Mục lục
Dương Gian Phán Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh niên nói là làm .



Đã mạnh miệng tuyên bố sẽ đánh cho lão giả này quỳ xuống cầu xin , vậy liền đánh cho đến khi nào lão chịu quỳ xuống cầu xin thì mới thôi .



Bởi vậy lão giả liền khổ .



Ăn một quyền xong thân thể bay ngửa ra đằng sau , còn chưa kịp tiếp đất thì hắn đã xuất hiện bên người rồi tàn nhẫn sút cho một cước vào vùng lưng .



“ĐÙNG..” – Âm thanh đì đùng nghe như tiếng trống tan trường vang lên .



Lão giả thân thể theo một cước này liền cong thành hình vòng cung bay thẳng lên bầu trời , miệng thì không ngừng phun ra làn sương máu đỏ lòm .



Chỉ với một cước thôi là chưa đủ .



Nhận thấy lão giả chuẩn bị rơi rụng .



Hắn ngay tức thì ngồi xổm xuống , tại trên hai mu giày hiển hiện hai vòng linh văn đồ án lấp loé liên hồi . Mặt đất theo đó không ngừng lan tràn nứt nẻ .



Và rồi nghe cái “oành” , hắn liền như mũi tên xuyên phá thẳng hướng bầu trời .



Vừa tiếp cận thân thể rơi tự do của lão giả , hắn hai tay nắm chặt thành quyền . Trên mu bàn tay linh văn đồ án loé sáng , song quyền thô bạo thụi lên .



“ĐÙNGGG..” – Hai tiếng nổ đì đùng đồng loạt vang lên như chỉ có một .



Lão giả thân thể lần nữa bay vọt lên không , hơn thế nữa còn là bay cao tới tận 30 40 mét . Sương máu phun ra càng dày đặc , trông như màn mưa .



Đang tại bên trong vườn cây , Lão Phệ bụng dạ vẫn còn vô cùng khó chịu , có điều bên tai cứ vang lên những tiếng đùng đùng liên miên không dứt .



Rốt cuộc vì quá hiếu kỳ , liền ngước lên nhìn xem .



Đập vào mắt Lão Phệ liền là tràng cảnh hắn liên tục bật nhảy choi choi . Về phần lão giả thì quá là thê thảm , chỉ có ăn đòn với bay lên bay xuống .



“Cái này lão đầu kia còn đủ máu để phun ra không ?” – Lão Phệ tặc lưỡi lẩm bẩm : “Vả lại sao đánh lâu quá vậy ? Xử lý hai gã kia nhanh lắm mà ?”



“Thiếu gia là đang trút giận” – Có điều những lời này Chu lão là giữ kín tại trong lòng chứ không nói ra .



Trở lại phía trước cửa toà đại viện .



Cao Cường sau một hồi hết đấm lại đá , rốt cuộc không tiếp tục công kích thêm nữa . Sau khi đáp xuống liền chắp tay sau lưng lẳng lặng đứng chờ .



“OÀNH..”



Vài giây sau đó , lão giả từ trên trời rơi xuống , nện thành một hố trũng nứt nẻ khá lớn tại mặt đất .



Kiên nhẫn đợi cho bụi bặm tán đi , Cao Cường mới chậm rãi tiến lại gần .



Dưới trung tâm hố lúc này , lão giả thoi thóp nằm đó thở ra thì ít mà hít vào thì nhiều . Máu huyết tuôn ra lênh láng , nhuốm đỏ từ đầu xuống tới chân .



Tứ chi đều đã toàn bộ gẫy gập , tại giữa lồng ngực còn có vài căn xương sườn đâm lòi cả ra bên ngoài . Nói chung cái mạng đã mất toi tới chín phần .



Phần còn lại cũng chỉ là một chút hơi tàn , không thể nào bổ cứu , và hết là sẽ chết .



Cao Cường lững thững đi xuống , sau đó ngồi xổm bên cạnh lão giả và nói :



“Ta biết các ngươi là do Tống Gia phái tới , và ta dám khẳng định Tống Gia chỉ là quân cờ của kẻ khác . Ngươi biết điều khai ra kẻ này là ai thì còn được chết thoải mái . Nếu thích cứng miệng thì đừng trách ta tàn nhẫn thi pháp giết sạch đám hậu nhân của ngươi”



“Khục.. xin.. khục.. đừng..” – Liên tục ho ra máu , lão giả gian nan nặn ra từng từ : “Tống Gia đúng là nghe người sai xử . Khục.. nhưng ta không biết là ai , khục.. Tống Gia đại cung phụng thực lực cường đại , khục.. là Địa Khí Cảnh .. làm ơn tha cho ta hậu nhân”



Cái này là dùng tin tức khác để trao đổi ?



Vẫn biết rằng sẽ không dễ gì truy ra gã hắc thủ thực sự . Nhưng che giấu kĩ đến mức đám tu sĩ cung phụng cũng mù tịt thế này thì bà mẹ nó hơi quá đáng .



“Để lão tử tóm được thì tiên sư nhà ngươi tập xác định đi” – Cao Cường trong lòng tức giận nghiến răng cứ ken két . Thầm hứa trở về sẽ tìm hiểu thật kĩ những phương thức tra tấn thời thượng cổ . Sau này đem áp dụng lên người gã khốn nạn hắc thủ sau màn kia .



Thở hắt một hơi bình ổn lại cảm xúc , Cao Cường tiếp tục hướng lão giả hỏi :



“Tống Gia tự chủ trương đuổi tận giết tuyệt hay là do nhận được lệnh phải làm như vậy ?”



“Tống Gia ..hít.. hít..” – Lão giả gắng gượng trả lời , chỉ có điều vẫn chưa kịp nói cho rõ ràng thì đã thấy miệng ngáp ngáp vài hơi rồi cứ thế ngẹo cổ chết toi .



Lão đầu này cũng yếu quá đi , mới chịu có chục nhát quyền cước mà cơ thể đã hỏng ngay được rồi .



“Ách , linh hồn cũng bị lôi điện xoắn nát luôn rồi ?” – Sau khi dùng thần thức kiểm tra , Cao Cường vừa lẩm bẩm , vừa đưa tay nhay nhay huyệt thái dương .



Kiềm chế chút thì lão đầu này đã chẳng ngỏm sớm như vậy a .



Cái này gọi là tự vác đá nện chân đây mà .



Có điều không nhất thiết phải buồn bực , bởi giọng điệu của lão giả trước khi chết , đủ để hắn nghe ra Tống Gia là tự chủ trương trong việc tận diệt Cao Gia .



Tống Gia sao ? Các ngươi rất tốt .



Hãy đợi đấy , lão tử thề sẽ thiêu rụi hương hoả dòng tộc nhà các ngươi .



Mang theo vẻ mặt lạnh như băng nhảy ra khỏi hố sâu , tiếp đó hắn hướng khu vườn phất tay ra hiệu .



Rất nhanh Chu lão vác gã luật sư trên vai , cùng với Lão Phệ mặt còn tái mét chạy tới bên cạnh hắn .



Có chút bất đắc dĩ , Cao Cường vươn tay vỗ vai Lão Phệ và nói :



“Chốc nữa cầm về chút mê dược , kéo một hơi là ngủ ngon ngay , đừng lo lắng”



“Tiểu tử ngươi không nói tử tế được à ?” – Lão Phệ nghe xong liền bất mãn : “Cái gì mà kéo một hơi ? Ngươi xem Phệ ca là dân nghiện hút xì ke đấy hả ?”



“Thần kinh” – Quăng cho Lão Phệ một câu trào phúng , tiếp đó Cao Cường hướng sang Chu lão gật đầu , rồi cứ thế dẫn trước tiến vào bên trong toà đại viện .



Chu lão liền như hình với bóng theo sát phía sau hắn .



Lão Phệ với thân hình béo mập cũng ngay tức khắc đuổi theo . Chứ dưới đất nằm chình ình hai cỗ thi thể không đầu , cái này hình ảnh không tốt để nhìn xem .



Bên trong đại viện có không gian rộng rãi là điều có thể dự đoán được từ bên ngoài .



Tuy nhiên để cho Cao Cường mấy người phải ngạc nhiên đó là bên trong trang hoàng quá ư là giản dị .



Thứ bắt gặp nhiều nhất là những chậu hoa cây cảnh , rồi lâu lâu thấy trên tường treo một bức tranh chữ . Còn đâu chẳng có nửa xu vật dụng hay ho nào nữa .



Ngay đến gian phòng khách cũng chỉ bày ra một bộ bàn ghế , treo vài bức tranh với đặt mấy chậu cây . Tiên sư , có nhất thiết tiết kiệm đến mức này không ?



“Ta hiểu rồi” – Lão Phệ liếc nhìn xung quanh , bày ra dáng vẻ lão tử biết tuốt nói : “Cái này là làm quá nhiều chuyện xấu , sợ bị xung công , phải đem giấu”



Cao Cường chẳng buồn quan tâm chuyện không đâu này , liền lắc đầu từ chối cho ý kiến . Sau đó tiếp tục rảo bước đi tới , thần thức toả ra dò xét xung quanh .



Chép miệng bất đắc dĩ , Lão Phệ chỉ còn cách cặm cụi đi theo phía sau . Lâu lâu bắt gặp ai đó bị trúng mê dược nằm lăn quay thì lại gần đá đá vài cái đỡ buồn .



Rốt cuộc phải tiến vào rất sâu trong đại viện , thần thức của hắn mới dò xét thấy nơi đang muốn tìm .



Là một gian phòng ngủ khá rộng rãi , được trang hoàng đầy đủ vật dụng từ bàn trang điểm cho tới bộ bàn ghế uống trà , một chiếc giường đậm chất mà thôi đi .



Nói chung vật dụng trong phòng này mới phần nào xứng với cái gia thế không hề nhỏ của Phúc Gia .



Mắt hau háu nhìn nữ nhân trẻ tuổi mặc bộ váy ngủ mỏng tang đang nằm trên giường . Lão Phệ liên tục nuốt nước miếng , khó khăn lắm mới nói được lên lời :



“Tiểu Cường , đi vào phòng ngủ người ta thế này thực là không phải phép”



“Không phải phép người còn nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta làm gì ?” – Cao Cường tức giận trừng mắt quát mắng : “Thu hồi dáng vẻ dâm dật đó đi”



Sau đó liền không để ý mặt hàng này nữa , hắn quay người đi về hướng chiếc tủ đứng tại cuối phòng .



“Thiếu gia , là có mật đạo ?” – Đi theo phía sau , Chu lão như đã hiểu ra liền hỏi .



“Đúng vậy” – Cao Cường mỉm cười trả lời , tiếp đó đi tới bên cạnh tủ rồi nhấc chân đạp một cước .



“Oành..” – Chiếc tủ to lớn bị đạp văng ra xa , lộ diện bức tường với một cánh cửa đá trông khá kiên cố .



Nghe thấy động tĩnh lớn , Lão Phệ tiếc nuối bỏ qua việc nhìn ngắm mỹ nhân , rồi mau chóng chạy tới .



Cao Cường lúc này mới đi tới đứng đối diện với cánh cửa , giữ khoảng cách vào tầm 5 mét . Sau đó liền thủ thế xuất quyền , dưới chân hiển hiện vòng linh văn rộng khắp . Khí tức từ hắn toả ra cũng theo đó mà phút chốc càng thêm phần ác liệt .



Cái tư thế này , cái vòng màu mè này , cái cảm giác tê tê nghẹt thở này .



“Má ơi” – Lão Phệ trong đầu nhớ lại hình ảnh lúc ban chiều , hét toáng một câu rồi nhanh như con thỏ chạy ra nấp ngoài cửa căn phòng .



Mập mạp này tự nhiên điên khùng cái gì ? Chu lão nghi hoặc liếc mắt nhìn hướng Lão Phệ , thấy hắn cứ run bần bật lại càng thêm khó hiểu .



Có điều Chu lão vẫn quan tâm thiếu gia hơn , bởi vậy không thèm để ý Lão Phệ nữa .



Chỉ là vừa mới quay đầu nhìn lại , chứng kiến Lôi Nhân khổng lồ đứng sau lưng thiếu gia , Chu lão râu tóc bạc phơ liền cứ thế mà dựng ngược .



Cái này lôi điện lôi quang ngang dọc chớp loé trông bà mẹ nó quá là doạ người . Chỉ nhìn vào thôi mà đã thấy toàn thân như thể tê dại rần rần .



Đây là do căn phòng này chiều cao có mỗi 5 mét , Cao Cường phải không chế thu nhỏ Lôi Nhân rồi đấy .



Chứ tại không gian rộng lớn , hắn thả ra cái lôi nhân cao tận 15 mét . Đứng khoảng cách gần thế này , đảm bảo Chu lão còn thấy tê dại hơn .



Cũng không cần phải xuất ra quá nhiều lực , Cao Cường rất nhanh thì vung tay đánh một quyền .



Lôi nhân theo đó liền một quyền nện thẳng tới cánh cửa đá kia .



“OÀNHHHHHH..” – Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên , kèm với đó là bụi tung mù mịt .



Đến khi bụi lắng xuống , Chu lão với Lão Phệ liền thấy hắn đứng đó gãi đầu gãi tai . Hai người họ nhìn theo tầm mắt hắn mới hiểu được lý do .



Tóm lại là bởi lôi nhân một quyền quá bá đạo , đánh sập luôn cả bức tường .



Để rồi ba kẻ ẩn nấp bên trong gian mật đạo thì có hai kẻ là bị gạch đá oach tạc cho cơ thể thủng lỗ chỗ . Đã chết không thể chết hơn được nữa .



Kẻ thứ ba thì hẳn là nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài , sợ quá chui xuống gầm chiếc bàn đá trốn , nhờ đó mới giữ lại được cái mạng nhỏ .



Nhìn rõ diện mạo kẻ này , Cao Cường thở phào mỉm cười nói :



“May mà ngươi còn sống . Mau mau giao nộp toàn bộ tài sản rồi hãy đi chết a”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK