Trình Giảo Kim dù sao cũng là xuất thân võ tướng, giọng nói rất lớn, dùng để quấy rối hoặc làm loa phóng thanh thì đúng là ứng cử viên số một. Thế nhưng nếu muốn nói đến biện luận, như vậy ông ta tất nhiên không phải là đối thủ của Chử Toại Lương rồi.
"Hàn Nghệ, việc này là do người đề xướng, vậy theo ngươi thì nên để phủ nào quản lý?"
Trình Giảo Kim cũng không ngu, ông ta biết mình không cãi nổi Chử Toại Lương, hơn nữa Chử Toại Lương cũng không giống với Trường Tôn Vô Kỵ, sẽ đi tranh giành trực diện với ông ta. Thế nhưng thằng nhãi Hàn Nghệ này lại nhiều lần chiếm được tiên cơ trước mặt Chử Toại Lương, vì vậy liền kéo Hàn Nghệ vào giúp đỡ.
Hàn Nghệ vẻ mặt khó xử nói: "Việc này hạ quan cũng không hiểu lắm, cũng không tới lượt hạ quan nói chuyện."
Trình Giảo Kim nói: "Nếu đã không hiểu sao vừa rồi ngươi lại nói nhảm nhiều như vậy?"
Lý Trị đột nhiên mở miệng nói: "Hàn Nghệ, về việc này, trẫm cũng muốn nghe một chút ý kiến của ngươi."
Vu Chí Ninh rất thức thời cúi đầu, trông có vẻ không có ý định xen vào.
Bởi vì ông ta biết, đây xác thực là một việc khó. Căn cứ theo lời Hàn Nghệ nói, quan nha mới này chắc chắn sẽ được nắm giữ lực lượng vũ trang, bởi vì văn nhân là không bảo hộ nổi dân chúng. Phần trách nhiệm này vốn phải thuộc về phủ Thập Lục Vệ. Những việc như tuần tra trên phố, hoặc là tuần tra ban đêm, vẫn luôn là trách nhiệm của binh lính thuộc phủ Thập Lục Vệ, mà phủ Thập Lục Vệ lại thuộc về phạm vi quản hạt của thiên tử. Trên lý thuyết, Hình bộ là không được nắm giữ lực lượng vũ trang, cho dù là Binh bộ cũng không được. Đường triều từ trước thời Đường Huyền Tông, quân quyền vẫn luôn nắm trong tay hoàng đế.
Hàn Nghệ vẻ mặt khó xử nói: "Hồi bẩm bệ hạ, Hữu Phó Xạ nói có lý. Trên lý thuyết, quan nha mới này lẽ ra phải quy về Hình bộ quản hạt."
"Không ổn, không ổn."
Trường Tôn Vô Kỵ đột nhiên mở miệng, lắc đầu nói: "Hàn Nghệ, ngươi không nên quên, Trường An là dưới chân thiên tử, quan nha mới này không chỉ phải bảo vệ dân chúng, mà còn phải bảo vệ thiên tử nữa. Mà chức trách của phủ Thập Lục Vệ vốn là như vậy. Luận kinh nghiệm, luận tư lịch, phủ Thập Lục Vệ chắc chắn là số một. Nếu đã như vậy, cứ thống nhất để cho bọn họ quản lý, như vậy cũng bớt đi được rất nhiều phiền phức."
Trình Giảo Kim lập tức nói: "Vẫn là Thái Úy hiểu rõ đại nghĩa."
Trường Tôn Vô Kỵ sẵng giọng: "Lão thất phu nhà ngươi bớt ngắt lời của ta đi, ta nói cái gì, có liên quan gì tới ngươi hả?"
Lão hồ ly này, biết rõ không thể đem quan nha mới này giao cho phủ Thập Lục Vê, vậy mà vẫn có thể nói quang minh chính đại như thế, đúng là dối trá nha. Hàn Nghệ nghĩ đến đây liền nói: "Thế nhưng . . .nếu quy vê phủ Thập Lục Vê quản lý, vậy chẳng phải chẳng có thay đổi gì sao? Như vậy cũng không cần phải thành lập quan nha mới này làm gì. Ý định ban đầu của hạ quan là để mọi người tự làm đúng chức trách của mình. Phủ Thập Lục Vê vốn là chuyên bảo vệ bệ hạ, bảo vệ kinh thành, bảo vệ Đại Đường. Mà chức trách của quan nha mới này, chỉ là giữ gìn trật tự trị an mà thôi."
Lý Trị nghe vậy liền lộ vẻ do dự. Y đương nhiên cũng biết, nếu như đem chuyện này giao cho quân đội quản lý, vậy chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi, hơn nữa còn có thể phát sinh xung đột ở mặt chức quyền. Đám thống lĩnh trong quân kia đều là võ quan, tính cách vốn thô bạo, ngươi bảo bọn họ đi giữ gìn trật tự, chắc chắn chỉ có động đao động thương mà thôi, chỉ sợ sẽ chữa lợn lành thành lợn què, như vậy còn không bằng để như cũ còn hơn.
Thế nhưng nếu như chỉ giao do Hình bộ quản lý, vậy còn không bằng để thiên tử trực tiếp quản hạt nữa rồi. Quan nha mới này được nắm giữ lực lượng vũ trang, lại ở ngay dưới chân thiên tử, không thể giao cho người khác quản nha!
Nhưng mà Lý Trị lại muốn có sự thay đổi, muốn nắm giữ nền chính trị đặc sắc thuộc về mình. Với tư cách là một vị hoàng đế có dã tâm, lúc này trong nội tâm y đang cực kỳ rối rắm.
Nói tới đây rồi, Chử Toại Lương cũng không dám nhiều lời nữa. Nếu như ông ta còn cố liều mạng già quyết kéo cái quan nha mới này đến Hình bộ, không cẩn thận hoàng đế sẽ hỏi ông ta, ngươi đây là muốn làm cái gì?
Đây vốn là chuyện rất mẫn cảm.
Đúng lúc nảy Hàn Nghệ lại đột nhiên lên tiếng: "Bệ hạ, vi. . . vi thần vẫn. . . vẫn còn chưa nói hết."
Lý Trị ngẩn ra, nói: "Vậy ngươi mau nói đi."
Hàn Nghệ nói: "Vi thần cảm thấy bệ hạ đồng ý thành lập cái quan nha mới này, chính là xuất phát từ sự quan tâm đối với dân chúng. Vì vậy điểm này nhất định phải thể hiện ra, nhất định phải để dân chúng cảm thụ được lòng nhân ái của bệ hạ."
Lý Trị nghe thấy vậy ánh mắt liền sáng lên, đây chính là điều y muốn.
Hàn Nghệ lại nói: "Vi thần bất tài, còn vì cái quan nha mới này mà nghĩ ra một cái tên."
Lý Trị vội hỏi: "Tên là gì?"
"Dân An cục!"
"Dân An cục?"
Lý Trị gật gật đầu nói: "Tên này tốt thì tốt. . ."
Y muốn nói lại thôi, đơn giản chính là cái tên này vẫn không thể trực tiếp thể hiện ra sự nhân ái của y.
Đúng là một kẻ thích hư vinh mà, Hàn Nghệ rất rõ ràng trong lòng, lại nói: "Về tên chính thức của nhân viên trong Dân An cục, vi thần đề xuất nên gọi là 'Cảnh sát'. Cảnh trong cảnh giác, cảnh giới. Sát trong trinh sát, quan sát. Hợp hai từ này chính là kiểm sát, cũng chính là giữ gìn trị an. Thế nhưng, hai từ 'Cảnh sát' này vốn sinh ra từ sự nhân ái của bệ hạ, vì vậy vi thần đề nghị nên gọi đầy đủ là 'Cảnh Sát Hoàng Gia'."
Thật ra cái tên này Hàn Nghệ đã sớm suy xét tới rồi. Vốn dĩ hắn muốn lấy một cái tên chính thức phù hợp với thói quen của dân chúng đương đại. Thế nhưng những cái tên như bộ khoái, bộ đầu, nha dịch, đều quá quê mùa, không hề có một chút khí thế nào, vừa nghe đã biết ám chỉ đám người làm việc vặt. Nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát gọi là 'Cảnh sát hoàng gia'.
"Cảnh sát hoàng gia?"
Lý Trị hít mạnh một hơi. Hoàng gia chính là đại biểu cho hoàng thất, hoàng thất phái người đi bảo vệ dân chúng, không phải chính là hoàng đế đang bảo vệ dân chúng sao? Ngoài ra, tương lai những quan lại mang cái danh cảnh sát hoàng gia kia, bọn họ chắc chắn sẽ coi bản thân mình là môn sinh của thiên tử, là người của hoàng gia, đây là một phần vinh quang to lớn nha. Như vậy cái lực lượng vũ trang này, bất kể là thuộc về ai quản, đều sẽ trung thành tuyệt đối với hoàng thượng. Không có hoàng thượng, sẽ không có cảnh sát hoàng gia, đây là mối quan hệ rất trực tiếp nha. Lúc này Lý Trị không còn chút rối rắm nào nữa, tâm tình vui vẻ, hồ hởi nói: "Hay, cái tên này hay, cảnh sát hoàng gia, ha ha."
Vu Chí Ninh nghe vậy cười thầm, tiểu tử này đúng là biết làm người. Một cái tên đã hóa giải cái nan đề mẫn cảm này.
Đám người Trường Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương cũng khẽ gật đầu.
Trình Giảo Kim nghe xong, đôi mắt trâu liền đảo quanh, nói: "Bệ hạ, như vậy phủ Thập Lục Vệ sao không gọi là Hoàng gia Thập Lục Vệ phủ luôn cho rồi."
Nếu như không có cái danh 'Cảnh sát hoàng gia', vậy thì chuyện đổi tên này cũng không có gì để nói. Thế nhưng giờ đã có rồi, vậy thì phải nói lại, đám cảnh sát hoàng gia các ngươi là người của hoàng gia, vậy hoá ra người của phủ Thập Lục Vệ là người ngoài à. Nhiệm vụ của các ngươi là bảo vệ dân chúng, còn nhiệm vụ của bọn ta là bảo vệ hoàng thượng, bọn ta còn có tư cách trở thành người của hoàng gia nhiều hơn các ngươi nha.
"Lư Quốc Công nói cũng có lý, nhưng việc này để sau hãy bàn."
Lý Trị qua loa một câu, nhưng việc này y cũng không dám hạ lệnh vội vàng, bèn ho nhẹ một tiếng, nói: "Như vậy đi, cụ thể vẫn là đợi Hàn Nghệ dâng lên một bản tấu chương tỉ mỉ về Dân An cục này trước đã, sau đó mới quyết định, hôm nay chấm dứt ở đây đi."
"Chúng thần xin cáo lui."
Mấy vị đại thần lẫn theo một tên tiểu quan bất nhập lưu là Hàn Nghệ đồng thời lui ra.
"Hậu sinh khả uý nha!"
Vừa ra đến cửa điện, Chử Toại Lương liền nở nụ cười đầy châm biếm.
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Hữu Phó Xạ quá khen, hạ quan thân là con dân Đại Đường, tất nhiên nên vì Đại Đường, ra chút sức mọn vì bệ hạ. Đại Đường tốt, hạ quan đương nhiên sẽ tốt. Có câu là, thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách."
Trường Tôn Vô Kỵ vuốt râu cười nói: "Hay cho một câu thiên hạ hưng vong, thất phu hữu trách. Ngươi còn nhỏ mà đã có giác ngộ bậc này, đáng quý, thật là đáng quý! Lão phu quả thật rất mong chờ bản tấu chương kia của ngươi!"
Hàn Nghệ chắp tay thi lễ, nói: "Đa tạ Thái Úy quá khen, hạ quan tự nhiên là tận tâm tận lực, để tránh làm Thái Úy thất vọng."
Trưởng Tôn Vô Kỵ xua tay nói: "Ngươi là vì dân nhận lệnh, lão phu có thất vọng hay không cũng không quan trọng, quan trọng là đừng để cho dân chúng thất vọng."
Hàn Nghệ nói: "Nghe lời vàng ngọc của Thái Úy, hạ quan được lợi không ít."
"Ha ha!"
Trưởng Tôn Vô Kỵ lại vuốt râu cười, ngay sau đó rời đi.
Hậu cung.
Sau khi kết thúc hội nghị, Lý Trị liền lập tức đến tẩm cung của Võ Mị Nương, hiện tại y đã không còn đến chỗ hoàng hậu nữa rồi, đã nháo đến nước này, có đến cũng chỉ lúng túng.
Đi vào trong phòng, Lý Trị liền kể lại hội nghị vừa rồi cho Võ Mị nương nghe. Bây giờ đối tượng duy nhất y có thể thương lượng, cũng chỉ còn lại có Võ Mị Nương thôi. Bỏ qua tình cảm không nói, bọn họ còn có lợi ích chính trị chung nữa.
Võ Mị Nương nghe xong, trầm tư nửa ngày, nói: "Bệ hạ, thần thiếp thấy việc này có thể làm được."
Lý Trị thấy giọng nàng cực kỳ quả quyết, liền hỏi: "Lời này là sao?"
Võ Mị Nương cười nói: "Bệ hạ còn đang lo chuyện Dân An cục nên thuộc về ai quản lý phải không?"
Lý Trị gật gật đầu.
"Vốn những chuyện mà Dân An cục quản hạt, hơn phân nửa đều đang do phủ Thập Lục Vệ chấp hành." Võ Mị Nương đột nhiên cầm lấy một cái cái ly, thả ở chính giữa, nói: "Cái ly này đại biểu cho chức quyền phân ra từ phủ Thập Lục Vệ."
Nói xong, nàng lại cầm bầu rượu lên đổ vào nửa ly rượu, lại nắm ấm trà đổ vào nửa ly trà, rồi vừa đảo ly vừa nói: "Cái ly này vừa có thể chứa rượu, lại vừa có thể chứa trà." Nói xong nàng lại đặt cái ly xuống trước mặt Lý Trị, nói: "Nhưng bất kể thế nào, cái ly này trước sau vẫn thuộc về bệ hạ. Chỗ khác nhau chính là, vừa nãy nó chỉ là một cái ly không, hiện tại nó đã có cả trà lẫn rượu."
Lý Trị nhìn chằm chằm vào cái ly trước mặt, lặng lẽ suy tư.
Phủ Thập Lục Vệ hiển nhiên là do thiên tử trực tiếp quản hạt. Dân An cục xuất hiện, nhất định sẽ cướp đoạt một ít quyền lực từ phủ Thập Lục Vệ. Thế nhưng Dân An cục không chỉ làm mỗi chuyện tuần tra, bắt tội phạm, phòng ngừa bạo động. Cái câu 'Bảo vệ dân chúng, trợ giúp dân chúng' rất có nội hàm nha. Hình bộ phải giao ra một ít quyền lực, huyện nha cũng phải giao ra một ít quyền lực, bao gồm cả Lại bộ, Hộ bộ. . . cũng phải giao ra một ít quyền lực. Chuyện này đồng nghĩa với việc tiến thêm một bước phân tán quyền lực rồi.
Nếu như Lý Trị có thể khống chế cái Dân An cục này, thì cũng tương đương với việc thu hồi một phần quyền lực từ Tam Tỉnh Lục Bộ. Mà Tam Tỉnh Lục Bộ không phải chính là đại bản doanh của Trường Tôn Vô Kỵ sao?
Đạo lý này, Lý Trị tất nhiên đã suy nghĩ cẩn thận, thế nhưng cũng chỉ có thể cười khổ nói: "Trên danh nghĩa, thiên hạ đều là của trẫm, thế nhưng sự thật cũng không phải như vậy."
Võ Mị Nương cười nói: "Cho nên bệ hạ cẩn phải nắm chặt cái ly này, cái ly này mặc kệ đặt trong nhà ai, thì nó vẫn phải là cái ly của bệ hạ."
Lý Trị liếc nhìn Võ Mị Nương, nói: "Ý nàng là bảo trẫm điều người từ phủ Thập Lục Vệ đến Dân An cục à?"
Võ Mị Nương gật gật đầu.
Lý Trị nói: "Vừa nãy trẫm cũng nghĩ tới việc này, thế nhưng hơn nửa số người của phủ Thập Lục Vệ đều là quan võ. Để quan võ thống lĩnh Dân An cục, trẫm cũng có chút lo lắng."
Võ Mị Nương nghĩ một hồi, lại nói: "Một khi đã vậy, sao không để Hàn Nghệ đến quản lý Dân An cục luôn. Bệ hạ không phải đang lo không có lý do gì đề bạt Hàn Nghệ sao, đây quả là một cái cơ hội tốt. Dân An cục này là do Hàn Nghệ nghĩ ra, như vậy nhất định phải dùng Hàn Nghệ đến quản, chuyện này đám đại thần cũng không dễ phản đối. Đã thế sao không đem chức quan của Dân An cục tăng lên tới ngũ phẩm, mượn cơ hội này thăng Hàn Nghệ làm Thông Quý."
Lý Trị nghe vậy tròng mắt sáng ngời, đây đúng là một cơ hội tốt để đề bạt Hàn Nghệ, thế nhưng lại lập tức lắc đầu nói: "Không được, không được, chức vị này Hàn Nghệ đảm nhiệm không nổi. Chức trách của Dân An cục chính là giữ gìn trật tự của Trường An, mà đám con cháu quý tộc kia bình thường đã làm xằng làm bậy không ít rồi. Hàn Nghệ xuất thân thấp hèn, căn bản là áp chế không nổi bọn chúng. Ngược lại có khi còn chọc phải phiền phức, làm không cẩn thận, còn có thể xảy ra chuyện lớn."
Võ Mị Nương gật gật đầu, nói: "Bệ hạ nói thế cũng đúng. Chức trưởng quan của Dân An cục này, Hàn Nghệ quả thật là làm không nổi."
Nói xong, nàng hơi hơi trầm ngâm một lát, liền hỏi: "Như vậy sao bệ hạ không để Trình Xử Lượng tới đảm nhiệm chức vị này?"
Lý Trị càng lắc đầu xua tay nói: "Nàng có chỗ không biết, gã muội phu này của trẫm lúc trẻ cũng là một phương bá chủ ở thành Trường An, rất thích tranh đấu tàn nhẫn, mấy chuyện trộm gà bắt chó sợ là cũng đã làm không ít, dân chúng nhắc đến gã đều tái mặt. Nếu để gã ở bên cạnh phụ trợ, vậy còn có thể nói được, thế nhưng một khi để gã làm trưởng quan của Dân An cục, vậy chắc chắn là không ổn, cực kỳ không ổn."
Võ Mị Nương cười nói: "Chuyện bệ hạ nói, thần thiếp đã sớm nghe qua, thế nhưng thần thiếp nhìn trúng gã cũng chính ở điểm này. Vừa nãy bệ hạ cũng nói rồi, trong thành Trường An khắp nơi đều có con cháu quý tộc, có không ít công tử thế gia ngang ngược ngông cuồng, ức hiếp bách tính. Những người này quan viên bình thường áp chế không nổi, kể cả gặp phải một vài trưởng bối, e là họ cũng nể mặt, không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật. Vạn nhất xuất hiện tình huống như thế, vậy thì dân chúng chắc chắn sẽ mất lòng tin với Dân An cục. Thế nhưng người như Trình Xử Lượng lại khác, gã vốn là hạng người thích tranh đấu tàn nhẫn, gã chắc chắn sẽ không sợ đám công tử ca kia, ngược lại phải là đám công tử kia sợ gã mới phải.
Hơn nữa, trong phủ Thập Lục Vệ có rất nhiều võ tướng đều là do con cháu quý tộc có công huân đảm nhiệm, trong đó có không ít người chưa từng luyện binh đánh trận, hoàn toàn là dựa vào chỗ dựa cha ông mới có thể được vào phủ Thập Lục Vệ. Đám người này ở trong quân ngược lại trở thành con sâu làm rầu nồi canh, bệ hạ sao không để cho bọn họ tới quản lý Dân An cục này. Tuy rằng thường ngày bọn họ vẫn hay làm xằng làm bậy, thế nhưng một khi trên lưng bọn họ gánh vác vinh quang hoàng gia, bọn họ chắc chắn sẽ lấy phần vinh quang này làm chủ. Hơn nữa việc giữ gìn trật tự, khó tránh khỏi sẽ phát sinh xung đột, đây không phải là chuyện bọn họ thích làm nhất sao?"
Chủ ý này quả thật là lớn mật nha.
Để một đám ác thiếu chạy đi giữ gìn trật tự, chỉ vừa tưởng tượng thôi đã cảm thấy khủng bố nha. Thế nhưng đây chính là Võ Mị Nương, lớn mật, quả cảm. Chuyện người khác không dám làm, nàng dám làm hết. Người mà người khác không dám dùng, nàng vẫn có thể dùng hết.
Lý Trị có chút sợ hãi, nói: "Chuyện này sao có thể được chứ?"
Võ Mị Nương cười nói: "Bệ hạ, chỉ dựa vào bọn họ thì chắc chắn không được, nhưng không phải còn có bọn Hàn Nghệ sao. Tuy rằng chức trưởng quan Hàn Nghệ vẫn làm không nổi, thế nhưng vẫn có thể nhờ chuyện này để đề bạt hắn."
Lý Trị sững sờ, nói: "Nàng vừa nói vậy, trẫm thật ra lại nhớ tới vài người."
Võ Mị Nương nói: "Là ai?"
Lý Trị nói: "Nguyên Liệt Hổ, Độc Cô Vô Nguyệt, cùng với Trường Tôn Diên. Ba người này đều chơi cùng trẫm từ bé, trẫm rất hiểu đám người bọn họ. Ba người bọn họ tuy tính cách đều rất cổ quái, thế nhưng đều là người cực kỳ chính trực. Nguyên Liệt Hổ thích bênh vực kẻ yếu, rất tình cảm, hơn nữa cực kỳ dũng mãnh, còn từng đánh nhau một lần với Trình Xử Lượng, ngoại trừ tiểu ma nữ nhà Tiêu gia kia, thì ai gã cũng không sợ. Còn Độc Cô Vô Nguyệt thì lại kế thừa ưu điểm của tổ tông Độc Cô Tín, trung nghĩa làm đầu, cực kỳ trọng khí tiết, cộng thêm địa vị của Độc Cô gia trong lòng dân chúng Quan Trung, nên hắn cũng là người vô cùng thích hợp. Về phần Trường Tôn Diên thì xưa nay luôn tôn trọng pháp chế, tinh thông luật pháp Đại Đường, mọi việc chỉ cầu công chính."
Võ Mị Nương nghe vậy gật đầu nói: "Nếu đúng như vậy, thần thiếp cũng cảm thấy ba người bọn họ xác thực là nhân tuyển hàng đầu, đặc biệt là Trường Tôn Diên. Nếu như Dân An cục thuộc Hình bộ quản, nhưng mà bên trong lại đều là người của phủ Thập Lục Vệ, thì chỉ sợ cũng không tốt lắm, hơn nữa chắc chắn sẽ có đại thần đứng ra phản đối. Nếu có thêm Trường Tôn Diên trong đó, ngược lại có thể bớt đi rất nhiều phiền toái."
"Vấn đề là ba người này còn chưa chắc sẽ đồng ý ra làm quan, hơn nữa trẫm trước sau vẫn có chút sầu lo đối với việc để Trình Xử Lượng tới quản lý Dân An cục, việc này còn phải đi từng bước đã."
Lý Trị thở dài, nói: "Trẫm muốn xem xong tấu chương của Hàn Nghệ, rồi mới đưa ra quyết định chính thức."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
07 Tháng hai, 2022 23:56
Comeback sau Tết đây!!!!
01 Tháng hai, 2022 17:55
đọc 1 lèo xuyên tết sướng vãi
29 Tháng một, 2022 20:51
Được thấy có Lĩnh Nam gì đó thì phải
27 Tháng một, 2022 21:54
Mấy bạn đọc truyện của mình thấy chỗ nào còn lỗi chính tả thì báo mình nha, lỗi nhỏ cũng dc, dấu sắc nhầm thành dầu huyền cũng được.
27 Tháng một, 2022 15:07
truyện hay vậy sao giờ mình mới thấy nhỉ
23 Tháng một, 2022 12:01
đánh dấu
22 Tháng một, 2022 12:20
Dịch giả đúng chuẩn là hồi sinh cả bộ này luốn ấy, bộ này cũng phải ra 5 năm rồi, cũng có cv full, nhưng chả mấy ai đọc cả. Giờ đọc bản dịch này mới biết truyện hay như vậy
22 Tháng một, 2022 06:40
bộ này convert full r hơn 2k1c
ae nào đói thì đọc tạm bởi cv đọc khá ổn
22 Tháng một, 2022 04:46
Lịch sử ơi.
22 Tháng một, 2022 02:48
đường chuyên là truyện gì thế
22 Tháng một, 2022 02:47
đọc sơ khá hay với 7 chương đầunể nhất là bạn dịch tốt quá... mình vào đọc cũng là nhờ đoạn tóm tắt của bạn.
16 Tháng một, 2022 17:25
tác này viết vừa hài vừa tình cảm, không viết ngôn tình hơi phí
15 Tháng một, 2022 17:03
Tối sẽ có nha
15 Tháng một, 2022 14:53
Sao mãi chưa có chương nhỉ
13 Tháng một, 2022 13:32
đỉnh thật sự, dù chưa biết về sau tác viết thế nào, nhưng đọc tới chương hiện tại đã đủ để gọi nó là siêu phẩm rồi
10 Tháng một, 2022 19:57
nope, m không muốn spoil chứ về sau hạ trí người thời xưa kinh :v
10 Tháng một, 2022 17:14
về sau càng hay
10 Tháng một, 2022 13:02
bộ này đoạn đầu đọc còn được về sau thì...
09 Tháng một, 2022 16:00
Khéo còn hay hơn Đường Chuyên, tiếc là còn ít chương quá
08 Tháng một, 2022 11:54
lên chương lâu vậy đạo hữu ơi
04 Tháng một, 2022 13:44
Lên là lên!
03 Tháng một, 2022 11:11
Cầu chương mới!!!
01 Tháng một, 2022 12:47
đói thuốc sắp chết roài, bạo chương đi thớt
01 Tháng một, 2022 12:25
Happy new year mọi người!
01 Tháng một, 2022 00:06
cổ nhân không ngu nhưng bạn ngu. Ăn trộm đâu ra, người ta là lừa đảo chuyên nghiệp
BÌNH LUẬN FACEBOOK