Mục lục
[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời nói đẫm nước mắt của Cố Khuynh Thành đúng là cảm động lòng người, trước đó không ai ngờ tới Cố Khuynh Thành sẽ nói ra những lời như vậy. Bọn họ còn tưởng rằng nàng sẽ làm giống như ở Hoa Nguyệt Lâu, đi ra đánh đàn, ca hát, rồi nói lời cảm ơn, nhưng bọn họ cũng không thất vọng vì điều này, mà nghe đến mức vô cùng mê mẩn, cũng rất cảm động, không ít công tử ca nhạy cảm hốc mắt đã đỏ lên.

Tỉ như, Dương Mông Hạo đang khát khao sinh thêm mấy đứa con trai.

Tình yêu!


Một đề tài mãi mãi sẽ không lỗi thời, sẽ mãi là giai điệu vĩnh hằng của nhân loại.

Nhưng vì chế độ xã hội đương thời, dẫn đến con người phải kiềm nén khát vọng yêu đương trong lòng. Những lời này của Cố Khuynh Thành lập tức dẫn đến sự đồng cảm trong lòng mọi người, khiến trong lòng bọn họ sinh ra kích động muốn theo đuổi tình yêu, cho dù điều này là rất khó. Bởi vì bọn họ đều là con cháu quý tộc, từ khi sinh ra, hôn nhân của bọn họ đã được định đoạt rồi. Bọn họ chỉ có thể ảo tưởng về một mối tình thuộc về mình như trong 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》. Vì vậy, tất cả những điều Cố Khuynh Thành vừa nói, là một sự khích lệ đối với bọn họ, khiến bọn họ không còn có cảm giác tội lỗi khi ảo tưởng tình yêu nữa.

Trịnh Thiện Hành đứng trong góc nghe vậy thoáng gật đầu, nói: "Cố nương tử này quả thật là đáng thương!"

Vương Huyền Đạo ở bên cạnh cười một tiếng.

Trịnh Thiện Hành đảo mắt nhìn về phía Vương Huyền Đạo, nói: "Huyền Đạo, dường như ngươi có cách nhìn khác?"

Vương Huyền Đạo nói: "Trịnh huynh, dù gì ngươi cũng đã buôn bán mấy năm, sao có thể đến hàm ý của câu này cũng nghe không ra, tất cả những điều Cố Khuynh Thành nói, ta thấy tám chín phần mười đều là do Hàn tiểu ca dạy."

Trịnh Thiện Hành khẽ nhíu mày, hơi có vẻ nghi hoặc.

Vương Huyền Đạo tiếp tục nói: "Chẳng lẽ ngươi không chú ý đến, Cố Khuynh Thành nhắc đến 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》không chỉ một lần, và còn tỏ vẻ《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》đã dẫn dắt nàng ta nữa. Xét cho cùng, nàng ta vẫn là đang ca ngợi 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》."

Trịnh Thiện Hành sửng sốt, đột nhiên vỗ trán, nói: "Ây da, sao ta lại không nghĩ đến nhỉ."

Vương Huyền Đạo cười nói: "Trịnh huynh không chú ý tới, đều vì thủ pháp ẩn giấu này của Hàn tiểu ca thật sự là quá cao minh, đầu tiên là hắn lợi dụng thân thế của Cố Khuynh Thành, để giành được sự đồng cảm của mọi người, xong lại dẫn tới đề tài tình yêu, rồi lại từ tình yêu dẫn tới 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》, sau cùng dùng《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》để giải thích tại sao Cố Khuynh Thành đến đây, khiến người ta không những không cảm thấy Cố Khuynh Thành một dạ hai lòng, thất tín bội nghĩa, mà ngược lại còn bị sự chấp nhất và hiếu tâm của nàng ta làm cảm động. Từng cái đan xen, không để lại dấu vết, khiến người ta không thể phát giác, bề ngoài như đang nói về Cố Khuynh Thành và tình yêu, nhưng trên thực tế là đang tâng bốc 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》. Phụ vi tôn, sư vi đại, thử hỏi còn thứ gì thần thánh hơn việc dạy người, những lời này không phải tùy tiện là có thể nói ra được."

Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: "Nhưng cuối cùng cũng không giấu được Huyền Đạo ngươi a."

Vương Huyền Đạo cười mà không nói.

Cái này đương nhiên là Hàn Nghệ đứng đằng sau thao túng, cũng đã sớm lên ý tưởng tốt.


Bất luận nói thế nào, Cố Khuynh Thành cũng là đổi chỗ làm, nhất định sẽ cho người ta một cảm giác phản bội. Đây là trí mạng đối với một nhân vật công chúng. Vì vậy làm thế nào để loại bỏ những ảnh hưởng tiêu cực này, chính là vấn đề Hàn Nghệ cần giải quyết đầu tiên.

Phương thức giải quyết tốt nhất, chính là cải tà quy chánh, tà nhập chính hay chính nhập tà, về bản chất chính là đi ăn máng khác. Khác biệt là ở chỗ người trước sẽ khiến người khác cảm thấy an ủi, người sau sẽ khiến người khác cảm thấy căm hận. Vì vậy Hàn Nghệ mới đánh lá bài tình cảm, dung nhập sự đồng cảm, tình yêu, tình thân vào những lời nói này, khiến trong đó tràn ngập tình người, cuối cùng hòa hợp những thứ này với nhau, nâng đến mức vĩ đại.


Tìm kiếm tình yêu thuộc về mình, đây là chuyện đương nhiên, không có gì đáng trách,. Nhưng đi tìm giá trị tình yêu vì người đã chết, đây chính là hành động vĩ đại, đương nhiên, cũng đồng thời nâng《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 đến cảnh giới vĩ đại.

Hơn nữa làm vậy sẽ không khiến người ta cảm thấy giả tạo, bởi vì những thứ liên quan đến thân thế của Cố Khuynh Thành đã sớm là bí mật công khai. Lúc trước Tào Tú còn mượn chuyện này để giành được không ít sự cảm thông cho Cố Khuynh Thành, Hàn Nghệ chẳng qua chỉ là thuận tiện dùng lại một chút, chứng minh ý nghĩa của tình mẫu tử, đây là câu chuyện cảm động biết bao nhiêu.


Nhìn từ tiếng vỗ tay không ngớt, thì không khó để nhìn ra sách lược tuyên truyền này của Hàn Nghệ là thành công đến cỡ nào.

"Không có nguyên nhân gì khác, chỉ liên quan đến tình yêu!"

Đợi sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, Hàn Nghệ vỗ tay vài cái rồi đi lên, khẽ lau khóe mắt, động tác không nhiều, nhưng rất hợp với khung cảnh, không hổ là kẻ xuất thân lừa đảo, xuất chiêu rất đúng chỗ, hơi nghẹn ngào nói: "Nói rất hay, ta tin mẹ cô trên trời có linh thiêng, khi nghe được những lời này của cô, sẽ cảm thấy vô cùng vui mừng."


"Cảm ơn!"

Cố Khuynh Thành nức nở, nước mắt rơi xuống như mưa, đúng là nhìn thấy mà thương a!

Hàn Nghệ lập tức nói với mọi người: "Các vị, hiện tại Cố nương tử có vẻ mệt rồi, hay là để cô ấy xuống nghỉ ngơi một lát nhé, để ta thay cô ấy trả lời những nghi hoặc trong lòng các vị."

Ai mà lại không thương hoa tiếc ngọc chứ, mọi người nhìn thấy Cố Khuynh Thành khóc như mưa, nào còn nhẫn tâm bắt nàng đứng ở đây, đều lên tiếng an ủi cả, lại bảo nàng cứ xuống nghỉ một lát trước đi.

Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng thi lễ với mọi người, rồi thi lễ với Hàn Nghệ, hết sức nhỏ giọng nói: "Ngươi thật là đáng sợ."

Hàn Nghệ cũng thấp giọng nói: "Là cô đem sự đáng sợ của ta diễn xuất đến mức vô cùng nhuần nhuyễn."

Trong mắt Cố Khuynh Thành hiện lên một chút xấu hổ, ngay sau đó liền xuống dưới.


Nàng đi rồi, chỉ còn lại một mình Hàn Nghệ đứng trên sân khấu, hắn nói: "Từ tận đáy lòng, ta chưa bao giờ nghĩ Cố nương tử sẽ đến Phượng Phi Lâu chúng ta, càng không nghĩ tới nàng lại chủ động đến tìm ta. Nói thật, ta không thể cho cô ấy sự đãi ngộ như ở Hoa Nguyệt Lâu, cũng không thể đưa cô ấy lên mức cao cao tại thượng, chúng tinh phủng nguyệt. Đây không phải văn hóa của Phượng Phi Lâu ta. Hơn nữa, Cố nương tử rất nổi tiếng bên ngoài, ta cũng sợ miếu nhỏ này của ta không chứa được đại thần như cô ấy. Nhưng sau khi ta nghe được suy nghĩ của cô ấy, ta đã thay đổi suy nghĩ, bởi vì ta cảm thấy giữa chúng ta có ước mơ giống nhau. Ước mơ của cô ấy chính là mong muốn ban đầu khi 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 ra đời, nguyên nhân trong đó thì ta không nói nhiều nữa, sự tình đã qua rồi, tin rằng rất nhiều người đều đã nghe qua, có thể nói Phượng Phi Lâu này chính là được hồi sinh trong tình yêu."

Sau một phen tổng kết đơn giản, hắn lại tiếp tục nói: "Nếu các vị còn có vấn đề gì, có thể hỏi ngay bây giờ."

Lời còn chưa dứt, đã nghe một người reo lên: "Ý của ngươi là Cố nương tử sẽ diễn kịch nói?"

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đương nhiên, đây là mục đích chủ yếu Cố nương tử đến đây. Cố nương tử sẽ đảm nhiệm vai nữ chính của vở kịch nói tiếp theo."


Lời này vừa ra, toàn trường liền oanh động. Kịch nói và Cố Khuynh Thành đều là thứ bọn họ yêu thích nhất. Hiện giờ cả hai gộp làm một, rất khó để không khiến người ta kích động nha. Mọi người chỉ cảm thấy cảm giác hạnh phúc ngập tràn.

Dương Mông Hạo đột nhiên reo lên: "Vậy khi nào chúng ta có thể xem?"



Hàn Nghệ nói "Cái này có lẽ còn phải đợi một thời gian nữa, dự tính ít nhất phải sang năm."

"Còn lâu như vậy à!"

"Sang năm? Ngươi đang đùa à?"

Phía dưới lập tức lại truyền đến hàng loạt tiếng bất mãn.

Hàn Nghệ cười nói: "Xin lỗi, xin lỗi, nhưng việc này không có cách nào khác. Bởi vì 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 đã quá thành công, cho nên hiện giờ ta cảm thấy áp lực vô cùng lớn. Ta nhất định phải đảm bảo sự xuất sắc của vở kịch tiếp theo không thể thua kém 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》quá nhiều, không thể khiến các vị thất vọng. Hơn nữa, ta cũng không thể phụ hiếu tâm của Cố nương tử, cho nên ta nhất định phải thận trọng đối đãi.

Với lại vở kịch tiếp theo sẽ liên quan đến nhiều nội dung hơn, tình tiết kịch bản cũng phức tạp hơn, hao phí nhân lực, tài lực cũng sẽ gấp mười lần 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》. Ví dụ như phục trang, chúng ta đã có hợp đồng với 'Nét đẹp tự do', dự định mua hơn 100 bộ phục sức từ chỗ bọn họ, chỉ riêng một mình Cố nương tử ta đã chuẩn bị hơn 30 bộ phục sức, còn có đạo cụ, một số bông tuyết, hiệu ứng sương khói, ta hi vọng đạt đến cảnh giới kịch diễn nhân sinh, nhân sinh như vở kịch. Nhưng tất cả những thứ này đều cần có thời gian để chuẩn bị."

Chậc chậc! Còn có bông tuyết nữa, nghe thật là hoành tráng nha!

Mọi người nghe vậy, vừa mong đợi, lại vừa buồn bực.

"Cũng là câu chuyện về tình yêu sao?"

"Đây là đương nhiên, vở kịch này có thể nói là được tạo ra vì Cố nương tử, cũng lấy tình yêu làm đề tài xuyên suốt vở kịch, cụ thể thì ta không thể tiết lộ nhiều. Hiện tại điều duy nhất có thể nói với các vị, chỉ là tên của vở kịch tiếp theo gọi là 《 Khuynh thành chi luyến 》."

Khuynh thành chi luyến!

Cái tên này nghe rất thú vị nha, đơn giản nhưng lại không mất ý cảnh, mọi người chỉ nghe thôi đã thấy kích động.

"Cái tên này thật dễ hiểu. Còn không phải là câu chuyện tình yêu của Khuynh Thành sao." Dương Mông Hạo hăng tiết vịt, kích động hét lên.

Lập tức dẫn đến một tràng cười.


"Vậy các nàng Mộng Nhi, Mộng Đình có diễn không?"

Một fan của Song Mộng hỏi.

"Mộng Nhi có lẽ sẽ không, nàng sẽ chuyên tâm giúp ta tập kịch. Còn Mộng Đình thì có lẽ sẽ diễn xuất một vai trong đó, cụ thể thì còn phải xem xét." Hàn Nghệ trả lời rất kín kẽ, thứ các ngươi nên biết, các ngươi sẽ được biết, thứ các ngươi không nên biết, thì các ngươi đừng hòng moi được gì.

"Nghe nói 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 sắp kết thúc rồi?"


"Đúng, còn hai hồi nữa."

"Vậy thì cũng quá lâu rồi, ngươi nên chuyên tâm một chút, cố gắng một chút, đừng để chúng ta đợi lâu như vậy."

"Đúng đấy, ngươi thế này không phải là cố ý khiến chúng ta ăn ngủ không yên sao."

Hiện tại bọn họ đều không thể tưởng tượng nổi cuộc sống không có kịch nói sẽ như thế nào.

Hàn Nghệ cười nói: "Điểm này mọi người căn bản không cần lo lắng, bởi vì tác phẩm lần này của ta, chuẩn bị một bối cảnh hoàn toàn khác, không còn là ý tưởng của một người, mà là muốn tiếp thu ý kiến quần chúng. Ta sẽ để các vị đều tham gia vào đó khi ta sáng tác, trong đó cũng bao gồm cả Cố nương tử, Mộng Nhi, Mộng Nhi cũng sẽ tham gia, tranh thủ tạo ra một vở kịch nói còn tuyệt vời hơn."

"Để chúng ta cùng tham gia sáng tác kịch nói?"

"Điều này có thể sao?"

"Đúng đấy, cái này làm sao làm?"


Mọi người đều sửng sốt không thôi, nhưng ngẫm lại, thì lại cảm thấy hết sức thú vị. Bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ sáng tác kịch nói, đây mới chỉ là điều Hàn Nghệ thuận miệng nói với bọn họ, nhưng trong đầu bọn họ đã hiện lên rất nhiều tình tiết, sự mong đợi đã đạt tới đỉnh điểm.

Có chút thú vị! Hàn Nghệ nhìn thấy vẻ kinh hỉ và mong chờ của mọi người, trong lòng thầm đắc ý, nói: "Cụ thể làm sao để thêm nhiều người tham dự vào, chúng ta còn đang trong quá trình chuẩn bị. Trước mắt vẫn không tiện tiết lộ quá nhiều, nhưng ta nhất định sẽ cố hết sức mang đến nhiều niềm vui hơn nữa cho mọi người từ khâu sáng tác, để mọi người hưởng thụ trong đó, đồng thời cũng tạo cơ hội cho nhiều người thể hiện. Mặt khác,《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 cũng không phải kết thúc là sẽ không diễn nữa. Nó vẫn sẽ được diễn lại, dù sao cũng có rất nhiều người xem đứt quãng, không liền mạch."

Tin này đúng là làm phấn chấn lòng người.

Dương Mông Hạo đột nhiên hét lên: "Hàn Nghệ! Tại sao chương trình biểu diễn thời trang của ngươi chỉ mở vào 'Ngày phụ nữ', nam nhân chúng ta cũng muốn thưởng thức biểu diễn thời trang nha?"

Lời này vừa ra, bầy thú đồng loạt rống lên.


Các ngươi muốn y phục, hay là muốn xem mỹ nữ vậy hả?! Hàn Nghệ thầm nhủ một câu, lại nói: "Đương nhiên sẽ có, đợi sau khi 'Nét đẹp tự do' đưa ra phục sức nam nhân, thì sẽ mở một buổi trình diễn thời trang."

Một giọng nói ngả ngớn vang lên: "Phục sức của nữ nhân, chúng ta cũng thích xem nha!"

"Đúng đấy, đúng đấy."

Cái đám cầm thú các ngươi! Hàn Nghệ không tắt nụ cười, nói: "Chuyện này ta thật sự không nghĩ đến, nếu như mọi người có hứng thú với việc này, có thể ta sẽ sắp xếp hai buổi trình diễn thời trang liên tiếp khi đưa ra phục sức mùa mới."

Đúng lúc này, Vi Phương ngồi ở hàng đầu đột nhiên nói: "Trước đó ngươi nói Cố nương tử sẽ diễn kịch, vậy không biết Cố nương tử là mang khăn che mặt diễn kịch, hay là gỡ khăn che mặt xuống diễn kịch?"

Toàn trường lập tức yên tĩnh trở lại, mọi người đều nhìn lên lên sân khấu, đây cũng đúng là một vấn đề nha.

Hàn Nghệ cười nói: "Có thể là cả hai."

"Cả hai?"

Vi Phương kinh ngạc nói: "Là ý gì?"

Hàn Nghệ nói: "Chính là vừa có màn che mặt, lại vừa có màn tháo khăn che mặt xuống."


"Cái gì?"


Những người ngồi đây đều kinh ngạc, Cố Khuynh Thành sẽ tháo khăn che mặt xuống sao?

Ngay cả Trịnh Thiện Hành cũng kinh thán nói: "Nếu đúng như vậy, 《 Khuynh thành chi luyến 》 này dù có vớ vẩn, chỉ sợ cũng không thiếu người xem."

Vương Huyền Đạo cười nói: "Ta cũng rất tò mò, Hàn tiểu ca làm sao thuyết phục Cố nương tử tháo khăn che mặt xuống."

Vi Phương đầu tiên là liếc nhìn Bùi Thanh Phong, thấy y lộ ra vẻ phẫn nộ khó có thể che giấu, lại quay sang Hàn Nghệ nói: "Điều này sao có thể, Cố nương tử từng nói, chưa gặp được người trong lòng, tuyệt đối sẽ không tháo khăn che mặt xuống."

Hàn Nghệ cười nói: "Câu trả lời lúc nãy Cố nương tử đã nói rồi, tấm khăn che mặt này không phải đại diện cho mỹ mạo của Cố nương tử, mà là tượng trưng cho tình yêu, cũng có thể nói là thay thế cho tình yêu, cho nên sau khi cô ấy có tình yêu, cô ấy sẽ không cần khăn che mặt này nữa. Hiện giờ Cố nương tử đã tìm được một tình yêu còn vĩ đại hơn, đó là chân lý của tình yêu, khiến những con người thương tâm trong thiên hạ lại có khát vọng với tình yêu một lần nữa, cho nên khăn che mặt đã không còn quá quan trọng với cô ấy. Nếu thật sự cần thiết, cô ấy đồng ý tháo khăn che xuống, nhưng vẫn là câu nói đó, chi tiết cụ thể không tiện tiết lộ.

Mặt khác, Cố nương tử hi vọng việc đến Phượng Phi Lâu là một khởi đầu mới của cô ấy, cô ấy tâm địa thiện lương, cũng không muốn vì mình mà làm phiền đến người khác, hơn nữa Phượng Phi Lâu chúng ta cũng có quy tắc của riêng mình, ở đây khác hẳn Hoa Nguyệt Lâu. Vì vậy ta hy vọng mọi người đừng đến hậu viện tìm cô ấy nữa, để cô ấy có thể an tâm, toàn tâm toàn ý tập trung cho kịch nói, tranh thủ cống hiến cho mọi người một vở kịch tuyệt vời."

Vi Phương cười lạnh nói: "Cái này sợ rằng chỉ là ý của riêng ngươi thôi."

Hàn Nghệ mỉm cười nói: "Đương nhiên không phải, văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta là tự do, bình đẳng, nếu như đây không phải bản ý của Cố nương tử, ta tuyệt sẽ không nói như vậy."

Vi Phương hừ nói: "Vậy nếu bổn công tử cứ nhất định muốn đi thì sao?"

Hàn Nghệ cười nói: "Vi công tử muốn làm gì, đương nhiên ta không ngăn cản được, nhưng đây là nhà ta, ta nghĩ hẳn là ta cũng có quyền ngăn cản bất cứ ai bước vào cửa nhà ta chứ nhỉ."

"Buồn cười, một tên nông dân quèn như ngươi lại dám nói lời như vậy với bổn công tử à, hôm nay bổn công tử phải dạy dỗ ngươi mới được." Vi Phương nổi trận lôi đình, gã từ lâu đã muốn tìm Hàn Nghệ gây sự rồi, chỉ là chưa bắt được cơ hội thôi.

Hàn Nghệ căn bản cũng không thèm để ý đến gã, vẫn không nóng không lạnh nói: "Từ đáy lòng, ta đều tôn trọng mỗi một người ở đây, nhưng đây chỉ là tố dưỡng của một thương nhân. Bởi vì bất kỳ vị khách nào cũng là cha mẹ của thương nhân chúng ta. Nhưng nếu có ai đó cảm thấy không cần sự tôn trọng này, vậy thì ta sẽ không mặt dày, quỳ xuống cầu xin các người nhận."


Nói xong, hắn lại hướng đến Vi Phương nói: "Vi nhị công tử, Hàn Nghệ ta vẫn luôn thẳng tính, không khéo đưa đẩy. Ngươi không tôn trọng ta, ta cũng sẽ không tôn trọng ngươi, nếu ngươi cho ta một tấc tôn trọng, vậy ta cũng sẽ kính ngươi một tấc tôn trọng. Đồng dạng, nếu như ngươi muốn động thủ, vậy ta nhất định cũng sẽ trả đòn, đừng coi sự tôn trọng của người khác là một biểu hiện hèn kém, như vậy sẽ chỉ tổn hại đến gia phong của Vi thị các ngươi, những quyển sách thánh hiền kia chắc không có dạy ngươi như vậy chứ."

Lời này sặc mùi thuốc súng a!

Chúng nữ Cố Khuynh Thành ở sau đài nghe thấy câu này, tức thì choáng váng, Hàn Nghệ vẫn luôn khéo đưa đẩy, sao lại trở nên ngay thẳng như vậy.

Đặc biệt là Lưu Nga đã mồ hôi đầm đìa, vội vàng nói: "Xong rồi xong rồi, tên này lại tái phát bệnh cũ rồi, Đông. . . Đông Hạo, ngươi mau lên ngăn cản Hàn tiểu ca."

"Ừm."

Đông Hạo liếc nhìn xung quanh, quơ lấy một cây dùi cui.

Lưu Nga sợ tới mức cả kinh, nói: "Ngươi định làm gì?"

Đông Hạo nói: "Đương nhiên là bảo vệ ân công a."

Lưu Nga hai mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất xỉu, không có văn hóa thật là đáng sợ, chỉ biết làm bậy. Nhưng sự tình đã đến nước này, đã không phải chuyện nàng ta có thể ngăn cản rồi.

"Ta giết tên nông dân nhà ngươi."

Vi Phương tức giận đến máu dồn lên não rồi. Loại người hèn mọn như Hàn Nghệ, trong mắt gã, chẳng khác gì nô lệ, muốn giết là giết, xắn tay áo lên, chuẩn bị ra tay. Gã là con cháu Kinh Triệu Vi thị, đây là địa bàn của gã. Đám Nguyên Liệt hổ, Thôi Tập Nhận thì cũng thôi đi, dù sao cũng là người cùng tầng lớp, không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt phật. Nhưng Hàn Nghệ tính là cái rắm gì, vậy mà dám ngang nhiên khiêu khích gã, nếu giờ còn nhịn, vậy gã còn mặt mũi nào tiếp tục sống ở Trường An.

Sắp náo nhiệt rồi, các công tử ca khác nhìn thấy có trò vui xem, thì thú huyết sôi sục, ra sức hò hét, công phu thêm mắm thêm muối quả thật tuyệt luân.


Bùi Thanh Phong, Vi Quý đều thờ ơ, hiển nhiên bọn họ cũng muốn để Vi Phương dạy dỗ Hàn Nghệ một chút, bọn họ tin rằng Hàn Nghệ tuyệt không dám động thủ với Vi Phương, dù sao thì thân phận cũng chênh lệch nhau quá nhiều.

Nhưng dự tính của bọn họ dường như không chuẩn lắm, Hàn Nghệ không vội không chậm, vẫy tay về phía bên cạnh, sau đó vén tay áo lên, chỉ thấy tên Đông Hạo kia mang mặt cười xấu xa chạy lên, đưa cái dùi cui cho Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ tay cầm dùi cui, không ngừng gõ vào lòng bàn tay, trong mắt có ý cười nhìn Vi Phương.


Vi Phương xông đến nửa đường, chợt thấy Hàn Nghệ đến dùi cui cũng lấy ra rồi, lập tức dừng lại, trán đẫm mồ hôi, tựa như đang nói, ngươi cũng dám động thủ thật đấy à?

Nhưng tên đã trên trên dây, không thể không bắn a.

Nhiều người nhìn như vậy, không lên thì mất mặt, mà lên rồi lỡ như vẫn bị đánh, vậy không phải càng mất mặt hơn à. Thấy thế nào cũng không thơm nha, Vi Phương đột nhiên có chút hối hận. Mấu chốt là Hàn Nghệ ra bài không theo lẽ thường, bình thường thì có như thế nào hắn cũng sẽ nể mặt gã ba phần nha.


Hàn Nghệ thấy Vi Phương dừng lại, thầm nói, quý tộc á? Ha ha, cmn coi như ta nhìn thấu rồi, cái gọi là quý tộc cũng chỉ là khi dễ người hiền lành thôi.

Trịnh Thiện Hành thấy vậy nhíu mày, đang lúc muốn tiến lên ngăn cản, thì Vương Huyền Đạo đột nhiên giơ tay ngăn gã lại, nói: "Trịnh huynh, loại chuyện này ngươi có thể ngăn cản một lần, nhưng không thể ngăn cản mười lần, với lại ngươi còn không hiểu Hàn tiểu ca sao, hắn cũng không phải là người dễ kích động."

Thế này mà còn không kích động? Trịnh Thiện Hành nói: "Nhưng Vi gia cũng không phải dễ chọc vào, đặc biệt là tại địa bàn này."

Vương Huyền Đạo cười nói: "Chẳng lẽ Trịnh huynh đã quên hiện giờ Hàn tiểu ca cũng là người đầy kịch độc, ta thấy Vi gia cũng chưa chắc dám đến gây sự với Hàn Nghệ lúc này, thử hỏi có ai muốn dẫn lửa thiêu thân chứ, hành động này của Hàn tiểu ca rõ ràng là muốn mượn trò này để giết gà dọa khỉ, nhất lao vĩnh dật."

Trịnh Thiện Hành sửng sốt, thu hồi bước chân, nhưng giữa hai đầu lông mày vẫn hiện ra vẻ lo lắng.


"Hàn Nghệ, thằng ranh ngươi quá vô sỉ rồi, lại còn cầm vũ khí."

"Đúng là một tên tiểu nhân."

"Ngươi có đọc sách không?"

Các công tử ca dưới đài kêu gào.

Đm! Cái này liên quan đếch gì đến đọc sách! Hàn Nghệ không thèm đáp lời.

Vi Quý đột nhiên đứng lên nói: "Hàn Nghệ, ta không tin là ngươi dám động thủ với nhị đệ của ta."

Hàn Nghệ cười nói: "Đương nhiên ta không dám, nhưng chó bị dồn đến đường cùng đều sẽ cắn người."

"Ngươi!"

Vi Quý hai mắt tóe lửa nhìn Hàn Nghệ, nhưng lại thấy hai bên cánh gà lấp ló đầu người, dường như còn mai phục không ít người, đột nhiên nhớ ra, đây là địa bàn của Hàn Nghệ, chỉ cần Hàn Nghệ dám động thủ, cho dù bọn họ cùng lên, chưa chắc đã chiếm được thượng phong.


Ngay lúc huynh đệ Vi thị đang leo lưng cọp khó xuống, một giọng nói the thé vang lên: "Tránh ra, tránh ra."

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người từ ngoài cửa chen nhau đi vào, dẫn đầu là một gã béo lùn, gã này vừa vào trong lâu, lập tức đưa mắt nhìn xung quanh, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Hàn Nghệ đứng trên sân khấu, vội vàng vẫy tay chạy đến, nói: "Hàn Nghệ, tìm được ngươi rồi, mau mau đi cùng chúng ta, bệ hạ triệu ngươi lập tức vào cung."

Toàn trường tức khắc một mảnh yên tĩnh.


Người này chính là thiếu giám Trương Đức Thắng.

Bùi Thanh Phong và huynh đệ Vi thị chợt thấy gió lạnh thổi vù vù sau lưng.

Hàn Nghệ cũng ngẩn người, thầm nói, má, ngươi đến cũng thật là đúng lúc. Thế là lập tức ra vẻ người bị hại, hai tay giữ trước ngực, nức nở nói: "Trương thiếu giám, xin thứ lỗi hạ quan tạm thời không thể đi cùng ngài, ngài có thể đợi một lát không."

Trương Đức Thắng hắng giọng một tiếng: "Hàn Nghệ, ngươi chán sống rồi phải không."

Hàn Nghệ vẻ mặt đưa đám nói: "Vi nhị công tử muốn giáo huấn ta, có thể chờ gã giáo huấn ta xong, rồi ta lại đi với ngài được không."

Vi Phương nghe vậy kích động đến mức muốn phun máu, ngươi thì cầm dùi cui, lại còn nói ta nữa hả? Ta có cầm vũ khí đâu?

Trương Đức Thắng nhìn Vi Phương, sửng sốt, sau đó sốt ruột giậm chân nói: "Ngươi điên à, bệ hạ, thái úy và hữu phó xạ đều đang đợi rồi, các ngươi không muốn sống hết phải không, được được được, vậy thì đi cùng ta hết đi."

Thái úy? Hữu phó xạ?

Vi Phương nghe vậy vẻ mặt như đạp cứt chó, chân cũng run lẩy bẩy.

Bùi Thanh Phong vội vàng nói: "Trương thiếu giám, đây chẳng qua là một hiểu lầm nhỏ, nào dám làm phiền thánh thượng, chúng ta xin cáo từ trước."


Nói xong y liền nháy mắt ra hiệu với huynh đệ Vi thị, sau đó mấy người bọn họ vẻ mặt ủ rũ rời đi.

Bọn họ đi rồi, Trương Đức Thắng ngược lại không vội nữa, hai tay đặt trước bụng, sang sảng nói: "Hàn đại gia, có thể đi cùng chúng ta rồi chứ?"

Dù gì người ta cũng đã làm thái giám nhiều năm như vậy, nếu ngay cả sự nhỏ mọn của Hàn Nghệ cũng không nhìn ra, vậy thì còn lăn lộn cái đếch gì!

Hàn Nghệ lập tức nhảy xuống từ trên sân khấu, vẻ mặt cười nịnh nói: "Không dám, không dám, Trương thiếu giám cũng đừng chọc Hàn Nghệ nữa, nếu không, ta sẽ gặp ác mộng mất."

Trương Đức Thắng nghe vậy suýt nữa cười ra tiếng, hung hăng trừng Hàn Nghệ một cái, nói: "Tiểu tử ngươi cũng quá giảo hoạt rồi."

Nghe giọng điệu tựa giận tựa không kia, Hàn Nghệ không khỏi rùng mình một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
mafia777
07 Tháng hai, 2022 23:56
Comeback sau Tết đây!!!!
lendolendi
01 Tháng hai, 2022 17:55
đọc 1 lèo xuyên tết sướng vãi
Lang Trảo
29 Tháng một, 2022 20:51
Được thấy có Lĩnh Nam gì đó thì phải
mafia777
27 Tháng một, 2022 21:54
Mấy bạn đọc truyện của mình thấy chỗ nào còn lỗi chính tả thì báo mình nha, lỗi nhỏ cũng dc, dấu sắc nhầm thành dầu huyền cũng được.
AlaskaPA
27 Tháng một, 2022 15:07
truyện hay vậy sao giờ mình mới thấy nhỉ
Hieu Le
23 Tháng một, 2022 12:01
đánh dấu
Mèo Đen
22 Tháng một, 2022 12:20
Dịch giả đúng chuẩn là hồi sinh cả bộ này luốn ấy, bộ này cũng phải ra 5 năm rồi, cũng có cv full, nhưng chả mấy ai đọc cả. Giờ đọc bản dịch này mới biết truyện hay như vậy
Cauopmuoi00
22 Tháng một, 2022 06:40
bộ này convert full r hơn 2k1c ae nào đói thì đọc tạm bởi cv đọc khá ổn
Ốc rạ
22 Tháng một, 2022 04:46
Lịch sử ơi.
Twed
22 Tháng một, 2022 02:48
đường chuyên là truyện gì thế
Twed
22 Tháng một, 2022 02:47
đọc sơ khá hay với 7 chương đầunể nhất là bạn dịch tốt quá... mình vào đọc cũng là nhờ đoạn tóm tắt của bạn.
PizzaHaha
16 Tháng một, 2022 17:25
tác này viết vừa hài vừa tình cảm, không viết ngôn tình hơi phí
mafia777
15 Tháng một, 2022 17:03
Tối sẽ có nha
The Becks
15 Tháng một, 2022 14:53
Sao mãi chưa có chương nhỉ
DragonRush
13 Tháng một, 2022 13:32
đỉnh thật sự, dù chưa biết về sau tác viết thế nào, nhưng đọc tới chương hiện tại đã đủ để gọi nó là siêu phẩm rồi
Nghiant
10 Tháng một, 2022 19:57
nope, m không muốn spoil chứ về sau hạ trí người thời xưa kinh :v
Le Van Phap
10 Tháng một, 2022 17:14
về sau càng hay
Nghiant
10 Tháng một, 2022 13:02
bộ này đoạn đầu đọc còn được về sau thì...
Lôi Linh
09 Tháng một, 2022 16:00
Khéo còn hay hơn Đường Chuyên, tiếc là còn ít chương quá
DoranNational
08 Tháng một, 2022 11:54
lên chương lâu vậy đạo hữu ơi
mafia777
04 Tháng một, 2022 13:44
Lên là lên!
Sara BaBa
03 Tháng một, 2022 11:11
Cầu chương mới!!!
cu te phô mai que
01 Tháng một, 2022 12:47
đói thuốc sắp chết roài, bạo chương đi thớt
mafia777
01 Tháng một, 2022 12:25
Happy new year mọi người!
dubui970
01 Tháng một, 2022 00:06
cổ nhân không ngu nhưng bạn ngu. Ăn trộm đâu ra, người ta là lừa đảo chuyên nghiệp
BÌNH LUẬN FACEBOOK