Sự tình tại Học viện đại biểu cho cái gì, muốn đến địa phương này bắt người, có thề nói là muốn đâm đầu vào một đống phiền toái.
Sau khi nghe phu nhân Long gia Lạc Mỹ xuất ra chứng cớ đầy đủ, phó cục trưởng Mạch Vĩ quyết định mạo hiểm một lần, có chứng cớ đầy đủ, cho dù có vấn đề gì, cũng sẽ không phải chịu trách nhiệm quá lớn, huống hồ còn có Long gia làm hậu thuẫn, tin tưởng rằng cũng không có vấn đề gì lớn.
"Ai là Tang Thiên."
Mạch Vĩ tiêu sái bước đi, khi đi tới, dùng nhãn thần sắc bén quét tới quét lui, cuối cùng ánh mắt của hắn dừng trên thân ảnh của một người thanh niên.
"Ta chính là Tang Thiên."
Trước là do bị lam huyết kích thích, làm cho sát ý sâu trong nội tâm của Tang Thiên điên cuồng bộc phát, một lúc sau, mới bị hắn mạnh mẽ thu liễm lại, sát ý liền biến mất, trên khuôn mặt lẫn cả người một lần nữa xuất hiện biểu tình vô hại, tất cả dường như khôi phục lại như lúc ban đầu, Tang Thiên vẫn là Tang Thiên.
Lúc này, Lạc Mỹ từ phía sau đã chạy tới, nàng liếc mắt liền nhìn thấy Long Diệu đang bất động quỳ rạp trên mặt đất, lập tức chạy tới: "Diệu nhi." Ôm lấy Long Diệu, bất ngờ nhìn thấy trong lòng ngực của Long Diệu nhiễm đầy máu màu lam, Lạc Mỹ vô cùng kinh hãi, lam huyết chuyện này tuyệt đối không thể để cho người khác biết, nếu không hậu hoạn vô cùng.
Lạc Mỹ nghiến răng nghiến lợi nói :"Mạch phó cục trưởng, bắt hắn mang đi cho ta."
Phó cục trưởng Mạch Vĩ chỉ nghe nói đến Học viện quân sự Phương Đông bắt người, về phần chuyện gì hắn cũng không biết, lúc này nhìn thấy Long Diệu không biết sống chết nằm trong lòng Lạc Mỹ, quả thực hù dọa hắn chết khiếp, công tử Long gia Long Diệu bị đánh thành như thế này? Là bị người trước mặt này đánh sao?
Không cần nhìn, Mạch Vĩ chỉ biết lúc này phu nhân Long gia Lạc Mỹ khẳng định tràn đầy lửa giận, hắn sao dám chậm trễ, giơ tay lên, chỉ vào Tang Thiên.
"Bắt hằn mang đi cho ta."
Tang Thiên động, bất quá cũng không có ra tay, mà chỉ ngăn cản đường đi của Lạc Mỹ.
"Cút ngay cho ta!" Lạc Mỹ biết rõ thanh niên thần bí này thực lực vô cùng cường hãn, nhưng nhìn thấy con trai mình bị đánh ra như vậy, nàng cũng phẫn nộ mà đánh mất đi lý trí.
Tang Thiên chỉ nhìn Lạc Mỹ, đứng ở đó, không nói gì.
Nếu chuyện này đã đem cả cảnh cục dính dáng vào, Tang Thiên tự nhiên sẽ không để cho Long Diệu rời đi, trong mắt của hắn, Long Diệu là lam huyết nhân thân phận này là một phần chứng cớ có thể cứu bản thân, mặc dù, hắn căn bản không cần có chứng cớ.
"Bắt hắn cho ta."
Mạch Vĩ lại hét lớn một tiếng, hai gã cảnh sát liền nhanh chạy tới, chỉ bất quá vừa muốn ra tay bắt Tang Thiên, đã thấy Tang Thiên xoay người lại, một cước đá tới, hai gã cảnh sát liền kêu thảm một tiếng, ngã trên mặt đất ôm cổ liên tục kêu la thảm thiết.
"To gan, dám đánh cả cảnh sát."
Mạch Vĩ tức giận, từ trong lòng ngực móc ra một khẩu súng, nòng súng chỉ thẳng vào Tang Thiên:" Ta nhìn thấy ngươi chán sống rồi, ngay cả cảnh sát cũng dám đánh."
"Hảo, vậy ngươi cứ việc thử xem." Hai mắt của Tang Thiên híp lại nhìn hắn.
Không biết tại sao, trong nháy mắt, Mạch Vĩ chỉ cảm thấy trong lòng kinh hoàng không thôi, trong lòng bàn tay đầy mồ hội, ngay cả trán cũng chảy ra vài hột mồ hôi.
Đáng chết! Ta như thế nào sợ hãi như vậy! Ta như thế nào có thể có loại cảm giác này! Không có khả năng!
Mạch Vĩ an ủi bản thân, nuốt một ngụm nước miếng, một lần nữa cố gắng cầm chặt khẩu súng, giơ tay lên, một lần nữa quát: "Bắt hắn cho ta."
Đúng lúc này, một âm thanh xé gió truyền đến.
"Dừng tay!"
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe bay lao tới cực nhanh, từ trên xe nhảy xuống một người con gái, người con gái này mặc một thân võ trang mê người, hiện ra tư thế oai hùng, đúng là Tô Hàm.
Tô Hàm đi tới, che trước người Tang Thiên nói:" Ta là thường vụ phó hiệu trường Học viện quân sự Phương Đông Tô Hàm, có chuyện gì có thể nói với ta."
"Phó cục trưởng cảnh cục thành phố Vũ Dương, Mạch Vĩ."
Mặc dù đã nghe nói Học viện quân sự Phương Đông có một vị mỹ nữ phó hiệu trường, nhưng khi chính thức nhìn thấy, quả thật là cho Mạch Vĩ tim đập không thôi, liên tục suy nghĩ trong đầu, ngây người một lát, Mạch Vĩ đưa tay ra, bất quá Tô Hàm như không có nhìn thấy vậy, căn bản không có để ý.
"Tại "Tinh Hải Chi Loan" phát sinh sự kiện đã thương ngưòi, cảnh cục chúng ta muốn đưa Tang Thiên vể điều tra, hy vọng phó hiệu trưởng không nên làm khó chúng ta."
"Thật xin lỗi, Tang Thiên là huấn luyện viên của chi đội Thiên Kiêu Mộng Học viện quân sự Phương Đông, có chuyện gì ngày mai ông có thể trực tiếp đến trường tìm anh ta."
Lúc này Lạc Mỹ quát lên:" Mạch Vĩ, đừng dong dài làm gì, bắt hắn mang về cho ta." Dứt lời, nàng liền muốn ôm Long Diệu rời đi, nhưng vẫn bị Tang Thiên ngăn cản.
"Mạch Vĩ, Diệu nhi thương thế rất nghiệm trọng, ta phải lập tức đưa nó đi bệnh viện cấp cứu."
Mạch Vĩ liền hiểu ý, ra lệnh cho hơn mười tên cảnh sát móc súng ra chỉ thẳng vào Tang Thiên.
Tô Hàm giận dữ:"Phòng nghiên cứu khoa học Học viện quân sự muốn Tang Thiên đi hỗ trợ, Mạch Vĩ phó cục trưởng, ta tin ông biết phòng nghiên cứu khoa học quân sự đại biểu cho cái gì, nếu như ông dám làm chậm trễ công việc của khoa nghiên cứu quân sự, ông có thể gánh vác nổi trách nhiệm này không."
Tô Hàm dùng cái tội danh này vô cùng tốt, làm cho Mạch Vĩ không thể không do dự đứng ngồi không yên, biết rõ là giả, nhưng hắn lại không có lá gan cũng như không có dũng khí mang cái tội danh này, công việc của khoa nghiên cứu quân sự tuyệt đối không phải lả một phó cục trường nhỏ nhoi như hắn có thể gánh chịu.
"Mạch Vĩ, ngươi còn do dự cái gì, người của Long gia chúng ta đã tới, có chuyện gì xảy ra sẽ do Long gia chúng ta thay ngươi giải quyết."
Mạch Vĩ vừa nhìn lại, quả nhiên có vài chiếc xe bay đang hướng về bên này đi tới, đang lúc hắn muốn ra lệnh, thì âm thanh của máy liên lạc quang não vang lên là cục trưởng đưa tin tức tới: Mạch Vĩ, lập tức cút về cho ta, chuyện này không cần lo lắng, nước quá sâu.
Nước quá sâu? Chẳng lẻ thân phận của đối phương còn lợi hại hơn so với Long gia?
Đáng tiếc tình huống bây giờ đã không còn cho phép Mạch Vĩ suy nghĩ nhiều, bởi vì Long Đồ Quang đã tới.
"Mạch Vĩ, ta nhìn thấy ngươi không muốn làm chức phó cục trưởng này nữa rồi."
Mạch Vĩ bị dọa liền run lên, cắn răng dậm chân một cái, lần thứ tư ra lệnh:" Trước tiên bắt hắn mang về."
Vừa dứt lời, đô đô đô tiếng còi vang lên, cái này không phải là âm thanh của xe bay nữa. Mà là đĩa bay a!
Chỉ thấy từ trên bầu trời một chiếc đĩa bày hình tròn chậm rãi hạ xuống.
Khi nhìn thấy đĩa bay hình tròn này, Mạch Vĩ chỉ cảm thấy một trận mê muội, như thế nào lại có đĩa bay? Hơn nữa không phải là đĩa bay tư nhân, nhìn khá giống đĩa bay của một bộ nghành nào đó? Lại giống như đĩa bay cùa quân khu? Là của ai đây?
Đến giúp ai?
Là Long gia?
Hay là cái tên trông như vô hại kia?
Không biết! Mạch Vĩ chỉ hy vọng là người Long gia, hy vọng là đúng!
Đĩa bay ở giữa không trung, năm sáu người từ trên thang bước xuống.
Mọi người đều thấy khó hiểu.
Long Đồ Quang, Lạc Mỹ nhìn nhau, có một chút nghi hoặc, cùng với nhiều lo lắng, bởi vì thân phận Long Diệu là Lam huyết nhân tuyệt đối không thể phơi bày ra ánh sáng! Nhìn thoáng qua vết máu màu lam trên ngực Long Diệu, Lạc Mỹ có chút kinh hoảng, đang muốn chạy, thi lại bị Tang Thiên ngắt gao ngăn cản, mà bên cạnh vô luận là Long Đồ Quang hay là Lạc Mỹ đều biết rõ về thực lực của Tang Thiên, cũng không dám coi thường vọng động.
"Lạc Mỹ, không nên quá lo lắng, lão Nhị, lão Tam còn có người của Long gia đang trên đường tới đây, bọn họ sẽ lập tức tới đây."
Từ trong đĩa bay đi xuống mấy người, đi phía trước là một người khoảng hơn 30 tuổi, trên mặt có một vết sẹo như con rết vậy, đao ba nam tử đi tới quát:" Thường vụ phó hiệu trường Học viện quân sự Phương Đông Tô Hàm có ở đây không?"
"Là tôi." Tô Hàm dường như dám khẳng định, người tới tuyệt đối là Nhị tỷ.
"Cục trường có chuyện không thể tới, cho chúng ta tới hỗ trợ cô."
Tô Hàm đem chuyện này ngắn ngọn nói một lần, ba đao nam tử gật đầu, phất tay, năm người nam nhân phía sau liền đi theo.
Đao ba nam tử đi tới trong sân quát: "Tang Thiên có ở đây không."
Tang Thiên lên tiếng.
"Đi theo ta!"
"Các ngươi là ai?" Mạch Vĩ đang đứng ở bên cạnh hét lớn một tiếng.
"Ngươi là ai?" Đao ba nam tử nghiêng mắt nhìn chằm chằm. (Thằng này bị lé thì phải)
"Phó cục trưởng cảnh cục thành phố Vũ Dương, Mạch Vĩ." Mạch Vĩ đứng thẳng lưng, nhìn thẳng đao ba nam tử.
Đao ba nam tử giơ tay tát một cái trên mặt Mạch Vĩ, chợt quát lên:" Phó cục trưởng tính cái rắm! Cút ngay cho lão tử!"
Mạch Vĩ bị tát một cái làm cho đầu óc chóang váng hoa cả mắt, vô cùng phẫn nộ, rút súng bên người chỉ vào ba đao nam tử :"Ngươi dám đánh cảnh sát, muốn chết!"
"Cảnh sát là cái rắm gì! Chọc lão tử nổi giận, lão tử liến làm thịt các ngươi, cút ngay cho lão tử!"
Chỉ thấy dao ba nam tử ấn thiết bị trên cổ tay một cái, nháy mắt, quần áo của hắn liền quỷ dị xuất hiện rất nhều vũ khí, ba đao nam tử móc sau lưng một cái giống như roc-ket, chỉ vào Mạch Vĩ:"Thu hồi cái vật nhỏ của ngươi đi, dám ở trước mặt cục điều tra T1 chúng ta lấy ra cái thứ này, ngươi còn chưa đủ tư cách!"
Nòng súng này so với uy hiếp còn lợi hại hơn bốn năm lần, quả thực là làm Mạch Vĩ bị hù dọa không ít, mà khi nghe được cục điều tra T1, hắn cảm thấy mắt mình hoa cả lên, đầu óc choáng váng, cà người như nhũn ra.
Cục điều tra T1?
Là một phó cục trưởng cảnh cục, Mạch Vĩ mặc dù không biết cục điều tra T1, nhưng mà cái tên này thì lại như sấm bên tai, cục điều tra T1 đại biểu cho cái gì? Là một trong sáu bộ thần bí trong liên bang, là bộ nghành đặc biệt trong truyền thuyết, có tình huống gì đột ngột phát sinh cục điều tra T1 có thể tùy ý điều động bất cứ quân khu nào?
Mê muội! Mạch Vĩ bị làm cho mê muội.
Không chỉ Mạch Vĩ mê muội, mà ngay cả Long Đồ Quang cùng Lạc Mỹ bên cạnh cũng bị mê muội, Long gia là võ huân thế gia, bọn họ sao không biết cục điều tra T1 thanh danh lừng lẫy như thế nào chứ? Bên ngoài đồn đãi, gần đây cục điểu tra T1 hình như rất có hứng thú đối với các võ huân thế gia, nếu như thân phận Lam huyết nhân bị cục điều tra T1 biết được, như vậy Long gia, Lạc Mỹ cũng không dám tiếp tục nghĩ nữa, nắm chặt cánh tay của Long Đồ Quang.
Mà Long Đồ Quang cũng đang vô cùng hoảng sợ, bất quá khi hắn nhìn ra cổng học viện, sắc mặt vốn khẩn trương tái nhợt dần dần bình tĩnh lại.