"Keng keng keng."
Tá Vụ cầm chiêng dùng sức gõ vang vài cái.
Đợi đến khi mọi người dần dần an tĩnh lại, Trà Ngũ mới nhảy lên một cái bàn sớm được đã chuẩn bị trước đó, thét to: "Đa tạ các vị đã tới cổ động, Trà Ngũ đứng đây đại biểu cho Phượng Phi Lâu của chúng ta nói một tiếng cảm ơn với các vị."
Trà Ngũ ưu điểm khác thì không có, nhưng lại được cái giọng đủ lớn, tại thời đại không có loa này, có được giọng to như vậy có vẻ vô cùng trân quý.
"Còn bao lâu nữa mới mở cửa a! Chúng ta đã đợi lâu rồi."
"Nhanh mở cửa đi!"
"Các ngươi có phải gạt người không đấy?"
Không ít người mất kiên nhẫn la hét, ta không cần ngươi cảm tạ, ta muốn chính là các ngươi sớm mở cửa một chút.
Hàn Nghệ đứng ở trên lầu nghe được, trong lòng thầm mắng, đám người các ngươi chỉ mất một văn tiền để ăn nhậu chơi bời mà còn không biết đủ, chỉ biết thúc giục thúc giục thúc giục, thúc giục em gái ngươi ấy.
"Keng keng keng!"
Tá Vụ lại ra sức gõ vài tiếng chiêng lên.
Trong đám người dần dần an tĩnh lại.
Trà Ngũ tiếp tục nói: "Các vị an tâm một chút chớ vội, sẽ lập tức mở cửa ngay, nhưng bởi vì người quá nhiều, lão bản của chúng ta sợ xuất hiện việc ngoài ý muốn không cần thiết, cho nên hi vọng các vị có thể xếp thành hàng, Trà Ngũ đứng đây cảm ơn các vị đã phối hợp, các vị xếp thành hàng thì chúng ta sẽ lập tức mở cửa ngay."
Ngụ ý chính là nếu các ngươi không xếp thành hàng, thì chúng ta sẽ không mở cửa, xem ai chịu đựng tốt hơn ai.
"Còn phải xếp hàng hả?"
"Xếp hàng cái gì nữa, thật là phiền toái quá đi."
"Được rồi được rồi, đã đợi lâu vậy rồi, xếp hàng thì xếp hàng."
Bực tức thì bực tức, nhưng những dân chúng này vẫn nghe lời đi xếp hàng.
Kiến trúc của Đường triều có khác biệt rất lớn so với Tống triều, Tống triều coi trọng sự tinh diệu, có chút hương vị như bích ngọc trong nhà, còn kiến trúc ở Đường triều lại vô cùng khí khái, hào hùng. Hai triều đại một văn một võ này, biểu hiện vô cùng rõ ràng ở phương diện kiến trúc.
Tuy rằng Phượng Phi Lâu chỉ có hai lầu, nhưng là cực kỳ lớn, đặc biệt là cửa, sơ với các khách sạn ở hậu thế cũng lớn hơn một chút.
Nguyên bản cửa lớn chia ra làm ba cửa nhỏ, nhưng sau khi trải qua cải tạo, đã biến thành năm cửa nhỏ, mỗi lần có thể vào vừa đúng hai người.
Bởi vậy có thể thấy được, Hàn Nghệ đã sớm dự liệu được tình huống này, vì vậy mới sửa cái cửa này, hồi trước còn sợ khách nhân liều mạng chen chúc vào bên trong, hiện tại cửa này của ta đây chỉ lớn nhiêu đó, các ngươi nếu không xếp hàng, vậy thì sẽ không thể vào được đâu.
Bởi vì có quá nhiều người, nên qua một hồi lâu, dân chúng mới dần dần tạo thành 5 hàng.
Bọn Tang Mộc thấy tương đối ổn thỏa rồi, lúc này mới chậm rãi mở ra 5 cánh cửa.
Chỉ thấy trước mỗi cửa đều đứng một người, bên cạnh còn đặt một cái vạc sứ lớn, vạc sứ này là dùng để đựng tiền đó, ném một văn tiền thì một người được vào.
Một văn tiền này mọi người đã sớm chuẩn bị xong, tiện tay ném vào, sau đó bước qua cánh cửa. Cứ một người rồi lại tiếp một người, liên tục nghe được những tiếng leng keng leng keng.
Trật tự được duy trì vô cùng tốt.
Đi vào bên trong, chưa nhìn rõ ràng được cái gì, đã lập tức có một người chào đón, chỉ tay dẫn qua cái thang gỗ bên kia: "Mời đi bên này, mời đi bên này."
Lầu hai của Phượng Phi Lâu này vốn là một nhã tọa, người có thể ngồi ở trên đấy, đều là người có thân phận, bởi vì ngươi ngồi ở trên lầu, thì có thể nhìn được rõ ràng tất cả mọi việc dưới lầu, nhưng hiện tại bất đồng, bất kể ngươi là ai, chỉ cần ngươi đi tới trước, là có thể đi lên trên lầu.
Làm như vậy là một loại chăm sóc đặc biệt đối với người tới trước, tới trước khẳng định sẽ có chỗ lợi, thứ hai, nếu ngươi vừa vào đã ở luôn lầu một, thì đến lúc đó lầu một sẽ đứng đầy người, không dễ để lên lầu hai.
Qua hết nửa ngày, lầu hai đã ngồi kín hết chỗ, nghe được hai tiếng 'bạch bạch', hóa ra ở đầu bậc thang có hai cánh cửa gỗ thấp, tuy rằng loại cửa gỗ này căn bản không ngăn lại được bất kỳ người nào cả, cái này chỉ mang hiệu quả cảnh báo cho người khác, chính là lầu hai không thể lên nữa, đã đầy rồi.
Đây là bởi vì Hàn Nghệ không quá yên tâm với trình độ xây dựng ở thời cổ đại này, hắn sợ rằng người ta đều muốn chen chúc lên lầu hai, rồi chen đến sụp luôn cả lầu ấy.
Sau khi kín chỗ ở lầu hai, tửu bảo đứng ở cửa đón khách bắt đầu dẫn khách nhân vào lầu một, tất nhiên vẫn cứ duy trì quy tắc đến trước được trước, tiến vào đầu tiên thì được an vị ở hàng thứ nhất.
Ở chỗ này có những khách nhân trước kia đã từng đến Phượng Phi Lâu, bọn họ vừa thấy bố cục của lầu một, thì không tránh khỏi sững sờ, bố cục hiện giờ không hề giống với trước kia, đầu tiên đập vào mắt chính là khối vải đỏ lớn ngay trước mắt, phía dưới miếng vải có một đài gỗ cao chừng năm thước, trước kia nơi đó vốn là một bình đài dựng bằng gỗ, nhưng không cao được như vậy, cũng không có lớn như thế.
Nhưng ở trên đài có cái gì, thì không ai biết được.
Điều này khiến cho lòng hiếu kỳ của người xem dần dần dâng lên, đều xì xào bàn tán, đàm luận xem phía sau tấm vải đỏ có cái gì?
Không chỉ như thế, mà ngay cả chỗ ngồi ở phía trước cũng được thay đổi, trước kia đều là từng cái bàn vuông xếp lần lượt, nhưng hiện tại đã hoàn toàn thay đổi, xếp thành từng dãy một, một loạt bàn dài phối hợp với một loạt ghế dài, khoảng cách tầm một bước, có thể cho một người đi qua, vô cùng dày đặc, cũng vô cùng đơn sơ, mà ngay cả chén được bày trên bàn, cũng là những cái chén gốm cực kỳ thô sơ, không có gì khác nhau với bát trong nhà nông dân cả.
Một đám khách nhân nhập tọa, nhưng tất cả đều là vẻ mặt mờ mịt, chưa ai từng gặp qua thanh lâu có bố cục như vầy, cứ ngồi ở chỗ này, hết nhìn đông rồi ngó tây, không biết nên làm gì cả.
Không chỉ có như thế, phía sau còn có một vùng để trống, nơi này chính là chỗ đứng, không có ghế ngồi, mục đích đương nhiên là để có thể chứa được càng nhiều người rồi.
Cả nửa canh giờ trôi qua, hẻm Bắc vơi đi phân nữa, bọn Tang Mộc đóng cửa lại, tuyên bố rằng không thể chen chúc thêm được nữa, muốn tới thì để ngày mai.
Cùng lúc đó, những hộ kinh doanh cá thể khác rốt cục đã có thể mở cửa buôn bán rồi, hơn nữa việc kinh doanh cũng không tệ lắm, gần như là kín người hết chỗ, bởi vì Phượng Phi Lâu không chứa được nhiều người như vậy, nên những người không đi vào được này, thì đều thuận tiện đi dạo xung quanh luôn, dù sao cũng đã đến đây rồi, cũng không thể không có chút thu hoạch nào.
Mà lúc này ở bên trong Phượng Phi Lâu là tiếng người ồn ào, liếc mắt nhìn một cái, khắp nơi đều là người, nói chuyện cũng phải ghé vào lỗ tai mà nói, bằng không mặc dù là hai người liền kề nhau, cũng không nghe được đối phương đang nói cái gì.
Lưu Nga đã làm buôn bán nhiều năm, chưa bao giờ thấy qua nhiều khách nhân như vậy, trong lòng vừa cao hứng, lại vừa buồn bực, nguyên nhân cao hứng thì không cần phải nói, nhiều khách nhân như vậy có thể không cao hứng sao, nhưng mà tổ chức hoạt động này, tới nhiều thêm một vị khách, thì bọn họ lại lỗ thêm không ít tiền a.
Trong lúc nhất thời cảm thấy vui buồn lẫn lộn.
Đúng lúc này, chỉ thấy 20~30 tên tửu bảo bưng một mâm thức ăn lớn đi tới, đồ ăn trong mâm có thể nói là cực kỳ phong phú, có thịt, có hạt dẻ, có điểm tâm, còn có hoa quả, mặn chay đều có, đầy đủ mọi thứ.
Các khách khứa vừa thấy vậy đều ai u, lão bản mới này thật đúng là dám bỏ cả vốn gốc ra nha, thật đúng là một văn tiền có thể ăn nhậu chơi bời, vui vẻ đến hí ha hí hửng.
Nhưng đợi đến khi đồ ăn được phát đến trong tay, thì sự vui vẻ trên mặt lập tức đọng lại, bọn họ nghĩ lầm rằng muốn ăn bao nhiêu đều được, nào biết rằng, mỗi người chỉ có một chút đồ ăn, còn là dùng lá sen bọc lại, món chính là bánh nướng áp chảo và hạt dẻ, ba miếng thịt khô, cùng với ba đến năm miếng trái cây.
Ngươi muốn nói là ít á, cũng không phải là ít. Ít nhất cũng có thể ăn no, dù sao thì hạt dẻ với bánh nướng áp chảo dễ đầy bụng.
Nhưng ngươi muốn nói là nhiều á, thì thật đúng là không nhiều lắm, mấu chốt là thịt quá ít, chỉ có mỗi ba miếng thịt khô, không phải là tùy tiện ăn bao nhiêu cũng được.
Nhưng bất kể là ít hay là nhiều, thì cũng đều có giá trị!
Trong một bao này, ít nhất cũng phải mất 10 văn tiền. Bọn họ tiêu 1 văn tiền đã được đồ ăn giá 10 văn tiền, tuyệt đối là đáng giá.
Cho nên, tuy rằng có chênh lệch không ít so với tưởng tượng, nhưng không có người nào dám có câu oán hận, dù sao bất kể nói thế nào, thì ngươi cũng không có chịu thiệt nha, ngươi không thể ôm 9 văn tiền này đi mắng chửi thương gia người ta không phúc hậu, vậy thì thật sự sẽ bị đánh chết đó.
Rượu, cũng ít!
Mỗi người chỉ có một chén, không có cách nào, rượu đắt mà.
Đương nhiên, người của Phượng Phi Lâu sẽ không nói như vậy, bọn họ chỉ nói ở đây có quá nhiều người. Nếu như cung cấp quá nhiều rượu, sợ là sẽ có người say khướt, không dễ kiểm soát.
Uống trà nhạt là chính, trà này được uống miễn phí, nhưng cũng không phải là bày cả một chén lớn ở trước mặt ngươi, mặc cho ngươi uống thế nào cũng được, mà là có người đặc biệt phụ trách mang ấm trà đi lại, nếu ngươi muốn uống trà thì chỉ cần giơ tay là được, làm như vậy thì mọi người cũng sẽ không liều mạng mà uống, còn là một loại phương thức tiết kiệm nữa.
Khách nhân cũng không thể nói gì hơn, dưới cơ sở lời chín văn tiền, lại có rượu có trà, có thể nói là chu đáo rồi.
"Ăn uống" là có, nhưng "Chơi bời" thì ở đâu?
Đã nói là ăn nhậu chơi bời cơ mà.
Chúng ta đi dạo thanh lâu đấy nha! Ngươi không cho vài muội tử đến đây, thì chẳng khác gì đi dạo miếu thờ cả, nhưng có không ít người đều biết rằng, trò vui khẳng định là ở phía sau tấm vải đỏ, rốt cuộc ở phía sau có cái gì, tất cả mọi người đều không biết, đều rất tò mò, tuy rằng đồ ăn đã nhận tới tay rồi, nhưng không có ai rời đi cả.
Đều đang đợi!
Một hồi trôi qua, chỉ thấy một thanh niên không đến hai mươi tuổi từ bên hông chậm rãi đi lên giữa đài.
Là một khuôn mặt xa lạ.
Rốt cục có động tĩnh rồi!
Nháy mắt trong lâu đã an tĩnh lại.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết đáp án sắp được vạch trần rồi.
Thanh niên này phi thường hài lòng với phản ứng của mọi người, hắn chắp tay cười nói: "Xin chào các vị, ta thật cao hứng vì có thể gặp mặt các vị ở đây, tiểu đệ tên là Hàn Nghệ, chính là chủ nhân mới của Phượng Phi Lâu này."
Thanh niên này không phải Hàn Nghệ thì là ai.
Lời dạo đầu đơn giản này, tức khắc đưa tới một mảnh xôn xao.
Ai cũng không ngờ rằng ông chủ của Phượng Phi Lâu lại còn trẻ đến vậy, cũng thật không ngờ rằng hoạt động một văn tiền này lại bắt nguồn từ chủ ý của người này.
Hàn Nghệ giơ tay, trong lâu dần dần an tĩnh lại, hắn nói tiếp: "Ta biết mọi người nhất định sẽ thấy vô cùng kinh ngạc, còn trẻ như vậy đã mở thanh lâu, có phải là con cháu quý tộc hoặc sĩ tộc nào không?"
"Việc này ta có thể khẳng định với mọi người, ta đến từ Dương Châu, xuất thân từ gia đình nông dân, về sau làm mua bán kiếm ít tiền, vì thế đi đến Trường An buôn bán, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày lại trở thành ông chủ thanh lâu cả, đây là điều ta tuyệt đối không ngờ đến đó. Vậy tại sao ta lại mua cái Phượng Phi Lâu này?"
Nói tới đây, hắn ho nhẹ một tiếng, rồi mới kể tiếp: "Việc này phải nói từ chuyện lần trước ta đến Hoa Nguyệt Lâu, à, tuy rằng tuổi của ta không lớn lắm, nhưng dù sao vẫn là một nam nhân, vào một đêm nào đó vẫn sẽ cảm thấy vô cùng cô độc nha, ta tin mọi người hẳn là đều hiểu cái này nhỉ?"
Một trận cười vang lên.
Lời này rất hợp khẩu vị, mọi người nghe thấy đều chết cười.
Đợi mọi người ngừng cười, Hàn Nghệ mới tiếp tục nói: "Nhưng khi ta đến Hoa Nguyệt Lâu, ta vĩnh viễn nhớ mãi cái câu lúc ấy tửu bảo kia hỏi ta, ba chữ, ngươi họ gì? Ta nói ta họ Hàn, thì gã hỏi ngươi có phải là con cháu của Hàn gia không?"
Ta thấy lời ấy của gã hơi bị ngu xuẩn, ta họ Hàn, nếu không phải là con cháu Hàn gia thì chẳng lẽ là con cháu của Vương gia à. Nhưng sau đó ta hiểu được rằng, hóa ra ở thành Trường An có quý tộc họ Hàn. Ta là một người rất thành thật, cho nên ta nói là không phải, ta chỉ là một nông dân đến từ Dương Châu thôi.
Sau đó khi đối phương nghe được đáp án, thì lập tức chuyển biến thái độ với ta, thậm chí còn khinh thường không thèm liếc mắt nhìn thẳng ta một cái. Ta tiêu không ít tiền ở Hoa Nguyệt Lâu, nhưng lại không được tôn trọng, mà là bị lạnh nhạt và kỳ thị, không có cô nương để ý đến ta, ta tuyệt đối tin rằng không phải do bộ dạng của ta xấu, điểm này các vị cũng có thể đồng ý với ta nhỉ. Nhưng các nàng chỉ vội vàng lướt qua chỗ ta. Lúc ấy ta thật sự rất tức giận, ta cũng không phải là không trả tiền, vậy vì sao ta lại phải chịu loại đãi ngộ như vậy chứ?
Nghe đến đó, tất cả mọi người đều im lặng, rất đơn giản. Bởi vì họ đồng cảm, những người tới nơi này đều là một ít thứ tộc, hoặc người nghèo.
Hàn Nghệ thở dài: "Không dối gạt các vị, lần đầu tiên tới Trường An đi dạo thanh lâu, đã khiến cho ta vô cùng thất vọng, chẳng lẽ tiền của ta thối sao? Đồng thời ta cũng hiểu được rằng nếu loại thái độ phục vụ này của Hoa Nguyệt Lâu có thể thành công, thì ta thật sự nghĩ không ra là mình có lý do gì mà thất bại, đây chính là lý do ta mua lại Phượng Phi Lâu.
Ta đây là đang đấu khí, muốn tranh giành mặt mũi, bởi vì ta thấy cách làm việc của Hoa Nguyệt Lâu chính là loại mắt chó nhìn người, Tào Giả Mẫu kia chẳng qua chỉ là một cung kỹ ti tiện mà thôi, ả dựa vào cái gì mà dám khinh thường ta, ở đây ta muốn nói rõ một chút, ta vô cùng tôn trọng mỗi người. Nhưng sự tôn trọng này là phải xuất phát từ cả đôi bên nha, bọn họ đã không tôn trọng ta trước, vậy vì sao ta phải tôn trọng bọn họ. Mọi người thấy có đúng không?"
"Đúng!"
Mọi người đồng thanh kêu lên.
Hàn Nghệ cười vừa lòng, chuyển lời: "Mà Phượng Phi Lâu của chúng ta thì không giống thế, quan niệm của Phượng Phi Lâu chúng ta là tất cả mọi chuyện đều phải suy nghĩ cho khách nhân, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi, nếu như thay đổi thì các vị có thể mắng ta, có thể dùng cứt trâu ném ta. Ta không quan tâm ngồi phía dưới là quan to hiển quý hay là nông dân khất cái, chỉ cần các vị bỏ ra một văn tiền, thì các vị tuyệt đối có thể hưởng thụ sự tôn trọng giống những người khác, chúng ta đang làm buôn bán, chứ không phải là thi trạng nguyên, tại sao lại phải phân chia rõ ràng như vậy chứ."
Lời này rõ ràng là bịa đặt. Nhờ phúc của Dương Mông Hạo, hắn chưa bao giờ đi qua Hoa Nguyệt Lâu, nhưng Hoa Nguyệt Lâu mỗi ngày có nhiều khách nhân đến vậy, tin rằng bọn họ cũng rất khó để nhớ rõ xem Hàn Nghệ đã từng đến hay chưa, hơn nữa hiện giờ cũng chẳng có camera. Mà nguyên nhân khiến hắn làm vậy, mục đích chỉ có một, cũng cực kỳ rõ ràng, đó là bôi đen Hoa Nguyệt Lâu, đả kích Hoa Nguyệt Lâu, lợi dụng Hoa Nguyệt Lâu tạo thanh thế cho mình, ta chính là đâm các ngươi đấy, ta cũng không thèm chơi âm mưu với các ngươi đâu.
"Hay! Nói rất hay!"
Người phía dưới lập tức vỗ tay.
Đều là người nghèo cả, đều bị người khác khinh bỉ rồi, lần này Hàn Nghệ đã nói ra tiếng lòng của bọn họ.
Đây là mục đích thứ hai của những lời Hàn Nghệ nói, khiến cho cộng hưởng, chiếm được thiện cảm từ những vị khách này, có thể nghĩ, chỉ cần Phượng Phi Lâu không kém hơn những tửu lâu khác, thì bọn họ nhất định sẽ lựa chọn Phượng Phi Lâu nha.
Tiếng vỗ tay nhỏ xuống, Hàn Nghệ tiếp tục nói: "Ngoại trừ quan niệm ra, ta còn định dùng một loại phương thức mới để kinh doanh thanh lâu, ta dám nói ở chỗ này, không bao lâu sau, tất cả các thanh lâu lớn nhỏ, quán rượu nhạc phường đều sẽ bắt chước Phượng Phi Lâu chúng ta, trong tương lai kiểu thanh lâu hoàn toàn mới như Phượng Phi Lâu vẫn sẽ tiếp tục được tiếp diễn, cho dù là mấy ngàn năm sau cũng sẽ không thay đổi, vẫn sẽ tồn tại, bao gồm quan niệm của Phượng Phi Lâu chúng ta cũng sẽ trở thành "Luận Ngữ" của thương giới."
Lần này chém gió có chút lớn.
Những vị khách ở dưới đài nghe vậy đều cảm thấy khiếp sợ không thôi.
Hàn Nghệ cười nói: "Ta biết trước mắt các vị vẫn chưa thể tin tưởng, nhưng năm tháng sẽ nói cho các vị biết, lời hôm nay ta nói đều sẽ thành hiện thực. Vì sao ta lại tự tin như vậy, đáp án chính là ở phía sau tấm vải đỏ này, ta tin rằng mọi người đều cảm thấy vô cùng tò mò với thứ này rồi.
Hiện giờ trong thanh lâu, nhạc phường đều là đàn ca hát xướng, không thì cũng chỉ là ngâm thơ viết chữ, không có nửa điểm mới mẻ, mấy trò đấy đều chơi mấy trăm năm rồi, còn chưa chơi chán hay sao? Nói thật, ta nghe không hiểu, cũng không biết thưởng thức, nói cách khác, mấy thứ này vẫn là có sự phân chia đấy, giống như ở Hoa Nguyệt Lâu vậy, còn phải xem là người nào đến. Nhưng ta cho rằng nghệ thuật phải là không phân đắt rẻ sang hèn, một môn nghệ thuật hay, thì nên thông dụng, để mỗi người đều có thể hiểu được, đấy mới là nghệ thuật chân chính.
Hôm nay Phượng Phi Lâu của chúng ta sẽ biểu diễn cho mọi người một môn nghệ thuật hoàn toàn mới, tên là kịch nói. Nói đơn giản, chính là đem những chuyện đã xảy ra bên người chúng ta, biểu diễn trên sân khấu, do các cô nương ở Phượng Phi Lâu chúng ta diễn xuất ra.
Ta định nghĩa cái này là một loại hưởng thụ tinh thần, nếu tất cả mọi người muốn theo đuổi sự vui thích nhất thời từ nhục thể, thì mời ra cửa quẹo phải, đi đến những nơi gọi là thanh lâu cao nhã kia, Phượng Phi Lâu của chúng ta sẽ không cung cấp lại loại phục vụ cao nhã này, vĩnh viễn sẽ không.
Chúng ta tôn trọng mỗi người, không có phân chia nam nữ sang hèn, bất kể là nam nhân, hay là nữ nhân, đều có thể tới nơi này, chỉ cần ngươi ném một văn tiền vào trong cái lu trước cửa lớn là được.
Ta hi vọng Phượng Phi Lâu có thể cung cấp cho mọi người một nơi để mọi người bộc lộ tâm tình, một địa điểm để giao lưu tinh thần, từ hôm nay trở đi, Phượng Phi Lâu này chính là ngôi nhà thứ hai của các vị."
Ngôi nhà thứ hai! Lời này thật sự là quá hay!
Lập tức đưa tới tiếng vỗ tay như sấm dậy, từng tiếng khen ngợi trầm trồ nối tiếp đợt này tới đợt khác.
"Đa tạ, đa tạ."
Hàn Nghệ cười nói: "Tốt lắm, ta nói hơi nhiều chút, thôi thì dừng ở đây đi. Kế tiếp sẽ mang tới cho mọi người vở kịch nói đầu tiên trong lịch sử, vở kịch nói này mang tên 《 Bạch Sắc Sinh Tử Luyến 》."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
31 Tháng mười hai, 2021 01:32
Truyện đọc đến giờ khá hay. Bản dịch chất lượng
30 Tháng mười hai, 2021 14:52
hết chương ròi , thuốc đâu -.-
27 Tháng mười hai, 2021 01:47
Truyện có mấy pha cười vch. Thằng Dương Mông Hạo xem kịch nói cười ngất luôn =))))))))
25 Tháng mười hai, 2021 21:54
mấy chương đầu chỉ làm nền thôi, đọc đến khúc kiếm đc tiền là bắt đầu cuốn.
25 Tháng mười hai, 2021 10:42
ko có ý gì nhé. mỗi người thích một kiểu thôi nên mới hỏi
24 Tháng mười hai, 2021 21:20
ủa đọc mấy chương đầu thấy văn phong có vẻ đầu đường có chợ. chỉ muốn hỏi văn phong này là xuyên suốt truyện hay chỉ đôi khi thôi vậy?
24 Tháng mười hai, 2021 12:13
Mới lên chương đấy. Nhưng mà vì truyện dịch nên ta làm lâu lắm, vài ba ngày mới lên 1 chương.
23 Tháng mười hai, 2021 22:26
Truyện k ra nữa hả mn ơi
16 Tháng mười hai, 2021 13:22
Cũng hay mà ít chương quá, đọc 3 ngày hết mất rồi
14 Tháng mười hai, 2021 12:49
Thề, bộ này mà dịch full thì soán ngôi mấy bộ lịch sử trên top chắc luôn, ai chưa đọc thì đọc đi, bảo đảm hay
14 Tháng mười hai, 2021 12:43
Mấy thằng ở dưới không biết đã đọc được mấy chương mà chê như đúng rồi, bộ này cũng phải ăn đứt 90% truyện lịch sử trên ttv rồi mà còn chê cái gì không biết.
11 Tháng mười hai, 2021 00:31
Thank mấy bạn tặng đề cử nhé, truyện mới post dc 1 tháng mà ko ngờ dc đề cử rồi.
10 Tháng mười hai, 2021 00:04
Mà chỉ là cao thủ ăn trộm cũng khuấy đảo cả thiên hạ á. Thà buff cho 1 cái thân phận hoành tráng 1 tí. Cứ làm như cổ nhân ngu lắm
10 Tháng mười hai, 2021 00:03
Nghe giới thiệu giống giống bộ truyện gì ý nhỉ
09 Tháng mười hai, 2021 18:01
nữ đánh mma cơ bắp hơi bị nhiều nạc nhoé, xin đạo hữu đừng lấy lộn ví dụ
08 Tháng mười hai, 2021 22:29
Bản dịch đọc ko quen lắm, vẫn là conver dễ đọc
06 Tháng mười hai, 2021 21:53
Cứ mê mấy bộ lịch sử pha chút ngôn tình thế này, chứ giờ đọc mấy bộ ngựa giống riết thấy nản quá.
01 Tháng mười hai, 2021 17:14
đúng là đọc khác hẳn mấy bộ mì ăn liền bây giờ
01 Tháng mười hai, 2021 14:46
Truyện nhân sinh thế này giờ hiếm thật, ngồi đọc nghiền ngẫm đã ghê.
30 Tháng mười một, 2021 23:16
mấy bộ cũ cũ thế này khắc họa tính cách main chặt chẽ với thú vị hơn hẳn so với truyện mới
29 Tháng mười một, 2021 20:48
Không có lịch cụ thể bạn ơi, tùy hứng thôi, hiện tại thì tầm 2 chương/tuần
29 Tháng mười một, 2021 15:40
Có lịch ra chương ko mọi người, chờ mòn con mắt
26 Tháng mười một, 2021 12:52
300 chương này tốn hơn năm trời đó, truyện dịch mà có phải cv đâu, bạn thông cảm cho mình đi =))
25 Tháng mười một, 2021 23:39
Hay, mà ra chương hơi lâu
20 Tháng mười một, 2021 13:06
Mới đọc mấy chương đã thấy tấu hài rồi
BÌNH LUẬN FACEBOOK