Mục lục
Dương Gian Phán Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe ngựa vừa dừng đỗ trước cổng Tiền Gia đại viện , Cao Cường liền nhảy xuống xe nhanh như ăn cắp , rồi cắm đầu cắm cổ mà chạy về phòng .



Thực ra hắn đã cố gắng làm mặt trơ trơ rồi đấy nhé , nhưng thực sự là chịu không nổi ánh mắt cổ quái của hai nàng Tiêu Diễm Phượng và Yến Tử .



Con gái con lứa gì đâu vô duyên , quá thể quá đáng .



Không quản hắn dở hơi dở hồn , Nhàn lão hướng Tiêu Diễm Phượng nói :



“Làm gì thì làm đi , xong thì vào hậu viện gặp lão phu”



“Vậy ta về qua phòng một chút” – Tiêu Diễm Phượng lập tức gật đầu đáp lại , sau đó lôi kéo Yến Tử nhanh chân tiến vào bên trong Tiền Gia .



“Chúng ta cũng vào thôi” – Nhàn lão quay sang nói với Đàm lão một câu , rồi đi phía trước dẫn đường .



Rất nhanh thì đi vào tới hậu viện , Nhàn lão phân phó Vân Phong đi pha trà , còn mình thì cùng Đàm lão và Yến lão ngồi tại bàn đá dưới mái hiên .



Vừa ổn định chỗ ngồi , Đàm lão liền lên tiếng dò hỏi :



“Nhàn lão đầu , chỗ đó thế nào ? Liệu có quá nguy hiểm không ?”



Nhếch miệng khẽ cười , Nhàn lão mới lắc đầu trả lời :



“Không có gì trở ngại đâu , chỉ như một chuyến dạo chơi thế thôi”



Đàm lão nghe xong liền gật đầu , sau đó cẩn thận hỏi :



“Vậy nơi đó có thể sử dụng với mục đích lâu dài hay không ?”



Một lần nữa khẽ lắc đầu , Nhàn lão thẳng thừng nói ra :



“Các ngươi bắt buộc phải đầu tư vốn liếng cũng như nhân công thì mới về lâu về dài được . Chứ muốn ăn sẵn mặc bền thì không có cửa , đừng mơ mộng hão huyền”



Đúng lúc này Tiêu Diễm Phượng với Yến Tử đi tới , Nhàn lão liền ra hiệu kết thúc câu chuyện tại đây . Đàm lão hiểu ý nên không có mở miệng hỏi thêm cái gì nữa .



Tiêu Diễm Phượng vừa cùng Yến Tử ngồi xuống , Nhàn lão liền đưa tới cặp thủ sáo và nói :



“Thứ này giao cho nha đầu ngươi , chỉ có điều khí linh hiện còn yếu ớt nên đừng vội đem ra sử dụng . Trước tiên nhận chủ xong ôn dưỡng khoảng hai tháng đi đã”



Không một chút chậm chễ , Tiêu Diễm Phượng ngay lập tức đứng dậy , cúi đầu kính cẩn nói :



“Đa tạ Nhàn lão”



“Không cần phải câu nệ” – Nhàn lão mỉm cười xua tay nói : “Gọi ngươi tới cũng chỉ có mỗi việc này thôi . Giờ trở về nghỉ ngơi cho tốt , ngày mai còn khởi hành sớm”



“Vậy ta xin phép về phòng” – Tiêu Diễm Phượng ngoan ngoãn thưa gửi , rồi quay sang cúi chào Đàm lão với Yến lão . Xong là liền lôi kéo Yến Tử cùng nhau rời khỏi .



Nhìn theo bóng lưng Tiêu Diễm Phượng dần xa khuất , Đàm lão dở giọng đầy ghen tị nói :



“Ta cái này bằng hữu mấy chục năm mà không thấy ngươi cho được thứ gì ra hồn . Lão thất phu ngươi xem lại thế nào , chứ sống như vậy là không có được đâu”



“Già rồi bớt ham hố vớ vẩn đi” – Nhàn lão nghe xong buồn bực liếc xéo Đàm lão và nói :



“Thực ra cặp thủ sáo này đã bước đầu thai nghén khí linh , ta chỉ là tác động nho nhỏ đẩy nhanh quá trình hình thành mà thôi . Nói tóm lại không phải cứ muốn là luyện chế linh bảo được ngay . Trừ khi lão gàn dở ngươi đưa ra vài khối linh thiết thì lại là một chuyện khác”



Linh thiết ? Trong bảo khố của Triều Đình còn chẳng có nổi tinh thiết thượng phẩm nữa là .



Đàm lão nghe xong liền cười khổ , khỏi cần mơ tới linh bảo gì đó làm chi cho mệt .



---



Sáng hôm sau , một đoàn gồm hai mươi chiếc xe ngựa rời khỏi Vương Đô .



Vừa ra khỏi cổng thành , phu xe liền đua nhau quất roi thúc cho ngựa tăng nhanh bước chạy , theo đó đoàn xe chạy rầm rầm về hướng Tây .



Căn bản hiện giờ có cho tiếp tục thi đấu cũng chẳng nghĩa lý gì , khẳng định không có tuyển thủ nào dám lên võ đài ăn thua đủ với Cao Cường .



May mà Nhàn lão mở lời để cho toàn bộ tuyển thủ lọt vòng bốn được phép tiến nhập nơi kia , Tiêu Gia mới không rơi vào tình huống khó xử .



Về phần khán giả phản ứng ra sao thì để mấy lão đầu Cấm Quân chịu trận đi vậy . Nghe nói đang gấp rút an bài một giải đấu khác để thay thế .



Hành trình cũng khá xa , vào khoảng hơn ngàn dặm đường , ngựa phi nhanh như ô tô mà ngồi ê cả mông tận nửa ngày mới chỉ gần tới nơi thôi .



Cái này là bởi thỉnh thoảng lại gặp bẫy rập do đám thổ phỉ bố trí cài cắm giữa đường . Bắt buộc phải dành ra đôi chút thời gian để xử lý dọn dẹp .



Nói thật là chôn bẫy quá khốn nạn , không khác gì đám chuyên rải đinh trên đường quốc lộ . Chém đầu trăm ngàn lần cũng chưa hết được tội .



---



Mãi tới giữa trưa thì đoàn xe dừng đỗ tại ngoài rìa của một vùng đồi núi khô cằn .



Phạm vi rộng lớn hơn nhiều so với dãy núi mà nhóm Cao Cường trú ẩn tại rừng cấm . Thế nhưng theo quan sát thì thấy không có nổi dù chỉ một nhánh cây ngọn cỏ .



Rõ ràng khí hậu ôn hoà , chẳng có nửa xu dấu hiệu khắc nghiệt .



Kẻ ngốc cũng nhìn ra nơi đây có gì đó khuất tất .



Sau khi phất tay ra hiệu để cho nhóm xe ngựa quay trở về Vương Đô . Tiêu Chiến Hoàng liền gật đầu với mọi người rồi cùng Hắc Long nhanh chân đi trước dẫn đường .



Đi cuối đoàn người , Cao Cường có điều hiểu ra , liền truyền âm :



“Sư phụ , cứ nơi nào có môn phái trú ẩn là hoàn cảnh môi trường sẽ cằn cỗi như thế này ?”



“Làm gì có chuyện đó” – Nhàn lão mỉm cười , truyền âm đáp lại :



“Thực ra thì môi trường bên ngoài góp phần cải thiện hoàn cảnh bên trong sơn môn . Ngay đến đám tà tu cũng ý thức được việc gìn giữ môi trường quan trọng thế nào . Chỉ có những kẻ vừa ngu dốt vừa ích kỷ mới không hiểu điều này , để rồi tự khiến môn phái dần suy tàn”



“Như nạn phá rừng” – Cao Cường hiểu ra vấn đề liền truyền âm :



“Thay vì có bầu khí quyển trong lành , thay vì có rừng cây chắn lũ , cứ chặt cho cố rồi hứng chịu đủ loại thiên tại địch hoạ . Còn như những tu tiên môn phái thì môi trường cằn cỗi , đồng nghĩa nồng độ linh khí trong sơn môn suy giảm , tu hành mới càng lúc càng khó khăn”



“Chính là như vậy đó” – Nhàn lão hài lòng gật đầu , lý giải thêm :



“Nơi đây là do môn phái bị diệt vong , sơn môn phong bế không tiết ra linh khí nữa . Vấn đề là vẫn đang không ngừng hấp thu linh khí bên ngoài , mới khiến môi trường xung quanh hỏng bét . Sau này bắt gặp nơi nào có hoàn cảnh khác thường , nhớ tìm kiếm thoáng qua”



---



Rất nhanh thì đoàn người tiến sâu vào bên trong .



Và chẳng mấy chốc liền ngừng chân trước dãy núi đá đen kịt thẳng đứng , bề ngang trải dài mấy dặm , nhìn trông cực kỳ hùng vĩ đồ sộ .



Có điều dãy núi đá này chỉ là ảo cảnh do đại năng nào đó dựng lên nhằm che đậy sơn môn bên trong , không có núi để mà leo lên đâu .



Lý do vì sao vị đại năng kia chạy đến đây diệt đi một môn phái cùi bắp rồi đậy lại thì bố ai mà biết được .



Cao Cường cũng không dám hỏi , bởi hỏi ngu là sẽ bị sư phụ tẩn cho mềm người đấy .



Mà đại năng thi triển phong ấn là vô cùng bá đạo , Tiêu Gia cùng nhóm tu sĩ hải vực hợp lực lại cũng chỉ mở được khe nhỏ đủ một người chui vào mà thôi .



Và tại sao lại nhường quyền do thám cho một tuyển thủ giành chức vô địch giải đấu ư ? Vì sợ chết nên không dám tự mình chui đầu vào chứ còn gì nữa .



Hiện giờ Nhàn lão đứng ra nhận trách nhiệm mở thông đạo , nhưng để cho Cao Cường với đám tuyển thủ vào chơi đùa , chứ đám lão đầu thì nghỉ khoẻ nhé .



Đúng lúc này có ba thân ảnh lao ra từ trên một ngọn đồi ngay gần đây . Nhìn lại thì thấy là ba vị lão giả , trong đó có hai vị khí tức không thể đùa được đâu .



Tiêu Diễm Phượng ngay lập tức nói thầm vào tai Cao Cường :



“Mặc long bào là ông nội ta , Thiên Khí Cảnh duy nhất của vương quốc”



“Trông cũng ra gì phết đấy” – Cao Cường khẽ gật đầu đáp lại : “Khí tức không phập phù như cha ngươi , nếu chú tâm tu luyện thì hẳn là còn tiến xa thêm”



Những lời này lọt vào tai , Tiêu Chiến Hoàng trên trán nổi đầy gân xanh . Cái gì mà khí tức phập phù ? Bản hoàng là bận việc quốc sách có biết không ?



Sớm đã nhận được thư tín , vừa đáp xuống mặt đất , Tiêu Chiến Long cùng hai vị lão giả liền nhanh chân đi tới trước mặt Nhàn lão rồi cung kính cúi chào :



“Ra mắt Nhàn tiền bối”



“Không cần phải câu nệ” – Nhàn lão gật đầu xua tay , rồi hướng tới Tiêu Chiến Long cười nói :



“Ngươi vốn liếng không sai , hẳn phải sớm đạt tới tầng thứ cao hơn rồi mới đúng . Thiết nghĩ nên dành thời gian xông xáo hải vực tìm kiếm cơ duyên đi”



“Đa tạ tiền bối nhắc nhở” – Tiêu Chiến Long không dám chậm chễ , ngay lập tức chắp tay đáp .



Vỗ nhẹ vài cái lên vai Tiêu Chiến Long , xong Nhàn lão liền đi về hướng dãy núi . Đến khi khoảng cách còn đúng năm mét thì lão nhân gia dừng bước .



Cũng không thấy Nhàn lão có thao tác gì quá đặc biệt , đơn giản chỉ là tuỳ tiện phất tay đánh về hướng dãy núi một vòng linh văn đồ án màu trắng tinh .



Vòng linh văn bay tới cách ngọn núi một mét thì đụng phải bức tường trong suốt cản lại . Có điều chỉ trong nháy mắt liền đã dung nhập vào bức tường này .



Sau đó một khung ánh sáng hình chữ nhật xuất hiện . Chẳng cần phải giải thích , mọi người cũng hiểu đây chính là cánh cổng để tiến nhập vào bên trong .



Lúc này Nhàn lão mới hướng Cao Cường cùng đám tuyển thủ căn dặn thêm :



“Cánh cổng sẽ đưa các ngươi đến những vị trí ngoài rìa sơn môn , cái này là tuỳ thời truyền tống nên có thể sẽ bị tách ra riêng rẽ . Cần lưu ý bên trong còn có yêu thú tồn tại , đám nhóc các ngươi tốt nhất đề cao cảnh giác , kẻo lại làm thức ăn cho bọn chúng”



“Đã rõ thưa Nhàn lão !!!” – Ngay tức thì , cả đám đồng thanh hô vang đáp lại .



“Vậy thì tiến vào đi thôi” – Nhàn lão hài lòng gật đầu , tuỳ tiện phất tay ra hiệu .



“Sưu.. Sưu.. Sưu..”



Lão nhân gia vừa dứt lời , hàng loạt âm thanh xé gió vang lên . Không phải do có địch tập kích hay gì đâu , mà là bởi đám tuyển thủ tranh nhau lao tới cánh cổng .



Ôm theo tâm lý sợ vào muộn thì sẽ bị người khác nhặt hết chỗ tốt rồi đây mà .



Mặc kệ đám ngốc này gấp gáp vội vàng , Cao Cường bình thản đứng nguyên tại chỗ . Hai bên trái phải hắn còn có hai cô nàng Tiêu Diễm Phượng và Yến Tử .



Đợi cho những kẻ khác vào trong hết cả rồi , Cao Cường mới vỗ tay một phát .



Sớm đã bàn bạc kế hoạch từ trước đó , Tiêu Diễm Phượng với Yến Tử ngay lập tức quàng lấy tay hắn , sau đó cả ba chậm rãi từng bước đi về phía cánh cổng .



Trông rất có phong phạm trái ôm phải ấp , nhưng không phải Cao Cường muốn khệnh khạng mà bày trò đâu đấy . Cái này là để tránh bị tách ra riêng rẽ mà thôi .



Mọi người nhìn là đoán ngay ra mục đích , tuy nhiên trên trán vẫn là nổi đầy gân xanh . Tiểu tử này thực quá biết cách khiến người khác phải ghen tị đỏ cả mắt .



Sư phụ cường đại khiến người tức chết .



Đệ tử diễm phúc cũng khiến người tức chết .



Đám lão đầu chợt nhận thấy tạo hoá quá bất công .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK