Mục lục
Dương Gian Phán Quan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tỉnh dậy sau giấc ngủ , Cao Cường mau chóng vệ sinh cá nhân sạch sẽ , tiếp đó là chạy xuống dưới sân đánh một bài quyền .



Thú thật trong lòng hắn lúc này có đôi chút háo hức , rất muốn nhìn xem Cấm Quân rèn luyện sẽ đi theo bài bản như thế nào .



Có điều Cao Cường phải lủi thủi tại sân múa quyền hơn nửa giờ , bên tai mới loáng thoáng nghe thấy động tĩnh báo hiệu nhóm Tiêu Diễm Phượng lục tục rời giường .



Sau đó hắn phải đợi thêm mười phút nữa thì đám bọn họ mới lần lượt đi xuống sân .



Dậy muộn thì cũng thôi đi , lại còn thi nhau ngáp ngắn ngáp dài ?



Mà ngẫm nghĩ lại thì cũng không khó hiểu lắm đâu .



Nói chung là bởi Tiêu Diễm Phượng bọn họ vẫn còn chưa đạt tới tầng thứ tiến hành tu luyện linh hồn . Muốn khôi phục tinh thần thì đi ngủ là biện pháp hữu hiệu nhất .



Thân là đội trưởng , tất nhiên Tiêu Diễm Phượng trước tiên lên tiếng :



“Hôm nay buổi sáng nghỉ tập , chúng ta đưa láo xược đi thăm quan doanh trại một vòng”



“Đội trưởng muôn năm !!!” – Hoàng Đại Hùng mấy mặt hàng này vừa nghe nghỉ tập liền hoan hô ầm ĩ .



Căn bản ngày hôm qua nốc rượu quá nhiều , hiện giờ đầu óc ai nấy đều nặng cứ trình trịch . Lúc này có miễn cưỡng tập luyện thì cũng chẳng thu được mấy hiệu quả .



“Ta nói này” – Cao Cường mặt mũi phiền muộn dơ tay phát biểu : “Các ngươi đừng có gọi ta là láo xược gì đó nữa . Cái tên này thật không ra thể thống gì cả . Lỡ người ta nghe thấy lại hiểu lầm”



“Hiểu lầm gì ? Ngươi tính nết chính là láo xược” – Tiêu Diễm Phượng không chút khách khí đốp thẳng vào mặt hắn , tiếp đó nàng ta hướng đám Hoàng Đại Hùng phất tay và nói : “Chúng ta đi thôi”



Chẳng lẽ lại tẩn cho nàng ta một trận ? Ài , làm vậy không được hay .



Mang theo vẻ mặt buồn bực , Cao Cường mau chóng đuổi theo Tiêu Diễm Phượng mấy người bọn họ . Vừa bắt kịp hắn liền hướng cô nàng đội trưởng này mà thắc mắc :



“Ta thấy các ngươi có vẻ tuỳ tiện không ai quản . Vậy thường ngày rèn luyện thế nào ?”



“Thông qua đối kháng” – Tiêu Diễm Phượng lạnh nhạt đáp : “Hôm thì chia ra đánh từng cặp , hôm thì đánh loạn đấu . Nói chung tu vi Hoàng Khí Cảnh sẽ không có giáo đầu chỉ điểm nữa . Mấy người chúng ta phải tự túc hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau tập luyện vậy thôi”



Bảo sao lại kiểu thích thì luyện , không thích thì nghỉ .



“Vậy võ kỹ thế nào ?” – Cao Cường chép miệng hỏi sang việc khác : “Chẳng lẽ cũng không ai chỉ điểm luyện tập võ kỹ , vẫn phải tự mò mẫm tìm hiểu ư ?”



“Làm nhiệm vụ tích quân công” – Tiêu Diễm Phượng như cũ lạnh nhạt đáp : “Đủ quân công thì ngươi có thể thuê giáo đầu chỉ điểm võ kỹ , hoặc dùng để đổi võ kỹ hay binh khí đan dược . Thậm chí đổi lấy cơ hội học tập những phương diện khác tuỳ vào sở thích”



“Nghe là biết không dễ dàng” – Cao Cường tặc lưỡi suy đoán : “Dám chắc làm nhiệm vụ hộc bơ cả chục năm cũng chưa đủ quân công để đổi thứ gì ra hồn”



“Láo xược ngươi nói trúng phóc” – Lâm Tiểu Tùng đi phía sau xen lời , một tay hết chỉ bản thân rồi tới chỉ Đỗ Khải bên cạnh và nói : “Ta với hắn cày ải nhiệm vụ hơn chục năm trời , tích góp toàn bộ quân công mới đủ đổi lấy loại binh khí cấp bậc thấp kém nhất”



“Hừm.. hừm..” – Cao Cường vê cằm ngẫm nghĩ , thật lâu mới mỉm cười nói : “Các ngươi hai cái kể từ nay gọi ta Cường Ca , có thời gian ta liền luyện chế binh khí mới cho . Cấp bậc tuy không cao hơn , nhưng cam đoan linh văn sẽ nhiều và xịn hơn gấp vài lần”



“Cường Ca !!!” – Không chút chần chừ , Lâm Tiểu Tùng và Đỗ Khải liền đồng thanh hô to .



Lần trước bọn họ đều nghe lỏm thấy phó thống lĩnh Diên Khánh nói Nhàn lão chuyên chức luyện khí sư . Hơn nữa toàn bộ binh khí cao tầng Cấm Quân sử dụng là xuất từ tay lão nhân gia .



Cao Cường là đệ tử Nhàn lão , trình độ luyện khí chắc chắn không tệ .



Trong khi đó Lâm Tiểu Tùng với Đỗ Khải đều là tu sĩ chuyên sử dụng binh khí . Lúc này không tranh thủ ôm lấy bắp đùi hắn thì còn đợi khi nào nữa ?



Cho dù phải gọi là Cao thiếu gia thì vẫn cứ là Ok đi . Huống chi chỉ gọi có Cường Ca mà thôi.



“Cái này…” – Hoàng Đại Hùng tâm động vội vàng dò hỏi : “Ngươi có luyện chế được thủ sáo không ?”



“Có thể” – Cao Cường gật đầu nói thẳng : “Bản thân ta ưa thích dụng quyền nên đã từng luyện chế qua thủ sáo . Nhưng thứ này tương đối phức tạp , hơn nữa ta không có sẵn phôi thủ sáo ở đây . Đợi khi nào trở về Nhàn Vân Các thì mới rèn đúc được”



“Cường Ca !!!” – Hoàng Đại Hùng dứt khoát gọi một tiếng : “Thủ sáo của ta liền nhờ cậy cả ở ngươi”



Nhìn ba mặt hàng này giây lát liền bị thu phục hết , Tiêu Diễm Phượng tức muốn nổ cả phổi . Sau cùng nàng ta để lại một tiếng hừ lạnh , rồi cứ thế cắm đầu cắm cổ đi trước .



Cao Cường với đám Hoàng Đại Hùng nhìn nhau cười khổ , và mau chóng đuổi theo .



Cả đám vừa đi vừa chém gió , chẳng mấy chốc thì đến một quảng trường khá rộng lớn .



Tại quảng trường hiện giờ đang có khoảng 300 tu sĩ Cương Khí Cảnh , được chia ra thành nhiều tốp nhỏ rèn luyện dưới sự hướng dẫn của mười vị giáo đầu Huyền Khí Cảnh .



Bầu không khí có thể nói vô cùng ồn ào náo nhiệt .



Đứng sát bên cạnh , Lâm Tiểu Tùng vươn tay chỉ hướng trung tâm quảng trường và cười nói :



“Mười võ đài được xây dựng để đám nhóc Cương Khí Cảnh luyện tập đánh đối kháng . Tuy nhiên trong trường hợp phát sinh mâu thuẫn khó hoà giải , một bên có thể lên đó phát động khiêu chiến , nếu tu vi không chênh lệch quá nhiều thì bên còn lại bắt buộc phải nhận lời”



“Hừm.. hừm..” – Cao Cường một lần nữa đưa tay vê cằm , rồi thở dài khẽ nói : “Nghe xong những lời này , ta linh cảm chuẩn bị có kẻ ngu xuẩn chạy tới sủa đòi khiêu chiến”



“Ngươi linh cảm không sai” – Đúng lúc này một giọng nói đầy địch ý vang lên : “Kẻ ngu xuẩn chạy tới đòi khiêu chiến ngươi rồi đây . Tiểu tử ngươi liệu có dám tiếp nhận ?”



“Ngươi thấy chưa ?” – Cao Cường hướng Lâm Tiểu Tùng thở dài : “Nhắc tới kẻ ngu liền có kẻ nhảy ra tự nhận mình ngu . Ài , sống trên đời mà sao phải khổ thế chứ lại ?”



“Ngươi..” – Giọng nói địch ý kia lúc này mới nhận ra bản thân đã lỡ miệng . Chỉ là gã còn chưa kịp làm gì đó gỡ gạc thể diện , thì Tiêu Diễm Phượng đã đứng ra gằn giọng :



“Trương Huy Quân , ngươi thân là đội trưởng lại đi khiêu chiến một đội viên ? Không tự thấy mất mặt ?”



“Đều là tu sĩ như nhau” – Trương Huy Quân cười lạnh nói : “Đừng có lôi chức vụ ra làm cái cớ bao biện . Hơn nữa ta khiêu chiến hắn , ngươi không có tư cách xen miệng”



Thân là người trong cuộc , Cao Cường tất nhiên không thể đứng ngoài xem kịch như một khán giả được . Bởi vậy hắn liền hướng tới Tiêu Diễm Phượng nhún vai cười nói :



“Đội trưởng , khó lắm mới có cơ hội phô trương sức mạnh , gã ngu xuẩn này để ta giải quyết là được rồi . Mà ta cũng muốn nếm trải xem cảm giác đánh mặt thú vị ra sao”



“Chép , thôi được rồi” – Tiêu Diễm Phượng bất đắc dĩ gật đầu , tiếp đó cẩn thận dặn dò : “Ngươi xuống tay nhẹ nhẹ một chút , đừng đánh cho hắn tàn phế rồi lại rách việc”



“Đánh ta tàn phế ?” – Trương Huy Quân nghe mà ngửa mặt cười vang : “Tiểu tử , gặp nhau trên võ đài . Lão tử chờ ngươi tới đánh cho tàn phế đây , năn nỉ ngươi luôn”



Cười nói dứt miệng , hắn liền phất tay ra hiệu cho đám đội viên của mình . Rồi sau đó là trưng ra cái dáng vẻ đầy tiêu sái mà hướng thẳng tới khu võ đài rảo bước đi đến .



Nhếch miệng khẽ cười nhạt , Cao Cường đem hai tay chắp sau lưng , chậm rãi thong dong hướng đến khu võ đài . Nói chung tư thế khệnh khạng không kém cạnh gì .



Trương Huy Quân oang oang như cái loa , tất nhiên thu hút sự chú ý của toàn bộ những người có mặt tại quảng trường . Bầu không khí theo đó ồn ào nhốn nháo hơn hẳn .



Tin tức cuộc khiêu chiến cũng lan đi vô cùng nhanh chóng , chốc lát càng thêm nhiều người chạy tới quảng trường , trong đó không thiếu được những tiểu đội tinh anh .



Lâm Hùng đội trưởng tiểu đội số một , sau khi tới liền lại gần Tiêu Diễm Phượng và thấp giọng hỏi :



“Như thế nào lại khiêu chiến nhau rồi ? Mà sao ngươi không ngăn cản tiểu tử kia ?”



“Tại sao lão nương phải ngăn cản ?” – Tiêu Diễm Phượng ngạo nghễ cười lạnh nói : “Ngươi nếu cảm thấy tự tin thực lực có thể khiêu chiến hắn , cam đoan ngươi nằm sấp”



Chẳng có ai trên đời này bị khinh thường mà không nổi giận . Cho dù Lâm Hùng có là kẻ thầm thương trộm nhớ Tiêu Diễm Phượng thì lúc này cũng khó kìm được bực tức nói :



“Ta đường đường nửa bước Huyền Khí Cảnh , lại để một tiểu tử Trúc Cơ đánh cho nằm sấp được sao ? Tiêu Diễm Phượng , ngươi không coi trọng ta cũng được . Nhưng đừng có ăn nói hàm hồ quá đáng”



“Ăn nói hàm hồ quá đáng sao ?” – Tiêu Diễm Phượng nhìn hướng võ đài cười nhạt : “Ngươi tự mình nhìn xem liền sẽ biết thôi . Tiêu Diễm Phượng ta đây không phải chém gió xàm ngôn với bất cứ kẻ nào”



Nghe xong Lâm Hùng khẽ giật mình , cũng nhờ thế mà nhớ lại một điều cực kỳ quan trọng . Đó là tại cái phân bộ Cấm Quân này , hỏi kẻ nào kiêu ngạo nhất ? Đáp án chỉ có duy nhất là Tiêu Diễm Phượng .



Nàng ta kiêu ngạo tới tận xương tuỷ , sẽ không bao giờ có chuyện “ăn không nói có” .



Như vậy tiểu tử Cao Cường này thực lực chẳng lẽ thật sự rất khủng bố ?



Không tiếp tục cùng nữ thần trong lòng tranh cãi thêm nữa , Lâm Hùng đưa mắt hướng nhìn lên võ đài . Hắn cảm thấy vô hình uy hiếp , cần hết sức tập trung quan sát trận đấu này mới được .



Trên võ đài .



Lúc này Cao Cường và Trương Huy Quân đang đứng đối diện nhau . Cả hai trên mặt đều không có lấy một điểm gợn sóng , vô cùng bình tĩnh , nhìn chung là dáng vẻ ăn chắc đối thủ luôn rồi .



Đứng giữa hai bên là một giáo đầu Huyền Khí Cảnh . Sau khi quét mắt liếc qua liếc lại chán chê một hồi , người này mới hướng hai người bọn họ và nói :



“Ta không biết giữa ..”



Khổ nỗi vị giáo đầu này còn chưa kịp trình bày hết câu , thì Cao Cường cùng với gã Trương Huy Quân cùng lúc xua tay ngăn cản .



“Giao đấu khó tránh gặp phải thương tổn” – Mắt liếc nhìn vị giáo đầu , Trương Huy Quân thản nhiên nói : “Quy tắc này nọ chỉ tổ làm vướng tay vướng chân . Dẹp bỏ hết đi cho thoải mái”



“Ta tán thành đề xuất dẹp bỏ đi quy tắc” – Cao Cường phất tay tuỳ tiện nói : “Không có vấn đề gì thì cho trận đấu được bắt đầu luôn đi . Đừng có làm lãng phí thời gian vàng bạc của ta”



Chưa từng gặp kẻ nào hống hách như hai tên nhãi ranh này , quá là khiến người khó chịu .



Gã giáo đầu khẽ hừ lạnh , rồi phất tay nói :



“Đã muốn ăn thua đủ như vậy liền để tuỳ tiện các ngươi đi . Sau này nếu có tàn tật sống dở chết dở thì cũng đừng há miệng tránh móc gì ai . Trận đấu bắt đầu !!!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK