Thấy Lam công chúa tiếng tăm lừng lẫy lại đi hỏi một vị thanh niên bên cạnh, mọi người đều rất ngạc nhiên, mà thanh niên này khi liếc mắt nhìn qua cũng cực kỳ bình thường, không có gương mặt anh tuấn, cũng không có khí chất đặc biệt, về phần diện mạo hiên ngang càng không thể nhắc đến, nhãn lực cao thâm một chút thậm chí có thể cảm ứng ra tu vi của vị thanh niên này bất quá cũng chỉ cấp năm cấp sáu, thanh niên này liếc mắt nhìn qua thật sự rất bình thường, bình thường giống như bụi đất trên thế giời, lúc nào cũng có thể trông thấy, nó nhỏ bé lại hèn mọn, rất khó làm cho người ta chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Nhưng mà, kế tiếp phát sinh một màn lại làm cho mọi người ở đây trợn mắt há mồm, chỉ thấy hắc y thanh niên kia nhẹ nhàng nhấc tay, cũng không thấy có động tác gì khác, Ngụy lão đang muốn hôn mê liền biến mất không thấy, đúng vậy! Không chút dấu hiệu, thân hình của Ngụy lão tựa như trong nháy mắt bị thiên nhiên cắn nuốt vậy, biến mất vô tung vô ảnh, vô thanh vô tức.
Tại sao có thể như vậy!
Không ai biết đã xảy ra cái gì, mọi người đều đang nghẹn họng nhìn trân trối, vô pháp tin tưởng, không thể lý giải.
Nhưng có một điều có thể khẳng định, Ngụy lão biến mất là do hắc y thanh niên kia gây nên!
Cơ hồ trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều quét về phía hắc y thanh niên, vẫn là quần áo hắc y, gương mặt lạnh lùng, thần sắc lạnh nhạt, cặp mắt u ám, tĩnh lặng bất biến, thanh niên này vẫn bình thường như vậy, vô luận khí chất có khác, thì nhìn thế nào cũng là một người bình thường không thể bình thường hơn.
Chúng nhân không thể lý giải, chỉ có thể dán mắt nhìn chăm chú, tuy nhiên ở đây một ít người sắc mặt đã bắt đầu âm tình bất định, thần sắc cũng trở nên mất tự nhiên, giống như đang nghi hoặc điều gì đó, lại giống như không dám xác định điều đó.
Xác thực, bởi vì thanh niên này vận quần áo hắc y nên làm cho bọn họ bỗng nhiên nghĩ tới một người, chẳng lẽ là hắn?
Hoàng Khúc cũng kinh nghi bất định, không thể xác định, hắn chưa bao giờ gặp mặt ma quỷ Tang Thiên, mà toàn bộ Liên Bang cũng không có hình vẻ về Tang Thiên, ngay cả thiết bị hiện đại nhất cũng chỉ phác họa ra một bóng đen thoạt nhìn vô cùng mơ hồ mà thôi, về họa đồ ma quỷ không hề thiếu, trong tay Hoàng Khúc cũng có một phần, bất quá thanh niên trước mắt này tựa hồ với chân dung ma quỷ Tang Thiên lưu truyền, trừ bỏ quần áo màu đen ra thì những cái khác quá bất đồng.
"Các hạ thi triển thủ pháp thật sự làm cho người ta mở rộng tầm mắt."
Hoàng Khúc chậm rãi đi qua, mặt nở nự cười, nói:
"Hôm nay Hiệp Nghĩa Minh chúng ta tại thành phố Vị Ương này cử hành hội nghị tuần sát có thể mời đến hai vị, thật sự là vinh hạnh của Hoàng mỗ."
Nói xong, hắn rót cho Tang Thiên một chén rượu, nói:
"Còn chưa thỉnh giáo tôn danh các hạ ..."
Tang Thiên tùy tiện ngồi ở ghế trên, như nếu không phải Lam Tình yêu cầu, hắn căn bản không hiện diện ở trong này, theo tính cách của hắn, sau khi hiểu được tâm tư của Lam Tình, hắn vốn định mau chóng ly khai, nhưng mà ở đây một người lại khiến cho hắn chú ý, xác thực mà nói tên kia có lẽ căn bản không phải một người, về phần rốt cuộc là dạng tồn tại gì, trước mắt Tang Thiên không thể xác định, điểm này cũng là điểm làm hắn nghi hoặc.
Hiển nhiên, Lam Tình cũng chú ý tới tên đặc thù kia, chỉ là nàng không có hứng thú, nàng thầm nghĩ phải nói cho thế giới này biết, nàng cùng Tang Thiên là cùng một chiến tuyến, không hơn không kém, đây là điều duy nhất nàng muốn làm, bởi vì nàng dường như có thể ý thức được có lẽ vài ngày sau, Tang Thiên sẽ rời khỏi chính mình.
Nàng muốn giúp Tang Thiên, muốn cùng hắn gánh vác, nhưng nàng càng muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Tang Thiên hơn.
Lúc này, một đạo thanh âm vô cùng đột ngột vang lên.
"Ha ha! Tiểu tử ngươi thực không biết sống chết, ngay cả hắn là ai vậy cũng không biết, vậy mà ngươi còn tự xưng là hội trưởng gì đó, cặp mắt chó của ngươi, xem ra ta vẫn nên móc xuống thì hơn, tránh cho ngươi mất mặt xấu hổ."
Thanh âm này dường như là giọng nói của một nữ nhân, tương đối nhẹ nhàng lại cực kì sắc bén, trong lời nói tràn ngập ý khinh thường cùng nhạo báng, lời này vừa nói ra, mọi người đều cả kinh, đặc biệt Hoàng Khúc, ý cười trên mặt hắn trong giây lát liền biến mất vô tung vô ảnh, hàn quang trong hai mắt bắn ra bốn phía, nhìn quét qua mỗi người trong đại sảnh, những người khác cũng như hắn đều đang muốn điều tra ngọn nguồn giọng nói nơi nào.
Cuối cùng, ánh mắt toàn bộ bọn họ nhìn chằm chằm vào một góc đông đại sảnh.
Ở trong góc, nàng kia cũng ngồi ở trên bàn, hai tay đặt trên mặt bàn, thân hình hơi hơi ngửa ra đằng sau, cách ăn mặc của nàng tương đối quái dị, quần áo màu đen nối thân, thậm chí trên mặt còn đội một tầng khăn mặt mỏng manh màu đen, chỉ để lộ ra một đôi mắt sáng ngời động lòng với ý cười giảo hoạt.
"Nga? Các hạ là ai!"
Hoàng Khúc sắc mặt không chút biểu tình, trong lòng ngẩn ra, hắn hoàn toàn có thể xác định hội nghị lần này cũng không có vị nữ tử kỳ lạ này, nói cách khác, nữ tử này không biết từ khi nào đã xuất hiện ở đậy, mà bản thân hắn lại không hề phát hiện.
"Ta là người như thế nào?"
Nữ tử quái dị đứng lên, lại quỷ dị biến mất.
Đúng vậy! Biến mất không chút dấu hiệu.
Đám người Hoàng khúc vô cùng kinh ngạc, nhưng vào lúc này, giọng nói của nữ nhân kia lại vang lên:
"Ta không phải người, nhưng mà thôi! Ta đến để gia nhập Hiệp Nghĩa Minh các ngươi."
Thanh âm rất gần rất gần, giống như vang lên ở bên tai, Hoàng Khúc vội quay đầu, cảm thấy kinh hãi, ngạc nhiên phát hiện nữ tử quái dị này không biết khi nào đã hiện diện ở bên cạnh hắn, Hoàng Khúc kinh hãi, nhanh chóng lui về phía sau ba bước, xuất ra khí thế bản thân, mắt nhìn chằm chằm nữ tử, nư tử quỷ dị này đột nhiên xuất hiện, dường như nàng hiểu biết phương cách thuấn di, điều này khiến cho Hoàng Khúc kiêng kị vô cùng. Cũng như Hoàng Khúc, đám đông ngoài sự khiếp sợ ra, đều đoán nữ tử quái dị này tuyệt đối là một vị cao thủ thâm tàng bất lộ, tuyệt đối như vậy!
"Ta còn chưa làm gì mà, ngươi đã sợ hãi như vậy rồi."
Nữ tử quái dị khéphờ mắt nhìn Hoàng Khúc đang tức giận, trong mắt lộ vẻ nhạo báng.
Sắc mặt Hoàng khúc âm tình bất định, cười lạnh một tiếng, thu hồi khí thế của mình, nhưng trong lòng vẫn cảnh giác cao độ.
"Ngươi đến tột cùng là người phương nào!"
"Không phải ta vừa mới nói rồi sao, bổn cô nương không phải người, tới nơi này chỉ vì muốn gia nhập Hiệp Nghĩa Minh các ngươi."
Nữ tử quái dị quả thực vô cùng cổ quái:
"Sao vậy? Hoàng hội trưởng, ngươi hoan nghênh ta gia nhập chứ? Thực lực của ta rất là mạnh đó."
"Nga?"
"Như thế nào? Không tin à!"
Nữ tử quái dị nhún nhún vai, nàng giơ bàn tay nhỏ bé lên, đầu ngón tay lập lòe ánh sáng, đám đông chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, ngay sau đó, đại sảnh bắt đầu rung động, trang sức trên vách tường, đồ ăn trên bàn đều rơi xuống.
Điều này...
Chúng nhân đại kinh thất sắc.
"Ha ha, thực ngượng ngùng, nhất thời không nắm giữ tốt, làm rối loạn cao ốc của ngươi, nhưng mà, thế nào? Ta có tư cách gia nhập Hiệp Nghĩa Minh chứ?"
Trong lòng Hoàng Khúc khiếp sợ thực lực của nử tử quái dị không thôi, gật đầu xác nhận, lập tức nói:
"Hiệp Nghĩa Minh chúng ta hoan nghênh mọi chí sĩ tài ba trong thiên hạ gia nhập, nếu như các hạ gia nhập, Hiệp Nghĩa Minh chúng ta tất nhiên sẽ đại lực hoan nghênh, dựa vào tu vi lợi hại của các hạ, có lẽ ma quỷ Tang Thiên kia cũng không phải đối thủ của ngài."
Thấy nữ tử quái dị tu vi cao thâm, Hoàng Khúc tự nhiên không tiếc cơ hội mượn lời đả nhân.
"Đó chỉ do ngươi nói mà thôi, bản thân ta không có đảm lượng này, ta có thể ngồi ở chỗ này, hiện tại còn chưa chết, coi như vạn hạnh rồi."
Nói xong, nữ tử quái dị dùng ánh mắt thâm ý nhìn thoáng qua Tang Thiên đối diện, rồi sau đó lại nhìn nhìn Lam Tình, trong lòng không khỏi nỉ non tự nói:
Đúng là! Một người rồi một người biến thái, thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy, một thế giới nhân loại bình thường tại sao lại xuất hiện nhiều biến thái như vậy.
Hoàng Khúc có chút vui lòng trước ngôn từ ca ngợi của mình, vừa lưu loát lại vừa thông suốt.
"Không biết tôn danh các hạ..."
"Nga, gọi ta Mạc Danh là được."
Mạc Danh? Đám người Hoàng khúc liên lục lọi tin tức về cái tên này ở trong đầu, đáng tiếc hoàn toàn trống rỗng, tiếp đó, hắn bước lên trước, nói:
"Hôm nay Hiệp Nghĩa Minh chúng ta tiến hành hội nghị tuần sát có Mạc Danh cô nương cùng Lam công chúa quang lâm, thật sự là vinh hạnh cho Hoàng mỗ, chính là vị này, còn chưa thỉnh giáo tôn danh bằng hữu..."
Nói xong, hắn lại dõi ánh mắt nhìn về phía hắc y thanh niên, người làm cho hắn thập phần nghi hoặc.
Tang Thiên không nói, hắn nhìn chằm chằm nữ tử quái dị đối diện, bởi vì sự tồn tại của nữ tử này, ngay cả hắn cũng không biết đến tột cùng là cái gì.
Thấy đối phương không đáp, Hoàng Khúc đang muốn hỏi tiếp, Mạc Danh bên cạnh liền cướp lời:
"Hắn? Ha ha, ngươi tốt nhất đừng hỏi, nói ra, ta sợ ngươi thừa nhận không nổi."
"Nga? Nghe Mạc Danh cô nương nói như vậy, càng khiến cho Hoàng mỗ ta tò mò, ta thực muốn biết rốt cuộc là vị cao nhân nào mới khiến cho Hoàng Khúc ta thừa nhận không nổi đây."
Bị Mạc Danh nói xoáy, sự cuồng ngạo trong lòng Hoàng Khúc bị trọc chỗi dậy.
Mạc danh lấy ra một bức họa, đặt ở trên bàn, chỉ vào, hỏi:
"Hắn là ai vậy?"
"Ma quỷ Tang Thiên."
Mọi người nhìn lại, chính là chân dung ma quỷ Tang Thiên.
"Ha ha, Hiệp Nghĩa Minh các ngươi cũng thật là, vì thổi phồng Tang Thiên là hóa thân của ma quỷ, vậy mà lại đem một bức họa dữ tợn như vậy ra làm chứng, tuy cũng có phần giống Tang Thiên, nhưng chỉ được ý hình chứ vô thần, tuy nhiên, việc này cũng trách không được hội các ngươi, thế giới này chỉ sợ không có ai có thể vẽ được hắn rõ ràng, chỉ sợ ngay cả hình còn vẽ không ra, đừng nói các ngươi, ngay cả ở cái thế giới đó cũng không có ai có thể đủ bản lãnh để vẽ hắn có đủ hình và thần hoàn hoàn."
Đôi mắt trong suốt của Mạc Danh nhìn chằm chằm Tang Thiên, giống như muốn nhìn thấu hắn, chỉ là càng xem càng mờ mịt, thì thầm nói:
"Gương mặt của hắn thực bình thường quá bình thường, bình thường cho dù ngươi toàn tâm toàn ý nhìn nhớ, đến khi nhắm mắt lại, hình bóng hắn ở ngươi trong đầu ngươi đã là một đoàn bóng dáng mơ hồ rồi, sau đó dần dần tiêu tán ở trong đầu ngươi, ngươi căn bản không nhớ được khuôn mặt đó của hắn, bởi vì đó là ngũ quan hoàn mỹ nhất, hoàn mỹ đến mức làm cho người ta vô pháp tin tưởng, hoàn mỹ đến nỗi không gì có thể xâm phạm."
Những lời nói của nữ tử quái dị làm cho đám người Hoàng Khúc mê mang không thôi, lại làm cho Lam Tình bên cạnh đồng lòng, đúng như lời của Mạc Danh, khuôn mặt của Tang Thiên căn bản làm cho người không thể nhớ kỹ, Lam Tình từng thử qua rất nhiều lần, nhưng chung quy không nhớ được bộ dáng của Tang Thiên, nếu nhớ chỉ có thể là cặp mắt u ám tĩnh lặng kia thôi.
"Ngươi là ai."
Tang Thiên rốt cục mở miệng, bởi vì nử tử Mạc Danh đối diện này làm cho hắn không thể lý giải sự tồn tại của nàng, không phải người, cũng không giống các chủng tộc khác, thậm chí không phải là một loại mệnh thể có trí tuệ.
"Bằng hữu."
Hoàng Khúc không nghĩ tới ngữ khí của hắc y thanh niên này lại lãnh lệ như vậy, khiến cho hắn cực kì khó chịu.
"Bằng hữu nói chuyện cũng không cần quá mức cuồng vọng như vậy chứ, Mạc danh cô nương đã là người của Hiệp Nghĩa Minh chúng ta, mà ngươi..."
Lời của hắn còn chưa dứt, đã bị Mạc Danh chặn họng.
"Cút!"
Mạc Danh quát lạnh một tiếng, sắc mặt của Hoàng Khúc liền biến đổi, không nghĩ tới Mạc Danh này lại trở mặt so với lật trang giấy còn hơn như vậy.
"Các hạ! Ngươi!"
Hoàng khúc bước dài tiến lên trước, khi ánh mắt chạm đến đến cặp mắt băng sương che kín của nử tử quái dị, nội tâm hắn liền trầm xuống, ngực kịch liệt đau đớn, hắn kinh hãi không dám bước lên trước nửa bước.
Mạc Danh nhìn Tang Thiên, chậm rãi nói:
"Chúng ta, có thể nói chuyện không?"