"Á...a ... biểu... biểu ca, sao huynh lại ở đây?
Dương Mông Hạo nháy mắt, ngây ngốc nhìn Nguyên Liệt Hổ, khóe miệng vẫn cứ run rẩy.
Nguyên Liệt Hổ cười ha ha nói: "Đương nhiên là tới xem kịch rồi!"
"Không, đệ không hỏi cái này."
Dương Mông Hạo liên tục lắc đầu, đột nhiên lại cười nịnh hỏi: "Đệ nói này biểu ca, sao huynh lại đứng đây xếp hàng vậy?"
Nguyên Liệt Hổ kinh ngạc hỏi: "Vậy ta phải đứng đâu xếp hàng hả?"
Dương Mông Hạo ai ui một tiếng: "Biểu ca, thân phận của huynh tôn quý như vậy, sao có thể đứng đây xếp hàng được, đi, đi nào, đệ mang huynh đi vào trước."
"Hắc! Tiểu Mông, lúc này mới có mấy ngày không thấy, ngươi còn dạy đời cả ta nữa à." Nguyên Liệt Hổ dùng một tay xách Dương Mông Hạo đến trước mặt mình, hỏi: "Làm gì? Ngươi muốn chen ngang sao?"
"Đệ...đệ."
Dương Mông Hạo cứng ngắt run rẩy hai vai, sợ hãi nhìn Nguyên Liệt Hổ.
Nguyên Liệt Hổ nói: "Cha ngươi không dạy cho ngươi sao, làm người phải theo quy củ, mọi người đều phải xếp hàng, dựa vào cái gì ngươi lại không cần xếp hàng. Nếu ngươi không xếp hàng, thì ta cũng không xếp, vậy thì chẳng phải sẽ loạn hết sao, còn muốn xem kịch hay không hả."
Nói xong, ánh mắt của y lại liếc thoáng qua, nói: "Mấy tiểu tử các ngươi cũng tới đây xếp hàng cho ta."
"Dạ."
Mấy thiếu niên đi cùng Dương Mông Hạo đều ngoan ngoãn đi qua.
Nguyên Liệt Hổ ánh mắt đảo qua, nói: "Vừa rồi ta mới đi ra ngoài mấy ngày, mà đám tiểu tử các ngươi đã ngóc đầu ngọ ngoạy rồi, thói xấu gì cũng học được, nhìn các ngươi xem, bộ dáng giống thứ gì, thật là đời sau không bằng đời trước."
Dương Mông Hạo và đám tiểu tử kia đều cúi đầu, đến thở mạnh cũng không dám.
Nguyên Liệt Hổ khoác một cánh tay lên vai Dương Mông Hạo, thiếu chút nữa thì đè tiểu tử này xẹp lép, nói: "Đặc biệt là ngươi đấy Tiểu Mông, ta vậy mà nghe người ta nói, tiểu tử ngươi toàn đi khoác lác. Nói chuyện thì như đánh rắm, nói qua liền quên, đây đều là do dì quá nuông chiều ngươi rồi, nếu lần sau còn để cho ta nhìn thấy ngươi không có quy củ như vậy nữa, thì ta sẽ đập chết ngươi đấy."
Dương Mông Hạo mím môi, sắp khóc lên rồi: "Vâng, biểu ca, đệ biết rồi."
Một người tên Vu Hàn đứng bên cạnh y đột nhiên chỉ vào phía trước nói: "Hổ ca, nhưng bọn Vi đại ca đều ở phía trước cả rồi."
Chỉ thấy đứng đầu đội ngũ năm hàng đều là một đám công tử ăn mặc hoa lệ, một đám tự tung tự tác rung đùi ngồi trên ghế.
Nguyên Liệt Hổ nói: "Bọn chúng đều là một đám điểu nhân, các ngươi cũng đừng có học theo bọn chúng."
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên có người nói: "Nguyên Liệt Hổ, nói xấu sau lưng người khác có phải là tiểu nhân hay không. Ngươi cũng chẳng khá hơn chút nào đâu."
Chỉ thấy có vài ba công tử ca đi tới.
Dương Mông Hạo thấy bọn họ, liền vội vàng hành lễ với tên công tử khoảng 20 tuổi đi đầu hàng kia: "Gặp qua Vi nhị ca."
Người này tên là Vi Phương, chính là nhị công tử của Vi gia.
Nguyên Liệt Hổ mắng người chen hàng trước chính là đại công tử của Vi gia, Vi Quý.
Nguyên Liệt Hổ hừ nói: "Nguyên Liệt Hổ ta còn chưa tới mức nhát gan như vậy, ai không xếp hàng, thì đó chính là điểu nhân, ngươi gọi đại ca ngươi lại đây, xem ta có mắng cho máu chó phun đầu không."
"Ha ha!"
Lại nghe được một trận cười sang sảng: "Vẫn là một đám điểu nhân không hiểu quy củ."
Nguyên Liệt Hổ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong đội ngũ bên cạnh đang đứng một người thanh niên mặc áo xanh, y cả kinh hỏi: "Thiện Hành, tiểu tử ngươi đến đây lúc nào?"
Người này đúng là Trịnh Thiện Hành.
Trịnh Thiện Hành nhíu mày nói: "Ta nói tên nhãi ngươi có thể hiểu lễ phép chút không, thấy ai cũng gọi là tiểu tử, với cái đức hạnh này của ngươi, còn muốn dạy dỗ người khác, thì thật sự là dạy hư mấy đứa nhỏ."
Nói tới đây, y dừng một chút, rồi nói tiếp: "Bất quá mấy câu vừa rồi ngược lại nghe được đấy, không xếp hàng đều là bọn điểu nhân."
Nguyên Liệt Hổ cười ha ha, quay đầu lại nói với Vi Phương: "Ngươi nghe thấy chưa, ta không có đọc sách, nhưng Trịnh công tử người ta là đầy bụng kinh luân đấy, hắn nói nhất định là không sai."
"Ngươi."
Vi Phương căm tức nhìn Nguyên Liệt Hổ, nhưng vừa mới nói được một chữ, thì có một người ở bên cạnh đột nhiên kéo lấy gã, thấp giọng bảo: "Bỏ đi, không đáng để ầm ĩ đâu."
Vi Phương hừ một tiếng: "Ta cứ chen ngang đấy, ngươi làm gì được ta nào."
Nói xong, gã liền nghênh ngang đi về phía trước.
"Tiểu nhân."
Nguyên Liệt Hổ ngáp một cái, hét lên: "Dù sao ta cũng đã nhớ kỹ đám điểu nhân không xếp hàng các ngươi rồi, nếu lão tử mà không vào được, thì chắc chắn phải có người bị ném ra đấy."
Nói xong thì y lại vỗ vỗ vào đầu Dương Mông Hạo: "Đi đi, ra sau xếp hàng đi."
Dương Mông Hạo đáng thương nhìn Nguyên Liệt Hổ, nói: "Biểu ca, để chúng ta đứng đây bồi huynh nói chuyện đi"
"Tiểu tử ngươi còn muốn cắm rễ ở chỗ ta à, lăn đi."
Mấy người Dương Mông Hạo lập tức xám xịt rời đi, đương nhiên, bọn họ chắc chắn sẽ không xếp hàng, bởi vì muốn xếp thì cũng đã chậm.
Đợi đám tiểu tử này đi rồi, Nguyên Liệt Hổ lại quay đầu hỏi Trịnh Thiện Hành: "Chỉ có một mình ngươi thôi sao?"
Trịnh Thiện Hành hỏi lại: "Ngươi muốn hỏi ai?"
Nguyên Liệt Hổ cười ha ha nói: "Đương nhiên là Huyền Đạo rồi, ngươi cho là ta muốn hỏi ai chứ."
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Huyền Đạo sẽ đến thôi, nhưng vẫn chưa thấy hắn đâu cả, phòng chừng là trốn ở cái xó nào rồi. Bất quá ta không ngờ ngươi cũng sẽ có hứng thú với kịch nói đấy."
Nguyên Liệt Hổ nói: "Ta cảm thấy trong mấy người chúng ta, chỉ có ta có khả năng đến nhất, bởi vì trừ ta ra, các ngươi có ai hiểu được tình yêu đâu." Nói xong y lại ngửa mặt thở dài: "Đáng tiếc là Vô Nguyệt cũng giống các ngươi, không hiểu lòng ta."
Trịnh Thiện Hành khoát tay bảo: "Ngươi cút sang một bên đi, ta không quen biết thằng nhãi ngươi."
Nguyên Liệt Hổ nói: "Ngươi đừng có làm mất hứng chứ, việc xếp hàng thật quá nhàm chán, ta vừa mới đứng một tí đã ngủ mất rồi, chúng ta lại tâm sự tiếp đi, ngươi gần đây có thấy Vô Nguyệt không, từ lúc ta trở về còn chưa nhìn thấy hắn đấy, nghe nói lão Thôi lại khi dễ hắn nữa."
"Được rồi được rồi, việc từ thiện của ngươi làm đến đâu rồi?"
Nguyên Liệt Hổ chuyển đôi mắt, cười ha ha nói: "Ài, ta vừa rồi đi phương bắc lập được chút ít công lao, triều đình thưởng cho ta chút tiền, ta đều quyên hết cho ngươi làm từ thiện."
Trịnh Thiện Hành xoay đầu lại hỏi: "Nhiều không?"
"Cút."
Trong lúc hai tên này đang chọc cười nhau, thì lại có thêm không ít người đến đây, những người này đều trực tiếp đi đến trên đầu hàng ngũ, đám con cháu thứ tộc xếp phía sau chỉ có thể tức giận mà không dám nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chen ngang.
Bọn họ cũng không dám lên tiếng, người trông cửa của Phượng Phi Lâu tự nhiên cũng không dám lên tiếng, tất cả đều coi như không thấy, các ngươi thích thế nào thì làm thế đấy đi.
Nguyên Liệt Hổ và Trịnh Thiện Hành thấy vậy trực tiếp lắc đầu.
Nửa ngày trôi qua, buổi trưa đã đến. Năm cánh cửa đồng thời mở ra, đám công tử ca này cũng sẽ không giảng đạo lý, một xâu tiền đồng lớn quăng vào trong lu, rồi toàn bộ hùng dũng đi vào, đợi sau khi bọn họ đi vào, thì mọi người mới chậm rãi bước vào.
Đến khi Nguyên Liệt Hổ và Trịnh Thiện Hành bước vào trong lâu, thì lầu hai đã sớm bị chiếm hết.
"Bọn điểu nhân này."
Nguyên Liệt Hổ tức giận mắng một câu, đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn bộ lầu hai là đám công tử ca, chúng túm năm tụm ba, có một số tên không muốn sống còn trực tiếp ngồi lên rào chắn, đột nhiên y phát hiện một thân ảnh cao gầy đứng bên cạnh cây cột, bèn hô: "Huyền Đạo, Huyền Đạo."
Trịnh Thiện Hành cũng nhìn lại, nhẹ gật đầu.
Vương Huyền Đạo gật đầu ra hiệu cho Trịnh Thiện Hành, sau đó liền đứng ở phía sau cây cột, căn bản không thèm phản ứng lại với Nguyên Liệt Hổ.
Lúc này Nguyên Liệt Hổ bèn mắng: "Vương Huyền Đạo, không ngờ con rùa nhà ngươi vậy mà lại chen ngang đấy."
Giọng hắn vô cùng thô cuồng, một tiếng kêu này, đưa tới ánh mắt của không ít người, ai mà không muốn sống nữa vậy, dám chửi cả Vương Huyền Đạo, nhưng vừa nhìn thấy là Nguyên Liệt Hổ, thì lại lập tức dời ánh mắt qua chỗ khác.
Trịnh Thiện Hành liên tục lắc đầu, vội vàng kéo khoảng cách với tên nhãi này. Nhưng Nguyên Liệt Hổ cứ bám theo sát, lại mặt dày mày dạn ngồi chung một chỗ với Trịnh Thiện Hành.
Vương Huyền Đạo đứng trên lầu cúi đầu nhìn chăm chú vào con rùa đen nhỏ trong tay mình, dùng thanh âm chỉ có chính mình nghe được thầm mắng: "Thằng nhãi này lười như lợn ấy, chỉ biết ồn ào thôi, ta phải tới từ sáng sớm đấy."
Ở một góc phía sau đài, có hai người đang đứng, đúng là Hàn Nghệ và Lưu Nga.
Lưu Nga nhìn đám công tử này, sầu lo nói: "Xem ra Thôi công tử dự định động thủ vào ngày hôm nay rồi."
Hàn Nghệ cười nói: "Cái này không phải nằm trong dự tính rồi sao."
Lưu Nga nói: "Nhưng ta thật sự không nghĩ tới, sẽ đến nhiều người như vậy, hình như ngay cả Nguyên Liệt Hổ và Vương Huyền Đạo cũng đến rồi."
Hàn Nghệ nói: "Nếu chúng ta thất bại, thì bất kỳ một công tử ca nào ở đây cũng có thể bóp chết chúng ta. Nhưng nếu chúng ta thành công, thì có thêm nhiều người nữa cũng chẳng làm gì được chúng ta."
Lưu Nga ngẫm lại, cảm thấy hình như cũng có lý, bèn nói: "Nhưng hình như không thấy Thôi Tập Nhận đâu."
Hàn Nghệ nói: "Vai chính đều xuất hiện vào thời điểm cuối cùng, tuy rằng đây là cốt truyện cẩu huyết nhất, nhưng mọi người vẫn xem mãi không chán đấy thôi."
Đợi đến khi không sai biệt lắm, năm cánh cửa vẫn đóng lại như thường ngày, nhưng ai cũng biết, hôm nay ngồi xem không phải là vở diễn trên đài, mà chính là xem vở diễn dưới đài ấy, mà ngay cả con cháu thứ tộc cũng phát giác ra điểm này.
Tuy nhiên bên trong Phượng Phi Lâu dường như hoàn toàn không có chút giác ngộ nào về chuyện này, vẫn cứ y như cũ bắt đầu phân phát đồ ăn.
"Chậc chậc, thật đúng là phong phú a!"
Nguyên Liệt Hổ sau khi nhận được thức ăn, thì giống như mấy đứa nhỏ thu được quà giáng sinh vậy, xoa xoa tay dị thường hưng phấn, cầm lấy thịt khô lập tức ném vào miệng: "Chậc chậc chậc, quả thật không tồi. Này Thiện Hành, chỗ này đáng bao tiền vậy?"
Trịnh Thiện Hành nói: "Chắc tầm mười văn tiền."
"Nhưng mà chúng ta chỉ tốn có một văn tiền thôi nha." Nguyên Liệt Hổ cười ha ha nói: "Có ý tứ, có ý tứ."
Trịnh Thiện Hành hơi nhíu mày, nhẹ thở dài.
Nguyên Liệt Hổ đều nhìn ở trong mắt, cười dài nói: "Xem ra ta phải đi làm quen một chút với đông chủ mới của Phượng Phi Lâu này."
Sau khi phát thức ăn xong, tiếng chiêng lại vang lên một lần nữa.
"Keng keng keng."
Trong lâu nháy mắt đã yên tĩnh lại, nhưng không giống với lần trước, mọi người không phải nhìn trên sân khấu, mà là nhìn lẫn nhau.
Không khí tương đối quỷ dị.
Nhưng không khí quỷ dị cũng không ngăn được tấm vải đỏ kia chậm rãi mở ra.
Đập vào mắt là một nơi nhìn giống công đường, nhưng muốn nói là giống thì cũng không quá giống, dù sao cũng có cảm giác là một địa phương vô cùng nghiêm túc.
Đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa ken két.
"Chờ một chút!"
Không chờ mọi người kịp phản ứng, đột nhiên nghe thấy một người cao giọng lên tiếng.
Chỉ thấy phía sau, chỗ đám người chính giữa đột nhiên dạt ra hai bên, một nam tử mặc thanh san bước ra.
Nguyên Liệt Hổ quay đầu nhìn lại, buồn cười nói: "Rốt cuộc cũng đến, trò hay sắp tới rồi đấy."
Trịnh Thiện Hành chỉ nhìn thoáng qua, rồi liền quay đầu, rũ cụp mi như đang suy nghĩ điều gì.
"Tập Nhận ca ca (Thôi huynh)."
Trên lầu không ít người cung kính hô.
Người tới chính là Thôi Tập Nhận, hắn cũng không để ý tới đám người thái tử đảng, một thân một mình đi tới trước đài, nói với Trà Ngũ đang gõ chiêng gõ trống: "Đi gọi Hàn Nghệ ra đây."
"Ta ở đây, ta ở đây."
Nghe được một tiếng cười, chỉ thấy Hàn Nghệ từ bên cạnh đi ra, chắp tay nói: "Thôi công tử đại giá quang lâm, bồng tất sinh huy a!"(Nghĩa đen là nhà tranh rực rỡ hẳn lên, nghĩa bóng là rồng đến nhà tôm)
Ánh mắt của toàn trường lập tức tập trung đến hai người bọn họ.
Nguyên Liệt Hổ dùng tay gãi đầu, hỏi: "Hắn ...hắn chính là Hàn Nghệ sao?" Dường như có vẻ hơi thất vọng.
Trịnh Thiện Hành gật đầu, trong mắt lại lộ ra một tia lo lắng.
Mà Vương Huyền Đạo ở trên lầu thì lại nhìn chăm chú vào ba miếng tiền đồng trên ban công, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy.
Thôi Tập Nhận nhìn chăm chú Hàn Nghệ nửa ngày, mới thấp giọng nói: "Tiểu tử, xem ra trước kia ta đã xem thường ngươi rồi."
Hàn Nghệ thấy Thôi Tập Nhận một thân một mình tiến đến, thì liếc Thôi Tập Nhận một cái, hời hợt nói: "Như nhau, như nhau thôi, ta cũng xem thường ngươi rồi."
Trong mắt Thôi Tập Nhận hiện lên một chút lửa giận, gã là ai chứ, là thế tôn của Thôi gia, mà Hàn Nghệ chẳng qua chỉ là một tên nông dân mà thôi, vậy mà dám lấy giọng điệu này để nói chuyện với gã, gã chậm rãi nói: "Ta rất thưởng thức dũng khí của ngươi, nhưng chỉ bằng một nông dân ti tiện như ngươi, là không thể nào thắng ta được."
"Vậy sao?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Vậy thì thật xin lỗi rồi, ta là người không tin vào số mệnh, chuyện càng không có khả năng, thì đối với ta càng có tính khiêu chiến, ta càng muốn biến chuyện không có khả năng đó thành sự thật."
Nếu đã quyết định trở mặt hoàn toàn rồi, thì Hàn Nghệ tự nhiên sẽ không để lại cho gã nửa phần mặt mũi.
Thôi Tập Nhận cười lạnh hỏi: "Chỉ bằng ngươi?"
"Vậy thì sao?" Hàn Nghệ nói: "Ít nhất bây giờ là ngươi đến tìm ta, mà không phải là ta đến tìm ngươi."
"Ngươi còn không xứng, ta chỉ là tò mò người đứng phía sau kịch nói này là ai thôi?" Thôi Tập Nhận cười nói.
"Ngươi cũng éo xứng, ta cũng chả phải nhằm vào ngươi... mà là cả nhà ngươi." Hàn Nghệ chửi một câu, rồi lại nói tiếp: "Nhưng mà nói thật, điểm này quả thực làm ta thất vọng, ta nghĩ Thôi công tử sẽ là nam nhi thiết huyết, ít nhất sẽ mang trăm tám (180) thằng đệ đến đấy, dù sao ta cũng từng nghĩ rằng hôm nay nhất định sẽ rất náo nhiệt nha."
Thôi Tập Nhận cười miệt thị, bảo: "Nếu chỉ là ngươi, vậy chỉ cần mình ta tới là đủ rồi, thậm chí chỉ cần phái một hạ nhân đến cũng được, nhưng nếu còn có người nào đó đứng sau ngươi, thì cho dù ta mang tám trăm (800) người đến, chỉ sợ cũng chẳng làm được gì, vậy hà tất phải tự rước lấy nhục."
Bởi vì Hàn Nghệ và Thôi Tập Nhận là đứng ở trước đài, quanh người cũng không có ai, đám công tử này cũng không nghe được họ đang nói cái gì, chỉ thấy hai người vừa nói vừa cười, trong lòng đều tò mò không thôi.
Chợt nghe thấy một thanh âm sang sảng tràn đầy nghi hoặc: "Vở kịch hôm nay sao còn chưa bắt đầu? Lão hủ chờ tới sắp buồn ngủ rồi đấy."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
17 Tháng sáu, 2022 13:26
truyện hay ủng hộ dịch tiếp nha
13 Tháng sáu, 2022 14:23
mãi mới thấy lên 1c, chờ mòn cả răng luôn á
17 Tháng tư, 2022 04:47
mặc dù nhiều cái khá ức chế nhưnh cũng đọc đến 341 chap. nói chung vài tình tiết vứt qua 1 bên thì tổng thể vẫn ổn rất thích motip xây dưngh thế lực kiểu này.
14 Tháng tư, 2022 12:38
thề công nhận tác giả biết làm gây ức chế cho độc giả thực sự . nhưng từ nhưng vấn đề này mới hiểu được tác giả luôn luôn nói main là 1 thằng cá ướp muối , ko có mấy nvp như này thì main sẽ chẳng bao giờ động não mà phát triển thêm được.
14 Tháng tư, 2022 06:25
đéo hiểu sao đọc cứ ức chế kiểu đéo gì vậy. xem mấy cái nữ nhân toàn kiểu cọp cái khó chịu thực sự. nó ko giống kiểu mấy nữ tự lạnh lùng cao ngạo mà nó cứ như kiểu 1 con thần kinh cạy mình có tý sắc đẹp là làm càn . hệt mấy con nữ nhân trong phe phản diện thường thấy mà giờ bên chính diện vậy. đọc khiến cứ bị mắc cục nghẹn trong người , uất ức bực mình. ko phải câu chuyện xoay quanh nó khá mượt thì vứt mẹ bộ nỳ đi từ lâu r . khó chịu thực sự, dm thằng tác giả là người khổ dâm thấy rõ .
08 Tháng tư, 2022 18:57
Ta thấy thật ra như vậy mới đời thật đó, main ko hoàn hảo như những truyện khác, nhưng vụ bênh vực người thân bất chấp thì chắc nhà nào cũng có, và hiển nhiên nó mang lại khá nhiều hậu quả.
Được cái là main biết và chấp nhận hậu quả thôi.
07 Tháng tư, 2022 23:42
t không thích cách main nuôi dạy tiểu dã với tb, rất ít nói đạo lí với bọn nó, biết là muốn giữ bọn nó đơn thuần nhưng cũng không lên để bọn nó ngu xuẩn, như vụ 2 bọn nó lẻn vào thôi gia, cho dù vì lòng tốt nhưng lẻn vào nhà người khác như thế không nói sai cũng phải nói xuẩn, lẻn vào nhà người khác không bị đánh gãy chân là may rồi, main k nói phạt cũng phải nói để bọn nó hiểu chứ, đây k cứ mở miệng là nói đệ k sai, may 2 đứa đó hiền lành sẵn k main nuôi ra hùng hài tử chắc
03 Tháng tư, 2022 15:37
Đặc tính của main là gì? Lừa đảo quốc tế, phải học được đọc tính cách con người để đi lừa đảo thành công. So sánh thì suy luận tính cách một con nhóc là quá dễ dàng với nvc.
01 Tháng tư, 2022 22:05
ít chương quá, không đủ phê chút nào
27 Tháng ba, 2022 16:33
Thằng mù chữ này.bố mày viết sai câu ở chỗ nào mà mày nói như đúng rồi thế
27 Tháng ba, 2022 16:06
học viết câu cú cho đàng hoàng đi đã rồi phát biểu thằng bại não, nhìn rối cả mắt
26 Tháng ba, 2022 21:46
Ko phải main thì chết lâu rồi.cao thủ lừa đảo mà hành xử như thằng trẻ trâu.con tiểu thư nhà họ Dương nó làm cho bỏ xứ mà đi đến lúc nó đến xl một câu thì Dương tiểu thư là người lương thiện. Ko cố ý.mẹ nó chứ quen biết dc bao lâu mà biết nó lương thiện.ko cố ý.may mà con vợ biết võ công Nếu ko đã bị thằng công tử chặt nuôi chó rồi.rồi nhà họ Dương kia cũng thế.mang tiếng thế gia vọng tộc .quan trọng mặt mũi mà con gái bỏ nhà đi cùng 4 thằng đàn ông .ko tính 2 thằng nhỏ .trong khi biết rõ 1 thằng là lừa đảo.3 thằng nước khác.đi 2 tháng trời mà đến nơi cũng xem như ko có j. Ko hiểu sao mà khen hay dc.
10 Tháng ba, 2022 22:12
Một phần cũng phải nhờ là bản dịch có tâm nữa, nên đọc văn phong cảm thụ truyện tốt hơn so với đọc convert xa.
Nên chịu khó donate cho ông dịch, vài k thôi cũng được ._.
08 Tháng ba, 2022 13:40
Truyện này hay ghê. Tác giả chắc tay thật
06 Tháng ba, 2022 14:11
Đói thuốc hicc
06 Tháng ba, 2022 14:10
Hay thật, mong nvc cua dc mấy e mẫu đơn, phi tuyết, mà nữ chính dữ quá
04 Tháng ba, 2022 13:47
Rất hay, nhưng ít chương quá chưa đã ghiền
27 Tháng hai, 2022 18:28
cầu chương, qua bản convert cũ đọc ko nuốt nổi
18 Tháng hai, 2022 15:18
Khúc Canon nghe hay thật
15 Tháng hai, 2022 12:10
Đói chương sắp chết (-.-)
14 Tháng hai, 2022 15:06
Tìm k thấy nhỉ
13 Tháng hai, 2022 20:30
Ngon :3 đọc lại thôi :3
13 Tháng hai, 2022 12:44
làm cái lịch ra truyện cho anh em khỏi hóng bác. không cần mỗi ngày, nhưng ra cái lịch đều xíu như thứ 7 hoặc cn chi đó có chương.
chứ cứ chờ chờ thế này dễ bỏ theo dõi lắm
11 Tháng hai, 2022 19:17
lên chương mới nè
09 Tháng hai, 2022 23:11
Cầu chườn :3 cuốn quá bạn trans à
BÌNH LUẬN FACEBOOK