Chủ tịch đứng trên ban tổ chức mời các vị lãnh đạo ngồi ở phía trên, lại là phát biểu dài dòng vô dụng, nói gì mà tầm quan trọng của cuộc thi “Minh nhật chi tinh” lần này, vinh dự của liên bang, vv…dài dòng cũng mất tới nửa tiếng
Là viện trưởng của học viện quân sự Saint Roland, Charles vẫn không ngồi xuống dưới, mà dựa vào thân phận chủ nhiệm ban tổ chức ngồi trên bàn chủ tịch.
“Dự tuyển thi đấu cuộc thi “Minh nhật chi tinh” lần này sử dụng ba quy tắc”
Ba quy tắc?
Kết quả thảo luận của hội nghị thượng đỉnh tuần trước không phải là hai quy tắc sao? Sao lại biến thành ba?
Mọi người không hiểu, mặc dù hoài nghi nhưng cũng không chất vấn tại chỗ, đều đợi đoạn văn tiếp của Charles
“Thứ nhất, nhóm đối chiến loại trực tiếp, tức là, mỗi chiến đội chuyên dụng của các trường chỉ có 5 thành viên tham chiến, sử dụng 5 trận 3 thắng (đấu 5 trận bên nào thắng 3 trận thì sẽ thắng chung cuộc), bên thắng thăng cấp, bên thua bị loại.”
“Thứ hai, hệ thống điểm cạnh tranh, tức là lấy tiêu chuẩn cấp B cạnh kỹ của cách đấu liên kết tiến hành cạnh kỹ, đồng thời lấy nhóm làm đơn vị, người có tích phân cao sẽ giành thắng lợi.”
“Thứ ba”
Charles vừa nói mặt không biểu cảm nhìn xuống phía dưới, dừng một chút, lại nói: “Cuộc thi “Minh nhật chi tinh” lần này là đại diện Liên Bang tham gia thi đấu, ban tổ chức chúng tôi qua nhiều lần suy nghĩ cẩn thận, tổng hợp nhiều mặt nhân tố, ban tổ chức cuối cùng đưa ra quyết định chiến đội của trường nào mấy năm gần nay đạt được vinh quang sẽ làm tiêu chuẩn bình tuyển của vòng cuối.”
Lời vừa nói ra, phía dưới ồn ào.
Chiến đội của trường mấy năm nay đạt được vinh quang cũng sẽ là tiêu chuẩn bình tuyển của dự tuyển thi đấu “Minh nhật chi tinh” lần này sao? Đùa gì vậy? Hiệu trưởng, huấn luyện viên của ba mấy trường khác không chịu được trong lòng mắng thầm. Ai cũng biết mấy năm nay Kiếm và Hoa hồng của Saint Roland đạt được vinh quang nhiều không kể xiết, mẹ kiếp! Tên khốn kiếp Charles này lợi dụng toàn lực trong tay mở cửa sau cho Saint Roland, càng là chèn ép chèn ép, đến cả ngụm canh cũng không cho uống
Mọi người đều biết, đạt được vinh quang nhiều nhất chắc chắn là chiến đội chuyên dụng của ba học viện lớn trong liên bang, mẹ kiếp! Thế này còn dự tuyển gì nữa, trực tiếp chọn hai trong ba học viên quân sự đó đi cho rồi.
Uh? Không đúng, hình như đội Thiên Kiêu Mộng của học viện quân sự Phương Đông mới thành lập chưa tới một năm? Hơn nữa chưa từng tham gia bất kỳ cuộc đấu nào, nói gì đến vinh quang
Nhất thời viện trưởng và huấn luyện viên của các học viện liên tiếp nhìn về phó hiệu trưởng trẻ tuổi của học viện quân sự Phương Đông đang ngồi ở chính giữa, lúc đó bọn họ hiểu rõ Charles chèn ép không phải là những học viện bình thường của họ mà là học viện quân sự Phương Đông cơ!
“Hội nghị thượng đỉnh một tuần trước không hề có quy tắc thứ ba, xin hỏi chủ nhiệm Charles tôn kính, vì sao đến lúc này mới thêm quy tắc thứ ba.
Tô Hàm cố nén lửa giận, đứng dậy, khuôn mặt yêu kiều không chút biểu cảm, đến ngữ khí nói chuyện cùng trở nên cực kỳ trầm thấp.
Charles thản nhiên nhìn về phía Tô Hàm bên dưới, nói: “Ta vừa nãy đã giải thích qua rồi, ban tổ chức chúng tôi căn cứ nhiều mặt nhân tố, sau khi suy nghĩ cẩn thận mới đưa thêm quy tắc thứ ba.
“Nhân tố gì? Tại sao tại hội nghị thượng đỉnh lại không nói ra?” Tô Hàm càng nghĩ càng phẫn nộ, từ khi đảm nhiệm chức phó hiệu trưởng đến nay đã chịu đựng quá nhiều nghi vấn, cô cần một cơ hội như thế này để chứng tỏ bản thân mình. Nhưng khi nghe thấy quy tắc thứ ba, cô tức giận gần như muốn đi ra khỏi chỗ, đội Thiên Kiêu Mộng Phương Đông mới vừa thành lập một năm, vốn dĩ chưa từng tham gia bất kỳ cuộc thi đấu nào, lấy đâu ra vinh quang.
“Hiệu trưởng Tô, cô đang nghi ngờ ban tổ chức chúng tôi sao?”
Charles mặt không biểu cảm, ngữ khí bình thản, “Nếu như cô có nghi vấn gì, có thể tự mình báo cáo với lãnh đạo, xin vui lòng không làm lãng phí thời gian của mọi người”
Thấy bộ mặt Charles như vậy, Tô Hàm không nhịn được nữa, trong ngữ khí cảm nhận sự hiếu chiến, “Đối với quy tắc không công bằng, lẽ nào ta không có quyền đặt ra nghi vấn sao?”
“Đương nhiên là có thể.” Charles mỉm cười đáp lại, “Ta từng nói, nếu ngươi có nghi vấn gì, có thể trực tiếp báo cáo với lãnh đạo, có điều hiện giờ xin đừng làm mất thời gian của mọi người, cảm ơn.”
“Charles, ta có thể hiểu được là ngươi đang chèn ép học viện quân sự Phương Đông chúng ta?” Tô Hàm hoàn toàn nổi giận, ngôn ngữ vô cùng sắc bén.
Nghe vậy, sắc mặt Charles hơi thay đổi, chẳng bao lâu lại khôi phục lại tự nhiên, ngữ khí cũng trở lên trầm thấp, “Hiệu trưởng Tô, hãy chú ý ngôn từ của cô”
“Ngôn từ? ngôn từ của ta làm sao?” Tô Hàm cười khinh bỉ đáp lại, “Ngươi chính là đang chèn ép, không dám thừa nhận sao?”
“Bừa bãi”.
Charles vỗ mạnh bàn một cái, đứng bật dậy, quát: “Nếu cô còn tiếp tục ăn nói hồ đồ, ta lấy thân phận là chủ nhiệm ban tổ chức lập tức báo cáo với lãnh đạo xin hủy bỏ quyền tham gia thi đấu của học viện quân sự Phương Đông!”
“Ngươi…..”
Sắc mặt Tô Hàm trắng bệch, vừa muốn phản kích lại, nhưng lại bị Tang Thiên ở bên cạnh kéo lại.
“Cô nương ngốc, cô tức giận gì chứ, tên tiểu tử đó đang chơi trò nói khích, chiến đội vinh quang chỉ là tiêu chuẩn bình tuyển, ngươi lên đó rồi, nếu như chúng ta thật sự bị hủy bỏ quyền tham gia thi đấu, vậy tên tiểu tử kia chắc chắn sẽ cười thầm rồi.”
Tô Hàm muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện mình hoàn toàn không thể mở miệng được!
“Giờ thành thật một chút đi, bình tĩnh bình tĩnh, xem tên tiểu tử kia còn trò gì nữa. Ta nghe Mộ Viễn Sơn nói, giữa hắn và Charles có chút ân oán riêng tư, bây giờ xem ra oán hận của tên tiểu tử này không hề nhỏ.”
Thấy Tô Hàm bên dưới thành thật ngồi ở đó, trên mặt Charles hiện ra nụ cười không thể phát hiện, nhìn khắp lượt, nói, “Có ai còn nghi vấn gì nữa không?”
Viện trưởng của 36 học viện đều không phải ăn chay, đều muốn đại diện liên bang tham gia thi đấu. Bọn họ nghĩ rằng, nội chiến giữa ba học viện quân sự càng lợi hại càng tốt, nếu như vừa nãy hủy bỏ quyền tham gia thi đấu của học viện quân sự Phương Đông, thì không gì tốt hơn, ít đi một đối thủ cạnh tranh, lại có thêm một cơ hội, tốt nhất là hủy bỏ hết quyền tham gia thi đấu của cả ba học viện quân sự, vậy thì quá tốt rồi.
Không có người nào trả lời, Charles tiếp tục nói: “Để lần dự tuyển thi đấu này được diễn ra công bằng, ban tổ chức chúng tôi đặc biệt mời tới trọng tài nổi danh trong league cách đấu, Jake tiên sinh đảm nhiệm chức vụ trọng tài, đồng thời, cũng mời tới cục trưởng chấp pháp của An toàn bộ số hai, ngài Harrison, võ huân thế gia gia tộc Kyle tộc trưởng Andre là trọng tài thứ hai của dự tuyển thi đấu lần này.
Những ai chú ý tới cách thức liên kết thi đấu dường như đều biết tới trọng tài Jake với độ nổi danh khá là cao.
Mặt khác hai vị mặc dù không phải rất nổi tiếng, nhưng danh hiệu rất đáng sợ, An toàn bộ số hai so với cục cảnh sát còn là ngành uy phong hơn rất nhiều, mà bộ trưởng bộ thực thi pháp luật càng khó lường, vị còn lại là võ huân gia thế, tộc trưởng gia tộc Kyle, riêng bốn chữ võ huân gia thế đã đủ làm người khác sợ hãi.
“Francis thân yêu, đó không phải là cha ngươi sao?”
Thành viên Kiếm và Hoa hồng Elise nhìn thấy một trong ba vị trung niên ngồi ở bàn chủ tịch vừa rồi, lập tức hỏi.
Francis không trả lời, ba ngày trước hắn sớm đã biết phụ thân mình sẽ đảm nhiệm chức trọng tài
Jake, Harrison, Andre bước tới ngồi tại bàn chủ tịch
Tâm tình Harrison dường như không tốt, chính xác, nếu như không phải tên Thiên Dật đáng chết mang Tây Long đại nhân ra ép, hắn sẽ không đến đảm nhiệm chức trọng tài thứ hai gì đó, nghĩ tới đó, hắn liếc thấy Thiên Dật tiên sinh ngồi thẳng đứng phía dưới, cười nhạt một tiếng, cũng không nói gì, đúng lúc ánh mắt hắn từ trên người Thiên Dật tiên sinh quay trở lại, lại đột nhiên sửng sốt.
Bởi vì hắn nhìn thấy một người vừa quen thuộc lại vừa như rất xa lạ.
Bề ngoài bình thản không hiếu kỳ đôi mắt sâu thẳm mà bình tĩnh, là hắn! Chính là người thanh niên vài ngày trước ở nhà Dạ gia. Chính là tên tiểu tử đã khiến mình hai ngày liên tiếp gặp ác mộng, chính là tên tiểu tử suýt tí nữa đã giết chết mình, là tên tiểu tử có sức chiến đấu khó tin, là tên tiểu tử còn hiểu được phạt diễm (lửa phạt).
Sao hắn lại ở đây?
Sao có thể?
“Cục trưởng Harrison, sắc mặt ngươi dường như có chút khó coi, sao thế, hôm qua không nghỉ ngơi tốt à?” Andre bên cạnh nhíu nhíu mày, có vẻ rất kỳ lạ vừa rồi Harrison còn rất khỏe, sao sắc mặt đột nhiên lại trở lên trắng bệch, trán không ngừng toát mồ hôi.
“Không, không có gì!”
Harrison duỗi đôi tay có chút run rẩy ra, lau mồ hôi đọng trên trán, cảm thấy cả người đều đang run lên, hắn hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thể trấn tĩnh lại được, lại lo lắng Andre ngồi bên cạnh nhìn ra điều gì, hắn nhếch miệng cười bối rối, giơ tay có chút run rẩy của chính mình, nói: “Ngươi, ngươi biết tay ta vì, vì sao mà run không?”
“Tại sao?” Andre có vẻ rất muốn biết
“Bởi vì ta làm cho nó run, cho nên nó mới run”