Đêm khuya, bầu trời có chút âm u, trên bầu trời cũng chí có vài ngôi sao phát ra ánh sáng mơ hồ mà thôi, phát ra ánh sáng màu vang nhạt. Thoạt nhìn vào ánh trăng giống như một lão nhân gia tuổi đã cao làm cho người ta có một lọai cảm giác mệt mỏi vậy, từng năm tháng trôi qua, tựa hồ đều chỉ có một loại trạng thái này.
Vô Thượng thiên đường, phòng chí tôn.
Nữ tử ung dung cao quý kia vẫn lẳng lặng đứng ở dưới giường, nhẹ nhàng vuốt ve hắc miêu trong lòng, hai mắt bình tĩnh không có một tia ba động nhìn ánh trăng lờ mờ trên bầu trời đêm.
Trong hư không, bóng dáng tràn ngập hơi thở thần thánh đó vẫn đang trôi nổi lơ lửng, hư vô mờ mịt. Giống như linh hồn trong truyền thuyết vậy, phóng thích ra khí tức thần thánh mạnh mẽ có thể nói là rất hiếm thấy.
Một hồi lâu, âm thanh của bóng dáng thần thánh trong hư không lại một lần nữa truyền đến:" Ta vừa mới lẻn vào trong tháp thi đấu, tháp thi đấu không biết đã bị người thấn bí nào bố trí một phù văn ảo trận cực kỳ cường đại."
"Thần bí? Cường đại?" Nữ tử ung dung cao quý dường như có chút kinh ngạc, lạnh nhạt cười nói:" Ta còn tưởng rằng hai từ này vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện trong lời nói của ngươi."
Bóng dáng thần thánh cũng không thèm để ý, tiếp tục nói:" Phù văn ảo trận kỳ thật cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là khi ta cố chạm vào phù văn ảo trận thì...Cảm giác được trong trận nhãn dĩ nhiên có một khí tức cực kỳ cưòng đại, nếu như ta đoán không lầm, đây tuyệt đối không phải là khí tức của nhân loại."
"Đích xác không phải là khí tức của nhân loại." Nữ tử ung dung thản nhiên nói. Mày cũng có chút nhíu lại, giống như đang nghi hoặc trầm ngâm điều gì đó vậy, dừng một chút, lại nói:" Ít nhất, ta rất kiêng kỵ khí tức đó."
"Ngươi cảm giác được bên trong là cái gì?" Bóng dáng thần thánh hỏi. Nữ tử ung dung khẽ phất tay, nhẹ giọng trả lời:" Ngày mai hẳn là sẽ biết được."
"Ngày mai gặp." Dứt lài, bóng dáng thần thánh trong hư không liền biến mất vô ảnh vô tung, giống như chưa từng tồn tại vậy.
Ngay sau đó không lâu, liền truyền đến tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
Đẩy cửa tiến vào là một nữ nhân. Mặc một bộ y phục áo liền quần màu đen, có dung mạo cực kỳ quyến rũ. Khí chất xinh đẹp, chính là vô hạn phong tình bà chủ, nàng tiến vào, cầm một chai hồng tửu hình dáng có chút kỳ lạ, tiền vào trong phòng. Dáng người chập chờn uyển chuyển, cười nói:" Tỷ tỷ ngươi đang suy nghĩ chuyện gì vậy?"
"Cùng với một người bằng hữu tâm sự mà thôi." Nữ tử cười khẻ, đi tới, ý bảo chủ ngồi.
Bà chủ cũng không khách khí, ngồi ở trên ghế salon, chân phải gác lên chân trái, hướng ra ngoài cửa sổ nhìn một cái. Rồi sau đó lấy ra hai cái ly trên bàn, mở chai rượu ra, rót đầy vào trong hai ly:" Tiểu muội đối với tỷ tỷ ngưỡng mộ đã lâu, chỉ là vẫn chưa từng có cơ hội gặp nhau, hôm nay tỷ tỷ đến Vô Thượng thiên đường này của ta, muội chỉ muốn uống cùng tỷ một ly."
"Đây phải là lần thứ hai chúng ta gặp mặt chứ, không phải sao?" Nữ tử ung dung ngồi xuống, vỗ nhẹ hắc miêu trong lòng, hắc miêu kêu lên miêu miêu hai tiếng. Chậm rãi từ trong ngực của nàng nhảy lên giường, trực tiếp ngã đầu ngủ say.
"Uh?" Bà chủ dường như có chút kinh ngạc. Đột nhiên, ha ha ha ha cười không ngừng:" Nguyên lai trí nhớ của tỷ tỷ lại tốt như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên rồi, phong thái của tỷ tỷ năm đó tại Hắc Long trấn, tiểu muội vẫn còn nhớ kỹ, còn nhớ năm đó, ta từng thề nhất định phải trở thành một nữ cường nhân giống như tỷ tỷ vậy, đáng tiếc, ai ngờ nhiều năm như vậy, ta mặc dù rời xa Hắc Long trấn, nhưng lại đi tới một nơi cũng là tội ác chi đô này, xem ra ta đời này cũng chỉ có thể ở tại tội ác chi đô."
Hắc Long trấn, mà một trong ba đại đô thị tội ác trên thế giới, cũng là một trong ba tòa đô thị tội ác có lịch sử lâu dài nhất thần bí nhất, cũng là địa phương điên cuồng nhất.
"Trên thế giới này người có thể sống mà rời đi Hắc Long trấn, bản sự đó cũng đủ để cho người ta kính nể rồi, càng huống chi ngươi lại còn sống tiêu sái như vậy." Nữ tử ung dung cầm lấy cái ly có chứa chất lỏng màu đỏ bên trong lên nhẹ nhàng nháp một ngụm. Đại mi khẽ nhíu lại, chợt thoải mái, cười nói:" Hắc Long trấn huyết tuyền uấn nhưỡng, ta đã lâu rồi không có uống qua."
"Chỗ ta vẫn còn một lọ, nếu như tỷ tỷ thích, ta sẽ đưa lọ này cho ngươi."
Nữ tử ung dung tựa hồ cũng không có khách khí, nói:" Được!" Cầm cái ly đặt lên trên miệng, bàn tay ngọc nhẹ nhàng nâng lên, tiếp tục nhấm nháp đặc sản của Hắc Long trấn "huyết tuyền uấn nhưỡng."
Nhìn vị nữ tử ung dung cao quý trước mặt này. Trong lòng bà chủ nhịn không được mà âm thầm khen ngợi, dung mạo của nàng cùng với năm đó giống nhau, một chút cũng không có thay đổi, vẻ đẹp thản nhiên này, vừa như thủy lại vừa như băng. Hư vô mộng ảo, loại mờ ảo này căn bản không nên xuất hiện tại nhân gian, loại khí chất tao nhã cao quý này giống như nữ thần từ trên trời xuống vậy, làm cho nội tâm người ta nhịn không được mà nảy sinh sự kính sợ, càng thậm chi không dám nhìn thẳng nàng, nhưng vẻ đẹp thản nhiên của nàng thật sự làm cho người ta hướng tới, thật sự là làm cho người ta có một loại mâu thuẫn.
Bà chủ thân là phụ nữ mà đã thế, nếu như một người nam nhân khác, sợ rằng sẽ bị loại hướng tới cùng kính sợ song trọng cảm giác này hành hạ cho đến chết.
Nàng là như thế, làm cho người ta hướng tới, nhưng lại không dám thưỏng thức, nàng chính là Nhan Phi.
Một người có quyền lợi. Có thể tự do xuất nhập cơ cấu thống trị cao nhất của nữ nhân trong Liên Bang, Cửu Thiên Các, trong Liên Bang, có không ít người nghe nói qua tên nàng, nhưng chính thức gặp mặt qua, lại không có được mấy người, người bình thường chỉ biết đến Nhan Phi là nghị viên của Cửu Thiên Các, một người thường xuyên có quan hệ tinh tế với các bà vợ của nguyên thủ các nước, có không ít tin đồn về Nhan Phi lưu truyền bên ngoài, trong đó là cho người ta nói nhiều nhất chính là, khi Nhan Phi viếng thăm đế quốc Trafalgar cùng với đế quốc Hals đều được hưởng thụ đãi ngộ tối cao, theo lẽ thường mà nói, trong quan hệ hữu nghị của mỗi nước, chỉ có người thống trị của quốc gia mới có tư cách được hưởng thụ cao nhất, mà Nhan Phi lại chỉ là một nghị viên, nhưng lại có loại hưởng thụ đãi ngộ của nguyên thủ quốc gia này, điều này không thể không làm cho người ta cảm thấy hiếu kỳ, đối với điều này, rất nhiều người cũng muốn biết người thống trị cao nhất trong Liên Bang, nghị trưởng đại nhân Cửu Thiên Các khi biết được chuyện này vẻ mặt sẽ như thế nào.
"Tỷ tỷ, thứ tiểu muội mạo muội, không biết tỷ tỷ lần này tới đến Borlundo là vì chuyện gì?"
"Nếu biết, cần gì hỏi nhiều."
"Tỷ tỷ không nên hiểu lầm, ta chỉ là muốn xác định một chút về ý đồ của tỷ tỷ mà thôi, tuyệt đối không có ý khác." Bà chủ vừa nói vừa thu hồi vẻ mặt quyến rũ, nghiêm mặt nói:" Thật không dám dấu diếm, tiểu muội tới nay đối với cổ khí tức cường đại trong tháp thi đấu cũng vô cùng hiếu kỳ, chỉ tiếc là tiểu muội thế lực đơn bạc. Hơn nữa cũng không có năng lực phá giải phù văn ảo trận đó đó. Ngay cả khi tiểu muội có năng lực phá giải, chỉ sợ cũng không có dám đi vào trong trận nhãn thăm dò cổ khí tức cường đại đó."
Dừng một chút, lại nói:" Hơn nữa ta lần này tới quấy rầy tỷ tỷ, cũng là vì giúp một vị tiền bối." "Tiền bối?" Nhan Phi có chút nhíu mày lại. Xoay người hướng ra bên ngoài cửa sổ nhìn lại. Trong ánh mắt bình tĩnh tóat ra một chút kinh ngạc, nhẹ giọng nói:" Dĩ nhiên có thể lấy loại hình thái này duy trì, thật sự là khó tin. Tiền bối là người chưởng quản câu lạc bộ Thông Thiên, Chiến Vân. Chiến lão tiên sinh?"
"Câu lạc bộ Thông Thiên đã sớm không còn tồn tại nữa, mà ta cũng chỉ là một ý thức sắp tàn lụi mà thôi. Đối với ta không cần khách khí." Âm thanh suy yếu truyền đến, vừa già nua lại vừa khàn khàn:" Nhan cô nương. Ta biết ngươi thực lực kinh người, nhưng ngươi vẫn còn chưa phải là đối thủ của người trong tháp thi đấu đó."
"Người đó? Ý tứ của Chiến lão tiên sinh là cổ khí tức cường đại trong tháp thi đấu là của nhân loại sao?"
"Hắn có lẽ là người, có lẽ không phải."
Nghe vậy, Nhan Phi càng nhíu mày chặt hơn, Chiến Vân mặc dù nói có chút mơ hồ, nhưng nàng vẫn hiểu được đôi chút.
Lúc này, bà chủ bên cạnh liền chen vào, lắc đầu, cười nói:" Trên thế giới này có lẽ cũng chỉ có Chiến lão với kiến thức qua sự kinh khủng của người đó."
"Bảy mươi năm trước câu lạc bộ Thông Thiên biến mất, là có liên quan đến người đó?" Nhan Phi hỏi.
"Hiện tại ý thức của ta vô cùng suy yếu, trí nhớ sớm đã không còn trọn vẹn, chỉ là mơ hồ nhớ kỹ là cùng người đó có liên quan, về phần khác, lão hũ thật sự không nghĩ ra, trong trí nhớ không trọn vẹn, chỉ nhớ người đó vô cùng cường đại."
Âm thanh già nua vô lực một lần nữa vang lên, tràn ngập bất đắc dĩ, cùng với không cam lòng. Nghe được Chiến Vân trả lời, vô luận là Nhạn Phi hay là bà chủ đều gắt gao nhíu chặt mày lại, hai nàng cũng không phải là người bình thường, hiển nhiên biết đám người Chiến Vân thực lực ra sao. Có thế nói, khi Chiến Vân tiếu ngạo Liên Bang, đương kim nhân giả Chiến thần, tông sư Niếp Thanh Vân lúc đó chỉ là một vương tọa bình thường mà thôi, nhưng sau khi câu lạc bộ Thông Thiên bị diệt vong một cách thần bí, cái tên Chiến Vân cũng dần dần bị người ta quên lãng.
"Nhan cô nương, lão hủ muốn nhờ nhờ cô ngày mai trợ giúp ta một tay."
"Chiến lão tiên sinh không cần khách khí, có cái gì cứ nói thẳng không cần ngại." Cho dù giọng nói của Nhan Phi vẫn lạnh lùng thản nhiên, nhưng trong đó còn chứa một ít kính trọng của nàng đối với Chiến Vân.
"Lão hủ đây xin cảm ơn cô, vào sáng sớm ngày mai. Xin mời hai cô nương đến tầng 10 tháp thi đầu chờ. Hiện tại ý thức của ta ở bên ngoài, căn bản không thể nói chuyện nhiều."
"Tốt."
Cảm giác được Chiến Vân muốn rời khỏi, Nhan Phi giống như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi:" Chiến lão tiên sinh. Có thể hỏi người một vấn đề được hay không?"
"Xin mời."
"Người cùng Niếp Thanh Vân có quan hệ gì."
Trong đem tối im lặng, một lúc sau. Âm thanh yếu ớt của Chiến Vân mới chậm rãi vang lên, chỉ có 3 chữ:" Sư huynh đệ."
Nhưng mà, đáp án này khi rơi vào trong tai Nhan Phi cùng bà chủ, hai người đều sửng sốt, trong lòng rất là kinh ngạc, bà chủ mặc dù quen biết Chiến Vân đã lâu. Nhưng chưa bao giờ nghe lão nhắc qua chuyện này, mà Nhan Phi thì biết được rất nhiều chuyện, căn cứ vào sự tình này, nàng từng suy đoán Niếp Thanh Vân, Chiến Vân thậm chí còn có Tiết Đông Vệ cùng với Cẩu Đạo Nhân bốn người hình như có một loại quan hệ đặc thù, nàng biết Tiết Đông Vệ cùng Cẩu Đạo Nhân là sư huynh đệ, hơn nữa còn gián tiếp biết được Tiết Đông Vệ cùng Niếp Thanh Vân cũng là sư huynh đệ, nhưng sau khi nghe Chiến Vân trả lời, nàng vẫn nhịn không được mà ngẩn người ra.
Niếp Thanh Vân, Chiến Vân, Tiết Đông Vệ, Cẩu Đạo Nhân, bốn người này vô luận là ai đều cũng là nhân vật làm rung trời chuyển đất trong Liên Bang, bốn người này dĩ nhiên lại là sư huynh đệ, cái này không thể không làm cho Nhan Phi khiếp sợ không thôi, ngoài khiếp sợ còn có sự sợ hãi, sợ hãi sư phụ của bốn người rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao lại lợi hại như vậy.
"Chiến tiền bối, sư phó ngài là..."
Hỏi không phải Nhan Phi, mà là bà chủ quyến rũ xinh đẹp.
Đáng tiếc, không biết là Chiến Vân đã rời đi, hay là không muốn trả lời vấn đề này, một hồi lâu củng không thấy trả lời.
"Sư phụ của bọn họ tuyệt đối là một tồn tại kinh khủng."
Hai nàng trầm ngâm một lát, rồi dĩ nhiên đồng thanh nói ra cùng một câu, bà chủ sợ hãi than về năng lực dạy của sư phụ bọn họ, mà Nhan Phi thì sợ hãi than về quan hệ của sư phụ bọn họ cùng trật tự câu lạc bộ. Hơn nữa càng quan trọng là cho đến hiện tại, nàng mới có chút rõ ràng một chuyện mà nàng vẫn tò mò lâu nay.
Lúc nàng còn là một tiểu cô nương, người phụ nữ vừa cường đại lại vừa thần bí của câu lạc bộ Yêu Nguyệt từng mang theo nàng một đoạn thời gian, đi một chuyến tới nhà của Tiết Đông Vệ, tới nhà Cẩu Đạo Nhân, tới nơi ở của Niếp Thanh Vân, trước kia nàng không rõ, cũng không nghĩ ra. Hiện tại, nàng rốt cục cũng biết, nguyên lai người phụ nữ kia vẫn đang tìm hiểu sư phụ của bọn họ ở nơi nào.