Hàn Nghệ thật sự đau đầu, nhiều quốc công như vậy làm sao hắn nhớ được. May mà những quốc công này hết sức chu đáo, đều đưa cho hắn một lá thư, bằng không hắn thực sự phát điên rồi.
Nhưng nếu thật sự muốn trách thì phải trách lúc đầu Lý Thế Dân quá nhân từ. Khai quốc không giết công thần nào cả, tất cả đều phong làm quốc công. Những quốc công này tuy đa phần đã qua đời, nhưng gia tộc bọn họ ở Trường An lâu như vậy, sinh sôi nảy nở, thế lực hùng hậu.
Mặt khác, Hàn Nghệ cũng không ngờ, người đến toàn bộ là quản gia, ngay cả một người trong tộc cũng không thấy.
Hiển nhiên là vì hắn vẫn chưa đạt đến cấp bậc đó. Nếu như là bọn Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lai Tể, Hàn Viện, thì ít nhất cũng phải phái một thành viên trong tộc tới, tuyệt đối không thể phái quản gia. Nhưng Hàn Nghệ thì. . . phái một quản gia đi là đã nể mặt hắn lắm rồi.
May mà lễ vật cũng tới rồi, tuy không quá nặng, dù sao cũng chỉ là quan nhỏ, không phải là quan to nhất phẩm. không có khả năng đưa cả một đoàn xe tới, nhưng tính ra cũng không ít, ít nhất nhìn vào cũng không mất mặt. Dù sao họ đều là quốc công, ra tay không thể quá nhỏ mọn, bằng không Hàn Nghệ sẽ khinh thường bọn họ.
Trong buổi sáng, nngười đến toàn bộ đều là quản gia của gia tộc các quốc công. Nhưng bởi vì trong mắt bọn họ Hàn Nghệ chỉ là dân đen chợ búa từ bên ngoài tới, cho nên bọn họ phái người tới cũng không phải đến cầu chức quan, mà dường như là dùng một phương thức uyển chuyển để truyền mệnh lệnh. Nói gần nói xa đủ kiểu, nhưng đều chưa bao giờ nghĩ tới việc Hàn Nghệ sẽ từ chối. Nói trắng ra chính là ta muốn, ngươi nhất định phải cho.
Hàn Nghệ tựa hồ cũng không có ý định từ chối. Dù sao thì ai đến cũng không từ chối.
Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu. Kế tiếp là người của các đại gia tộc đều tới, bởi vì hiện giờ bọn họ đều hiểu, Trình Xử Lượng, Trưởng Tôn Diên đều không đáng tin cậy. Cho dù là đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương đều không có quyền can dự vào chuyện này. Thật sự chỉ có thể đi tìm Hàn Nghệ, hơn nữa có đám quốc công đi đầu nên cũng không cảm thấy mất mặt, mà còn sợ chính mình đi muộn, danh ngạch đều bị người khác tranh mất, khẩn trương phái người đến. Tất cả đều giống nhau, đều là phái quản gia đến, không có một quý tộc nào nguyện ý tới khúm núm tới năn nỉ tìm Hàn Nghệ.
Cảnh tượng này quả thực rất rầm rộ, xe tới hẻm Bắc gần như không ngớt, liên miên như nước chảy, dòng người chen chúc. Hơn nữa việc kinh doanh của hẻm Bắc hôm nay tốt chưa từng có. Bởi vì đám con cháu quý tộc đều ở ngoài đợi tin tức. Bọn họ tuy đều sợ mất mặt không muốn đi gặp Hàn Nghệ, nhưng lại rất thích chức cảnh sát hoàng gia.
Các chủ quán ở Bắc đều hết sức ngạc nhiên. Đây là chuyện gì vậy? Các đại gia tộc, các công thần đều lần lượt tới thăm Hàn Nghệ. Tuy đều là quản gia nhưng cũng đã hết sức kinh người.
Hàn Nghệ nhận quà tới mỏi tay, về sau thì dứt khoát đứng ở cổng chờ. Bởi vì mỗi lần còn chưa tiễn xong người này thì người khác đã tới rồi. Đám người của đại gia tộc này nhìn như hòa khí, nhưng trong giọng điệu đều ám thị cho Hàn Nghệ. Nếu như công tử nhà ta không được chọn thì ngươi coi chừng đó.
Hàn Nghệ cũng hết sức phối hợp với bọn họ. Chỉ cần lễ vật tới, thì không quản ngươi là ai. Gặp người liền nói: "Yên tâm, yên tâm. Cứ để ta lo, cứ để to lo. Nhất định được chọn, chuyện nhỏ ấy mà."
Hai bên phối hợp ăn ý như vậy, cho nên giao dịch cực kỳ nhanh. Chuyện này giống như mua bán vậy, chớp nhoáng, khẩn trương, lễ vật đặt xuống rồi thì lập tức mời vị tiếp theo.
Từ buổi sáng cho tới xế chiều, đừng nói là cơm trưa, Hàn Nghệ đến một ngụm trà cũng không kịp uống. Hắn chào hỏi đến lưỡi cũng phát mỏi, dường như mất luôn vị giác.
May mà mùa đông trời tối sớm, giới cấm tiêu cũng đến sớm hơn.
Tiếng chiêng cấm tiêu vang lên, Hàn Nghệ lập tức biến thành Tiểu Béo, nằm bò trên bàn đá, cả người mệt nhừ.
"Oa. . ."
Chợt nghe thấy một tiếng kinh thán vang bên tai.
"Chuyện gì vậy?"
Hàn Nghệ bủn rủn đứng lên, lảo đảo bước ra nhà sau, chỉ nhìn thấy bọn Tiểu Dã, Hùng Đệ, Mộng Nhi, Mộng Đình đang đứng trước cửa phòng, miệng há hốc, hai mắt nhìn chằm chắm trong phòng.
"Sao vậy?"
Hàn Nghệ bước qua nhìn, ồ lên một tiếng: "Nhiều lễ vật như vậy, thật là đồ sộ nha!"
Hóa ra là cả phòng đều xếp đầy lễ vật, đến cây kim cũng không nhét được vào nữa.
Thảo nào nhiều người thích làm quan như vậy. Cái này mỗi ngày nhìn một cái, là đã sướng trong lòng nha. Hàn Nghệ giống như đột nhiên hiểu ra, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của việc làm quan.
Trà Ngũ nghe tiếng nhìn lại, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi tới thật đúng lúc. Ngươi nhìn xem trong phòng không xếp được nữa rồi."
Hắn làm rùa rụt đầu nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhận quà tới hai chân phát nhũn. Cái này thật quá khủng khiếp, hạnh phúc đến quá nhanh, làm não của hắn trở nên có chút trì trệ.
"Hàn đại ca, huynh thật lợi hại, có nhiều người tặng quà cho huynh như vậy."
Hùng Đệ hưng phấn nhảy lên.
Đám Mộng Nhi, Mộng Đình cũng bu lại, hưng phấn nhảy nhót, những lời ca ngợi vang không ngớt, thật giống như là quà của chính mình vậy. Có điều đây cũng bình thường, bởi vì Phượng Phi Lâu trước đây chỉ là một thanh lâu, không có quý tộc nào coi bọn họ như con người cả, bình thường đều xem họ như hàng hóa. Nhưng hiện giờ khác rồi, đám quý tộc kia tranh nhau tặng quà cho bọn họ. Đây là một loại vinh quang nha!
Ngay lúc Hàn Nghệ bị các nàng cọ xát đến hí hửng, thì bỗng có một người nói: "Chuyện này có gì mà vui. Ta thấy đây đều là lễ vật phúng viếng."
Đám Mộng nhi lập tức yên lặng, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lưu Nga vẻ mặt âm trầm nhìn bọn họ.
Hàn Nghệ liếc mắt nhìn qua, nói: "Lưu tỷ thật là. . . Mọi người không dễ mới có dịp vui vẻ như vậy, lại bị tỷ giội nước lạnh."
Lưu Nga vẻ mặt đưa đám nói: "Hàn tiểu ca, ngươi nghe ta khuyên một câu đi. Từ khi Đại Đường ta khai quốc tới nay, tặng quà như vậy thật ra không ít, nhưng không có ai dám nhận quà như vậy cả. Ngươi mới làm quan được bao lâu chứ, vậy mà đã nhận quà như vậy. Ngươi không muốn sống nữa sao? Nếu chẳng may có người tố cáo ngươi với bệ hạ, ngươi có mười cái mạng cũng không đủ chết. Nghe lời ta đi, hay là trả lại cho bọn họ đi."
Hàn Nghệ nói: "Tỷ thôi đi, người ta tặng đó là lễ nghĩa. Ta là một thương nhân, nhận có chút quà thì đã sao, sao lại biến thành nhận hối lộ được."
Lưu Nga nói: "Ngươi lại giảo biện, người ta nếu không có chuyện cầu ngươi, thì cớ gì lại tặng quà cho ngươi. Ngươi cũng đâu phải là thái úy."
"Lại chê nghèo yêu giàu."
Hàn Nghệ hừ một câu, nói: "Hiện giờ lễ vật đã xếp thành như này, ai mà biết được lễ vật này là của ai."
Lưu Nga nói: "Ngươi yên tâm, ta đã đánh dấu bọn họ rồi, không thể sai được, hay là bây giờ ngươi sai người đem trả lại bọn họ đi."
"Được, được rồi, tỷ bớt ở đây gây phiền nữa đi."
Hàn Nghệ xua tay nói: "Lưu tỷ, hôm nay ta nói thẳng với tỷ một câu. Hàn Nghệ ta đã đi tặng quà nửa đời người, lại chưa nhận được món quà nào. Lễ vật lần này ta nhất định thu rồi, ai cũng đừng mong lấy về. Dù gì thì hiện giờ ta cũng là Hoàng gia Đặc phái sứ. Nếu như lễ vật cũng không nhận thì sao ta còn dám nói mình là Hoàng gia Đặc phái sứ."
Lưu Nga đang chuẩn bị mở miệng, thì Cố Khuynh Thành bên cạnh bỗng cười khanh khách nói: "Lưu tỷ, tỷ đừng lo lắng cho hắn nữa. Ta quen hắn chưa lâu, nhưng cũng biết Hàn tiểu ca giảo hoạt vô cùng, tham sống sợ chết. Sao hắn có thể làm chuyện chán sống. Ta thấy nhất định hắn đã có cách hóa giải, cho nên tỷ đừng bận tâm nữa."
Hàn Nghệ nghe những lời này có chút lạ lạ, nói: "Khuynh Thành, cái gì mà tham sống sợ chết, giảo hoạt vô cùng hả?! Cô mà còn nói như vậy nữa thì ta sẽ tiễn cô ra khỏi Phượng Phi Lâu!"
Cố Khuynh Thành tủi thân nói: "Không phải là ta muốn an ủi Lưu tỷ sao."
Hàn Nghệ nói: "Có kiểu an ủi người như vậy sao?"
Lưu Nga đột nhiên nói: "Không, ta cảm thấy Cố Khuynh Thành nói rất có lý."
Hàn Nghệ nói: "Lưu tỷ, tỷ thế này là cố ý trả thù!"
Lưu Nga lườm hắn một cái, nói: "Ai rảnh trả thù ngươi. Ngươi thông minh như vậy, không lẽ đến điểm này cũng không biết? Hiện lại không biết sợ hãi như vậy, có phải là ngươi còn có gì giấu ta?"
Hàn Nghệ vẫy vẫy tay.
Lưu Nga lập tức đưa lỗ tai lại.
Hàn Nghệ nhỏ giọng nói: "Bí mật tối cao, tỷ có muốn nghe không?"
Lưu Nga sợ tới mức hoảng hốt, liên tục lắc đầu nói: "Nếu đã như vậy thì ta không nghe nữa."
Nàng dù sao cũng từ trong cung ra, hết sức quy củ, chuyện gì không nên biết, nàng sẽ không hỏi nhiều thêm một câu.
Hàn Nghệ cũng thích nàng ta nhất ở điểm này.
Trà Ngũ nói: "Tiểu Nghệ ca, số lễ vật còn lại để ở đâu?"
Hàn Nghệ nói: "Dĩ nhiên là tìm một gian phòng khác để rồi. Chuyện đơn giản như vậy ngươi cũng phải hỏi ta. Ngươi chê ta còn chưa đủ bận sao?"
Trà Ngũ vâng một tiếng, vội vàng sai người mang số lễ vật còn lại vào một gian phòng khác.
Hàn Nghệ lại nói: "Lưu tỷ, nói người trông những lễ vật này cẩn thận."
Lưu Nga lập tức nói: "Việc này không cần ngươi nói, ta cũng biết."
"Đây chính là khác biệt giữa tỷ và Trà Ngũ."
Hàn Nghệ tán dương Lưu Nga một câu.
Lưu Nga nghe vậy nhưng trong lòng vẫn không yên.
Đúng lúc này, một hạ nhân bước tới, nói: "Tiểu Nghệ ca, Vương công tử, Trịnh công tử, Lư công tử tới ạ."
Hàn Nghệ ừm một tiếng, dặn Lưu tỷ vài câu, sau đó liền đi ra.
Chỉ thấy Vương, Lư, Trịnh ba người đứng ở trong viện, phía sau còn có một số người hầu. Điều khiến Hàn Nghệ kinh ngạc là trong tay đám người hầu này có không ít lễ vật.
"Woa, làm gì vậy?"
Hàn Nghệ đi tới, không tin nổi nói: "Không phải các người cũng đến tặng quà ta đó chứ?"
Lư Sư Quái lắc đầu nói: "Ta đi cùng bọn họ thôi."
Hàn Nghệ lại nhìn Vương, Trịnh hai người, nói: "Vậy nghĩa là, Vương công tử và Trịnh công tử là đến tặng quà?"
Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: "Trưởng bối gia tộc đều biết bọn ta quen biết với ngươi, vì thế kêu bọn ta đến tặng quà. Ban đầu vốn dĩ bọn ta không đồng ý, nhưng nhìn thấy ngươi ai đến cũng không từ chối, vậy nên chắc cũng không ngại nhiều thêm hai người bọn ta."
Hàn Nghệ xoa xoa tay nói: "Nhưng quan hệ giữa chúng ta tốt như vậy. Các người không cần thiết phải mang lễ vật tới."
Trịnh Thiện Hành nói: "Đây không phải của nhà ta, là của nhà của tộc thúc ta, ta chỉ mang hộ thôi."
"Vậy. . .vậy thì ta không khách khí nữa."
Hàn Nghệ nháy mắt ra hiệu. Đám hạ nhân trong nhà vội bước tới nhận lấy lễ vật. Rồi hắn lại mời ba người vào trong phòng, rót cho mỗi người một chén trà, cười ha hả nói: "Thật không ngờ đại sĩ tộc các người cũng cảm thấy hứng thú với việc này."
Vương Huyền Đạo cười nói: "Bệ hạ lấy Dân An cục làm con đường thăng tiến lên tể tướng. Cạnh tranh ởDân An cục này ít hơn so với quan văn, an toàn hơn so với quan võ, hơn nữa còn có thực quyền, ai mà không muốn vào. Hơn nữa mấy tộc đệ đó của ta chỉ ở nhà ăn chơi, còn không bằng tìm chút việc cho bọn họ làm."
Trịnh Thiện Hành cũng gật gật đầu.
Hàn Nghệ nói: "Nhà Lư công tử không có ai muốn vào sao?"
Lư Sư Quái nói: "Ngươi đừng quên, ta đã bị đuổi khỏi nhà rồi."
"À, xin lỗi, xin lỗi." Hàn Nghệ vội vàng nói.
Lư Sư Quái lại nói: "Nhưng ta nhớ là Lư gia nhà ta đã phái người đến rồi."
"Vậy sao?"
Hàn Nghệ sửng sốt, nói: "Xin lỗi, hôm nay người ta gặp quả thực quá nhiều, đầu óc có chút hỗn loạn rồi."
Vương Huyền Đạo cười nói: "Ngươi hôm nay nhất định là mệt muốn chết."
Hàn Nghệ nói: "Đâu chỉ là mệt muốn chết, ta hiện giờ còn chưa ăn được miếng cơm nào."
Trịnh Thiện Hành hỏi: "Tộng cộng có bao nhiêu người tới?"
Hàn Nghệ nói: "Có lẽ là 120~130 nhà. Chỉ Vi gia thôi đã là 5 nhà. Danh sách cụ thể ta cũng chưa xem qua. Có mấy kẻ làm như Dân An cục là nhà mình vậy, báo mấy cái tên liền đi, chỉ tặng một phần lễ vật, má nó chứ."
Trịnh Thiện Hành cười nói: "Ta thấy Hàn tiểu ca mới là người coi Dân An cục là nhà của mình ấy chứ! Nhưng cho dù ngươi có dùng nó để nhận hối lộ thì cũng phải căn cứ tình hình thực tế để nhận. Ngươi thì hay rồi, ai đến cũng không từ chối. Bệ hạ chỉ cho ngươi chỉ tiêu 50 người. Hôm nay ngươi nhận lễ vật hơn gấp đôi. Ngươi nhận lễ vật của bọn họ rồi, nếu như không giúp bọn họ, vậy tuyệt đối bọn họ sẽ không tha cho ngươi. Bọn họ đều không dễ đối phó đâu."
Lư Sư Quái cau mày nói: "Tham ô nhận hối lộ chung quy không phải việc quang minh lỗi lạc. Người nhận hối lộ như ngươi có thể nói là đầu tiên của Đại Đường. Đây không phải là tội nhỏ a."
Hàn Nghệ lại nhìn về phía Vương Huyền Đạo.
Vương Huyền Đạo thoáng cười, nói: "Ngươi nhìn ta làm gì! Bản thân ta cũng đến tặng quà rồi."
Sảng khoái, ta thích! Hàn Nghệ khẽ ho một tiếng, nói: "Ba vị công tử nói rất đúng. Nhưng ba vị công tử có từng nghĩ qua, nếu ta không nhận quà, vậy thì sẽ xảy ra chuyện gì? Không nhận quà tức là ta không đồng ý giúp bọn họ, như vậy sẽ vừa làm bọn họ mất mặt, vừa phẫn nộ lại vừa bất an. Có một số người chắc chắn sẽ vì mặt mũi mà tức giận tới đây gây phiền phức cho ta, như vậy có thể sẽ sinh ra nhiều chuyện, khó thành lập được Dân An cục. Lễ vật này nhận tốt hơn so là không nhận. Lui lại một vạn bước, lần này vốn là ta muốn tuyển những người này vào Dân An cục, nếu chọc giận bọn họ, bọn họ không cho con cháu mình vào Dân An cục nữa, vậy tình hình sẽ trở nên rất tồi tệ. Cho nên ta nhất định phải nhận những lễ vật này."
Lư Sư Quái nói: "Nhưng như vậy là nhận hối lộ, là phạm pháp. Cho dù ngươi có lý, nhưng nếu như ai cũng như ngươi, thì quốc gia này coi như chấm dứt."
Trịnh Thiện Hành cũng lo lắng nói: "Hơn nữa, nếu như có người tố cáo ngươi, chứng cứ lại xác thực như vậy. Bệ hạ cũng không thể bao che cho ngươi được."
Hàn Nghệ cười nói: "Đa tạ nhị vị công tử quan tâm, nhưng việc này ta tạm thời vẫn không thể nói được. Đến lúc đó các ngươi sẽ biết. Dù sao người càng nhiều, lễ vật càng nhiều, ta càng vui. Không sợ có người tặng quà, chỉ sợ không có ai tặng thôi. Nói thật, ta tới Trường An lâu như vậy, bị đám quý tộc đó ức hiếp nhiều rồi, cũng đã đến lúc ta báo thù."
Ba người đồng thời sửng sốt.
Vương Huyền Đạo khẽ nhíu mày nói:"Ta có thể đem những thứ lễ vật kia về không. Trịnh huynh chỉ là mang thay cho tộc đệ. Ta cũng là mang thay cho đường đệ."
Hàn Nghệ ha hả nói: "Lễ vật tặng ra ngoài rồi, sao lại có đạo lý thu lại?!"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
31 Tháng mười hai, 2021 01:32
Truyện đọc đến giờ khá hay. Bản dịch chất lượng
30 Tháng mười hai, 2021 14:52
hết chương ròi , thuốc đâu -.-
27 Tháng mười hai, 2021 01:47
Truyện có mấy pha cười vch. Thằng Dương Mông Hạo xem kịch nói cười ngất luôn =))))))))
25 Tháng mười hai, 2021 21:54
mấy chương đầu chỉ làm nền thôi, đọc đến khúc kiếm đc tiền là bắt đầu cuốn.
25 Tháng mười hai, 2021 10:42
ko có ý gì nhé. mỗi người thích một kiểu thôi nên mới hỏi
24 Tháng mười hai, 2021 21:20
ủa đọc mấy chương đầu thấy văn phong có vẻ đầu đường có chợ. chỉ muốn hỏi văn phong này là xuyên suốt truyện hay chỉ đôi khi thôi vậy?
24 Tháng mười hai, 2021 12:13
Mới lên chương đấy. Nhưng mà vì truyện dịch nên ta làm lâu lắm, vài ba ngày mới lên 1 chương.
23 Tháng mười hai, 2021 22:26
Truyện k ra nữa hả mn ơi
16 Tháng mười hai, 2021 13:22
Cũng hay mà ít chương quá, đọc 3 ngày hết mất rồi
14 Tháng mười hai, 2021 12:49
Thề, bộ này mà dịch full thì soán ngôi mấy bộ lịch sử trên top chắc luôn, ai chưa đọc thì đọc đi, bảo đảm hay
14 Tháng mười hai, 2021 12:43
Mấy thằng ở dưới không biết đã đọc được mấy chương mà chê như đúng rồi, bộ này cũng phải ăn đứt 90% truyện lịch sử trên ttv rồi mà còn chê cái gì không biết.
11 Tháng mười hai, 2021 00:31
Thank mấy bạn tặng đề cử nhé, truyện mới post dc 1 tháng mà ko ngờ dc đề cử rồi.
10 Tháng mười hai, 2021 00:04
Mà chỉ là cao thủ ăn trộm cũng khuấy đảo cả thiên hạ á. Thà buff cho 1 cái thân phận hoành tráng 1 tí. Cứ làm như cổ nhân ngu lắm
10 Tháng mười hai, 2021 00:03
Nghe giới thiệu giống giống bộ truyện gì ý nhỉ
09 Tháng mười hai, 2021 18:01
nữ đánh mma cơ bắp hơi bị nhiều nạc nhoé, xin đạo hữu đừng lấy lộn ví dụ
08 Tháng mười hai, 2021 22:29
Bản dịch đọc ko quen lắm, vẫn là conver dễ đọc
06 Tháng mười hai, 2021 21:53
Cứ mê mấy bộ lịch sử pha chút ngôn tình thế này, chứ giờ đọc mấy bộ ngựa giống riết thấy nản quá.
01 Tháng mười hai, 2021 17:14
đúng là đọc khác hẳn mấy bộ mì ăn liền bây giờ
01 Tháng mười hai, 2021 14:46
Truyện nhân sinh thế này giờ hiếm thật, ngồi đọc nghiền ngẫm đã ghê.
30 Tháng mười một, 2021 23:16
mấy bộ cũ cũ thế này khắc họa tính cách main chặt chẽ với thú vị hơn hẳn so với truyện mới
29 Tháng mười một, 2021 20:48
Không có lịch cụ thể bạn ơi, tùy hứng thôi, hiện tại thì tầm 2 chương/tuần
29 Tháng mười một, 2021 15:40
Có lịch ra chương ko mọi người, chờ mòn con mắt
26 Tháng mười một, 2021 12:52
300 chương này tốn hơn năm trời đó, truyện dịch mà có phải cv đâu, bạn thông cảm cho mình đi =))
25 Tháng mười một, 2021 23:39
Hay, mà ra chương hơi lâu
20 Tháng mười một, 2021 13:06
Mới đọc mấy chương đã thấy tấu hài rồi
BÌNH LUẬN FACEBOOK