có mỗi căn phòng nằm trơ trọi giữa sân .



Không loại trừ khả năng Đằng Vân Trận Đế cũng là tình cờ phát hiện tòa thành này , thấy hoàn cảnh hoang vắng liền phát sinh ý định mở không gian xây dựng nơi ẩn cư chẳng hạn .



Tạm thời cứ cho là như thế đi .



Ngoại trừ căn phòng cấp bốn kia thì không còn gì khác nữa , thậm chí một bóng người cũng chẳng thấy , ba người liếc mắt thoáng qua một lúc , liền dứt khoát tiến vào gian phòng .



Vẫn cứ trống trải hệt như bên ngoài , trong phòng chỉ có mỗi cái vòng tròn đồ án trên mặt sàn mà thôi .



“Phù văn trận pháp ẩn giấu trong hư không , bổn tọa còn tìm chẳng ra nữa là hạng gà vịt như ngươi . Đừng đứng đây lãng phí thời gian , mau tiến vào hốt hết bảo vật mang về”



Trong đầu đột ngột vang lên giọng nói lè nhè , Cao Cường thật sự rất muốn bóp chết con giun thối này nhưng không có cách , đành vẫy tay ra hiệu hai nàng cùng tiến vào đồ án .



Vừa ổn định chỗ đứng là cả ba người đều cảm giác thấy có thứ gì đó đang càn quét dò xét thân thể .



Theo như Tiểu Long Linh giảng giải thì đây là kiểm tra tu vi , từ Tiên Vương trở xuống mới được tiến vào . Còn tu vi Tiên Hoàng trở lên ... không chạy nhanh sẽ bị sát trận công kích .



Mấu chốt là sát trận uy lực khủng bố , nghe đồn từng có Tiên Đế vì cứng cổ mà chết oan chết uổng .



Cái này quá dọa người , bởi vậy Tiên Tôn đại năng cũng không dám đem cái mạng nhỏ ra thử .



Công đoạn kiểm tra chỉ kéo dài hai ba giây , và rồi đồ án dưới chân bỗng bộc phát hào quang chói mắt , sau đó khẽ vang vài tiếng “xiu xiu xiu” , nhóm ba người liền bị truyền tống .



Cứ ngỡ giây lát là sẽ truyền tống tới nơi , nhưng thực tế là mất tận mười phút .



Chứng tỏ dị không gian do Đằng Vân Trận Đế mở ra ở khoảng cách cực kỳ xa Đằng Vân Thành .



Đáng nói là khi hiện thân trên đỉnh ngọn núi đá có bề mặt bằng phẳng như sàn nhà , ba người phát hiện chín vòng tròn đồ án khác nữa , vậy mới biết có tận mười cửa tới nơi đây .



Hiển nhiên trong này cũng sẽ cực kỳ đông vui nhộn nhịp .



Đưa mắt lướt nhìn khu rừng trải dài không có điểm cuối , Trương Mẫn nhíu mày khẽ nói :



“Ta cảm nhận thấy có khá nhiều khí tức linh thú cường đại , đoán chừng không dễ băng qua rừng”



“Ngại cái gì ?” – Đường Phi Nguyệt hung hăng vặn bẻ đốt ngón tay “rôm rốp” , cười nhạt :



“Đã mất công tới đây thì cứ giết một đường xông qua , tiện thể dọn sạch hang ổ của chúng luôn đi”



“Rất không tồi” – Cao Cường gật đầu mười phần đồng ý , bật lên ngón tay cái mỉm cười :



“Vậy chúng ta tách ra , ngươi ở lại đây dọn ổ thú , ta với Trương Mẫn đi tới cung điện của Trận Đế”



Bình thường hắn luôn luôn sẵn sàng chạy tung tăng nhặt nhạnh , nhưng “sông có khúc , người có lúc” , tầm này không thể lãng phí thời gian mò mẫm từng gốc hoa từng ngọn cỏ .



Vả lại linh thú khác biệt với yêu tu , tuy cùng là yêu tộc nhưng chúng mới thật sự là con cưng của đất trời , nếu cứng rắn so sánh thì chiến lực thuộc hàng ngũ tinh anh trong tinh anh .



Cố tình đụng độ bọn chúng hiển nhiên là hành vi chỉ có kẻ ngu dốt mới làm .



Hơn nữa rất nhiều người dốc hết gia tài vào đây cầu may , nên chừa cho họ chút canh gọi là tích đức .



Không đợi Đường Phi Nguyệt kịp thời nổi cáu , Cao Cường hai tay chống nạnh , cười nói :



“Mau tới đây khoác tay ta thật chặt , kẻo bị bỏ lại ở chỗ này bây giờ”



“Hừ..” – Đường Phi Nguyệt tức giận khẽ hừ lạnh một tiếng , có điều tin chắc nếu dám manh động là sẽ bị bỏ rơi thật chứ chả đùa đâu , thành ra đành hậm hực đi tới quàng tay hắn .



Xác định cả hai nàng đều đã nắm thật chắc , Cao Cường mới yên tâm truyền âm cho Tiểu Long Linh .



“Xoẹt..” – Thân ảnh cả ba người ngay lập tức biến mất tại chỗ .



---



Lần này mất chưa tới ba hơi thở là đã đến nơi .



Khi tầm nhìn ổn định trở lại , Cao Cường với hai nàng liền có chút choáng ngợp với vẻ nguy nga tráng lệ của tòa cung điện ở ngay trước mắt , cái này rất đáng để tặc lưỡi trầm trồ .



Nhà của trận pháp đại gia có khác , vừa nhìn là biết “hao tiền tốn của” không ai dám so sánh .



Như người ta luyện chế cung điện bằng Kim Thiết là đã xa xỉ lắm rồi , Đằng Vân Trận Đế này chơi hẳn Thần Thiết , nói cho chính xác là loại tài liệu dùng để luyện chế Thần Binh .



Bản thể của Tiểu Long Linh liền là Thần Binh , nhưng cần phải biết rằng gã ất ơ họ Võ phải mang theo lên Thần Giới thì mới kiếm đủ lượng Thần Thiết để thăng cấp cho nó đấy nhé .



Ấy vậy mà Đằng Vân Trận Đế dùng một núi lớn luyện chế ra cái cung điện Thánh Cấp vớ vẩn .



Cũng quá là phí phạm , xin thề , không sợ sát trận thì bản thiếu gia lao tới hung hăng tháo dỡ luôn rồi .



Aizzz , với chỗ Thần Thiết này về sau có thể tạo ra đội quân yêu quái khôi lỗi quét ngang hết thảy đấy a , Dị Tộc ngoại lai gì đó liền sẽ là đám dế nhũi cùi bắp không lật nổi sóng gió .



Thánh họ tiên sư cha , giá mà biết mộ phần của Trận Đế ở đâu thì tốt , liền tới tưới nước một phen .



Nghiến răng nghiến lợi âm thầm mắng mỏ chán chê mỏi mệt , Cao Cường mới búng ngón tay nghe đến toách một cái ra hiệu , sau đó cùng với hai nàng chậm rãi đi vào cung điện .



Không như bên ngoài lấp lánh vàng son rực rỡ hào quang bảy màu các thứ các kiểu , bên trong chỉ có phòng hội trường rộng khoảng năm ngàn mét vuông và hơi thiếu ánh sáng .



Hiện giờ trong hội trường tụ tập khá đông người , bọn họ chia tách thành nhiều tốp nhỏ ngồi xa nhau , trong đó phần lớn tỏa ra khí tức hùng hậu Cao Cường soi không thấu tu vi .



Nói chung những kẻ này cảnh giới chí ít phải là Thiên Tiên trở lên .



Đáng chú ý nhất là mười vị gồm toàn là ông lão bà lão khí tức cường hãn hơn hẳn Trương Mẫn với Đường Phi Nguyệt , là một đám Tiên Vương lão thành không cần nghi ngờ .



Hắc hắc , đám lão đầu này gốc rạ chắc là to lớn lắm đây , thái độ khinh người ra mặt mới sợ chứ .



Đều là Tiên Vương như nhau vậy mà chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua hai nàng rồi rời mắt đi luôn .



Có điều đã là chính nhân quân tử thì không tùy tiện gây chuyện thị phi , nghĩ tới đây Cao Cường gật đầu ra hiệu hai nàng theo mình đi tới dãy bậc thang nằm ở tận cuối gian phòng .



Hành động này tất nhiên gây sự chú ý , mọi ánh mắt đều đổ dồn nhìn theo , nhưng không ai ý kiến .



Căn bản tu vi nào cũng thế cả mà thôi , dám động thủ trên bậc thang thì chỉ có con đường chết .



Mười lão Tiên Vương xác định lên theo chẳng làm được gì , mới phải ngồi xổm chờ đợi đây .



Đứng trước dãy bậc thang , Cao Cường lặng lẽ truyền âm :



“Giun thối , giờ phải làm thế nào ?”



Không hỏi cẩn thận không được , với trình độ trận pháp thuộc vào hạng gà mờ trong các thể loại gà mờ , leo lên nếu không bị vây khốn cho đầu óc hồ đồ thì mới là chuyện lạ .



Thậm chí hoàn toàn có khả năng dẫm phải cấm chế , báo hại đám nhóc đang leo trèo kia chết oan .



“Tiến lên đi” – Tiểu Long Linh nhanh chóng hồi đáp :



“Có bổn tọa ở trước dẫn đường , tiểu tử ngươi cứ yên tâm dẫn hai nàng theo sát phía sau là được”



“Bị điên à ?” – Cao Cường có chút tức giận liền mắng :



“Làm thế đám kia bám theo thì sao ? Hai nàng đánh sao lại mười Tiên Vương với một đống lâu la ?”



Bản thiếu gia rất muốn nếm trải thử thách , vấn đề là cái này chơi có chút lớn . Vả lại bản thiếu gia có thể chết đi sống lại , nhưng các nàng gặp chuyện là sẽ xong hẳn mất rồi .



Tóm lại lúc này tuyệt đối không được phép liều lĩnh chơi ngu .



“Đừng có lo” – Tiểu Long Linh cực kỳ bình tĩnh trả lời :



“Trận pháp trong ngoài hiển thị khác nhau và luôn không ngừng biến hóa . Vả lại những kẻ này bám theo càng tốt , lúc trở ra bổn tọa khỏi cần phí sức đem các ngươi thuấn di”



Hiểu rồi , đã như thế thì còn xoắn xuýt làm cái quỷ gì nữa .



Cao Cường dứt khoát hai tay chống nạnh .



Trương Mẫn với Đường Phi Nguyệt hoàn toàn không biết kế hoạch là gì , chỉ còn nước quàng tay hắn , sau đó duy trì đội hình trái ôm phải ấp cùng nhau bước lên bậc thang .



Và thế là trong những tròng mắt càng lúc càng lồi ra của đám người ngồi đợi phía dưới , hắn và hai nàng thong dong dẫm đạp từng bước , chẳng mấy chốc đã lên tới tầng hai .



Bóng dáng ba người khuất khỏi tầm mắt , đám đông mới giật mình nhìn xuống những bậc thang bên dưới thì thấy tiểu thư thiếu gia nhà mình hiện vẫn đang ngồi ngốc một chỗ .



Chứng tỏ trận pháp không có bất kỳ vấn đề gì .



Vậy thì tại sao ba người kia nhẹ nhõm đi lên mà không gặp phải tí tẹo trở ngại nào ?



Nghĩ mãi không ra liền không nghĩ nữa làm gì cho mệt , đám lão đầu Tiên Vương quay sang nhìn nhau đánh mắt ra hiệu , sau đó cùng ngồi xổm một chỗ chụm đầu bàn bạc .



Chứng kiến tràng cảnh này , những đoàn đội thực lực yếu hơn vô cùng muốn khóc .



Chỉ hi vọng thiếu gia tiểu thư nhà mình mau xuống , bằng không đợi đến lúc người ta động thủ giết người cướp của , sẽ thuận tiện thêm chút lực giết người diệt khẩu luôn đấy .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK