Mục lục
Dương Gian Phán Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tỉnh dậy sau giấc ngủ , xuất hiện trong tầm mắt của hắn , không phải là trần nhà treo bộ đèn chùm sa hoa trong một gian phòng sang chảnh nào đó ..



Mà là những thanh kèo gỗ chạy ngang chạy dọc , gánh đỡ lấy từng miếng ngói đỏ nay đã bạc màu .



Hiện thực chính là đây , nhưng đáng chết ở chỗ cảm xúc của hắn vậy mà có đôi chút gì đó thất vọng .



Cao Cường không khỏi chép miệng , khe khẽ thở dài .



Thẳng thắn để mà nói thì ảo cảnh đêm qua như nhát dao chọc vào vết thương ẩn sâu trong lòng hắn .



Vốn tưởng rằng tụng niệm Độ Tâm Kinh hấp thu Âm Đức lực lượng , xong ngủ một giấc rồi sẽ qua thôi .



Nào ngờ đâu vẫn vào đấy .. thật là phiền phức ..



“Meoooooooooooooooo..”



Đúng lúc này vọng tới tiếng Lão Hổ kêu réo ầm ĩ .



Âm thanh bén nhọn như thể hoá thành trăm ngàn nhát kiếm , trong giây lát liền chém tan cảm xúc tiêu cực trong lòng hắn .



Chỉ có một lý do duy nhất để Lão Hổ kiếm chuyện mà thôi .



Đó là nó bắt đầu thấy đói bụng rồi .



Liếc nhìn đồng hồ trên tay , đã là 12 giờ trưa , Cao Cường liền ngửa cổ nói lớn :



“Trật tự đi . Ta dậy rồi đây”



Lời nói phải đi đôi với hành động , Cao Cường ngay lập tức rời giường rồi chạy đi đánh răng rửa mặt .



Khác với thường ngày vẫn nằm nghịch ngợm bên ao cá , hôm nay Lão Hổ phá lệ chạy theo hắn vào bếp .



Tất nhiên Lão Hổ là không phụ giúp được cái gì trong khoản nấu nướng . Nó đơn giản là nhảy lên nằm ở nóc tủ lạnh , rồi cứ thế mà nhìn hắn chằm chằm .



Mới đầu Cao Cường tưởng rằng Lão Hổ là đói bụng quá nên mới vậy . Nhưng khi thấy ánh mắt nó chứa đựng đầy vẻ quan tâm , hắn liền biết là hiểu lầm .



Yêu tinh có khác , không thể đánh giá theo sách vở thông thường được .



Mặc dù Lão Hổ chỉ là một nhóc mèo , nhưng nhìn chung có kẻ quan tâm tới , cảm giác rất không tồi .



Bởi vậy Cao Cường cũng phá lệ một phen , từ chảo trên bếp lựa chiếc đùi gà đã chiên chín vàng ươm . Cắt lát mỏng xếp vào đĩa , đưa tới trước mặt để Lão Hổ sớm được đánh chén đi .



---



3 giờ chiều , theo thường lệ Cao Cường đi ra sân tập luyện võ kỹ .



Lão Hổ cũng chạy ra nằm ở hiên nhà hóng hớt .



Trong đầu toát ra ý tưởng , Cao Cường liền nhìn Lão Hổ và nói :



“Lão Hổ , tới cùng ta luyện luyện”



“Vèo..” – Lão Hổ nhanh như làn gió lao tới , rồi đứng nhìn hắn như muốn hỏi “ta cần làm những gì”



Cao Cường ngay lập tức thủ thế , mỉm cười nói :



“Toàn lực tấn công ta đi”



“Vèo..” – Bóng đen chớp loé .



“Chát..” – Kèm theo đó là âm thanh chát chúa vang lên .



Nằm ngã vật trên mặt đất , từ gò má trái truyền tới cảm giác đau ê ẩm , Cao Cường nhịn không nổi đành phải dùng tay khẽ xoa xoa .



Bà mẹ nó , quá nhanh .



Vẫn biết Lão Hổ có tốc độ đáng gờm , thế nhưng khủng bố đến nước này thì đỡ làm sao được đây .



Còn may Lão Hổ thu hồi lại móng vuốt , chứ không thì nó cào nát mặt hắn rồi cũng chưa biết chừng .



“Vụt..” – Cao Cường dùng phương pháp bật tôm để đứng dậy , mau chóng lần nữa thủ thế và nói :



“Lão Hổ , lại tới”



“Vèo..” – “Chát..”



Không chút huyền niệm , và cũng chẳng chút sai biệt nào .



Cao Cường một lần nữa ngã chổng cả vó , tất nhiên là do bị Lão Hổ tát cho như thể tát một con gián .



Lão Hổ lực đạo cũng không bao nhiêu lớn , nhưng má trái của hắn hình như có chút sưng , Cao Cường phi thường muốn rơi nước mắt .



Không bật tôm trang bức nữa , Cao Cường chậm rãi ngồi dậy , tiện thể trừng mắt nhìn Lão Hổ và quát :



“Nhóc ngươi đừng có chỉ nhằm đánh vào một chỗ , biến chiêu một chút đi”



Nhìn chung thì tốc độ mới là điểm mạnh nhất của Lão Hổ , nhưng Cao Cường cũng không có yêu cầu nó phải giảm tốc độ xuống làm gì .



Cao Cường là muốn thông qua sức ép lớn lao mà Lão Hổ tạo ra , thúc đẩy tốc độ cùng với giác quan phản ứng của bản thân hắn càng thêm phần nhanh nhạy .



Lịch trình sắp đặt rõ nét là thế , xong để thực thi thì không dễ dàng chút nào .



Đơn cử sau có vài tiếng tu luyện buổi chiều , tốc độ và phản ứng tiến bộ đâu chưa thấy , chỉ biết mặt mũi của Cao Cường bị Lão Hổ đập cho sưng múp béo mập .



Cao Cường cũng đã yêu cầu Lão Hổ nhắm lên người hắn mà tấn công . Oái oăm thay lực đạo của Lão Hổ không được lớn , đánh lên thân thể hắn không xi nhê gì .



Và thế là mặc kệ Cao Cường cầu xin ra sao , Lão Hổ tiếp tục cứ nhằm khuôn mặt hắn mà đập chan chát .



Tất nhiên Lão Hổ không chỉ còn nhắm vào mỗi một điểm nữa , mà nó nhè mọi vị trí trên mặt hắn để đập .



Cao Cường sớm xác định sẽ phải ăn hành rồi , có điều hành kiểu này quá khó nuốt . Cứ cái đà này không khéo bị Lão Hổ đánh cho thành kẻ ngu đần cũng nên .



“Tích.. Tích.. Tích..” – Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại từ trong phòng vọng ra .



Đang nằm thở ở sân , Cao Cường đành chậm rãi đứng dậy , rồi cứ thế ôm khuôn mặt sưng húp mà đi vào trong phòng để nhận điện thoại .



Là dãy số lạ , xong Cao Cường vẫn lựa chọn tiếp máy :



“Alo..”



“Xin cho hỏi đây là số máy của Cao đại sư phải không ?” – Ngay lập tức đáp lại hắn là một giọng nói trầm thấp từ trong loa truyền tới .



Cao đại sư ? Lẽ nào ..



Trong đầu đoán ra được phần nào , Cao Cường liền trả lời :



“Đúng vậy , xin hỏi tìm ta có chuyện gì không ?”



Giọng nói trầm thấp lần nữa truyền tới :



“Thật sự là Cao đại sư ?”



Ài .. Đối phương thấy Cao Cường hắn trẻ trung nên tỏ ý nghi ngờ đây mà .



Có chút bất đắc dĩ , Cao Cường huỵch toẹt nói thẳng :



“Đúng là ta . Nếu ngươi không tin tưởng được thì treo máy rồi tìm người khác đi”



Giọng nói trầm thấp áy náy đáp lại :



“Xin lỗi , có gì ta sẽ liên lạc lại sau”



Nghe vậy Cao Cường liền cúp máy rồi đặt lại xuống bàn .



Sau đó hắn trở về phòng ngủ , từ trong rương đồ lấy ra một chai rượu thuốc , rồi mới chạy xuống phòng tắm để soi gương xem mặt mũi mình hiện tại nó ra làm sao .



Phản chiếu trong gương là một khuôn mặt với chi chít những cục u tím bầm nổi gồ lên .



Trông rất có phong phạm của quái vật quái đản trong phim ảnh .



Và chỉ có thể dùng câu thê thảm để mà nhận xét .



May mà có sẵn rượu thuốc ngâm từ lâu , Cao Cường nhịn đau vừa bôi vừa xoa nhẹ . Cũng chẳng mấy chốc thì những cục u trên mặt hắn cũng xẹp hết cả xuống .



Buồn một nỗi là vẫn lưu lại một vài vết tím lờ mờ , chắc hẳn phải một hai ngày nữa mới tan hết được .



Đem chai rượu thuốc cất vào rương đồ , Cao Cường lần nữa đi ra ngoài sân .



Hắn vừa định mở miệng đe doạ Lão Hổ vài câu gỡ gạc , thì bên ngoài cổng có người réo gọi ầm ĩ :



“Có ai ở nhà không ? Nhanh ra mở cửa đê”



Giọng điệu rất chi là kệch cỡm gây chuyện , Cao Cường vừa nghe liền nhíu chặt lông mày .



“Ồ..” – Để cho hắn phải bất ngờ đó là bên ngoài cổng lúc này , vậy mà có vài khí tức đã từng chạm mặt . Không một chút chần chừ , Cao Cường liền đi ra mở cổng .



Cánh cổng bằng gỗ mở toang , xuất hiện trong mắt hắn là một nhóm gồm tám gã với dáng vẻ bặm trợn .



Cao Cường đứng giữa cổng , lạnh nhạt nói :



“Có chuyện gì ?”



Thái độ có phần khinh khỉnh của Cao Cường , khiến đám người này khó chịu ra mặt . Xong bọn chúng cũng không vội phát tác , một gã thậm chí mỉm cười và nói :



“Không mời chúng ta vào nhà nói chuyện được sao ?”



Cao Cường nể nang đám người này mới là chuyện lạ , hắn cười lạnh đáp :



“Ngươi nghĩ ngươi là ai ? Có gì trình bày luôn đi . Còn không thì cút”



Câu nói của Cao Cường không khác gì mồi lửa châm vào thùng thuốc súng . Một gã đứng đằng sau ngay tức thì vọt lên , vừa quát chửi , vừa vung tay đánh tới một quyền :



“Bà nội ngươi , muốn chết”



Khi những kẻ còn lại đinh ninh rằng một quyền này sẽ đánh cho Cao Cường đẹp mặt .



Thì cũng là lúc gã ngu ngốc này ăn chọn một cước vào bụng , hoá thành đạn pháo bắn ngược về sau . Tiện thể va đổ bốn gã đồng bọn , khiến cả đám ngã nằm lăn lộn .



Không quan tâm năm gã này nằm đó rên rỉ ra làm sao , Cao Cường lạnh lẽo liếc ba gã còn lại và nói :



“Cút”



Hít sâu một hơi , gã khi nãy lên tiếng nhìn đồng bọn của mình và phất tay ra hiệu . Mấy kẻ này hiểu ý gã , ngay lập tức dìu nhau và rời khỏi .



Tuy có vài lần ngoái lại nhìn , xong đám này cũng không có buông lời đe doạ gì cả . Chẳng mấy chốc liền đi khuất khỏi tầm mắt Cao Cường .



Cứ vậy thả chúng đi ? Không bao giờ có chuyện đó .



Cao Cường đứng luôn tại cổng khẽ hô :



“Lão Hổ đâu ?”



“Vèo..” – Âm thanh xé gió vang lên , Lão Hổ như bóng ma xuất hiện trên vai hắn .



Cao Cường đưa tay xoa đầu nó và nói :



“Ta muốn ngươi theo dõi xem đám người vừa rồi trú ngụ ở đâu . Làm được chứ ?”



“Meo..” – Lão Hổ khẽ kêu một tiếng , đi kèm với gật đầu cái rụp .



Cao Cường mỉm cười phất tay , nói :



“Vậy đi đi , làm tốt sẽ có thưởng”



“Vèo..” – Hắn vừa dứt lời , Lão Hổ liền tung người chạy đi , tốc độ có thể nói là phi thường thần thánh .



Nhìn chung cử Lão Hổ đi do thám , Cao Cường không có nửa xu lo lắng . Đến tu sĩ như hắn còn bị Lão Hổ bám đuôi tìm tới tận nhà luôn nữa là .



Vấn đề bây giờ là phải nghĩ xem thưởng cái gì cho Lão Hổ đây ?



Nhóc này tham ăn vô cùng , nấu một món gì đó thơm lừng một chút là ổn ..



“Hay là làm bữa thịt chó ?” – Cao Cường đứng đó vê vê cằm đắn đo suy nghĩ ..



Cầy tơ bảy món đúng là rất đặc sắc , thế nhưng Cao Cường cũng vô cùng ưa thích đám tiểu cẩu . Thành ra món ăn này rất nhanh bị gạt ra khỏi danh sách đề cử .



Nghĩ tới nghĩ lui Cao Cường quyết định lấy xe phóng lên hồ Hoàng Ngưu . Nơi này có bán món Bánh Tôm phi thường nổi tiếng , hắn vẫn chưa có dịp ăn thử đâu .



Có điều vừa ra tới đầu tiểu khu , thấy Túc lão hôm nay cũng không bày bán hàng .



Chẳng hiểu sao Cao Cường bỗng có cảm giác lão đầu này gặp chuyện gì đó không hay thì phải .



Lựa chọn tin tưởng giác quan , Cao Cường đỗ xe lại , đi tới quan sát vị trí Túc lão hay ngồi bán hàng .



Không tốn nhiều thời gian , Cao Cường dễ dàng phát hiện dấu vết nứt vỡ còn rất mới ở dưới nền gạch .



Lại liên tưởng tới sự xuất hiện của tám gã bặm trợn kia , Cao Cường ngay lập tức nghĩ tới có một chiêu trò bẩn thỉu nào đó đổ ập xuống tiểu khu cũ nát này .



Nói chung trước mắt hắn phải chạy xe đi mua Bánh Tôm cái đã . Còn hắc ám gì đó hàng lâm tiểu khu thì đợi Lão Hổ trở về rồi tiến hành điều tra sau cũng được .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK