Mục lục
[Dịch]Thuẫn Kích- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cung điện Prague, đám người Christine chỉ còn lại mười mấy người, bọn họ đều không có huyết mạch Meng Biet, bọn người có huyết mạch Meng Biet Mã Tiên Lạc , Honduras đã chết, ba vị thánh tăng đến từ Bát Giác Cao Tháp cũng bị Tang Thiên đánh cho bỏ chạy, chỉ còn lại những người này muốn chạy cũng không dám chạy, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở đó, đợi sự thẩm phán của thanh niên hắc y đối diện. Tang Thiên xoay người, nhìn về phía Christine.

Christine đứng ở đó, nhưng mà trong lòng đã tuyệt vọng không thôi, thân thể mềm mại run nhè nhẹ, nàng cố gắng ngẩng đầu lên nhưng cuối cùng lại không dám đón nhận ánh mắt của Tang Thiên.

"Các ngươi hiện tại còn có thể đứng được ở chỗ này là bởi vì các ngươi không có huyết mạch Meng Biet, chỉ có vậy mà thôi." Tang Thiên mặc dù giết người vô tình, nhưng hắn tuyệt đối không thị sát, giết chết Thái Tử Đảng là bởi vì Thái Tử Đảng ba năm trước đây huyết tẩy tinh Thái Nhĩ, giết đám người Mã Tiên Lạc là bởi vì bọn họ có huyết mạch Meng Biet.

"Meng Biet cũng không phải là chủng tộc cao đẳng gì, có huyết mạch Meng Biet, một khi huyết mạch Meng Biet hoàn toàn giác tỉnh sau khi tiến hóa thành Meng Biet sẽ hoàn toàn mất đi nhân tính, Meng Biet chỉ biết ăn thịt, ăn máu, ăn tủy, so với súc sanh còn thấp hơn." Vừa nói, dừng một chút, Tang Thiên trầm ngâm, lại nói:" Thế giới này không có chủng tộc cao đẳng tuyệt đối, cho dù là tại địa phương cường giả vi tôn như vô tận thế giới, ở nơi đó cũng không nhìn xem ngươi là chủng tộc gì, mà là thực lực của ngươi, ngươi có thực lực cường đại, cho dù là chư thần trong truyền thuyết cũng không dám động vào ngươi."

"Không cần phải tin tưởng vào vận mệnh chí thượng, vận mệnh có lẽ tồn tại, nhưng không phải tuyệt đối, nói cũng không có khả năng nắm tất cả mọi thứ của ngươi trong tay, nếu như thật sự có vận mệnh, thì phải nắm giữ trong tay mình mới là an toàn nhất, còn nữa không cần phải tin tưởng đám khổ tăng Bát Giác Cao Tháp, vận mệnh của thế giới này như thế nào, không tuân thủ vận mệnh sẽ bị thẩm ván..., điều này đều là vô nghĩa, bọn họ nếu thật sự lợi hại như vậy, sao còn cần các ngươi mở ra nhân linh địa khí?"

"Không có việc gì thì ngồi suy nghĩ lại cho kỹ, tất cả đều có đầu có tứ chi, dựa vào cái gì mà chúng ta phải nghe lời bọn họ? Dựa vào cái gì mà chúng ta phải thấp hơn bọn họ? Tất cả mọi người là người, chúng ta làm người bộ không tốt sao? Hiện tại các ngươi cảm thấy không tốt sao? Hưởng thụ cuộc sống xa hoa địa vị cao quý, nắm đại quyền quốc gia, không thiếu thốn cái gì, không cần lo lắng cái gì, cuộc sống thanh thản như vậy, cho dù các ngươi muốn trường sanh, như vậy thì cố gắng một chút, tiến hóa thành thiên nhân không phải là được sao? Các ngươi có tiền lại có quyền, mua sắm tịnh hóa dịch, không được thì sử dụng quyền trong tay đi chế tạo! Một năm không được, thì hai năm, chung quy cũng có một ngày tiến hóa thành thiên nhân."

"Như vậy không tốt sao? Cần gì phải vác mặt ra đi giúp lũ hổn đãn kia làm việc? Không tốt, còn có thể bị chỉ trích, nếu không tốt ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn, cho dù các ngươi may mắn, cũng chỉ có thể tiến hòa thành một súc sanh không có nhân tính, các ngươi nói đi?"

Tang Thiên nhíu mày, nghiêng người dựa vào vách tường,giơ tay xoa xoa trán nói:" Lão tử không phải thánh nhân, nói những lời này cũng không phải là muốn cảm hóa các ngươi, ta chỉ là đang nói thật cho các ngươi nghe thôi, các ngươi có nghe hay không là chuyện của các ngươi, ta cũng không muốn nói nhiều, các ngươi tự ngẫm nghĩ lại đi."

Lắc đầu, Tang Thiên xoay người rời đi, khi đi tới cửa, dừng lại, nói:" Có ai không phục, có thể đi nhờ thiên nhân Thần Thánh hội nghị hỗ trợ, lão tử ở tại câu lạc bộ Yêu Nguyệt chờ hắn, các ngươi có thể kêu người lợi hại hơn tới đây, lão tử cũng không ngại cho các ngươi thấy một hồi máu tanh."

"Tính tình của lão tử cũng không phải tốt, lần này bỏ qua cho các ngươi, cũng không có nghĩa là lần sau còn bỏ qua cho các ngươi, nếu như còn để cho lão tử thấy các ngươi chấp mê bất ngộ, đến lúc đó lão tử cũng không ngại mà giết chết các ngươi, nhớ kỹ, đây không phải là cảnh cáo, đây là uy hiếp."

Tang Thiên đi, nhưng lời nói của hắn vẫn như ma âm xoay quanh trong đầu mọi người, xua không tan, đuổi cũng không đi.

Một lúc sau, Tà Nhãn đại tôn cùng Thiên Nguyệt bà bà ở hai bên mới thở ra một hơi, phảng phất như trái bóng bị xì hết hơi nhuyễn trên mặt đất vậy, thở hổn hển hổn hển, phóng thích áp lực trong lòng ra.

Đám người Christine đứng cứng ngắc ở đó, sắc mặt tái nhợt, thần sắc phức tạp, hai mắt đờ ra, không biết là đang mờ mịt hay là đang hối hận.

"Chúng ta cũng đi thôi." Nhan Phi đã phá hủy thiên diễn chi nguyệt trong cung điện Prague, đám người Lam Tình vẫn đang trầm mê trong hoảng hốt, thẳng cho đến khi âm thanh của Nhan Phi vang lên lần thứ hai, ý thức của các nàng mới hồi phục lại. "Christine..." Nhan Phi muốn nói nhưng lại thôi, nhưng vẫn quyết định nói ra. "Ngươi nên cảm ơn tỷ tỷ của ngươi." "Tỷ tỷ..." Christine tê liệt trên mặt đất, hai tay vò đầu, dừng sức lắc lắc đầu.

Khi tới đêm tối, ánh trăng trên bầu trời càng lúc càng sáng tỏ, tựa hồ ngày mai là lúc ánh trăng đạt đến độ tròn hoàn mỹ nhất. Prague, trong một tòa thành. "Nhan cô nương, chẳng lẽ ngay cả cô cũng không biết Tang tiểu hữu đi đâu?"

Lâm Mỗ Mỗ chống quải trượng đi vào một gian phòng, Nhan Phi, Lam Tình, Tiết Thiên Diệp, Helen, Đệ Nhị Linh toàn bộ đều ở bên trong.

Nhan Phi nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ nói:' Lâm Mỗ Mỗ, ta thật là không biết hắn ở đâu." Đối với vấn đề này, Lam Tình tứ nữ đã hỏi cả trăm lần, Tang Thiên sau khi rời khỏi cung điện Prague liền biến mất vô ảnh vô tunh, Tiết Thiên Diệp, Lam Tình tứ nữ cơ hồ đều tìm khắp cả thành Prague nhưng đều không thấy thân ảnh của Tang Thiên. "Ai! Lão thân rất muốn gặp Tang tiểu hữu một chút, thật đúng là anh hùng thiếu niên đương thời hiếm thấy! Liên Bang chúng ta có anh hùng thiếu niên như Tang Thiên, vận mệnh có thể làm cái gì, tiểu Thanh, tiểu Bạch, các ngươi đợi ở chỗ này, chờ Tang Thiên." "Vâng! Lâm Mỗ Mỗ."

Năm người Nhan Phi nhìn thấy Lâm Mỗ Mỗ cho hai vị cô nương này ở đây đợi Tang Thiên đều cảm thấy khó hiểu, Nhan Phi hỏi:" Lâm Mỗ Mỗ, ngài đây là..."

"Oh, lão thân cũng không có ý tứ gì đặc biệt, Tang tểu hữu nếu như trở về, hãy để cho tiểu Thanh tiểu Bạch hầu hạ hắn, thanh niên anh hùng như vậy, chúng ta hiển nhiên không thể chậm trễ, hắn rất có thể là hy vọng của Liên bang!" Hầu hạ Tang Thiên?

"Không được!" Quỷ dị chính là, Tiết Thiên Diệp cùng Helen đồng thời la lên, sau khi la lên, hai nàng dường như ý thức được gì đó, liếc nhau, khuôn mặt của Tiết Thiên Diệp có chút ủng hồng, còn Helen nhìn Tiết Thiên Diệp lại có chút mờ mịt. "Lâm Mỗ Mỗ, ngài đi nghỉ ngơi trước đi, khi Tang Thiên tới chúng ta sẽ đi thông tri cho ngài." "Được!" Lâm Mỗ Mỗ lúc này mới lắc đầu thở dài rời đi.

Đợi đến khi Lâm Mỗ Mỗ rời đi, Helen mới bắt đầu chất vấn. "Này! Ta nói Tiết Thiên Diệp, ngươi mới vừa rồi không nên bất kính như vậy." "Cái gì mà không nên bất kính, Helen, ngươi có ý gì?" Tiết Thiên Diệp trừng mắt nhìn nàng một cái, giả bộ ngu. Helen mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tiết Thiên Diệp, Tiết Thiên Diệp bị nàng nhìn chằm chằm có chút xấu hổ, cười mắng. "Ngươi là biến thái hay là sắc lang? Nhìn chằm chằm ta như vậy là gì? Thích ta hả?" "Không đúng! Cổ quái! Cổ quái! Tiết nha đầu, ngươi không phải là muốn cùng ba cô đây tranh đoạt nam nhân chứ?"

"Ta kháo!" Tiết Thiên Diệp giễu cợt cười một tiếng:" Nam nhân của ngươi là ai? Ta tranh đoạt cùng ngươi làm gì?" Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng tâm lý lại nói: Hừ! Tang Thiên vốn chính là của bổn cô nương, quỷ mới muốn cùng ngươi đoạt!

"Tiết nha đầu, ngươi nhất định là có chuyện gì đó gạt ta." Ánh mắt của Helen vô cùng lợi hại, càng nhìn càng cảm giác được Tiết Thiên Diệp người này có điều gì đó đang dấu mình.

Lúc này Lam Tình liền nói:" Được rồi, Tang Thiên hiện tại ở đâu cũng không biết, các ngươi chế giễu nhau, nhưng cũng không hỏi xem người ta có chấp nhận chưa, mà lại ngồi ở đây tranh đoạt, đã vậy còn không biết xấu hổ, huống chi hiện tại cũng không phải là lúc tranh đoạt nam nhân, chờ sau khi giải trừ nguy cơ xong, các ngươi lại tranh đoạt cũng không muộn." "Nhan tỷ tỷ, ngài mai làm sao bây giờ?" Nhị Linh này giờ không mở miệng liền lên tiếng hỏi.

"Vẫn là dựa theo kế hoạch mà làm, ngài mai đợi ở câu lạc bộ Yêu Nguyệt, nếu như thiên nhân của Thần Thánh hội nghị muốn tới, chúng ta chỉ có thể lợi dụng phù văn trận đối phó với bọn họ, được rồi, mọi người đi nghỉ trước đi, ta đi đến câu lạc bộ Yêu Nguyệt một chuyến." Nhan Phi rời đi, để lại tứ nữ ngồi trong phòng, đều đang suy nghỉ về một người. Cũng không biết cái tên kia hiện tại đang ở nơi nào, đang làm cái gì vậy, hắn có vượt qua được vận mệnh thẩm phán không? Có nguy hiểm không? Không biết!

Đối với các nàng mà nói, Tang Thiên tựa hồ vĩnh viễn đều là không biết, vĩnh viễn đều như gần như xa như vậy, có lẽ tu vị bản thân quá kém, nên không có khả năng đi chung đường với hắn, có lẽ chỉ có trở nên mạnh mẽ như hắn, mới có thể có cơ hội hiểu rõ hắn? Không hiểu sao, giờ khắc này, trong lòng tứ nữ dĩ nhiên đều có chung một suy nghĩ.

Câu lạc bộ Yêu Nguyệt, trong một gian phòng, Tang Thiên ngồi ở trên ghế, hai chân gác lên nhau, cầm một chèn Prague uẩn nhưỡng nói:" Mùi vị thế nào."

Lạc Phu tùy ý ngồi xếp bằng ở dưới đất, y dựa vào vách tường, cầm một chén Prague uẩn nhưỡng uống vào trong bụng, cau mày, lúc này mới trả lời:" Có chút khó uống." "..." Tang Thiên lắc đầu không để ý đến, lại nhấp một ngụm, thuận miệng hỏi:" Ngươi mới vừa rồi nói cái gì? Đang suy nghĩ gì sao?" "Ân chủ, tiểu tăng đã suy nghĩ rõ ràng, tiểu tăng muốn nhập ma."

"Vậy thì nhập đi." Tang Thiên ngồi xuống, híp mắt nhìn hắn, ngáp một cái, nói:" Tiểu tử ngươi là quỷ nhan tại thế, lại nhìn thấy Tu La, cho dù ngươi không muốn nhập ma, cũng không phải do ngươi quyết định."

"Ân chủ, ma rốt cuộc là cái gì?"

"Không biết." Tang Thiên rất dứt khoát đáp lại. "Ngài không phải nói ngài trước kia đã nhập ma sao?" Nội tâm của Lạc Phu một mực tranh đấu với vấn đề này.

"Ta lúc đó là tẩu hỏa, nên mới nhập ma, sau khi nhập ma bản tính hòan toàn biến mất, ma tính tăng vọt, ta mặc dù rõ ràng bản thân đang làm cái gì vậy, nhưng lúc đó lại không thể khống chế được mình, đó là một loại cảm giác vô cùng khó có thể hình dung, một khi nhập ma, cái gì luân lý đạo đức đều là phù vân, toàn bộ đều là tùy tâm sở dục, tỷ như nói, ngươi vẫn muốn câu dẫn một vị nữ thần, lúc bình thường ngươi không dám, bất quá một khi nhập ma, một khi nội tâm ngươi muốn cái gì, ngươi phải có bằng được, không đạt mục đích thề không bỏ qua.

"Hơn nữa..." Tang Thiên trầm ngâm một lát, lại nói:" Hơn nữa sau khi nhập ma, ngươi sẽ rất thông suốt, khả năng lĩnh ngộ cao đến dọa người, tỷ như lúc bình thường ngươi tu luyện một loại công pháp, mười năm cũng không thăng tiến, nếu như một khi nhập ma, rất có thể trong vòng mấy canh giờ có thể lĩnh ngộ được."

"Lợi hại như vậy sao?" Lạc Phu nhất thời cứng lưõi. "Nhập ma có chỗ tốt lớn như vậy, vậy mọi người đều nhập ma không phải rất tốt sao."

"Ta kháo! Ngươi là tên ngu ngốc, ngươi biết tại sao sau khi nhập ma có thể lĩnh ngộ mọi thứ không? Bởi vì ma tính xuất hiện, tùy tâm sở dục, bởi vì đối với ngươi mà nói cái gì cũng không quan tâm, bởi vì cái gì cũng không quan tâm, cho nên tâm không có gì trói buộc, ngươi chính là thiên, ngươi chính là địa." "Bởi vì tùy tâm sở dục, cho nên cái gì cũng không cần quan tâm, cho nên tâm không có gì trói buộc, ngươi chính là thiên, ngươi chính là địa." Lạc Phu lẩm bẩm.

"Chính như theo lời ngươi nói, mỗi người nếu đều muốn nhập ma, mỗi người đều muốn thông suốt, nhưng mà, sau khi nhập ma ý thức sẽ bị lạc lối, dưới loại trạng thái tùy tâm sở dục này, rất ít ai có thể quay trở lại."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK