Nếu không phải hẻm Bắc tràn đầy hi vọng, thì những thương nhân này đều đã khẩn cấp tới tìm Hàn Nghệ rút vốn rồi.
Thương nhân mà!
Một chút tinh thần mạo hiểm vẫn phải có, đây chính là nguyên nhân bọn họ nguyện ý ở lại chỗ này. Thịt béo đến miệng, hổ còn có khả năng nhả ra, chứ muốn thương nhân nhả ra, lại là một chuyện vô cùng khó nha.
Đương nhiên, sự tự tin mà Hàn Nghệ thể hiện ra từ đầu đến cuối, cũng khiến bọn họ bớt đi vài phần lo lắng trong lòng. Dù lùi vạn bước mà nói, kẻ đắc tội Hộ bộ là Hàn Nghệ, có sợ cũng nên là Hàn Nghệ sợ. Nhưng dường như Hàn Nghệ một chút e dè cũng không có, căn bản không có để Hộ bộ vào trong mắt, điều này cũng làm cho bọn họ yên tâm hơn một chút.
Nhưng lo lắng vừa hạ xuống, thì ích lợi lại dâng lên, các thương nhân không thay đổi bản chất tham lam của mình, vẫn nhân cơ hội này bắt đầu giao lưu mua bán với Hàn Nghệ.
Nói đến mua bán, trên mặt mấy ten gian thương này đều toát ra vẻ hưng phấn, mấu chốt là ba ngày qua buôn bán quá tốt, tốt tới mức bọn họ nằm ngủ cũng cười. Đây đều là nhờ một người, chính là Hàn Nghệ.
Một phen nịnh bợ là không thể thiếu được.
Nịnh bợ qua đi, vấn đề cũng theo nhau mà ùa đến.
Tiền Đại Phương xoa xoa tay, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi xem hôm nay chính là ngày ưu đãi cuối cùng rồi, ngươi nói xem việc buôn bán của chúng ta còn có thể náo nhiệt như vậy nữa không?"
"Đương nhiên là không."
Hàn Nghệ cười ha hả nói.
Tiền Đại Phương thật sự không hiểu như vậy thì có cái gì buồn cười, không khỏi kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ đưa mắt nhìn qua, thấy tất cả mọi người đều lo lắng nhìn hắn, nói: "Trong lòng mọi người cũng rõ ràng, sở dĩ nhiều ngày buôn bán tốt như vậy, tất cả đều là do có rút thăm trúng thuởng và ưu đãi. Hôm nay lượng giao dịch cũng đã bắt đầu giảm xuống, đây là chuyện trong dự tính. Chúng ta làm hoạt động rút thăm trúng thưởng này, cũng không phải là làm xong rồi thôi. Chẳng lẽ các ngươi đã quên, mục đích của chúng ta là khiến dân chúng có thói quen đến hẻm Bắc mua sắm sao?"
Cổ Phú Quý cười ha hả nói: "Điều này chúng ta làm sao quên được, nhưng ta cảm thấy ba ngày có phải quá ngắn hay không, hay là lại kéo dài thêm mấy ngày nữa."
Đám gian thương các ngươi... đúng là lòng tham không đáy mà, người bỏ tiền ra là ta, thịt lại vào trong tay các ngươi, loại chuyện tốt này ta cũng muốn làm nha! Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Nếu luôn làm như vậy, thì loại sách lược ưu đãi này sẽ mất đi cảm giác vui sướng. Một khi mất đi cảm giác vui sướng, như vậy sẽ vô dụng. Hiện chúng ta đã đạt được mục đích, tin rằng trải qua mấy ngày nay, dân chúng đã thích tới hẻm Bắc chúng ta. Bất quá ta vẫn đề nghị các ngươi có thể giữ lại một chút ưu đãi, trong đó có một số cái rất tốt, chỉ cần bỏ qua một chút lợi nhỏ, thì không những có thể đổi lai được nhiều tiền tài hơn, mà còn có tính liên tục."
Cái này không cần Hàn Nghệ nói, những thương nhân kia cũng biết nên làm thế nào. Nhưng bọn họ vẫn hi vọng Hàn Nghệ có thể bỏ ra chút máu nữa, kích thích dân chúng tới mua đồ của bọn họ.
Hàn Nghệ còn lâu mới bị họ lừa, nhưng nhất định phải cho bọn họ một chút quả ngọt, cười nói: "Chẳng qua những ngày lễ Tết sau này, chúng ta đều phải lưu ý, đưa ra càng nhiều hoạt động hấp dẫn. Mặt khác, ta phải nhắc nhở các vị một câu, ba ngày gần đây khách hàng điên cuồng mua sắm, thứ nên mua đã mua, không nên mua cũng đã mua. Như vậy mấy ngày sắp tới, lượng giao dịch nhất định sẽ giảm xuống cực lớn, cho nên mọi người phải có chuẩn bị tâm lý mới được, không cần phải thấy hoảng loạn gì cả. Đây là hiện tượng vô cùng bình thường."
"Đúng đúng đúng! Cái này chúng ta đã có chuẩn bị."
Điều này bọn họ sao có thể không nghĩ tới được, đều nhao nhao tỏ vẻ không thành vấn đề.
Đậu Nghĩa đột nhiên nói: "Hàn tiểu ca, lão hủ có một chuyện muốn thỉnh giáo ngươi một chút."
Hàn Nghệ nói: "Mời nói."
Đậu Nghĩa nói: "Ta nghe nói về thương hiệu Mỹ Nhân của Rama tiên sinh, là do Hàn tiểu ca đưa ra chủ ý phải không?"
Rama Sayyid liếc nhìn Đậu Nghĩa, thầm hừ một tiếng, cái lão Đậu này nhìn qua thì mặt mũi hiền lành, không tranh quyền thế, gặp người đều cười, nhưng kỳ thật gian đến tận trong xương cốt.
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đúng là như thế."
Đậu Nghĩa nói: "Vậy không biết Hàn tiểu ca làm như vậy là có dụng ý gì?"
Ý thức về thương hiệu, tuy rằng đã xuất hiện, nhưng không được ai coi trọng, chỉ có số ít phú thương lớn ở phía trước bỏ thêm mấy từ Đậu ký, Tiền ký, v..v, rất nhiều người cũng chỉ treo một chữ gạo ở trước cửa, quán trà thì treo một chữ trà, thanh lâu cũng là như thế. Rất nhiều thanh lâu chỉ treo trên đèn lồng, không treo biển hiệu, chỉ một vài thanh lâu lớn mới có biển hiệu của mình. Bọn họ coi đây là một loại tượng trưng thân phận, lại không rõ lắm lợi ích lớn lao ẩn bên trong nó. Nhưng người ở đây dù sao cũng là hàng xóm, bọn họ hai ngày qua thường xuyên nghe được khách nhân nói cái gì mà son Mỹ Nhân, lưu loát dễ đọc, dễ nhớ, làm cho người ta cảm giác, làm như bình sinh mà không nghe thấy thương hiệu Mỹ Nhân này, thì được xưng lãng tử cũng uổng.
Đây là một loại nhận thức về thương hiệu, chỉ là chưa có hệ thống hóa mà thôi.
Nhưng những thương nhân này đều là thương nhân lão làng rồi, khứu giác nhạy bén, sự việc này khiến cho bọn họ nhận thấy ở phương diện này có huyền cơ.
Hàn Nghệ cười nói: "Dụng ý kỳ thật các ngươi đều biết, không phải là để tạo nên sự khác biệt sao. Tỉ như chúng ta có tiệm gạo Đậu ký, tiệm gạo Tiền ký chẳng hạn. Giữa đi Đậu ký mua gạo và đi mua gạo bình thường, tin rằng Đậu thúc chắc chắn sẽ muốn nghe cái trước hơn. Sở dĩ ta đề nghị Rama Sayyid làm ra thương hiệu Mỹ Nhân, thứ nhất là vì từ Mỹ Nhân dễ nhớ, dễ thuộc, hơn nữa còn có lực hấp dẫn. Thứ hai là dễ tạo nên sự khác biệt. Còn nếu như là Đậu ký ấy nha, thiên hạ không thể nào chỉ có một mình ngươi họ Đậu bán gạo, rất dễ dàng lẫn lộn.
Mặt khác, mọi người cũng chớ xem thường cái tên chỉ có hai chữ này, nhưng trong đó hàm chứa giá trị vô hạn đấy.
Ví dụ như khi có càng ngày càng nhiều người đến Đậu ký mua gạo, hai chữ Đậu ký này sẽ sinh ra một loại hiệu ứng vô hình gia tăng giá trị tài sản trong lòng khách nhân. Cảnh giới cao nhất, chính là làm khách hàng xem nhẹ sản phẩm của ngươi, mà chỉ nhớ kỹ thương hiệu của ngươi. Nếu một ngày nào đó, ngươi muốn bán thêm một vài loại hàng hóa khác, nếu không có hai chữ Đậu ký này, ngươi sẽ là một tân thủ, đi từng bước gian nan. Nhưng nếu cứ lấy tên Đậu ký, mặc dù ngươi chỉ vừa vào nghành, thì cũng có thể lập tức hấp dẫn khách nhân tới. Bởi vì khách nhân đã có sự tin tưởng đối với hai chữ Đậu ký này. Đây là sự khác nhau từ bản chất. Nhưng để làm được điều này, đầu tiên ngươi phải làm cho mọi người nhận định rằng gạo của ngươi là tốt. Hàng hóa và thương hiệu là hỗ trợ lẫn nhau, vinh là sẽ cùng vinh, mà nhục là sẽ cùng nhục, tuyết đối là dính liền với nhau."
Rama Sayyid nghe đến nhập thần, lý giải cũng rất nhanh, Hàn Nghệ vừa nói xong, ông ta liền nói: "Nói rất hay, nói rất hay, Hàn tiểu ca, những lời này của ngươi, so với mấy cái thi từ ca phú kia còn êm tai hơn nhiều. Dùng một câu nói của người Trung Nguyên các ngươi, chính là nghe thầy nói một buổi, hơn cả đọc sách mười năm."
Những người khác cũng đều gật gù, ý thức thương hiệu bắt đầu thẩm vào dòng máu tham lam của bọn họ.
"Quá khen, quá khen."
Hàn Nghệ chắp tay, cười nói: "Các vị, thương hiệu tuy có nhiều chỗ tốt, nhưng muốn có thì cần phải dụng tâm kinh doanh. Nếu như kinh doanh không tốt, có khi sẽ còn khiến các ngươi tiếng xấu lan xa. Đương nhiên, một khi kinh doanh tốt, con cháu đời sau của các ngươi cũng sẽ được hưởng lây, cái này phải xem các ngươi cảm thấy có đáng, và làm tới mức nào thôi."
Con cháu đời sau cũng được hưởng lây?
Thế này mà còn không đáng, vậy cũng đừng đi buôn bán nữa.
Tiền Đại Phương xoa xoa tay, cười ha hả nói: "Hàn tiểu ca, sao ngươi không giúp người thì giúp đến cùng, cũng giúp ta đặt một cái tên thật hay đi."
'Mỹ Nhân' thì ai cũng biết. Nhưng vấn đề là không có ai nghĩ đến dùng hai chữ này để làm thương hiệu, hơn nữa Hàn Nghệ nói rất có đạo lý, ông ta hiển nhiên cũng muốn lấy một cái tên hay, dù sao nó cũng không tốn tiền, cớ sao lại không thử.
Ngươi đùa gì đó, muốn ta suy nghĩ giúp cả đám các ngươi á, vậy ta còn không phải sẽ mệt chết sao? Hàn Nghệ cười khổ nói: "Các ngươi nhiều người như vậy, cho dù ta muốn giúp, thì cũng lực bất tòng tâm nha. Ta chỉ có thể nói cho các ngươi biết, đặt tên thương hiệu, nhất định phải dễ nhớ, không cần quá thâm ảo, dân chúng nghe không hiểu đâu, ngoài ra còn phải có liên quan đến hàng hóa của mình. Tỷ như bán đồ ăn thì có thể đặt tên là 'Ăn ngon chút'."
Tiền Đại Phương nghe vậy hai mắt sáng ngời, sững người một chút, rồi đứng phắt dậy, nói: "Tên này ta lấy rồi, các ngươi cũng đừng có mà giành với ta."
Bành Vạn Kim chuyên bán mứt hoa quả, nói: "Lão Tiền này, người nào nghe thì cũng có phần, dựa vào cái gì mà nói cái tên này là của ngươi. Tên này ta cũng thích, hơn nữa ngươi là bán gạo, nấu thành cơm cũng chỉ có vị đó thôi, lấy tên này không ổn. Mứt hoa quả nhà ta mọi người đều biết, trên thị trương, mứt hoa quả nhà ta chính là được khách nhân ưu chuộng nhất."
Đậu Nghĩa gật đầu: "Ừm, lời này của Bành lão đệ có lý!"
Bành Vạn Kim nói: " Có nghe thấy không, cái tên này này thích hợp với ta nhất."
Đậu Nghĩa lắc lắc đầu nói: "Bành lão đệ, ngươi hiểu lầm rồi, ta nói là cái câu 'Người nào nghe thì cũng có phần' có lý."
"Hử?"
Tiền Đại Phương, Bành Vạn Kim quay phắt về phía Đậu Nghĩa.
Lại có mấy thương nhân tỏ vẻ ai nghe cũng có phần với cái tên này, đám người lập tức tranh giành, ai nấy đều mặt đó tía tai. Đây chính là thương nhân nha, trước đó vài giây còn huynh huynh đệ đệ, hiện giờ thì chỉ hận sao ngươi không chết sớm đi một chút. Lương tâm ấy hả, không đáng tin cậy, ích lợi vẫn là chân thật nhất.
Hàn Nghệ tuyệt đối không ngờ, một câu thuận miệng của mình, vậy mà lại dẫn đến một cuộc chiến nước miếng, vội vàng nói: "Các vị, các vị, bình tĩnh một chút."
Tiền Đại Phương lập tức nói: "Hàn tiểu ca, đây là ngươi nghĩ ra, ngươi nói cho ai thì cho người đó." Nói xong ánh mắt lấp lóe, giống như đang nói, ở đây, thực lực của ta là mạnh nhất, ngươi không chọn ta thì chọn ai.
Đám người còn lại cũng nhìn về phía Hàn Nghệ.
Con mẹ ngươi, đây không phải là đẩy ta vào hố lửa hay sao. Hàn Nghệ tâm niệm vừa động, đảo mắt nhìn qua nhân số, sau đó nói: "Các ngươi chờ một chút."
Nói xong hắn liền xoay người xuống lầu, để lại đám người Tiền Đại Phương mặt đầy mờ mịt.
Bất quá rất nhanh, Hàn Nghệ đã lên lầu lại, cười nói: "Ta không nghĩ đến mọi người sẽ thích tên này như vậy, vì mục đích công bình, vẫn là rút thăm đi."
Nói xong hắn giơ tay phải lên, chỉ thấy tay phải đang cầm bảy que gỗ tròn nhỏ, nói: "Trong này có một que dài nhất, ai rút được que dài nhất, thì cái tên này sẽ thuộc về người đó, không biết ý các vị thế nào?"
Đám người đưa mắt nhìn nhau, ngay sau đó đều gật đầu đồng ý.
Bành Vạn Kim tính cách tương đối nóng nảy, là người thứ nhất tiến lên, tùy ý rút ra một que, nhưng chiều dài dường như làm ông ta bất ngờ, chỉ thấy ngón tay mình còn dài hơn cái que rất nhiều, thế là hai mắt trợn to, chỉ sợ là mất đi tấc nào.
Tiền Đại Phương cười ha hả, nói: "Ta nói lão đệ này, tính nôn nóng này của ngươi cũng nên sửa lại nha, ta dù có ngắn thì không có khả năng chỉ có nửa tấc như vậy."
Ngươi dù có ngắn thì cũng không có khả năng chỉ có nửa tấc? Đây là một chuyện rất vinh quang sao? Hàn Nghệ càng nghe càng không thể suy nghĩ đen tối, tóc gáy không khỏi dựng đứng lên.
Tiền Đại Phương ngắm nghía một hồi, rồi lại cân nhắc một chút, lúc này mới lựa chọn một cây, chỉ là ông ta vừa dùng lực nhẹ, thì đã nhấc được ra.
"Cái gì?"
Tiền Đại Phương lập tức đưa đầu lên nhìn cho kỹ, hiển nhiên vẫn là lão rùa đen nha,. Thế nhưng cái này cũng không trách được ông ta, ông ta không dí sát vào một chút, thì đúng là không nhìn rõ được.
Bành Vạn Kim cười ha hả nói : "Lão Tiền, ngươi mới vừa nói cái gì nhỉ, của ngươi là cái que, hay là cọng lông đó."
Đúng là kẻ sau còn đen tối hơn kẻ trước! Hàn Nghệ là một người trong sáng, đứng giữa một đám đại lão gia, nghe bọn họ nói đến mấy chuyện đen tối này, chợt cảm thấy như tư tưởng bị vấy bẩn.
Khuôn mặt chữ điền thô kệch của Tiền Đại Phương co giật, đưa cái que gỗ nhìn còn không rõ này cho Hàn Nghệ, oán giận nói: "Ta nói này Hàn tiểu ca, ngươi đâu cần phải tiết kiệm như vậy chứ, thế này mà ngươi cũng cầm được."
Ngươi chỉ có dài như vậy, ta cũng lực bất tòng tâm nha! Đây cũng không phải là Kim Cô bổng. Hàn Nghệ ngượng ngùng cười, nói: "Thật có lỗi, ta tìm cả buổi, chỉ tìm được một cái que nhỏ như vậy, còn phải chia làm vài đoạn, ta cũng có chỗ khó xử nha."
Lời này có quỷ mới tin, vừa rồi ngươi đi xuống có một xíu như vậy, chắc chắn là chỉ tiện tay nhặt mấy cái que đi lên.
Có bài học kinh nghiệm này của Tiền Đại Phương, mọi người đều không dám quá kiêu ngạo, cẩn thận tiến lên, nhưng mỗi khi có người rút ra xong, thì luôn nghe được tiếng cười đắc ý của Bành Vạn Kim.
Bảy người rút xong hết, kết quả que nhỏ nửa tấc của Bành Vạn Kim lại là dài nhất.
Tiền Đại Phương nhìn thấy cái của mình vậy đứng thứ hai đếm ngược từ dưới lên.
"Ha ha!"
Bành Vạn Kim ôm bụng cười to, căn bản không đứng thẳng nổi, giống như trúng được giả xổ số đặc biệt vậy. Kỳ thật cái tên cũng chỉ là thứ yếu, mấu chốt là sự đảo chiều qua nhanh rồi.
Bọn Đậu Nghĩa thì không nói gì nhìn Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ quăng cho bọn họ một cái ánh mắt lực bất tòng tâm, nói: "Thật xin lỗi, đây là cái que dài nhất ta tìm được rồi."
Keo kiệt!
Quá keo kiệt rồi!
Đám thương nhân đều cùng khinh bỉ nhìn Hàn Nghệ, rồi rời khỏi Phượng Phi Lâu.
"Rama tiên sinh, xin dừng bước."
Hàn Nghệ đưa bọn họ đến dưới lầu, đột nhiên thấp giọng gọi Rama Sayyid lại.
Rama Sayyid thấy vẻ mặt này của Hàn Nghệ, hai mắt liền sáng ngời, tiến tới gần hỏi: "Hàn đông chủ có gì chỉ bảo?"
Hàn Nghệ cười nói: "Ta có chuyện tốt tìm ngươi."
Quả nhiên là thế, Rama Sayyid vui mừng không thôi, nói: "Chuyện gì tốt?"
Hàn Nghệ nói: "Ngươi chắc đã nghe nói Phượng Phi Lâu chúng ta sẽ tổ chức buổi trình diễn thời trang vào 'Ngày phụ nữ' rồi nhỉ?"
Rama Sayyid nói: "Có nghe thoáng thoáng."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Buổi trình diễn thời trang lần này chính là để nữ nhân mặc những bộ quần áo mới, đi tới đi lui trên sân khấu. Nữ nhân lên sân khấu, khó tránh khỏi phải trang điểm. Ta biết rằng phi tần trong cung đều thích dùng son phấn, hương liệu của ngươi, vì vậy ta muốn ngươi tặng cho ta một ít hương liệu và son phấn, để dùng trong buổi trình diễn thời trang này."
Rama Sayyid đảo mắt, nói: "Ta còn tưởng là việc gì, ĐƯỢC."
Hàn Nghệ nói: "Rama tiên sinh, ngươi cần phải nghe rõ ràng, ta nói chính là 'Tặng'. Tiền của ta đều bỏ ra trong đợt rút thăm trúng thưởng vừa rồi, thật sự là không còn tiền để bỏ ra nữa."
Rama Sayyid nói: "Cho dù ngươi muốn bỏ tiền ra mua, ta còn không cho ấy. Ngươi cứ yên tâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ đưa son phấn và hương liệu tốt nhất trong tiệm của ta đến cho ngươi."
Hàn Nghệ sửng sốt, nói: "Thật?"
Rama Sayyid cười tủm tỉm nói: "Chút tiền lẻ này, ngươi còn để ý sao."
"Đúng, đúng."
Hàn Nghệ cười gật gật đầu, trong lòng lại nói, chỉ có con hồ ly này là khôn khéo nhất, nói: "Bất quá ngươi cứ yên tâm, tiền này ta tuyệt đối sẽ không để ngươi tiêu vô ích đâu."
Rama Sayyid cười ha hả không ngừng, kỳ thật ông ta đâu biết vì sao Hàn Nghệ lại nói như vậy. Nhưng ông ta biết chắc tên Hàn Nghệ này buôn bán rất có bản lĩnh. Trước đó Hàn Nghệ nói là đây là chuyện tốt, như vậy chắc chắn việc này không xấu đi đâu được. Hơn nữa số tiền này cũng không phải là ông ta không bỏ ra được, cứ hỏi lung tung này kia, thì lại thành ra có vẻ không phóng khoáng rồi.
Đang lúc lúc này, cửa đột nhiên bị kéo ra, một người lại tiến vào nào: "Ha ha, Hàn tiểu ca, ai nghe thì phải có phần nha!"
Hàn Nghệ đưa mắt nhìn lại, thì đúng là Cổ Phú Quý của cửa hàng trang sức, kinh ngạc nói: "Cổ lão ca, cái gì mà ai nghe thì cũng có phần?"
Cổ Phú Quý nói: "Tất nhiên buổi trình diễn thời trang mà ngươi vừa nói tới, những nữ nhân kia phải dùng đến son, hương liệu, chẳng lẽ lại không mang trang sức sao?"
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Woa! Chẳng lẽ Cổ lão ca cũng muốn tặng ta trang sức, cái này... cài này ta thật sự cảm kích nha."
Sắc mặt Cổ Phú Quý cứng đờ, vội vàng nói: "Không không không, ý của ta là ta có thể cho ngươi mượn, hơn nữa còn là cho ngươi mượn không cần ràng buộc, chỉ cần đừng làm mất là được."
Rama Sayyid lập tức lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Cổ Phú Quý nghĩ thầm, hàng của ta là vàng thật bạc thật, nếu mỗi người ta đưa một bộ, vậy cái tiệm này của ta sẽ phải đóng cửa mất.
Hàn Nghệ nghĩ thầm đến lúc đó quả thật phải dùng đến trang sức, nếu đã có người nguyện ý không ràng buộc đưa cho hắn mượn, vậy dĩ nhiên là quá tốt rồi, vì thế nói: "Vậy được, một lời đã định."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
21 Tháng tư, 2023 13:07
Những thằng như chú chắc vừa qua nước ngoài đã đếch biết làm cái gì để sống rồi, chứ đừng nói tự dưng xuyên không vào một thời đại khác.
Coi truyện main bá quá riết quen rồi, nên đòi hỏi cái gì main cũng phải biết, làm cái gì cũng dễ như ăn cám, bước ra đời đấm nhau bương chải đi rồi thấy đời nó đếch như truyện đâu.
12 Tháng tư, 2023 17:20
Tình huống những chương đầu gượng ép thế, N9 có khả năng lừa đảo hàng triệu USD mà ứng biến trước tình huống xa lạ như vô trí vậy! Không đặt vấn đề hiểu rõ tình cảnh của bản thân lên trước mà cứ gào lên, ngay cả kỹ năng đọc biểu cảm của người khác cũng bị vứt! Lừa đảo này có đồng đội mang bay à?!
09 Tháng tư, 2023 16:22
main khá độc đáo đấy chứ, tính hơi dị dị nguyên tắc, nhưng mà cơ bản là khôn vãi lúa, về sau nó còn chơi thương trường và lập ngân hàng nữa kìa, ko phải tác giả nào cũng viết dc về chiến tranh tiền tệ như tác giả này đâu.
07 Tháng tư, 2023 11:27
Mới tu đến 150 chap.
Cơ bản mà nói thì cũng là truyện hay.
Ngoài từ ngoài bày mưu tính kế lừa gạt thì tự ngược hoặc trên con đường tự ngược. Chỗ này khá là hàng trí cho nvc là người bày mưu chuyên nghiệp lừa đảo.
Nếu tác làm nhân vật phụ có đất diễn hơn tí thì oki, chứ nguyên dàn Dương gia thấy hàng trí quá, đọc cứ thấy nvc là hơn hẳn cổ nhân ấy, người thời nào có cách giải quyết thời ấy, cứ áp tiêu chuẩn hiện đại vào thì khá là ...
Thôi thì dù sao truyện kết cấu oki hơn nhiều nhiều cùng thời và ăn liền bay giờ rồi.
Bản dịch hay
04 Tháng tư, 2023 13:23
1 năm rồi quay lại dc thêm 50c, ko đã them tí nào
01 Tháng tư, 2023 19:35
mé main sợ vợ vãi
29 Tháng ba, 2023 11:48
Bố cục truyện khá rộng nhưng không ngợp, dẫn dắt cũng khá hay
29 Tháng ba, 2023 11:45
ông này dịch siêu thật, đọc mướt ghê
19 Tháng ba, 2023 16:49
đó gọi là nhiễm cv đó, hồi trước ta còn phải bỏ cả triệu ra mua full bộ này để đọc, không biết sao dạo này lão chủ thớt tuồn ra ít chương cho ae đọc đó.
18 Tháng ba, 2023 23:24
đọc cv quen giờ đọc dịch thấy ngượng ngượng sao á :))
09 Tháng ba, 2023 13:18
hay hay, có cái để cày mấy ngày tới rồi
09 Tháng ba, 2023 11:46
Lâu lắm rồi mới tìm được một bộ đỉnh vl, có điều ngắn qua chưa bỏ thèm
26 Tháng hai, 2023 10:55
Dịch nhảm vcc
10 Tháng một, 2023 16:49
Hay hay
15 Tháng mười hai, 2022 13:36
Hi
06 Tháng mười hai, 2022 12:24
ngoài sáng trong tối gì cũng toàn phe boss, lý trị, chiêu nghi, vô kỵ, thế này không lên chức nhanh sao được
04 Tháng mười hai, 2022 17:49
truyện ra chậm nhỉ
18 Tháng mười một, 2022 01:14
t cũng thấy đọc cv hay hơn dịch, cv nhiều khi dễ hiểu với sát nghĩa hơn nữa
14 Tháng tám, 2022 20:40
Táo bón giai đoạn cuối, chắc phải thông đít mới thêm chưong đc
13 Tháng tám, 2022 17:03
ok
01 Tháng tám, 2022 12:09
đang hay. cảm ơn các bạn đã dịch.
25 Tháng bảy, 2022 13:13
Truyện hay, hôm bữa đói quá qua convert đọc mà nuốt ko trôi :( Bị thích thể loại yy main chính hơn ng như này, mà sau Cực phẩm gia đinh thì chả thấy có bộ nào mà đọc nữa :(
20 Tháng bảy, 2022 09:50
Chấm câu lung ta lung tung, không biết dùng chấm phẩy với chấm than à!?
06 Tháng bảy, 2022 23:37
Đọc mấy chương thấy cũng được nên e kiếm bản cvt đọc đây, chứ bản dịch nuốt không trôi. Góp ý một chút với dịch giả là nên tham khảo thêm tiểu thuyết truyền thống để xem cách người ta sử dụng ngữ pháp, nhất là mấy bộ dịch từ nước ngoài ý. Không chỉ ngữ pháp mà còn nhiều cái nữa, chứ thế này thì bác để bản dịch nghĩa có khi còn hay hơn dịch.
02 Tháng bảy, 2022 01:00
²⁶⁴ sao mà Như đàn bà thế tự để chui lại cho người ta nắm.nhiều chỗ đọc ức chế quá
BÌNH LUẬN FACEBOOK