"Long Diệu! Ngươi là tên vương bát đản! Còn không mau dừng tay cho lão tử!"
Năm thành viêm của chi đội Thiên Kiêu Mộng, bình thường vẫn hay cãi nhau, nhưng đến thời khắc mấu chốt tuyệt đối luôn đồng tâm hiệp lực, nhìn thấy Dịch Phong, Mạc Ngôn, Vương Thiết ba người bị Long Diệu giày vò, Cổ Phỉ phẫn nộ kêu lên, nhưng vẫn bị song tử thiên vương của Long Du xã gắt gao cuốn lấy không cách nào tiến vào.
Long Diệu không ngừng đấm đá lên ba người Dịch Phong, ngửa mặt lên trời rống: "Tang Thiên! Người là một tên hề! Đi ra cho ta! Đi ra-- "
Sau tiếng quát, Long Diệu cười lạnh một tiếng, ánh mắt như một thanh lợi kiếm đâm về phía Cổ Phỉ quát:" Cổ Phỉ, nơi này không có chuyện của ngươi, lập tức cút cho ta! Trong mắt Long Diệu ta người cũng chỉ là một phế vật một tên hề, cút!"
"Tức chết ta! Long Diệu ngươi là một tên vương bát đản!"
Cổ Phỉ hoàn toàn không có rụt rè như con gái, phẫn nộ lớn tiếng la hét.
Ngay lúc này, trong sân Học viện quân sự Phương Đông đang tụ tập ba bốn vạn học viên, căn bản không biết bên trong xảy ra chuyện gì, mà trước cổng học viện, một bộ váy tầng màu tím, mái tóc màu tím, vẻ đẹp điềm tĩnh, đó là Dạ Nguyệt, nàng đang sốt ruột đi qua đi lại tại cổng học viện, nhìn phía tây cồng học viện, trong miệng lẩm bẩm nói: "Mộ Tiểu Ngư đi liên lạc với gia gia nàng, không biết đã liên lạc đựơc chưa, Tang huấn luyện như thế nào còn chưa tới."
Vừa dứt lời, một chiếc xe giáp xác bay nhanh đến trước cổng học viện rồi đột nhiên dừng lại.
"Dạ Nguyệt, xảy ra chuyện gì?"
"Huấn luyện viên, anh nhanh đi xem một chút, Long Diệu cùng với thành viên Long Du xã của hắn, đang... Đang khi dễ Dịch Phong, Mạc Ngôn, Vương Thiết ba người."
"Uh?"
Nghe vậy, Tang Thiên liền điều khiển xe bay tiến vào trong học viện.
Đích! - -
Một tiếng còi vang lên, đầu xe bay đang lở lửng trên không cũng mở ra, các học viên dưới sân còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy âm thanh đích một tiếng, thì chiếc xe giáp trùng này như chiến mã xông thẳng vào chiến trường.
Chi!
Một tiếng cực nhanh phanh lại, tiến vào giữa sân trường, mà sau khi chiếc xe bay dừng lại, các học viên xung quanh đều đang nhìn chủ nhân điều khiển xe, thân hình cao gây, bế ngoài bình thản vô hại, không phải ìa Tang Thiên thì còn ai.
Tang Thiên bước xuống xe, nhìn cả người đầy máu sớm đã không ra dạng gì của Mạc Ngôn, Dịch Phong, Vương Thiết ba người, trên khuôn mặt nhìn như bình thản vô hại của hắn trong nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung, đổi lại chính là một vẻ mặt nghiêm nghị, hai mắt dần dần híp lại, trong đôi mắt màu đen đó léo ra ánh sáng màu đen không thề phát hiện.
"Tên hề! Ngươi rốt cuộc cũng đã tới!"
Ngay lúc này trên khuôn mặt anh tuấn của Long Diệu như ma quỷ, khóe miệng cười lạnh tàn nhẫn, hai tròng mắt phẫn nộ chi hỏa đang thiêu đốt: "Ta còn tưởng ngươi như một con chó trốn không dám tới."
Tang Thiên giống như không phải là Tang Thiên, nhưng lại chính là Tang Thiên, thân ảnh của hắn dưới ban đêm có chút mơ hồ, làm cho người ta có cảm giác cô cùng quỷ dị.
Khi Tang Thiên tiến đến, sân trường liền một mảnh yên tĩnh, mới vừa rồi bọn họ đã tận mắt nhìn thấy Long Diệu điên cuồng giống như ma quỷ, mà vị tân huấn luyện viên cũng không đơn giản, trận chiến này có thể hết sức căng thẳng, các học viên đã ngừng hô hấp, tất cả đều lùi về phia sau, để tránh khỏi bản thân bị đã thương.
"Tên hề!"
Long Diệu hết lớn một tiềng, khi thế như mãnh hổ xuất lung cực nhanh nhắm về phía Tang Thiên đối diện: "Hôm nay!Ngươi phải chết!"
Long Diệu rất oai phong, vô cùng mạnh, phát huy hết toàn lực chiến dấu chém ra một chiêu này, có thề so sánh với đỉnh cấp năm.
Quyền như gió, khí thế mãnh liệt, dường như hiện tại chỉ có duy nhất một quyến này.
Tang Thiên đối diện đứng bất động như một pho tượng vậy, như một tấm bia đá, không chút lay động, nhưng bất thình lình, hắn vung tay lên, năm ngón tay nắm thành quyền hoành bên phải, đột nhiên xuất ra, trong nháy mắt, tiếng gió gào thét như tiếng hổ gầm như sét đánh ngang trời, không gian dường như bắt đầu vặn vẹo, đùng một tiếng vang lên.
Oanh! Ca!
Hai quyền đụng vào nhau phát ra âm thanh vô cùng khác thường, bụi trên mặt đất xung quanh lại quỷ dị bị chấn văng lên tùy ý bay lên không, ngay lúc này trong nháy mắt, đúng xung quang song tử thiên vương, tám quý tộc cùng với các học viên đang đứng bên trong đều cảm giác rõ ràng có một luồng khí lưu vô hình như cơn sóng đập vào mặt.
Quyết đấu mạnh mẽ.
Đây là cường độ thân thể, cường độ lực lượng, cường độ tinh thần hoàn toàn là chân thật quyết đấu, các học viên ở đây đối với thực lực của hai người vô cùng mơ hồ, không ai biết năng lực chiến đấu của Long Diệu là bao nhiêu cấp, bởi vì hắn chưa từng thua, cũng không người nào biết thực lực của Tang Thiên như thế nào, bởi vì rất ít thấy hắn đánh nhau cùng với ngươi khác.
Tất cả mọi người đều nhừng thở, chờ đợi hết quả của một quyền đối đầu này.
Đột nhiên!
Trong sân phát ra một tiếng bịch, chỉ thấy Long Diệu như diều đứt dây bay thẳng ra ngoài, mà trong sân Tang Thiên vẫn như cũ lẳng lặng đứng nơi đó, không chút động đậy, giống như chưa từng phát sinh điều gì, cái gì cũng chưa có trải qua, như bất động chiến thần.
Oa một tiếng, thân thể Long Diệu được các học viên tiếp được, miệng hắn phun ra một ngụm máu tươi, nhưng quỷ dị là máu màu lam.
Mọi người đều giật mình, tại sao có thể là máu màu lam? Long Diệu đã xảy ra chuyện gì?
Không người nào biết chuyện gì xảy ra, nhiều người nhìn Tang Thiên đang đứng trong sân mà rơi vào một loại kinh hãi, bọn họ không thể tưởng tượng được một quyền, một quyền nhìn vô cùng đơn giản nhưng trực tiếp đánh bay cả người Long Diệu, phải là năng lực chiến đấu cấp mấy mới có thể làm được? Cấp 6? Cấp 7? Hay là cao hơn? Không ai biết, cái này đối với bọn họ mà nói là không thể tưởng tượng được.
Long Du xã song tử thiên vương, tám quý tộc đều liếc mắt nhìn nhau đều nhìn thấy sự kinh hãi trong ánh mắt của đối phương, mười người giống như rất ăn ý với nhau vậy, gật đầu, hét lớn một tiếng, đều đánh về phía Tang Thiên đang đứng trong sân.
Cùng lúc đó, Long Diệu đã đứng dậy, lau vết máu màu lam trên khóe miệng, nhưng hắn lại càn rỡ cười rộ lên, đột nhiên, hắn chạy nhanh tới, thân thể trong nháy mắt từ dưới đất nhảy lên trên không, ở trên không trung, hai chân giang ra, song chưởng mở rộng, thét dài một tiếng.
"Nay! Thiên! Ngươi! Phải! Chết!"
Âm thanh của Long Diệu, như tiếng long gâm vang khắp Học viện quân sự Phương Đông, trên sân trường ba bốn vạn học viên đều đang mở mắt nhìn Long Diệu trên không, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một màn quỷ dị như vậy, chỉ thấy giữa không trung thân thể Long Diệu phát ra quang mang màu lam chói mắt, dưới bầu trời dưới ánh trăng có vẻ vô cùng quỷ dị, phi thường chói mắt.
Thân thể người như thế nào có thể phát ra quang mang màu lam?
Như thế nào có thể!
Mọi người không biết, hoàn toàn lâm vào kinh hãi.
"Tử!"
Long Diệu ở trên không trong nháy mắt rơi xuống, song chưởng khép lại, hai bàn tay mười ngón xếp thẳng hàng, đây là chiêu có lực sát thương cực mạnh "song thủ đơn đao" mà mục tiêu lần này là đỉnh đầu của Tang Thiên.
Thần hình dưới mặt đất của Tang Thiên đột nhiên động, vây công hắn song tử thiên vương cùng với tám quý tộc còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy một cổ lực lượng mạnh mẽ kéo tới, cả người khí huyết bốc lên, bọn họ còn chưa kịp phản ứng, đã bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh trên mặt đất, cả người toàn thân đau nhức, đau đớn khó chịu, mười người nằm trên mặt đất nhịn không được bắt đầu rên rĩ.
Lam huyết chi uy, lam huyết trong cơ thể đang thiêu đốt, làm cho năng lực chiến đấu của bản thân tăng mạnh trong một thời gian ngắn, sau khi thiêu đốt, nhẹ thì các bộ phận trong cơ thể người bị tổn hại, nặng thì cả người hoàn toàn bị phá hủy, đây là lam huyết chi uy.
Đứng dưới sân, Tang Thiên lẳng lặng đứng ở nơi đó, ngửa đầu lên, nhìn Long Diệu đang đánh xuống.
Gặp lại lam huyết nhân, làm cho sát ý ở sâu trong lòng hắn như hồng thủy vỡ đê mạnh mẽ điên cuồng chảy ra, sát ý hướng thẳng lên bầu trời, như long ngâm, như mãnh hổ, tùy ý điên cuồng, Tang Thiên chỉ lẳng lặng đứng bất động ở đó, nhưng trên bầu trời Long Diệu đang đánh xuống lại phát ra tiếng kêu la vô cùng thảm thiết.
" A - - "
Hắn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy một cổ khí tức khổng lồ bao phủ toàn thân, cổ khí tức này giống như ác ma vậy điên cuồng giày vò linh hồn hằn, hung hăng giày vò chà đạp.
Vù!
Tang Thiên nhảy người lên, nhảy lên trên cao, một cước đá ra, hung hắng đạp lên đỉnh đầu Long Diệu, khi Long Diệu bị đá lên trên không, Tang Thiên phía sau xuất một trảo, bóp cổ chế trụ hắn, đột nhiên dùng sức, thần hình Long Diệu giống như tia chớp đánh xuống dưới vậy, trực tiếp vứt xuống mặt đất.
Ầm! Răng rắc!
Ầm ầm tiếng nổ vang lớn, âm thanh cực kỳ chói tai, cát bui bay lên, khi mọi người nhìn thấy Long Diệu bị vứt xuống dưới, tất cả đều la lên giật mình, che hai mắt, không dám nhìn tiếp.
Trong sân một mảnh yên tĩnh, một hồi sau, mới có vài học viên gan lớn mở mắt ra, nhưng chỉ nhìn thấy cát bụi bay cuồn cuồn, chỉ mơ hồ nhìn thấy Tang Thiên vẫn như trước lẳng lặng đứng ở nơi đó, mà Long Diệu thì đang quỳ rạp trên mặt đất, không biết sống chết ra sao.
Nhìn thấy một màn này.
Tất cả mọi người ở đây đều hồn phi phách tán, Long Diệu cái tên không ai không biết, mà lúc này không biết đang sống hay là chết, mà cái vị huấn luyện viên kia thực lực chiến đấu kinh khủng cỡ nào chứ? Không ai có thể tưởng tượng ra.
Đúng lúc này, tích tích tích tích đích âm thành vừa quen thuộc vừa xa lạ của còi xe cảnh sát vang lên trước cổng học viện.
Trước cửa học viện đã nhìn thấy bảy tám chiếc xe bay lóe còi cảnh sát bay nhanh đến, liền rất nhanh dừng lại, từ trong xe bước ra hơn mười người nhân viên mặc cảnh phục trị an chấp pháp, đi đằng trước chính là một trung niên nhân mập mạp, mập mạp đi tới, liếc mắt nhìn mười mấy người đang nằm trên mặt đất, quát to: "Ai là Tang Thiên."