“Ông chủ, lúc nào ông trở về?” Thấy Tang Thiên và Ác Nhân Cáp sắp rời khỏi, Dạ Nguyệt vội vàng hỏi. “Một hai ngày”. Tang Thiên không có hứng thú với trang viên Kohl, điều làm hắn hứng thú là hương thơm tơi mát của Prague, cân nhắc có nên đi đoạt một ít mang về, đồ vật này có thể thích hợp hơn uống nước tinh khiết nhiều.
“Ông chủ, chẳng lẽ người quên hôm nay là thọ yến của tộc trưởng gia tộc võ huân Taylaor, Taylor Jia Ding,vương tọa của câu lạc bộ Mãnh Thú sao?” Là trợ lý của câu lạc bộ Lão Niên, trách nhiệm của Dạ Nguyệt chính là quản lý tất cả lịch trình có liên quan tới câu lạc bộ Lão Niên. “Oh, là hôm nay sao?” Tang Thiên khẽ nhíu mày. Trong lòng Ác Nhân Cáp cúi đầu đứng bên cạnh hoài nghi, cho đến bây giờ hắn vẫn không biết người thanh niên thần bí này rốt cuộc có thân phận thế nào. Thấy Dạ Nguyệt đưa tới một tấm thiệp mời có in đồ án kỳ dị, mắt Ác Nhân Cáp đơ ra. Mặc dù hắn không phải là người của câu lạc bộ này. Nhưng cái tên Taylor Jia Ding này thì đã nghe nói. Điều khiến hắn nghi hoặc kinh ngạc là, tấm thiệp này lại in đồ án của câu lạc bộ Mãnh Thú. Bức đồ án này đại diện cho cái gì, Ác Nhân Cáp vô cùng rõ, có nghĩa là người được mời là khách quý của câu lạc bộ Mãnh Thú, có được tấm thiệp mời này, có thể nói là hưởng thụ sự che chở của câu lạc bộ Mãnh Thú.
Tên ác ma này rốt cuộc là ai? Sao ngay cả lão gia hỏa Taylor Jia Ding cũng coi hắn là khách quý. Lão gia hỏa đó chính là vương tọa của câu lạc bộ Mãnh Thú, lại là tộc trưởng gia tộc võ huân Taylor?
Nhưng vừa nghĩ tới tên ác ma này ngay cả tứ đại quỷ chỉ trong truyền thuyết cũng hiểu được, Ác Nhân Cáp cảm thấy hình như những điều này cũng là đương nhiên.
Giữ tấm thiệp mời này, Tang Thiên trầm ngâm chốc lát, chợt vỗ vỗ bả vai Ác Nhân Cáp, cười: “Đi thôi, hôm nay lão tử dẫn ngươi đi ăn tiệc”
“Ăn tiệc?”
Ác Nhân Cáp miệng lắp bắp, cất những bước nhỏ theo sau Tang Thiên. Sau khi rời khỏi câu lạc bộ Lão Niên, Ác Nhân Cáp mới phản ứng lại, ăn tiệc? Đi đâu ăn? Chẳng lẽ là đi ăn ở thọ yến của Taylor Jia Ding. Nghĩ tới, trong lòng Ác Nhân Cáp không khỏi run lên. Đó chính là thọ yến của Taylor Jia Ding, không hề nghi ngờ. Đến lúc đó tham dự chắc chắn đều là cao thủ của các câu lạc bộ, chính là nơi đầm rồng hang hổ.
Quả thực, Ác Nhân Cáp không chỉ bị Thánh Đường mà còn bị sáu bộ thần bí truy nã. Hơn nữa hắn còn chịu tiếng là ác nhân, thành viên của bất kỳ câu lạc bộ nào trong liên bang, đều có quyền giết chết hắn. Hơn nữa vì còn có thể giành được vinh quang đặc biệt, Ác Nhân Cáp không thể tưởng tượng được nếu mình xuất hiện ở thọ yến của Taylor Jia Ding thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Lúc máu trong người bốc cháy đau đớn không muốn sống, Ác Nhân Cáp muốn tự sát, còn bây giờ lúc thật sự đối mặt với nguy hiểm, Ác Nhân Cáp lại có chút sợ hãi. Nhưng lập tức nghĩ, mình trúng Sinh tử chỉ, ngay cả tư cách tự sát cũng không có, bị tên ác ma này chà đạp tới mức ngay cả chút tôn nghiêm cuối cùng cũng hết rồi, sống cuộc sống không bằng cả loài chó này, cứ đến đó, bị người ta giết thật ra cũng sảng khoái.
Nhưng cứ chết như vậy, Ác Nhân Cáp quả thực có chút không cam tâm, trên đường đi hắn luôn suy nghĩ về vấn đề rối rắm này, rốt cuộc là chết hay là không chết, đây đúng là vấn đề rối rắm làm người ta đau đầu.
Câu lạc bộ Mãnh Thũ chính là một trong mười câu lạc bộ lớn của liên bang, mà nhà Taylor càng là võ huân Taylor nổi danh hiển hách. Có thể tưởng tượng thân phận địa vị của Taylor Jia Ding tất nhiên không bình thường. Cho dù là câu lạc bộ này hay là quân đội một phương, lời nói của Taylor Jia Ding đều có trọng lượng nhất định. Mọi người đều biết, liên bang ngày nay, gia tộc võ huân chân chính chỉ có hai nhà, một là nhà Sở bá vương, một là nhà Taylor.
Sở dĩ gọi hai nhà là võ huân chân chính là bởi vì các gia tộc võ huân khác chỉ có cái danh võ huân. Còn một loạt đặc quyền võ huân đều đã bị chính quyền liên bang lấy các loại lý do bãi bỏ. Mà chỉ có duy nhất nhà Sở bá vương và nhà Taylor còn giữ được đặc quyền vốn có của gia tộc võ huân.
Hôm nay người có thân phận địa vị vô cùng tôn quý Taylor Jia Ding muốn tổ chức thọ yến, cho dù là tiểu bối của câu lạc bộ hay là tiểu bối của quân phương đều phải quy củ đàng hoàng đến thọ lễ, từng hàng từng hàng các câu lạc bộ khác nghĩ nát đầu muốn tham dự thọ yến cũng không có tư cách, nói không hề khoa trương, có thể tới tham dự thọ yến của Taylor Jia Ding, đủ để biểu thị thân phận cùng địa vị.
Hôm nay cũng coi như khí trời tốt, ít nhất, ngày nắng đẹp, không có bóng mây, mặt trời trên cao chiếu rọi.
Trang viên Taylor, dòng người chuyển động, một tấm thảm màu vàng kim trải từ cổng chính thẳng tới cửa đại sảnh trong trang viên. Bên ngoài trang viên, từng chiếc từng chiếc Huyền phù xa cao cấp đủ các loại chỉnh tề đỗ ở đó, hơn nữa còn có nhiều xe liên tục không ngừng rất nhanh chạy tới. Mắt nhìn theo, thật sự có chút hoa mắt, so với hội triển lãm Huyền phù xa còn hoành tráng hơn vài phần.
“Vẫn là ngài Taylor thể diện lớn. Hôm nay đến chúc thọ không biết có bao nhiêu người nữa, nhìn những chiếc xe này đúng là đồ sộ, oh, đám kia là đoàn xe của quân đội? Uh? Những chiếc xe màu trắng kia là xe chuyên dụng của Thánh Đường?”
“Lão gia tử Taylor đã lăn lộn ngần ấy năm rồi, quan hệ nhân thế của ngài tất nhiên là không phải chúng ta có thể tưởng tượng được, vương tọa của chín câu lạc bộ lớn còn lại trong liên bang không biết mấy vị sẽ tới, nghĩ ra dựa vào thể diện của lão tử Taylor câu lạc bộ chúng ta, phàm là những ai có chút thân phận hầu như đều sẽ đến.
Là con trưởng của nhà Taylor, hôm nay Solon dẫn mấy người huynh đệ đứng ở cửa vào nghênh tiếp khách, nhìn thấy đối diện một đôi nam nữ đi tới, nam thì anh tuấn, khí thế bất phàm, nữ thì du lệ điềm tĩnh động lòng người.
“Ha ha, cháu trai, cháu thật là để chú đợi lâu như vậy?”
“Chú Solon thật là xem cháu như người ngoài rồi.”
Trong Thất diệu, Sở Phi xưng danh là Tối công tử, thành danh từ nhỏ, lại từ trước tới nay chưa từng có bất cứ tin đồn xấu nào. Là người khiêm tốn, từ trước tới nay không tranh đấu với người khác, huống hồ hắn còn là công tử của võ huân Sở gia, lại thêm có khuôn mặt anh tuấn bất phàm, quả thật là xuất chúng.
“Sở lão gia vẫn khỏe chứ?”
Sở Phi gật gật đầu, mỉm cười trả lời: “Gia gia cháu vẫn thế, cảm ơn chú đã quan tâm, phía sau vẫn còn nhiều khách, chú Solon, vậy cháu vào trong trước nhé.”
“Ừ. Đợi chút nữa nhất định phải uống với chú mấy chén rượu đấy.”
Sở Phi gật gật đầu, dẫn Mộng Dao bước lên tấm thảm màu vàng kim đi vào trong trang viên.
“Sở ca ca, em đã nói không tới mà! Anh lại cứ muốn đi, nhìn thấy người nhà Taylor em đã thấy ghét rồi.” Mộng Dao cong môi lên, tâm trạng hình như có chút không vui.
Sở Phi lại mỉm cười lãnh đạm, “Nhà họ Sở chúng ta mặc dù không hòa hợp với nhà Taylor, nhưng lễ nghĩa nên có lại không thể thiếu, hôm nay là đại thọ của lão gia Taylor, gia gia có thể không tới, phụ thân có thể không tới, nhưng ta là kẻ làm vãn bối phải tới.
“Thật không hiểu, cách sống như anh không cảm thấy mệt mỏi à?”
“Mệt, sao lại không mệt, cho nên ta mới ngưỡng mộ sự hào hiệp của Tang Thiên, đáng tiếc, ta không phải là hắn, không có khí phách của hắn, không có lòng dũng cảm như hắn.”
“Nếu mệt như vậy, anh hà tất phải như vậy chứ? Sao không học tênTang Thiên đó?”.
Sở Phi lắc lắc đầu, nhẹ giọng đáp lại: “Nếu có thể, tacũng muốn, đáng tiếc, những thứ ta đeo trên người quá nhiều, ta thật sự không biết mình có thể kiên trì được bao lâu nữa.”
Trang viên Taylor, một cô gái mặc lễ phục dạ hội tươi đẹp bước tới, đi tới cổng, người phục vụ lập tức cúi đầu chào.
“Tiểu thư Melysa.”
Melysa hơi nhướng mày, nhìn quanh bốn phía, “Anh trai ta đâu?”
“Em gái, em không ở đại sảnh chào hỏi mọi người mà chạy tới đây làm gì thế?” Solon từ bên phải bước tới.
“Cha bảo em nói với anh, nếu như nhìn thấy Tang Thiên tới, lập tức thông báo cho cha.”
“Vậy sao? Biết rồi” Bây giờ Solon không thể nghe thấy cái tên Tang Thiên này, nghe thấy là tức giận. Thấy Melysa sắp đi khỏi, hắn lập tức hỏi, “Em gái, hôm nay trưởng lão Phỉ Lâm của câu lạc bộ Yêu Nguyệt các em chắc chắc sẽ đến sao?”
“Đương nhiên”
“Nói như vậy, câu lạc bộ Yêu Nguyệt các em chắc đây là lần đầu tiên xuất đầu lộ diện à? Anh thật sự rất mong chờ trưởng lão Phỉ Lâm của câu lạc bộ Yêu Nguyệt. Câu lạc bộ Yêu Nguyệt luôn luôn dựa vào thần bí mà nổi tiếng, lần nãy lão gia tử tổ chức thọ yến, nếu như trưởng lão Phỉ Lâm tới, anh nghĩ tới lúc đó những người đó tất nhiên sẽ ngạc nhiên tới không khép được miệng vào.”
“Anh, em cần nhắc nhở anh, tính tình của trưởng lão Phỉ Lâm không tốt lắm, anh nói chuyện cần cẩn thận đấy!”
“Yên tâm đi, anh biết chừng mực”.
Trong đại sảnh rộng lớn, khách khứa tới chúc thọ nói chuyện với nhau. Bọn họ có người là bạn bè, có người là kẻ địch, có người là kẻ thù. Nhưng hôm nay những điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là bọn họ đều là vì thọ yến của Taylor Jia Ding mà tới.
“Thánh Đường, bá tước Alpha, bá tước Lam Mị, bá tước Lâm Đông tới!”
Ba người hai nam một nữ mặc đồng phục màu trắng xuất hiện ở cửa phòng khách, Melysa lập tức lên trước tiếp đãi, “Ba vị bá tước, đúng là đã lâu không gặp, nào, mời vào trong”
“Câu lạc bộ Vương Giả, một trong thất diệu, Chu Du Liệt”
Liên bang Thất diệu, ba năm về trước, có một người trong đó thần bí từ đầu đến cuối. Chỗ trống trong Thất diệu chỉ trong hai tháng lập tức xuất hiện một người, trong Thất diệu Paul, Ngự Diệp Thiên đã chết. Liên bang hôm nay chỉ còn lại tứ diệu, Sở Phi là một trong số đó, Diệp Minh Hiên, Thượng Quan Thần, Chu Du Liệt, ba người này cùng đến từ câu lạc bộ Vương Giả.
Mỗi người trong Thất diệu đều bất phàm, trong đó Tối công tử Sở Phi, cầm đầu Thất diệu Diệp Minh Hiên và Phật công tử Chu Du Liệt lại chói mắt nhất.
Phật công tử Chu Du Liệt không phải là hòa thượng, sở dĩ có cái tên Phật công tử, đúng là có liên quan tới tướng mạo hắn. Giờ phút này hắn xuất hiện ở cửa phòng khách, mặc một bộ Tây phục màu đen bó sát người, nới lỏng cái nơ ở cổ áo. Chu Du Liệt híp mắt mỉm cười, cái đầu trọc lóc trơn bóng, khuôn mặt mập mạp híp mắt, người vô cùng giống phật Di Lặc trong truyền thuyết. Cũng chính vì như vậy, mới được người cười xưng là Phật công tử, về phần người này, hầu hết mọi người đều biết quả thực không có chút quan hệ gì tới phật, mà là một kẻ từ đầu tới chân khốn kiếp bỉ ổi đến cực điểm.
Hắn híp mắt quan sát xung quanh, hình như phát hiện ra điều gì, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, tháo nơ áo ra, chạy tới
“Yo, đây không phải là Sở đại ca sao?”
Nhìn thấy Chu Du Liệt, Sở Phi bất đắc dĩ lắc lắc đầu, “Diệp Minh Hiên vẫn chưa xuất quan sao?”
“Tên họ Thời đó cả ngày chỉ biết bế quan, đâu biết lãng mạn như chúng ta, em nói đi, Mộng Dao muội muội”
“Mập chết tiệt!” Mộng Dao không chịu được lườm hắn một cái
“Gọi ta là Mập được rồi, hãy bỏ từ chết tiệt phía sau đi, cảm ơn, Mộng Dao tiểu muội muội, mỹ nhân hôm nay không ít, ca ca hôm nay cũng không có hứng thú với em đâu, em không phải lo đâu.”
“Mập chết tiệt. Ngươi còn dám nói thêm một câu nữa, có tin ta sẽ đánh ngươi thành đầu heo không?”
“Yo?”