Nội điện Lam Sắc thành được thiết kế với vẻ trang nghiêm của hoàng thất đương đại, mỗi vách tường đều được phác họa đồ án chúc phúc đẹp mắt, trần điện được khắc vô vàn minh châu đá quý tỏa ánh sáng xanh thẳm, giờ này, Lam Tình đang bận chỉnh chu một bộ lễ phục kiểu dạ hội, thân váy dài trễ đất, mái tóc nàng được vấn lên cao, tôn lên vẻ cao quý quyền uy, thành thục mê nhân, trên dung nhan khuynh mị thiên hạ ẩn hiện một phần đoan trang quý phái.
"Tình nhi thật sự càng ngày càng mê người nha, khó trách Vô Phong ngày đêm tưởng niệm đến nỗi mộng mị, ha ha, vãn yến(tiệc đêm) hôm nay, di mẫu khẳng định tình nhi sẽ là nữ nhân xinh đẹp nhất."
Lam Tình bất đắc dĩ lắc đầu, nàng thực không muốn tham gia tiệc yến đêm nay, chỉ là di mẫu nàng căn bản không cho nàng cơ hội cự tuyệt, nào là lễ nghi này, nào là Vô Phong một mảnh tâm ý này, nào là yến tiệc chiêu đãi Nhan Phi muội tử này...v.v, với bao nhiêu lý do đó, Lam Tình không thể cự tuyệt, bất đắc dĩ phải tham gia.
Lam Tân Nguyệt mỉm cười đi qua một bên, từ trên vách tường kéo ra một cái hộp hình vuông, tiếp đó mở hộp lấy ra một cái hộp gấm nhỏ, nàng mở nắp hộp, từ bên trong tán phát ra một luồng lưu quang màu lam, nhìn kỹ thì ra đó là ánh sáng phát ra từ một chiếc nhẫn cổ.
"Tình nhi, nào, hãy đeo chiếc nhẫn Lam Sắc Thủy Tinh này vào, trông sẽ càng hoàn mỹ hơn đó."
"Di mẫu, không cần đâu, hôm nay chỉ là một buổi yến tiệc bình thường thôi mà."
Lam Tình lắc đầu khước từ, chiếc nhẫn Lam Sắc Thủy Tinh này chỉ có công chúa điện hạ của Lam Sắc thành mới có tư cách đeo lên tay, nó cũng là biểu tượng cho thân phận công chúa của nàng, chỉ những ngày lễ trọng đại Lam Tình mới có thể đeo nó.
"Tình nhi, ngươi sao có thể nói như vậy, buổi tối hôm nay vô luận thế nào ngươi cũng phải đeo chiếc Lam Sắc Thủy Tinh giới chỉ này, như vậy mới không uổng phí những kinh hỉ mà Vô Phong đã khổ công chuẩn bị cho ngươi, ngươi nói phải không."
Từ khi bước vào tòa thành, mỗi một bước đi Lam Tân Nguyệt dường như đều cố ý nhắc tới Lam Vô Phong, Lam Tình nàng cũng hiểu ý tứ của di mâu, nói:
"Di mẫu, ta đã sớm nói qua với người rồi, chuyện của ta, ta sẽ tự mình xử lý, người không cần lo lắng đâu."
Lam Tình tiếp nhận chiếc nhẫn Lam Sắc Thủy Tinh, nàng nhìn lướt qua, đang có ý định đưa trả, Lam Tân Nguyệt liền vội đưa tay ngăn lại, nói:
"Tình nhi, tối hôm nay nhất định phải đeo, tối nay đối với ngươi mà nói nó mang ý nghĩa cực kỳ trọng đại đó."
"Ân? Di mẫu, ngươi có ý từ gì vậy?"
"Ha ha, hài tử ngốc ngếc, di mẫu không nói trước cho ngươi đâu."
Lam Tình kinh ngạc nhìn thoáng qua Lam Tân Nguyệt, nàng phát hiện hành vi hôm nay của di mẫu thực sự cổ quái, nàng thực sự không hiểu, nàng muốn truy hỏi ngọn nghành, Lam Tân Nguyệt giữ ý chỉ cười cười nói nói như có ý lảng tránh.
Lam Tình kiên trì hỏi tiếp:
"Di mẫu, hãy nói cho ta biết, có phải Lam Sắc thành chúng ta đã xảy ra sự tình trọng đại gì đúng không? Ngươi đang dối gạt ta chuyện gì phải không?"
Lam Tân Nguyệt trầm ngâm một lát, rồi nói:
"Tình nhi, ngươi có điều không biết, Lam Sắc thành chúng ta đích thực đã xảy ra đại sự rồi, hơn nữa chính như đại trưởng lão đã nói, chuyện này thậm chí còn nguy hại đến căn cơ của Lam Sắc thành chúng ta."
"Có ý gì vậy?"
"Lam Tương của Lam Sắc thành chúng ta rạn vỡ rồi."
"Cái gì!"
Nghe vậy, Lam Tình sững sờ như bị sét đánh ngang tai.
Chí nguyện truyền thừa của Lam Sắc thành bảo, lấy Lam Uẩn chi tinh để duy hộ lam tương, vật truyền thừa của Lam Sắc thành cũng chính là lam tương, công việc mỗi ngày của con dân Lam Sắc thành bảo chính là đào dưỡng Lam Uẩn tinh thạch, nửa đêm mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm, Lam Sắc thành đều phải cử chuyên viên sử dụng Lam Uẩn tinh thạch để duy hộ lam tương, lam tương là truyền thừa của tòa thành, là căn cơ của thành bảo, có thể nói Lam Sắc thành tồn tại là vì duy hộ lam tương, đây cũng là trách nhiệm của mỗi một con dân thuộc Lam Sắc thành này.
Là công chúa của Lam Sắc thành, Lam Tình biết rõ sự tồn tại của lam tương, nó có ý nghĩa trọng đại như thế nào đối với tòa thành, hơn nữa nàng còn rõ ràng, lam tương với sinh mệnh của toàn thể con dân Lam Sắc thành có cùng một nhịp đạp, lam tương biến mất, con dân Lam Sắc thành của theo đó biến mất.
Lam Sắc thành bảo, lam tương điện phủ.
Đây là một tòa điện phủ rộng lớn, toàn bộ điện phủ được xây dựng bằng tinh thạch quý hiếm, nội điện mang không khí trang nghiêm túc mục, trên vách tường có vẽ từng đạo đồ án quỷ dị, trong điện phủ có đặt sáu cái đài vuông phân biệt tại sáu góc tạo thành hình lục giác cân đối. Trên mỗi phương đài là một khỏa viêm cầu lớn màu lam trong sáng như thủy tinh, sáu khỏa viêm cầu ứng với sáu phương đài, chúng lơ lửng trên hư không, chậm rãi xoay tròn, từ chúng phát ra ánh sáng nhàn nhạt màu xanh thẳm, ánh sáng này hội tụ cùng chiếu ra chính giữa.
Tại trung tâm lục giác phương đài, nơi ánh sáng của sáu khỏa viêm cầu hội tụ là một vật thể bất định hình bầu dục, vật thể này tán phát ánh sáng vô cùng mông lung huyền ảo, nó cũng lơ lửng trên không trung, chậm rãi xoay tròn, mặt ngoài vật thể hình bầu dục phát sáng đó trơn nhẵn tựa như mặt kính, trước giờ Lam Tình nhìn thấy nó đều rất hoàn mỹ nhưng hiện giờ trên bề mặt nó đã xuất hiện nhiều vết rạn nứt rõ ràng.
Vật thể ánh sáng trông như quả bóng bầu dục dựng thẳng cỡ lớn này chính là vật truyền thừa của Lam Sắc thành bảo, đó là Lam Tương.
Đứng tại nội điện, Lam Tình ngưng mày thật sâu quan sát kỹ càng từng vết rạn nứt trên lam tương, trong lòng vạn phần nghi hoặc, lam tương làm sao có thể đột nhiên rạn nứt được đây?
"Di mẫu, lam tương rạn vỡ từ khi nào?"
"Ba ngày trước."
Lam Tân Nguyệt cũng nhìn chằm chằm lam tương, nét mặt biểu lộ vài phần lo lắng, chỉ là bên trong đôi mắt đó thỉnh thoảng chớp lóe ý cười khó ai nhận biết.
Lam Tương rạn vỡ, nguy cơ tòa thành.
Lam Tình không ngừng xuy xét phương cách bổ cứu, nàng đang cố nhớ lại tất cả điển tịch xa xưa của thành bảo.
Nhưng đúng lúc này, từ cửa chính nội điện truyền đến tiếng bước chân, lại có thêm một người đi vào điện phủ, người này tai to mặt lớn, phong thái ung dung, vận trên mình y bào thùng thình, không ai khác chính là đại trưởng lão Lam Sắc thành bảo đay mà.
Bộ dáng đại trưởng lão vẫn vậy, thân hình mập mạp, trán treo cặp mắt ba góc, lão chậm rãi đi đến, hai tay đặt trên bụng, nói:
"Hiện tại công chúa điện hạ còn muốn chất vấn lão phu nữa không?"
Lam Tình vẫn đang mải miết suy nghĩ làm sao để tu bổ lại lam tương, nào có tâm tư để ý đến lời nói khích của lão.
Đại trưởng lão thấy nàng không đáp, khóe miệng nhếch lên, hừ lạnh:
"Lam tương rạn vỡ, an nguy thành bảo, lam tương là vật truyền thừa của tòa thành chúng ta, truyền thừa tuyệt đối không thể gián đoạn, nếu không chúng ta thật hổ thẹn với liệt tổ liệt tông, thẹn với nữ vương điện hạ."
"Đại trưởng lão, ngươi bớt tranh cãi đi."
Lam Tân Nguyệt trừng mắt liếc đại trưởng lão một cái, sau đó nói với Lam Tình:
"Tình nhi, ý của đại trưởng lão ngươi hẳn cũng hiểu, lam tương là vật truyền thừa của tòa thành chúng ta, truyền thừa không thể bị gián đoạn, chúng ta phải mau chóng tìm cách chữa trị cho Lam Tương."
"Tình nhi, ngươi cũng không nên quá lo lắng, hôm trước di mẫu có tra ra được từ điển tịch, nguyên nhân lam tương rạn vỡ ắt hẳn do truyền thừa của tòa thành chúng ta xuất hiện vấn đề, trong lịch sử Lam Sắc thành chúng ta, lam tương cũng đã từng rạn vỡ ba lần, lúc đó công chúa điện hạ đương nhiệm đều thực quyết đoán..."
Lam Tân Nguyệt còn chưa nói hết ý, sắc mặt Lam Tình đã trở nên rất xấu, là công chúa tòa thành, thuở nhỏ Lam Tình đã đọc qua điển tịch, nàng tự nhiên biết rõ lam tương đã từng rạn vỡ ba lượt, nhưng cuối cùng đều được công chúa đương nhiệm cấp chữa hoàn mỹ trở lại, mà ba lượt rạn vỡ đó, ba lượt chữa trị hoàn mỹ đều dùng cùng một biện pháp, đó là lấy huyết mạch chữa trị, lấy dụng dực để duy hộ truyền thừa, ý nghĩa là truyền thừa nhờ sinh dục.
Dùng dụng dực truyền thừa? Kết hôn sinh con?
Chuyện này đối với Lam Tình mà nói chẳng khác gì bị sét đánh giữa trời quang.
Mỗi một thế hệ truyền thừa đều do công chúa tòa thành chấp nhiệm, Lam Tình biết rằng ngày này chung quy sẽ tới, chỉ là nàng không ngờ rằng nó lại đến nhanh như vậy, đột ngột thế này.
"Tình nhi, lam tương đã gần vỡ tan, để tránh lam tương tan biến, hãy chấp nhiệm truyền thừa, chúng ta phải nhanh chóng chữa trị lam tương mới được, nếu không, truyền thừa đoạn tuyệt, chúng ta sẽ biến thành tội nhân a!"
Lam Tình nhìn chằm chằm Lam Tương, nàng đứng lặng thinh, qua một lúc lâu, nàng mới gật gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Hừ!"
Đại trưởng lão hừ lạnh, nói:
"Ý của công chúa điện hạ thế nào? Nay lam tương đã gần tan vỡ rồi, Lam Sắc thành chúng ta đang đứng trước nguy cơ diệt vong, chấp nhiệm truyền thừa, ngươi còn do dự cái gì."
"Cho ta thời gian suy nghĩ, suy nghĩ."
"Suy nghĩ?"
Đại trưởng lão ngửa mặt cười xuy, ánh mắt tà thâm trừng trừng Lam Tình.
"Hiện tại là lúc nào rồi, công chúa điện hạ còn muốn suy nghĩ? Chẳng lẽ ngươi muốn Lam Sắc thành chúng ta diệt vong? Ngươi thân là công chúa điện hạ, lấy huyết nhục truyền thừa là trách nhiệm của ngươi, hơn nữa..."
Đại trưởng lão đang muốn nói tiếp thì bị Lam Tân Nguyệt đứng bên cạnh chặn ngang, nàng làm bộ tức giận đưa tay kéo kéo đại trưỡng lão ra ngoài điện phủ.
"Ngươi kéo ta làm cái gì."
Đại trưởng lão giật lại tà áo, ngữ khí cáu kỉnh:
"Điện hạ thực quá kỳ cục, bây giờ là lúc nào rồi, nàng còn muốn suy nghĩ suy nghĩ sao! Hừ!"
"Không phải ta đã nói trước rồi sao, chuyện này hãy giao cho ta xử lý."
Lam Tân Nguyệt lườm đại trưởng lão một cái, nói:
"Có ta ở đây, ngươi còn lo lắng cái gì."
"Hừ!"
Đại trưởng lão nhếch môi, thần thái tự đắc nói lớn:
"Ta Lam Đông Lợi toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho tòa thành, điện hạ không chỉ một lần làm bẽ mặt ta trước mặt mọi người, ta quả thực không thể bỏ qua, đều tại ngươi đã chiều hư nàng ta."
"Được rồi, biết ngươi bực bội rồi, hãy bớt giận đi."
Lam Tân Nguyệt đưa tay xoa xoa cái bụng phệ của đại trưởng lão, có ý làm bớt cơn tức trong bụng lão, đoạn nàng cười nói:
"Không phải nàng còn nhỏ tuổi hay sao, ngươi làm gì phải chấp nhất với nàng."
"Còn nhỏ? Hừ! Cả ngày xuất ngoại chơi đùa, nào có nửa phần uy nghi của bậc công chúa Lam thành chúng ta."
"Sách sách, ta nói Lam Đông Lợi ngươi nha, bảo ngươi béo ngươi còn thở gấp, đừng cho rằng ta không biết trong lòng ngươi đang muốn cái gì."
Lam Tân Nguyệt bất chợt thay đổi thần sắc, nàng mỉm cười đưa tay chỉ chỉ vầng trán đại trưởng lão, giọng quở trách:
"Ngươi nha, trước kia vì Vô Phong tại trước mặt công chúa điện hạ còn không dám làm càn như vậy, hiện tại tốt rồi, lam tương rạn vỡ, công chúa phải lấy huyết nhục truyền thừa để dụng dực chữa trị tiếp tục duy hộ lam trương, ha ha, trước kia ngươi lo sợ điện hạ không đáp ứng hôn sự, bây giờ thì sao, bây giờ điện hạ có muốn khước từ cũng không thể. Ngươi nha, người này cũng thực phôi đản đi mà."
Đại trưởng lão chỉ cười không nói.
"Vãn yến chuẩn bị thế nào rồi? Mọi chuyện đã sắp sếp xong xuôi rồi chứ?"
Đại trưởng lão nghe hỏi vậy liền lộ nét đắc ý mười mươi trên mặt, cặp mắt ba góc máy động.
"Ta làm việc, ngươi còn lo lắng sao?"
"Tam trưởng lão đâu, ta không hi vọng đến lúc đó lại xảy ra chuyện ngoài ý."
"Hắc hắc! Hắn à?"
Đại trưởng lão gian trá cười cười, tựa hồ ngay cả nhắc đến còn lười.
Nội điện, Lam Tình vẫn lẳng lặng đứng đó, sắc diện đã tái nhợt một mảnh, thần sắc ảm đạm, nàng càm thấy giờ khắc này thế giới quanh mình đang ầm ầm sụp đổ, trong đầu liên tục vang lên bốn chữ 'huyết nhục truyền thừa'.
Duyên tục truyền thừa là trách nhiệm cao nhất của công chúa đương nhiệm, Lam Tình biết rõ điều này, mỗi một đời công chúa, trước lúc biến mất, đều phải sinh dục nhất nữ để tiếp diễn truyền thừa. Lam Tình biết vậy, không phải nàng không thể nhận, mà là nàng nghĩ đến một hồi dự định, chỉ cần về sau khi tiến hóa thành thiên nhân, nàng có thể không phải chịu ước thúc về thọ mệnh, lúc đó nàng có thể toàn tâm toàn ý tìm một nam tử yêu dấu, kết hôn sinh con.
Mà hết thảy dự liệu trước kia của nàng đã biến thành khao khát thực rồi, nhưng hiện tại, lam tương rạn vỡ, nàng phải thai nghén sinh ra một nữ hài nhi để tiếp tục duy trì truyền thừa và chữa trị lam tương.
Làm sao bây giờ? Làm thế nào đây?
Lam Tình không biết, căn bản nàng chưa có chuẩn bị cho tình huống này.