Mục lục
Dương Gian Phán Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng là đám thổ phỉ trộm cướp vặt vãnh có khác , mặc dù đã cắm dùi tại đây ngót nghét trăm năm , nhưng không nắm giữ nhiều thông tin để còn khai thác .



Căn bản bọn chúng thừa hiểu chiến lực bản thân ở mức làng nhàng , chỉ quanh quẩn bên ngoài rình rập chăn gà , chứ không dám mon men vào sâu trong rừng .



Tuy nhiên đám trộm cướp này nghe ngóng được rất nhiều lời đồn .



Đầu tiên là phải băng qua khu rừng thì mới tiến vào vùng cấm địa thực sự , tiếp nữa là bên trong vùng đất lạnh giá chết người đó chôn vùi rất nhiều di tích cổ xưa .



Có người khoe từng chứng kiến tràng cảnh khai mở động phủ của đại năng lưu lại .



Có người khoe từng chứng kiến nhiều đoàn đội thăm dò tàn tích của nền văn minh cổ xưa nào đó .



Ngoài ra còn có lời đồn đại về sự tồn tại của những loại thiên tài địa bảo như là Tuyết Liên Tiên Hoa , Thiên Nhất Thần Thủy , Hàn Tủy Linh Nhũ , Băng Tinh ..



Cao Cường cho rằng những lời đồn này rất có khả năng là sự thực .



Bởi vì nếu không có thứ gì quý giá , thử hỏi người ta tiến vào cấm địa làm quái gì cho mệt ?



Có điều chuyện này để tính sau , trước mắt xử lý đám trộm cướp này cái đã . Cao Cường liền vươn tay chạm tới tín vật Phán Quan đang đặt nằm trên mặt bàn .



“Phừng..”



Tín vật Phán Quan vừa biến đổi thành Sổ Phán Quan , cũng là lúc vòng tròn thông đạo xuất hiện .



Giây lát liền thấy Hắc Phong chui ra , nhanh chân chạy tới khom mình kính cẩn hô vang :



“Thuộc hạ bái kiến đại nhân”



Không muốn nhiều lời , Cao Cường đơn giản phất tay ra hiệu để Hắc Phong mau ngồi xuống , rồi lật mở Sổ Phán Quan xem xét tội trạng đám thổ phỉ từng gây ra .



Ngót nghét trăm năm cắm dùi tại cấm địa , cùng với hơn hai trăm năm lênh đênh trên biển , đương nhiên đám thổ phỉ này là một lũ trộm cướp có thâm niên đấy a .



Kẻ nào hai tay cũng đẫm máu , đều đã từng sát hại hơn ngàn mạng người .



Số lượng yêu thú bị chúng giết hại lại càng kinh khủng hơn , lên tới hàng chục ngàn .



Ngay đến giết người cướp của còn dám làm , hiển nhiên bọn chúng sẽ không ngần ngại làm những điều xấu xa khác như là trộm cắp , lừa đảo với cả cưỡng hiếp .



Cơ mà bốn gã đực rựa phạm tội hiếp dâm còn dễ hiểu , thế quái nào ả đàn bà cũng hư hỏng quá vậy ?



Lại còn phạm tội ấu dấm nữa mới kinh tởm , thảo nào ban nãy ả cứ hau háu nhìn bản quan .



Xem xét tội trạng xong xuôi , Cao Cường liền quay sang hỏi Hắc Phong :



“Ngươi nghĩ nên xử lý đám điêu dân này như thế nào đây ?”



Hôm nay sếp ăn nhầm gì à ? Hắc Phong mặt mũi nhăn nhó , run rẩy nói :



“Đại nhân cứ tuyên án bừa bãi như mọi khi đi , đừng cư xử khác thường , kẻo thuộc hạ vỡ tim mất”



“Khác thường cái đầu ngươi” – Cao Cường có chút tức giận , trợn mắt mắng :



“Tạo điều kiện để ngươi phơi bày năng lực bản thân , đã không biết ơn thì thôi , lại còn nói vớ vẩn”



Chết cha , hiểu lầm sếp mất rồi . Hắc Phong vội vàng đứng dậy kính cẩn nói :



“Là thuộc hạ không đúng , kính mong đại nhân rộng lượng tha thứ . Có điều thuộc hạ tầm nhìn hạn chế , khó lòng xử lý án vụ được linh hoạt . Tốt hơn hết đại nhân nghĩ sao thì cứ tuyên án vậy đi , còn thuộc hạ làm chân ghi chép sổ sách với dẫn giải linh hồn là được rồi”



“Aizz...” – Cao Cường không khỏi thở dài ngán ngẩm , phất tay buồn bực nói :



“Thôi thì ngồi xuống chuẩn bị ghi chép đi vậy”



“Tuân lệnh” – Hắc Phong dõng dạc hô vang đáp lại , rồi lập tức ngồi xuống ghế , nhanh tay cầm bút lông nhúng vào khiên mực , trông rất có phong phạm của thư ký .



Lúc xem xét tội trạng đã định đoạt bản án , bởi vậy Cao Cường liền nói luôn :



“Năm kẻ này đều phạm phải những tội lỗi giống hệt nhau , trước tiên với tội lừa đảo , hãy đưa bọn chúng xuống dưới Bạt Thiệt Địa Ngục chấp hành hình phạt cắt lưỡi”



“Thuộc hạ đã rõ” – Hắc Phong khẽ đáp một tiếng , nhanh chóng ghi chép lại .



Cắt lưỡi ? Khẳng định sẽ vô cùng đau đớn .



Vừa nghĩ tới đây , Nhóm thổ phỉ ngay lập tức dập đầu khóc lóc :



“Đại nhân , xin ngài rộng lượng tha thứ , cầu ngài giảm bớt hình phạt đi a”



“Đại nhân , nể tình vừa rồi thảo dân thành khẩn khai báo , cầu ngài dơ cao đánh khẽ a đại nhân”



“Đúng đó đại nhân , dù sao chúng ta là tu sĩ , không thể tránh khỏi phạm vào những tội ác đâu a”



Hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới đám điêu dân này , Cao Cường tiếp tục nói :



“Thứ hai là tội trộm cướp , đày xuống Dầu Oa Địa Ngục chiên vạc dầu vạn năm . Thứ ba là tội hiếp dâm , giam nhốt trên núi băng tại Băng Sơn Địa Ngục một vạn năm”



“Thứ tư là tội sát sinh , sát hại một mạng liền ứng với một trăm năm leo núi đao tại Đao Sơn Địa Ngục , kèm theo một trăm năm bị trâu húc ở Ngưu Khanh Địa Ngục”



Hiển nhiên nghe xong những hình phạt này , đám thổ phỉ khóc lóc lại càng thêm dữ dội . Nhưng tốn công mà thôi , bởi Cao Cường với Hắc Phong chẳng hề quan tâm .



Dám chắc bây giờ nếu có thể tự bạo linh hồn thì bọn chúng đã làm luôn rồi đấy .



“Hắc.. Hắc..” – Hắc Phong hoàn tất ghi chép liền buông bút , vui vẻ cười nói :



“Đại nhân , hôm này ngài tuyên án quá chuẩn , thuộc hạ vì ngài mà cảm thấy hãnh diện”



Sếp chịu động não cũng như tuyên án đúng mực , đây đương nhiên là việc tốt , nếu không vướng bận thì Hắc Phong đã bày mâm tiệc rượu ăn mừng luôn và ngay rồi .



Ngặt một nỗi Cao Cường đã hô “y án thi hành” đâu này ?



Đáng thương Hắc Phong quá vội vàng vui mừng .



“È hèm..” – Cao Cường khẽ đằng hắng một tiếng , nghiêm mặt nói :



“Với những tội ác bọn chúng gây ra thì từng đó hình phạt vẫn chưa đủ đích đáng . Bản quan quyết định tăng thêm ba lần luân hồi vào kiếp súc sinh . Y Án Thi Hành”



“Cộp..”



Nhìn sếp xuất ra cây búa nện gõ Sổ Phán Quan , Hắc Phong không khỏi khẽ thở dài một hơi .



Sếp nhà người ta lo nghĩ cho đám thuộc hạ , bần cùng bất đắc dĩ mới tuyên phạt luân hồi súc sinh .



Sếp nhà mình dùng đến ghiền luôn , không nện cho phạm nhân vài lần là sẽ ngứa người hay sao đó ?



Thôi quên đi , dù sao sớm đã quen bị bà lão kia bạt tai nổ đom đom mắt . Nghĩ được tới đây , Hắc Phong liền tranh thủ ghi chép cho xong rồi thu cất sổ sách vật dụng .



Đợi cho mặt hàng này dọn dẹp xong xuôi , Cao Cường phất tay nói :



“Bản quan chuẩn bị bế quan luyện thể , ngươi mau dẫn giải đám điêu dân này về đi”



“Vậy thuộc hạ xin cáo lui” – Hắc Phong lập tức đứng dậy khom mình cúi chào . Sau đó quăng xích gô cổ đám thổ phỉ đang kêu gào , rồi kéo xềnh xệch vào thông đạo .



Vòng tròn thông đạo biến mất , Cao Cường cũng mau chóng thu cất đồ đạc và rời khỏi .



---



Không rõ bởi vì bị săn giết vô tội vạ hay gì , chỉ biết trong khu rừng cực kỳ khan hiếm yêu thú .



Cao Cường đi suốt hai giờ đồng hồ , số lần phát hiện yêu thú chỉ đếm trên đầu ngón tay . Vả lại toàn là những đầu tu vi lẹt đẹt , chính xác thì phần lớn là Trúc Cơ Kỳ .



Bất quá thông qua thần thức , hắn dò xét thấy có khá nhiều xương người chôn vùi dưới tuyết .



Không nhẩm đếm cụ thể , nhưng áng chừng phải lên tới ngót nghét năm trăm bộ .



Nhìn chung không bộ xương nào nguyên vẹn , với cả hầu hết chỉ là khung xương nằm trơ trọi . Tuy nhiên có mấy bộ còn vật dụng tùy thân gồm binh khí và trữ vật giới .



Khỏi cần suy đoán , những kẻ này gục ngã dưới móng vuốt yêu thú là cái chắc rồi .



Chứ do tu sĩ nhân loại sát hại mà đồ đạc không bị lột cho sạch trơn thì mới là chuyện lạ đấy .



Cao Cường đương nhiên không ngại nhặt nhạnh , cho nên dọc theo hành trình cứ phát hiện thứ gì hay ho là sẽ giành ra chút thời gian đào móc thu lấy . Đáng tiếc tài sản của những kẻ ngã ngựa này không quý giá cho lắm , được mỗi cái tích trữ cực nhiều linh hoa thảo dược .



Ngoại trừ đống đồ vật này , Cao Cường còn dò xét thấy không ít linh dược .



Phạm Thành Văn từng nói không cần quan tâm thành thục hay chưa , bởi vậy hắn liền nhổ cả rễ .



Chậm rãi vừa đi vừa tầm bảo , chẳng mấy chốc Cao Cường đã tiến sâu vào khoảng hơn hai trăm dặm . Vậy mà không dò xét thấy bóng dáng tu sĩ nhân loại nào hết .



Căn bản vừa vào rừng đã đụng độ thổ phỉ , hắn cứ ngỡ trong đây đầy rẫy tu sĩ .



Thế quỷ nào lại vắng như chùa Bà Đanh ?



Cả người lẫn thú đều không thấy .



Rất có khả năng trong khu rừng xuất hiện bảo vật trân quý , thu hút đến mức đám tu sĩ cùng với yêu thú đổ xô tới tranh đoạt , bởi vậy mới hoang vu như thế này đây .



Vừa nghĩ đến bảo vật là máu trong người liền sôi sùng sục .



Cao Cường ngay lập tức ngự kiếm bay nhanh tới ngọn núi chọc trời ở một dặm phía trước .



Không mất quá nhiều thời gian để ngự kiếm bay lên đến đỉnh của ngọn núi cao hơn bốn ngàn mét này . Và cũng là lúc hắn nhận ra mình đã làm việc phí công vô ích .



Bởi vì tuyết rơi trắng xóa không chỉ cản trở tầm nhìn , mà còn khiến hắn không thể cảm nhận thấy linh khí bạo phát trong trường hợp có thiên tài địa bảo thành thục . Vả lại toàn lực thả ra thần thức dò xét trong phạm vi mười dặm vẫn chẳng phát hiện được gì , thôi dẹp đi .



Dù sao chỉ là suy đoán vu vơ , chưa chắc đã có bảo vật gì đó xuất thế .



Hơn nữa Cao Cường chưa ngớ ngẩn đến mức phí sức chạy đi mò mẫm linh tinh .



Đã vô duyên với bảo vật , hắn bắt đầu tính tới chuyện nếm thử hấp thu hàn khí luyện thể .



Nhận thấy trên đỉnh ngọn núi này hoàn cảnh không tệ , hàn khí cường liệt hơn nhiều so với tại mặt đất . Hắn dứt khoát đào móc hang động rồi chui vào ngồi bế quan .



Ngồi trong hang xếp bằng ngay ngắn , Cao Cường hai bàn tay không ngừng kết ấn , Vô Thượng Lôi Kinh lập tức vận hành , hấp dẫn linh khí từ bốn phương tám hướng ùa tới . Thoáng chốc đã giăng kín đỉnh núi , lôi điện tím ngắt liền nhuỗm đẫm khoảng không gian rộng lớn .



Có điều Cao Cường không quan tâm tới tình huống bên ngoài .



Lúc này hắn đang bận xem xét những chuyển biến bên trong cơ thể .



Nói chung hấp thu hàn khí có cảm giác không lấy gì làm dễ chịu , thực tế là rét lạnh đến mức cái vòi voi sắp sửa thụt vào bên trong , tiên sư nó lạnh kinh khủng khiếp .



Aizzz , lần đầu làm bất cứ việc gì cũng sẽ gặp muôn vàn khó khăn đấy a .



May mà đây chỉ là hấp thu xen kẽ với lôi điện , nhờ có lôi điện xua tan bớt lạnh giá , hắn mới không bị đóng băng , cũng như có thời gian dần dần thích ứng hàn khí .



Quan trọng là hấp thu hàn khí xen lẫn lôi điện , nhục thân lực lượng liền đề thăng nhanh hơn hẳn .



Minh chứng là hào quang màu bạc tỏa ra từ máu trong cơ thể hắn đang đậm sắc thấy rõ .



Khi xưa ù ù cạc cạc không nói , chứ từ khi trùng tu Cao Cường biết thêm khá nhiều .



Đơn cử như việc máu huyết tỏa ra hào quang đại diện gì cho điều gì .



Cụ thể hiện giờ máu huyết của Cao Cường ngoài màu đỏ vốn có , liền thêm vào ba tầng hào quang màu trắng đại diện cho Linh Thể , cùng với một tầng hào quang màu bạc đại diện cho Vương Thể . Với sắc bạc ngừng mở rộng từ lâu , Vương Thể trung kỳ đã không còn xa .



Mà với cái tốc độ đề thăng nhanh đến chóng mặt như hiện giờ , Cao Cường mười phần vững tin chỉ sau vài ngày ngắn ngủi nữa là sẽ đột phá tới Vương Thể trung kỳ .



Trước mắt đã có mục tiêu , đương nhiên nhiệt huyết sẽ sôi sùng sục , Cao Cường bỗng cảm thấy rét lạnh sun vòi gì đó kia liền chỉ còn giống như muỗi đốt inox mà thôi .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK