Hải Luân, Tiết Thiên Diệp mấy nữ tưởng như sẽ được vui vẻ, được tiếp đón long trọng khi bước vào tòa thành, tới nơi này mới thấy đại trưởng lão lão đầu heo làm cho người ta buồn nôn, bất quá việc này cũng không có ảnh hưởng tâm tình mấy nữ, đến khi toàn bộ cốt cán Lam Sắc thành bảo rời đi, Hải Luân mấy nữ liền hung hăng khinh thường một phen với vị trưởng lão kia, tâm tình vô cùng thư sướng, dọc theo đường đi cùng Lam Tình vui cười không ngừng.
Lam sắc tòa thành không phải quốc gia như bao quốc gia định quyền khác, với việc diện tích chỉ lớn bằng một tòa đảo nhỏ, dù diện tích nhỏ nhưng mà ngũ tạng câu toàn, hơn nữa làm cho người ta khó tin tưởng chính là một tiểu đảo như này lại tự có thế chế tạo ra một chiếc du thuyền bay lơ lửng trên không trung, điểm này, chỉ sợ ngay cả Trác Nhã đế quốc cũng không làm được, quang cảnh, phong cách kiến trúc ở đây càng làm cho Hải Luân mấy nữ kinh ngạc liên tục thốt lời khen ngợi.
Theo Lam Tình trở lại phi thuyền, bay xuống dưới tòa thành, vào cung điện của nàng.
Nhìn từ trên cao, đây là một một tòa thành cổ đơn chiếc. Đúng vậy, trên một đảo nhỏ chỉ có một tòa thành tọa lạc, trông rất lạ mắt, tòa thành không biết dùng vật liệu gì mà xây thành, mỗi phiếm đá xây nên đều tỏa ánh lam sắc nhạt nhòa, càng làm người ta lóa mắt bởi hoa văn với bố trí độc đáo trên cửa thành, liếc mắt nhìn lại, mỗi bức tường thành phảng phất như đã trải qua ngàn vạn năm, chịu đủ sự bào mòn của thời gian gió bão, hình trạng đã cũ nát thậm chí đến mức tứ phân ngũ liệt, tường không ra tường.
Đúng là tứ phân ngũ liệt, trên tường thành có thể thấy rõ ràng từng vết rạn bất quy tắc, vết rạn thô to như bị người ta cắt xẻ, mỗi một đạo liệt ngân đều to đến hai ba thước, giống như từng đạo giao long lượn lờ quanh thành lũy. Càng kích thích ánh mắt người xem, đó là kiến trúc trong thành tựa như đang trôi nổi trên không, tựa như những bong bóng lẳng lặng phiêu phiêu ở nơi đó, không hề động đậy, chính là phiêu ở đó, hoàn toàn không có gì chống trụ.
"Cái này, chẳng lẽ chính là kiến trúc di động trên không trong truyền thuyết ?”
Bất đồng với Prague, phong cách kiến trúc của Prague tuy rằng độc đáo nhưng vẫn là sản phẩm của thế giới này, trái lại, Lam Sắc tòa thành hoàn toàn khác biệt, vô luận người nhìn theo góc độ nào đều không thể liên hệ nó với văn minh của Liên Bang được.
Mấy nữ líu ríu kinh ngạc hỏi han, Lam Tình đành cười khổ, biện giải rằng kiến trúc này do Lam Sắc nữ vương năm xưa lưu lại, nghe vậy, mấy nữ càng thêm tin tưởng về truyền thuyết Lam Sắc nữ vương hàng lâm.
Tang Thiên theo đuôi mấy nữ, liếc mắt nhìn quét qua toàn bộ Lam Sắc thành bảo, hắn cũng không phải lần đầu tiên tới nơi này, lần đầu tới đây hắn cũng bị choáng ngợp trước phong cách độc đáo của Lam Sắc thành, kiến trúc di động trên không tại vô tận thế giới cũng không hiếm, điều đặc biết chính là những khối tường đá vỡ toạc bay lơ lửng trông tựa như tấm kính rạn vỡ kia, loại kết cấu này, Tang Thiên biết rằng do lợi dụng phù văn kiến tạo mà thành, nhưng cụ thể làm như thế nào, hắn cũng không rõ ràng lắm.
Nếu Lam Sắc nữ vương chân thực tồn tại, vậy nàng nhất định là thượng cổ kì nhân. Vô tận thế giới có chứa vô vàn tiểu thế giới, Tang Thiên du lịch qua không ít, căn cứ theo kinh nghiệm của hắn, cũng chỉ có người thuộc thời thượng cổ mới hiểu biết loại kết cấu cổ quái này.
Kỳ thực, các vết rạn bên ngoài tường thành hợp những tòa kiến trúc lơ lửng không phải tự nhiên mà có, chúng được cố ý thiết kế để che dấu ẩn ý trong đó, người thường có thể không nhìn ra nhưng Tang Thiên cõ thể cảm ứng được tuy rằng khá mơ hồ.
Từ trong cảm giác của hắn, chỉnh thể mặt ngoài Lam Sắc thành tựa như một bản vẽ. Bức họa này nhìn như ảnh chiếu của một người nào đó.
Tang Thiên hơi hơi nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng, trong não hải hiện lên một hình ảnh rõ ràng. Là một vị nữ tử, một nữ tử vừa lãnh diễm vừa yêu dị, thân thể hoàn mỹ không tỳ vết, nàng đang cúi đầu, ngàn vạn sợi tóc màu lam không gió tung bay, tứ chi duỗi thẳng, hình thập tự.
“Ghê gớm thật!”
Tang Thiên không khỏi thầm than, hắn nhớ rõ lần đầu đến đây, cảm ứng thấy bức họa không được rõ lắm, hiện tại, chỉ cách nhau mấy trăm năm thời gian, không nghĩ tới họa đồ đã trở nên rõ ràng như vậy, không! Không thể dùng từ rõ ràng để hình dung, lần này cảm ứng thấy hình ảnh phác họa của một vị nữ tử.
Dung nhan yêu dị lãnh diễm kia, da thịt mềm nhẵn không nhiễm một hạt bụi, sợi tóc không gió tung bay đó.
Bỗng nhiên.
Tang Thiên đột nhiên cảm giác không đúng, nội tâm trầm xuống, tâm thần nháy mắt phảng phất như bị xé rách, bên trong Linh Hải một trận rung chuyển, Tang Thiên đại kinh, cho đến giờ hắn chưa bao giờ gặp qua tình huống quỷ dị như này, Linh Hải bị rung chuyển?
Cho dù năm đó đối mặt với Tinh Linh trưởng lão thực lực cường hãn, Linh Hải của hắn cũng không bị sao.
Đúng lúc này, nữ tử kia bỗng nhiên cử động, bất chợt nàng ngẩng mặt lên, đôi mắt vốn đang nhắm chặt đột nhiên mở ra, ngay tại thời khắc nàng mở mắt, Linh Hải Tang Thiên rung chuyển càng thêm mãnh liệt, tâm thần tựa như bị ác ma hung hăng chà đạp, sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy không tự chủ được lui về phía sau ba bước.
Thiên a!
Đó là cặp mắt dạng gì! Lam quang yêu dị phát ra từ đôi mắt chiếu xuống, ấn định trên người Tang Thiên.
Tang Thiên liền vội nhắm mắt, cố thủ tâm thần, phong bế Linh Hải, đối diện với nữ tử, hắn có thể cảm giác được một cách rõ ràng, bên trong cặp mắt kia ẩn chứa vô hạn phẫn nộ, phảng phất như nhìn thấy kẻ thù giết cha không bằng, hận không thể đem Tang Thiên băm thây ngàn đoạn.
Nử tử này chính là Lam Sắc nữ vương a? Ta kháo!
Bà nương này rốt cuộc là loại gì, riêng cái ảnh chiếu đã lợi hại như vậy? Ánh mắt kia là cái gì, lão tử với bà nương ngươi tựa hồ không có thâm cừu đại hận gì mà?
Ngay tại lúc Tang Thiên đang bận suy tư, trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm.
"Ta vốn không nên tỉnh lại, là ngươi! Đem ta kích phát đi ra, là ngươi! Là ngươi! Là ngươi! Nói ... Ngươi đến tột cùng dùng phương pháp gì đánh thức ta! Nói! Nói! Nói!"
Tang Thiên chỉ cảm thấy trong óc một trận ầm vang, thanh âm quỷ dị giống như ma âm truyền từ cõi chết vọng lại.
"Ngươi, ngươi là Lam Sắc nữ vương?"
Tang Thiên vạn phần kinh hãi, ngàn làn không nghĩ tới hôm nay chỉ đến Lam Sắc thành một chuyến đã gặp phải chuyện tình quỷ dị như vậy.
"Ta, đúng là Lam sắc nữ vương. Ngươi đến tột cùng là ai, nói! Ngươi đã làm cách nào đánh thức ta, nói! Nói! Nói!"
Thấy đối phương thừa nhận thân phận, Tang Thiên dở khóc dở cười, không thể tưởng được lại chạm mặt Lam Sắc nữ vương trong truyền thuyết – một nhân vật phong vân tại vô tận thế giới.
"Ta với ngươi vốn không nhận thức, sao có thể đánh thức ngươi được, ngươi nhận lầm người rồi?"
Lam Sắc nữ vương tại vô tận thế giới chính là bệnh độc nữ vương, cái danh cũng đủ làm cho người ta e sợ, nghe nói mỗi khi lam phong bạo khởi, tại vô tận thế giới bất luận ngươi là thiên nhân hay là Tinh Linh, là yêu ma hay yêu quái. là Thú Nhân thậm chí Vampire(hấp huyết quỷ) ... bất kể chủng tộc, nếu ngươi không có bản lĩnh ngăn cản, vậy chạy nhanh tìm cái lỗ chui vào đi thôi, bằng không một khi chạm đến ‘lam phong’, vậy hãy chờ bị bệnh độc cuốn hút đi.
"Nói! Ngươi đến tột cùng là ai! Ân? Ngươi chính là một nhân loại, ân? Một nhân loại cổ quái, ân? Có khí tức Đồ Đằng, cái gì! Là nghiệt Đồ Đằng! Không thể tưởng được một nhân loại nhỏ bé như ngươi lại có được nghiệt Đồ Đằng, ngươi rốt cục là ai!"
Nghe nói nghiệt Đồ Đằng, Tang Thiên động tâm, liền hỏi ngược lại:
"Cái gì là nghiệt Đồ Đằng?"
Cho tới nay hắn luôn tìm kiếm thông tin về Đồ Đằng, chỉ là, trước giờ vẫn chưa có đáp án tương quan, tại vô tận thế giới người biết được Đồ Đằng cũng chỉ vài mống, hiện tại nghe nói ba chữ ‘nghiệt đồ đằng’, khiến hắn hết sức hiếu kỳ.
"Ngươi!"
Nữ tử kia cả người khẽ run lên, thống khổ hô:
"Nhân loại thực cổ quái! Nghiệt đồ đằng! Đồ đằng của người lại đang ..."
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của nàng đã trở nên phi thường mỏng manh, rồi chậm rãi tiêu thất theo đó lam quang cũng ảm đạm tắt dần, hết thảy đều khôi phục như lúc ban đầu.
Tang Thiên gọi với hai tiếng, không thấy nàng kia đáp lại.
Nghiệt đồ đằng? Nghiệt đồ đằng là cái gì? Cùng đồ đằng bình thường khác nhau sao? Tang thiên nghi hoặc rất muốn hỏi cho rõ ràng nhưng mà vô luận hắn kêu gọi thế nào, nàng kia vẫn bặt âm vô hồi.
Lam Sắc nữ vương, nàng thật sự đang ẩn trú tại thế giới này, hơn nữa nàng còn nói chính mình vốn không nên tỉnh lại, là ta đã đánh thức nàng?
Đánh thức?
Làm sao có thể, rõ ràng lão tử với nàng không có giao tế gì mà? Ngẫm lại, Tang thiên đột nhiên nghĩ tới Lam Tình, nếu như nói chính mình cùng Lam Sắc nữ vương không liên hệ, vậy vấn đề khẳng định trên người Lam Tình, bởi vì xuy xét trước sau, hắn có giao tế với Lam Sắc thành nhân duy nhất chỉ có Lam Tình.
Nghĩ đến Lam Tình trên người có mang truyền thừa ấn ký, nghĩ đến chính mình không lâu trước đó mới cùng Lam Tình phát sinh chi hoan, Tang Thiên âm thầm líu lưỡi, không thể nào? Không phải trùng hợp như vậy chứ? Truyền thừa ấn ký trên người Lam Tình là của Lam Sắc nữ vương để lại sao?
Đánh thức?
Ta sao có thể đánh thức được một Bệnh Độc nữ vương, một phụ nhân thần khiếp quỷ sợ chứ?
Là phượng văn nghiệt đồ sao?
Tang Thiên không dám xác định, bởi vì hắn chưa bao giờ thực sự minh bạch sự tồn tại của phượng văn nghiệt.
Nhớ tới Bệnh Độc nữ vương, nhớ tới phượng văn nghiệt đồ của mình, Tang Thiên chỉ cảm thấy đau đầu không thôi.
Hắn không thích phiền toái, đặc biệt là phiền toái đến từ nữ nhân, hắn trốn tránh còn không kịp, lần này chỉ sợ đã gặp phải một Bệnh Độc nữ vương khủng bố rồi, không thể nghi ngờ là phiền toái trong phiền toái a!
Chậm rãi mở mắt, phát hiện mấy nữ đều đang nhìn chằm chằm vào mình, Tang Thiên nhếch miệng cười khổ, lắc đầu, một tay day day cái trán, cười khổ không nói.
Nhan Phi, Lam Tình, Tiết Thiên Diệp mấy nữ cổ quái nhìn Tang thiên, phát hiện sắc mặt hắn có chút trắng xanh, mấy nữ thấy lo lắng trong lòng, nhưng nghĩ đến việc làm của người kia ở trên phi thuyền, mấy nữ liền tức khí không thèm để ý đến hắn nữa, mặc dù Tiết Thiên Diệp sớm đã tha thứ cho Tang Thiên nhưng nàng lại sợ bị tỷ muội khác giễu cợt, cho nên cũng ngượng ngùng không chủ động mở miệng hỏi.
Nhan Phi nhìn kỹ Tang Thiên, sau đó ngẩng đầu nhìn những vết rạn nứt bên ngoài tường thành, mày hơi hơi máy động, giống như đang suy tư, lại giống như đang nghi hoặc cái gì.
Lam Tình xoay mặt ánh mắt hồ nghi nhìn hắn. tựa như có một số việc không dám xác định, ngay lúc vừa rồi, nàng có một loại cảm giác phi thường kỳ quái, giống như chính mình đột nhiên phẫn nộ, phẫn nộ Tang Thiên, tại sao có thể như vậy.
"Ngươi, không có việc gì chứ?"
Cuối cùng vẫn là Lam Tình mở miệng hỏi thăm đầu tiên.
"Không! Không có chuyện gì."
Tàng thiên lắc lắc đầu, day trán có vẻ lo lắng. Hỏi:
"Chúng ta ở trong này mấy ngày?"
"Một hai ngày rồi đi."
"Một hai ngày à!"
Tang Thiên nheo mắt nhìn chằm chằm vết rạn trên tường thành, ve cằm tựa nhu cân nhắc có nên…
"Nếu ngươi có việc gấp, có thể rời đi trước, không cần bồi tiếp."
Lam Tình yên lặng thấp giọng nói.
"Nga, cũng không có gì việc gấp đâu."
Tang Thiên thực không có hứng thù gì với Lam Sắc tòa thành nhưng vừa rồi sảy ra chuyện như vậy, hắn cảm thấy chính mình tất yếu phải đi quấy rối Bệnh Độc nữ vương trong truyền thuyết một lần nữa!