Một màn mở đầu này quả thật đủ kinh hỉ.
Các nữ nhân xem mà phấn khích không thôi, bởi vì hiện giờ ngay cả tiệm y phục cũng ít đến đáng thương, y phục của mọi người đều là tự nhà mình làm, dẫn đến tiệm y phục cũng không thèm mở. Buổi trình diễn thời trang này đến thật đúng là gãi trúng chỗ ngứa.
Yêu cái đẹp là thiên tính của phụ nữ, do vậy các nàng đều xem đến cực kỳ mê mẩn.
Vốn dĩ Lý Trị chỉ là đi cùng Võ Mị Nương vì cảm thấy tò mò về buổi trình diễn thời trang này, nhưng xem một hồi cũng mê mẩn. Tuy y hoàn toàn không để ý đến những thứ này, nhưng tốt xấu gì cũng là Hoàng đế, phẩm vị vẫn phải có, không khỏi nhiệt tình bàn luận với Võ Mị Nương.
Nối tiếp và nối màu chính là tiêu điểm của buổi trình diễn thời trang lần này.
Hơn nữa nối màu còn có một chỗ tốt, chính là ở thời cổ đại này chế độ cấp bậc vô cùng nghiêm ngặt. Tuy Đường triều không quá nghiêm khắc, nhưng cũng có màu cấm, thế là nối màu đã giải quyết vấn đề này rất tốt. Hàn Nghệ không dùng màu vàng, bởi vì thuốc nhuộm màu vàng rất mắc, nhưng những màu khác đều dùng, bởi vì màu sắc hiện nay cũng ít, nếu ngươi màu này không cho dùng, màu kia cũng không cho dùng, vậy làm sao làm ra được hiệu quả của nối màu chứ.
Hàn Nghệ xuống dưới sân khấu thấy nhóm người mẫu đầu tiên đã làm chủ được cục diện, không khỏi thở phào một hơi, thầm nói, cố gắng mấy ngày qua cuối cùng cũng không uổng phí.
"Hàn tiểu ca, ngươi thật sự không có chuẩn bị qua sao?"
Chẳng biết từ lúc nào, Lưu Nga đã xuất hiện bên cạnh Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Chuẩn bị cái gì?"
"Lên sân khấu nói chuyện ấy!"
Hàn Nghệ lắc đầu.
Lưu Nga không thể tin nổi nói: "Vậy ngươi há miệng là có thể nói chuyện ngay à, ta thấy ngươi nói còn tốt hơn người ta có chuẩn bị nữa."
Hàn Nghệ chỉ thản nhiên cười về chuyện này.
Lưu Nga nói: "Sao vậy? Ta nói không đúng sao?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Nếu thật sự phải nói, ta cũng chuẩn bị không ít. Thật ra nói chuyện cũng là một môn học vấn, đặc biệt nó càng quan trọng đối với thương nhân. Từ bản lĩnh nói chuyện thì có thể chia thương nhân ra làm ba cấp. Cấp thấp nhất chính là loại thương nhân chỉ biết nhìn trời ăn cơm, nhiều lắm cũng chỉ biết quát thét đôi ba câu, cấp thứ hai chính là biết nói những câu nịnh nọt. Mà cấp cao nhất chính là thương nhân có thể gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Thương nhân trước khi nói chuyện phải chuẩn bị đầy đủ, hiểu được nhu cầu của khách hàng, mặc kệ ngươi vòng vo thế nào, ngươi nhất định không thể rời khỏi nhu cầu của khách hàng, vậy thì cho dù lời ngươi nói không hay, nhưng khách hàng cũng sẽ nghe lọt tai, rồi cứ dựa theo nhu cầu của khách hàng mà giới thiệu sản phấm của chúng ta, như vậy khách hàng mới chịu mua. Ví dụ như khi trời mưa thì cây quạt có xịn cỡ nào cũng không đắt hàng bằng cây dù cũ nát. Tuy ta không có chuẩn bị lên sân khấu diễn thuyết, nhưng trước đó ta đã tiến hành điều tra cực kỳ đầy đủ đối với y phục. Những nữ nhân kia không phải là thiếu y phục để mặc, mà là thiếu sự hiểu biết về cái đẹp, sự đa dạng về cái đẹp, còn có cả sự tự do, vì vậy lấy điều này để mở chuyện, thì sẽ không bao giờ sai."
Lưu Nga nghe vậy thoáng suy ngẫm, câu này khác biệt một trời một vực so với lúc nàng ở trong cung. Ở trong cung, phải tận lực nói ít, tốt nhất là không nói, nhưng kinh doanh thì lại khác, kinh doanh nhất định phải nói nhiều, nhưng mỗi một câu nhất định cần phải dựa vào sự chuẩn bị đầy đủ.
Nói chuyện không cần quá nhiều thiên phú, nhưng cần hạ rất nhiều công phu, ngươi cần phải nói chạm đến tâm khảm của người khác.
Trong lúc hai người nói chuyện, bên ngoài lại vang lên một tràn xôn xao, hóa ra khi người mẫu áo váy tay lỡ màu trắng lục lên sân khấu, thì cũng xuất hiện lại vấn đề đó, thoạt nhìn như áo tay lỡ, nhưng lại có chỗ khác biệt khó nói nên lời.
Tiếng đàn cứ vậy réo rắt không ngừng, nửa canh giờ chớp mắt đã trôi qua.
Các nàng hoàn toàn không để ý tới giờ giấc, cứ xem rồi xem, thời gian cứ trôi qua nhanh như vậy.
Khi Hàn Nghệ đi đến hàng ghế khách quý, thì phát hiện Lý Trị cũng đang xem cực kỳ nhập tâm, thế là cũng không dám quấy rầy, gật đầu chào hỏi với bọn Trịnh Thiện Hành một cái rồi lại trở lại hậu trường xem tiếp.
Đột nhiên, tiếng đàn ôn hòa lại trở nên cao vút.
Chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng kinh ngạc vang lên.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ thấy hai nữ nhân mặc váy ngắn quần dài, mang giày ống cao đi ra, hơn nữa lại búi kiểu tóc nam nhân.
Váy ngắn đến đầu gối, đai lưng màu đỏ buộc quanh người, quần dài hoàn toàn bỏ vào ống giày, mà giày ống cao kia rõ ràng cực kỳ bó chân, hiện giờ cũng có loại giày ống cao, nhưng quần lại không bó sát thế này, cứ y như là dính vào chân vậy. Nhìn kỹ lại, thì hóa ra giày còn có một sợi dây giày màu trắng, không cần nghĩ cũng biết sợi dây giày này tạo ra hiệu quả bó sát chân, thật sự là thiết kế vô cùng xảo diệu.
Nhìn từ hình thức, đây tuyệt đối là Hồ phục, Hán phục không có sát người như vậy, hơn nữa bộ này còn sát người hơn cả Hồ phục, nhưng vẫn giữ nguyên đặc điểm vạt áo của Hán phục, nhưng cũng chỉ là nhìn giống mà thôi, thật ra nó là cắt kéo hình chữ V.
Một đen một trắng, váy trắng giày đen, váy đen giày trắng.
Giày cũng không phải do người phương tây phát minh, Trung Quốc cổ đại cũng có, có điều giày ống cao gần như thuộc về loại giày quan. Theo lý mà nói, dân chúng không thể mang giày quan, con cháu quý tộc thì có thể, bởi bì bọn họ thông thường đều có quan danh. Nhưng nếu ngươi nói đây là giày quan thì cũng không phải, mà chỉ là ống cao thôi, có khác biệt rất lớn với giày quan, hơn nữa đây rõ ràng là phong cách cho nữ, không giống giày quan vốn cho nam.
Mặt khác, nữ tử đương đại cũng không có thói quen mặc màu đen, nhưng Hàn Nghệ dù sao vẫn là đến từ hậu thế, màu trắng và đen đối với hắn mãi mãi là kinh điển, không bao giờ lỗi thời, tại sao lại không dùng màu đen?
Nhưng màu đen, màu trắng dùng vào kiểu dáng này thật sự là thiên y vô phùng, bước đi tự tin, tư thế hiên ngang, lưu loát thư sướng, anh khí bừng bừng. Tuy là thân áo cho nữ nhân, kiểu may cho nữ nhân, còn lộ ra mấy phần nữ tính, nhưng lại có ba phần anh khí, có thể nói là cương nhu tụ trên một sản phẩm, có một nét đẹp đặc biệt, lại thêm vào tiếng đàn vút cao kia, thật sự là trùng kích thị giác.
Khi hai người mẫu đi đến rìa sân khấu, tiêu sái vung tay phải lên, lập tức tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Các nữ nhân đều hai mắt tỏa sáng, tựa như muốn xông lên sân khấu đoạt lấy bộ quần áo này vậy.
Nhất là ba cô nàng trời sinh hiếu động như Tiêu Vô Y, Nguyên Mẫu Đơn, Dương Phi Tuyết, càng nhìn mà yêu thích không thôi.
Tên Hàn Nghệ này quả thật không trọng tình riêng mà, cũng không biết tặng cho mình một bộ trước. Trong lòng Tiêu Vô Y càng không thoải mái, cảm thấy người thê tử này hoàn toàn không có được ưu đãi gì.
Vì sao các nàng lại yêu thích loại y phục này như vậy, thậm chí còn hơn cả những bộ váy áo trước đó, đó là bởi vì bộ đồ này chính là phục sức thiếu thốn nhất nhất hiện nay. Nữ nhân Đường triều không thể so với nữ nhân của triều đại khác, bởi vì khi đó đã có sự trùng kích của văn hóa ngoại lai, làm cho tư tưởng của các nàng tương đối cởi mở, nhưng bởi vì lễ pháp tồn tại, nên nữ nhân không thể tùy ý mặc chúng đi trên đường, vậy thì chỉ có thể mặc nam trang đi lên phố, tuy mọi người đều nhìn ra được, nhưng so với chuyện bịt tai trộm chuông, thì không bịt vẫn tốt hơn.
Nhưng nam trang trước sau vẫn là nam trang, mặc trên người nữ nhân vẫn không thích hợp, còn thiếu mỹ cảm nữa.
Bộ y phục này đã giải quyết hoàn hảo vấn đề đó. Vừa nhìn rõ ràng là phong cách nam nhi mạnh mẽ, nhưng nhìn kỹ lại vẫn là thiết kế dành cho nữ nhân, vừa phù hợp với yêu cầu của nữ nhân đương đại, vừa không mất mỹ cảm, đồng thời còn hình thành vẻ đẹp cân quắc, có bộ đồ này rồi chắc chắn không cần mặc nam trang lên phố.
Tiếng hoan hô vang dội xuất hiện.
Có thể thấy được các nữ nhân kích động bao nhiêu.
Không cần nói nhiều, Hàn Nghệ chính là nhìn trúng cơ hội kinh doanh ở chỗ này, nên mới thiết kế ra bộ phục sức trung tính như vậy. Trên đời này không có thương nhân tính toán chu toàn tất cả, mà cái thương nhân cần suy xét, chỉ có hai chữ, đó là nhu cầu. Dân chúng cần gì thì ta làm cái đó, chỉ đơn giản vậy thôi.
Tiếng đàn thay đổi, lúc này tựa như một dải phân cách.
Người mẫu tiếp theo lên sân khấu đều mặc áo váy bó thân đủ màu, chính là loại tương đối sát người, nhưng cũng không hoàn toàn là Hồ phục, chỉ có thể nói là Hồ Hán hợp nhất, giữ nguyên sự giản tiện của Hồ phục, nhưng đồng thời cũng có mỹ cảm của Hán phục.
Thật ra các phục sức trước đó cũng tương tự, đều là căn cứ vào đặc trưng của phục sức đương đại, hình thức cũng không thay đổi, chỉ là thêm vào rất nhiều thiết kế xảo diệu, bỏ bớt những chi tiết không cần thiết, khiến y phục trở nên càng thêm đơn giản.
Hàn Nghệ cảm thấy trong cuộc sống thường ngày, nếu ngay cả mặc y phục mà cũng phải tốn nhiều sức lực như vậy, thì sẽ khiến người ta mất đi sự yêu đời.
Điều này cũng khơi lên đợt cao trào lớn nhất của buổi trình diễn thời trang.
Trịnh Thiện Hành nghe tiếng reo hò mà lòng đầy vui mừng, phản ứng thế này, muốn bán không chạy cũng khó.
Tiếng đàn lượn qua lượn lại mấy lần, dần dần trầm thấp, rồi đột nhiên tiếng tiêu vang lên, ngoài ra còn hòa âm với những nhạc khí khác, tiếng nhạc dần trở nên phức tạp hơn.
Song, lần này không phải hai nữ nhân đi ra, mà là một nữ nhân.
Người mẫu này vừa hiện thân, lập tức vẻ đẹp lấn át bốn phía.
Không phải nàng trời sinh xinh đẹp, mà là bộ váy dài nàng mặc trên người thực sự là quá đẹp.
Bốn chữ thôi, ung dung hoa quý.
Thật ra những người mẫu này hơn phân nửa xuất thân là ca kỹ, không có ai là nữ tử nhà lành, khí chất của những ca kỹ này không thể nào ung dung hoa quý như vậy được, từ đó có thể thấy uy lực bộ váy dài này lớn bao nhiêu.
Cổ cánh hoa bằng tơ, màu nền trắng, toàn thân là một hoa văn, mẫu đơn màu đỏ nhạt, nhưng rất lớn, từ chân đến vai gần như chiếm hơn nửa bên phải, kiểu dáng hoa quý trang trọng, nhưng màu sắc lại thanh nhã, sử dụng một câu cách ngôn, chính là sang đẹp khiêm nhường. Ngoài ra, còn lộ được đường cong, nhưng không phải theo cách thức lộ đường cong bằng cách kéo cạp váy lên cao, mà là xẻ cổ áo xuống thếp, hơn nữa còn là cổ chữ V, nhưng trước ngực vẫn có một lớp sa mỏng, màu đỏ nhạt, vừa vặn là nửa cánh hoa trong cùng của mẫu đơn, trắng đỏ nối tiếp.
Cái gì là kích thích nhất, chính là loại như ẩn như hiện thế này.
Hàn Nghệ cảm thấy bản thân mình đã đủ bảo thủ lắm rồi, phương thức hở hang của các ngươi, đều là hở ngực lộ vú, nhưng ta tốt xấu gì cũng có thêm một lớp sa mỏng nha.
Nhưng thoạt nhìn lại càng kích thích hơn.
Lý Trị nhìn mà mà ánh mắt lấp lóe, bởi vì y thích loại hình ngự tỷ nha, nữ nhân phải mặc loại phục sức này, thì mới có hương vị đó chứ, thế là suy nghĩ xem có nên tìm Hàn Nghệ đòi một bộ hay không.
Bộ váy dài này chính là bộ lễ phục dạ hội đầu tiên của 'Nét đẹp tự do'.
Bởi vì Đường triều tuy có thể mặc thoáng, mặc hở một chút, nhưng chỉ có phụ nữ quý tộc mới có thể hở, dân chúng bình thường không thể hở, bộ này vừa nhìn là biết chuẩn bị cho phụ nữ quý tộc.
Tiệm y phục này chính là muốn kiếm tiền của người giàu có, bán cho dân chúng đều là buôn bán lỗ vốn, giá rẻ muốn chết, ngươi mà không làm lễ phục, thì lấy mạng đi mà phục vụ người nghèo nha.
Bởi vì là lễ phục, vì vậy khi đi tương đối chậm, thật sự là muôn vạn sắc thái, hơn nữa Hàn Nghệ còn đặc biệt tuyển chọn một người mẫu có thân hình đẫy đà, khí chất đoan trang.
Cái khác khoan hãy nói, Lý Trị chính là đặc biệt thích kiểu này, may mà vẻ ngoài nữ nhân này không xuất chúng lắm, bằng không, có thể phát sinh một loạt chuyện tào lao nha.
Nói không chừng Võ Mị Nương sẽ làm thịt Hàn Nghệ đó.
Ta đến ủng hộ ngươi, ngươi lại tìm một nữ nhân đến cướp chồng của ta, thật đúng là không biết điều mà.
Hàn Nghệ không biết Lý Trị sẽ đến, cũng không có nghĩ nhiều như vậy, hắn chọn người mẫu chỉ vì dáng người là chính, may mà hắn làm như vậy, bằng không, cũng chỉ có hắn chịu thiệt.
Chiếu theo tiết tấu này, các nữ nhân đều biết, có lẽ chính là màn cuối rồi.
Nhưng cô người mẫu này tuy rằng cũng đi ngược trở về, nhưng cũng không có xuống sân khấu, mà là đi tới trong cùng, sau đó xoay người lại.
Chỉ thấy một đám người mẫu từ hai bên sân khấu lần lượt đi ra chính giữa, bày ra đủ mọi góc nhìn thuộc về mình, xếp thành một hàng.
Đột nhiên, một tiểu tử beo béo cầm hai con thỏ, lắc lư cái mông đi lên.
Thằng này chạy lộn chỗ à?
Chúng nữ đều kinh ngạc.
"Phụt!"
Không biết xui xẻo làm sao, Lý Trị vừa hay đang uống trà, lúc nãy xem đến ngây người, nên có chút khát, vừa uống miếng trà vào miệng thì thấy tiểu tử béo kia đi lên, lập tức phun hết cả trà ra.
Đây là tình huống gì vậy?
Tiểu tử béo này không phải là ai khác, chính là manh vương Hùng Đệ.
Chỉ thấy Hùng Đệ đi đến giữa sân khấu, rồi được các người mẫu vây quanh, cùng tiến về phía trước.
May mắn dưới sân khấu toàn là nữ nhân, nếu mà là nam nhân, thể nào cũng hâm mộ đến chết, đúng là ong bướm vờn quanh mà.
Hơn nữa việc này cũng chỉ Hùng Đệ có thể làm, bởi vì nó không ngại ngùng, bước ra đi luôn, vừa đi, đong đưa cái đầu theo tiết tấu tiếng nhạc, lắc lư cái mông béo, tính ra cũng phải khen, cảm giác tiết tấu của nhân gia Hùng Đệ rất mạnh đó nha.
"Khanh khách!"
Dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng cười như chuông ngân.
Đây là một buổi trình diễn thời trang, Hùng Đệ chắc chắn sẽ không mặc y phục bình thường lên sân khấu, chỉ thấy trên người nó mặc một chiếc áo choàng lớn màu trắng viền đỏ, mà đây cũng không phải là cái quan trọng nhất. Quan trọng nhất chính là, bên ngực trái và ngực phải của nó thêu họa tiết hai còn thỏ Khuê Mật, con bên trái là Đại Thố yếu đuối, bên phải là Nhị Thố điêu ngoa, hơn nữa còn mang phong cách hoạt hình, rồi còn có lời thoại, phía Đại Thố thêu mấy chữ: 'Nhị Thố, ta đói quá'!
Phía Nhị Thố chỉ thêu một chữ lớn: 'Cút!'
Hơn nữa bản thân Hùng Đệ đáng yêu, chọc cho chúng nữ ôm bụng cười to, đồi ngực chập chùng, sóng lớn mãnh liệt.
Tiêu Vô Y cũng cười đến không thẳng lưng được.
Trong khu khách quý cũng không kém gì mấy. Lý Trị cũng cười to ha ha, Võ Mị Nương thì che miệng cười khanh khách. Mà Lư Sư Quái, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo đều không nhịn được cười. Trong số bọn họ, chỉ có Trịnh Thiện Hành là biết còn có tiết mục này, nhưng cũng là lần đầu được xem.
Chỉ nghe thấy một thanh âm non nớt vang lên: "Tiểu Béo ca ca thật là giỏi!"
Chính là Lư Tri Liên.
Đi đến phía trước, một đám người mẫu đều mang vẻ mặt bình thản, chia thành hai nhóm đứng phía sau Hùng Đệ, hình thành tư thế chúng tinh phủng nguyệt, một mình Hùng Đệ đứng chính giữa, mỗi tay ôm một con thỏ, đột nhiên ngửa mặt lên cười to ha ha, đủ uy vũ khí phách.
Đây chính là dáng đứng của riêng nó.
Nó vừa cất tiếng cười, thì tiếng cười của chúng nữ càng to theo, tư thái gì đó, đoan trang gì đó đều vứt ra sau đầu, đúng là dùng mạng để cười mà.
"Khụ khụ khụ!"
Lý Trị cười đến ho khan, thật vất vả mới dừng lại được, nói: "Đây là do ai nghĩ ra vậy?"
Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: "Hồi bệ hạ, đây là Hàn Nghệ nghĩ ra."
Lý Trị nói: "Vì sao hắn lại sắp xếp như vậy?"
Trịnh Thiện Hành nói: "Hắn nói như vầy, công thần lớn nhất của một buổi trình diễn thời trang nên là người thiết kế ra những phục sức này, theo lý người đó phải bước ra đáp tạ các vị khách quý. Nhưng người thiết kế những phục sức này là bản thân Hàn Nghệ, bởi vì hắn xấu hổ lên sân khấu cùng với nhiều nữ nhân như vậy, thế nên mới để Hùng Đệ lên."
Lý Trị cười ha hả nói: "Nếu mà hắn lên, chỉ sợ sẽ là một cảnh tượng khác."
Tiểu Béo ngây thơ hồn nhiên, dáng vẻ lại dễ thương, sẽ không cho người ta có bất kỳ cảm giác tà niệm nào, nó đi cùng đám người mẫu này, sẽ chỉ khiến người ta bật cười. Nhưng nếu đổi lại là Hàn Nghệ, vậy thì cảnh tượng có thể mang theo ba phần dâm dê.
Thật ra Hàn Nghệ cũng muốn lên nha, hắn thích cảm giác được nữ nhân vây quanh, nhưng vấn đề là Tiêu Vô Y đang ngồi ở dưới, nếu hắn lên, sau này e rằng sẽ phải ngủ dưới đất thật đó.
Ai cũng không ngờ được, bữa tiệc sắc đẹp này lại vì sự xuất hiện của Hùng Đệ mà đạt tới cao trào.
Cái này đúng là vẽ rồng điểm mắt mà!
Lý Trị đột nhiên đứng lên nói: "Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, trẫm cũng nên hồi cung rồi."
Trịnh Thiện Hành và một đám nhân viên đi cùng cũng nhanh chóng đứng dậy.
Võ Mị Nương nói: "Bệ hạ, có cần nói với Hàn Nghệ một tiếng không?"
Lý Trị khoát tay nói: "Không cần, trẫm sợ nếu nhìn thấy hắn, thì lại không nhịn được mà giáo huấn hắn một phen. Trẫm tốn biết bao công sức mới để hắn vào được Ngự Sử Đài, nhưng không nghĩ tới hắn đi được một hai lần rồi chuồn luôn, thật là buồn cười."
Dừng lại một chút, ánh mắt y đảo qua người bọn Trịnh Thiện Hành, nói: "Buổi trình diễn thời trang này tuy hay, nhưng các khanh cũng đừng trầm mê trong đó, miễn cho mê muội mất ý chí, các khanh bây giờ đều là mệnh quan triều đình, vẫn nên lấy việc công làm trọng."
"Chúng thần ghi nhớ thánh ngôn."
"Nơi này nhiều người lắm miệng, chúng ta ra ngoài vừa đi vừa nói chuyện đi."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
07 Tháng hai, 2022 23:56
Comeback sau Tết đây!!!!
01 Tháng hai, 2022 17:55
đọc 1 lèo xuyên tết sướng vãi
29 Tháng một, 2022 20:51
Được thấy có Lĩnh Nam gì đó thì phải
27 Tháng một, 2022 21:54
Mấy bạn đọc truyện của mình thấy chỗ nào còn lỗi chính tả thì báo mình nha, lỗi nhỏ cũng dc, dấu sắc nhầm thành dầu huyền cũng được.
27 Tháng một, 2022 15:07
truyện hay vậy sao giờ mình mới thấy nhỉ
23 Tháng một, 2022 12:01
đánh dấu
22 Tháng một, 2022 12:20
Dịch giả đúng chuẩn là hồi sinh cả bộ này luốn ấy, bộ này cũng phải ra 5 năm rồi, cũng có cv full, nhưng chả mấy ai đọc cả. Giờ đọc bản dịch này mới biết truyện hay như vậy
22 Tháng một, 2022 06:40
bộ này convert full r hơn 2k1c
ae nào đói thì đọc tạm bởi cv đọc khá ổn
22 Tháng một, 2022 04:46
Lịch sử ơi.
22 Tháng một, 2022 02:48
đường chuyên là truyện gì thế
22 Tháng một, 2022 02:47
đọc sơ khá hay với 7 chương đầunể nhất là bạn dịch tốt quá... mình vào đọc cũng là nhờ đoạn tóm tắt của bạn.
16 Tháng một, 2022 17:25
tác này viết vừa hài vừa tình cảm, không viết ngôn tình hơi phí
15 Tháng một, 2022 17:03
Tối sẽ có nha
15 Tháng một, 2022 14:53
Sao mãi chưa có chương nhỉ
13 Tháng một, 2022 13:32
đỉnh thật sự, dù chưa biết về sau tác viết thế nào, nhưng đọc tới chương hiện tại đã đủ để gọi nó là siêu phẩm rồi
10 Tháng một, 2022 19:57
nope, m không muốn spoil chứ về sau hạ trí người thời xưa kinh :v
10 Tháng một, 2022 17:14
về sau càng hay
10 Tháng một, 2022 13:02
bộ này đoạn đầu đọc còn được về sau thì...
09 Tháng một, 2022 16:00
Khéo còn hay hơn Đường Chuyên, tiếc là còn ít chương quá
08 Tháng một, 2022 11:54
lên chương lâu vậy đạo hữu ơi
04 Tháng một, 2022 13:44
Lên là lên!
03 Tháng một, 2022 11:11
Cầu chương mới!!!
01 Tháng một, 2022 12:47
đói thuốc sắp chết roài, bạo chương đi thớt
01 Tháng một, 2022 12:25
Happy new year mọi người!
01 Tháng một, 2022 00:06
cổ nhân không ngu nhưng bạn ngu. Ăn trộm đâu ra, người ta là lừa đảo chuyên nghiệp
BÌNH LUẬN FACEBOOK