Lam Tình mang theo mấy nữ cùng đi đến chào hỏi đám đông con dân tiếp đón ở cổng thành, cử chỉ thân mật, phàm là dân cư trong thành đều biết công chúa điện hạ là người hoàng tộc hòa đồng với quần dân nhất, cho nên trong thâm tâm mọi người đều vô cùng yêu thích vị công chúa điện hạ tâm địa thiện lương này.
Giờ khắc này, Lam Vô Phong đang đứng cách đó không xa, sắc diện lộ vẻ sốt ruột, hai mắt nhìn chằm chằm đám người vây xung quanh công chúa điện hạ, hai tay nắm chặt, hận không thể trực tiếp sông lên gạt hết bọn chúng.
"Vô Phong công tử thường ngày vẫn luôn tự tin mười phần, giờ này sao lại sợ đầu sợ đuôi như vậy."
Bên cạnh, da thịt màu xanh xẫm, Mooney thiếu gia lưng dựa tường, một tay ôm cánh tay phải, tay kia đang cầm một ly rượu quý, trên khuôn mặt yêu dã lộ ý cười hời hợt, nhìn sắc mặt Lam Vô Phong, hắn khẽ lắc đầu, cười nói:
"Chắc không phải mới vừa rồi phụ thân ngươi giằng co với công chúa điện hạ chứ?"
Lam Vô Phong liếc mắt lại nói:
"Nếu Mooney đại thiếu gia biết rõ, cần gì phải nhiều lời như vậy."
Dứt lời, hắn tựa như vô cùng khó chịu, miệng lẩm bẩm:
"Phụ thân cũng thật quá đà rồi, thường ngày mỗi lần công chúa điện hạ trở về có đi ra cung nghênh đâu, lần này sao lại cố tình tích cực như vậy."
"Ha ha! Phụ thân ngươi tự nhiên có nỗi lo của hắn."
Phụ thân muốn làm cái gì, là nhi tử, Lam Vô Phong đương nhiên rõ ràng, hắn nghĩ chuyện tình cự tuyệt tiêu thụ tinh thạch, chỉ cần sau này cùng nhau họp mặt thượng nghị tại cung điện là được, phụ thân cần gì phải hạ bệ công chúa điện hạ. Ra oai phủ đầu, làm như vậy đã hoàn toàn quấy rối kế hoạch trước đó của Lam Vô Phong hắn rồi.
"Công chúa điện hạ mang theo mấy vị nữ tử đó, Vô Phong công tử có nhận thức không?"
Toàn bộ tâm tư Lam Vô Phong đều đặt trên người Lam Tình, tuy rằng cũng chú ý đến mấy vị nữ tử quanh công chúa, nhưng chỉ nhìn qua mà thôi, chưa có nhìn kỹ, nghe Mục Ni khảm đặc nhĩ nói vậy, hắn mỡi cẩn thận quan sát mấy nàng, lắc đầu, lại gật gật đầu:
"Trong mấy người ta chỉ nhận thức có một, nàng kia tên là Nhan Phi, là một vị bằng hữu tốt của công chúa điện hạ, nàng cũng đã tới thành bảo chúng ta vài lần."
"Thật sao."
Mục Ni Khảm Đặc Nhĩ nhẹ nhàng uống một ngụm rượu nhưỡng, trong mấy vị nữ tử hắn cũng chỉ nhận thức một mình Nhan Phi, tại Trác Nhã đế quốc, vô luận là Lam Tình hay Nhan Phi, hai nàng đều được hoàng thất đế quốc Trác Nhã liệt vào hàng khách quý, là đại công tử của một gia tộc lớn, Mục Ni Khảm Đặc Nhĩ đương nhiên nhận thức, về phần mấy nữ nhân khác, hắn lại không biết. Bất quá dưới con mắt của hắn, cũng có thể đoán ra mấy nữ này cũng vô cùng bất phàm.
Về phần tên thanh niên mặc áo đen theo sau nhóm nữ, Monney còn tưởng rằng là một nhân vật lợi hại nơi đâu, chỉ khi quan sát khí tức trên người Tang Thiên, hắn mới hớ ra đó chỉ là một nhân loại bình thường không thể bình thường hơn.
"Ha ha."
Mục Ni Khảm Đặc Nhĩ nháy nháy lông mày, cười nhạt một tiếng:
"Vô Phong công tử cơ hợi của ngươi tới rồi kìa."
"Ha ha! Người hiểu ta, chỉ có Mooney đại thiếu gia! Ha ha!"
Lam Vô Phong cười khoái, những khó chịu trong lòng giờ phút này tựa hồ tan biến không còn một hơi, nhấc chân bước nhanh hướng tới cửa thành.
Lúc này, từ trong cửa chính thành bảo xuất hiện một thiếu phụ đi tới, trên người thiếu phụ vận trường bào sáng loáng quý giá. Tóc dài được vấn cao, mỗi bước đi đều thể hiện sự ung dung quý phái hoàng gia.
"Tình nhi."
Thiếu phụ nhẻn miệng cười tươi, thân thiết gọi tên nhũ danh của công chúa điện hạ, đồng thời, hai mắt nhanh chóng đảo qua một lượt trên mặt mấy nữ.
"Di mẫu(dì, em gái của mẹ), người sao lại ra đây."
Lam Tình thấy thân nhân của mình liền vô cùng cao hứng, lập tức tiến lên ôm lấy thiếu phụ.
Là Lam thành nhị trưởng lão, Lam Tân Nguyệt cũng là thân nhân duy nhất của Lam Tình, di mẫu.
Hai người gặp mặt tránh không được một trận hỏi han ân cần, sau đó, Lam Tình liền đề cập đến chuyện tình ngừng bán tinh thạch ra bên ngoài.
"Nga, ngươi nói chuyện này à, chuyện đại sự đó đương nhiên di mẫu cũng biết."
Nghe vậy, Lam Tân Nguyệt gật đầu.
“Cụ thể đã sảy ra chuyện gì vậy?"
Hành động quá trớn hôm nay của đại trưởng lão khiến Lam TÌnh cảm giác thấy một dự cảm xấu, nàng phải nhanh chóng sử lý việc này.
Lam Tân Nguyệt chỉ lắc đầu mỉm cười.
"Tình nhi, lúc này chúng ta không nên đề cập đến chuyện đó thì hơn, nào nào nào, còn không mau giới thiệu bằng hữu của ngươi cho di mẫu biết đi."
Thấy di mẫu nói như vậy, Lam Tình cũng không tiếp tục hỏi, Lam Tân Nguyệt vừa dứt lời, cũng không đợi Lam Tình đáp lại, liền cười vui đi đến trước mặt Nhan Phi, thân thiết nắm lấy tay nàng, cười nói:
"Ha ha, Nhan phi muội muội, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mau nhau nhanh như này, Nhan Phi muội muội đúng là bất biến nha, vẫn xinh đẹp như ngày nào, thực làm cho tỷ tỷ hâm mộ đó, ha ha, Tình nhi ở bên ngoài có một vị tỷ tỷ như ngươi, làm người dì như ta cũng cảm thấy cao hứng."
"Lam tỷ tỷ nói đùa rồi."
So với vẻ nhiệt tình của Lam Tân Nguyệt, biểu tình trên mặt Nhan Phi tương đối lãnh nhạt, chỉ nhẻn miệng cười khẽ, đáp lại một câu ngắn gọn.
Thấy di mẫu đi về phía Tiết Thiên Diệp, Lam Tình đang muốn mở miệng giới thiệu, Lam Tân Nguyệt đã duỗi tay ý bảo nàng không cần nói.
"Ngô! Để cho di mẫu xem nào! ha ha!"
Lam Tân nguyệt hết sức thân thiết nắm lấy tay Tiết Thiên Diệp, một bên tán thưởng vẻ mỹ lệ của nang, rồi tiếp:
"Ngô, tuy di mẫu chưa từng đi qua Liên Bang đại địa, những cũng biết có một vị nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo, thành danh từ nhỏ, lấy hai loại quan kỹ trấn áp quần hùng, mười lăm tuổi biến mất khỏi liên bang, ba năm sau tạo nên 'nhất diệp tri thu, thiên huyễn băng vân’, ha ha, ta đoán đúng không, ngươi chắc chắn là cháu gái của vô úy chiến thần đương đại Tiết Đông Vệ."
Tiết Thiên Diệp cảm thấy mờ mịt, có cảm giác như được sủng ái mà lo sợ.
Tiếp đó, Lam Tân Nguyệt lại thân thiết nắm hai tay Đệ NHị Linh.
"Ha ha, cô nương xinh đẹp trước mắt này lại càng không cần phải nói, toàn bộ liên bang này người có tư cach khoác chế phục của thành đường giữa thanh thiên bạch nhật với uy vũ hiên ngang chỉ có một, ngươi lại có được thánh quang thủ hộ, nhất định là công chúa đệ nhị linh của thanh đường vang danh khắp thiên hạ rồi."
Đệ Nhị Linh nhíu nhíu đôi mày, trong mắt ánh lên nghi hoặc.
"Ha ha, nghe nói Nam Hải chi loan(vịnh) có một vị kỳ nữ tử, nàng ấy võ nghệ siêu quần, kết giao tam giáo cửu lưu, tình tình khoáng đạt, nan hải chi loan, dị vực phong tình, danh xưng công chúa, ngươi nhất định là Hải Luân công chúa đến từ nam hải rồi?"
Tính cách Hải Luân đúng là thoáng đạt, yêu thích nói chuyện vui đùa, nhưng lúc này cũng chẳng biết nói sao, trong lòng nàng mù mờ không hiểu, toàn bộ liên bang cũng chỉ vài người đã gặp qua nàng mà di mẫu Lam Tình vừa nói nàng chưa bao giờ ra khỏi Lam thành? Thế nhưng...
"Ha ha, hôn nay Lam thành chúng ta may mắn được vài vị nữ nhân trứ danh đại giá quang lâm, thật sự làm ta rất cao hứng, tình nhi, việc này ngươi không đúng rồi, khách quý tới cửa, làm sao không cho người tiếp đón cẩn thận?"
"Di mẫu, chúng ta chỉ đi ngang qua thôi. Cho nên mấy nàng muốn theo ta đến Lam thành tham quan, ở đây cũng không lâu."
Với việc di mẫu có thể nhận biết nhóm người Tiết Thiên Diệp khiến Lam Tình cảm thấy ngoài ý muốn, Lam Sắc thành bảo tuy rằng cũng thu thập thông tin bên ngoài, nhưng chỉ một vài tin tức về thương gia mà thôi, di mẫu sao có thể nhận thức rõ ràng thân phận của đám người Hải Luân, Tiết Thiên Diệp như vậy?
Cơ hồ, nàng chỉ liếc mắt một lượt là đã nhìn ra. Hơn nữa, càng làm cho Lam Tình nghi hoặc, nàng biết di mẫu mình bình thường luôn nhiệt tình thân mật với người ngoài, nhưng hôm nay tựa như nồng nhiệt chào đón quá mức thì phải, Lam Tình suy đoán chắc chắn thành bảo đã sảy ra chuyện đại sự gì rồi.
"Sao lại như vậy được chứ, nếu đã đến đây, đương nhiên phải ở thêm vài ngày. ngươi nói đi, Nhan Phi muội muội, chúng ta đã lâu không gặp, nếu như không vì quy định của Lam thành, tỷ tỷ đã sớm tìm ngươi nói chuyện phiếm rồi, còn có Thiên Diệp, Hải Luân, Linh Linh nữa, các ngươi cũng bằng tuổi với tình nhi, nếu như các ngươi không ngại, thì hãy gọi ta một tiếng di mẫu đi? Có thể không?"
Tiết Thiên Diệp, Hải Luân, Đệ Nhị Linh liếc mắt nhìn nhau, rồi cùng nhau hô một tiếng di mẫu.
"Vô Phong diện kiến công chúa điện hạ."
Lúc này, Lam Vô Phong cùng Mooney thiếu gia cũng đã đi tới.
Thấy Lam Vô phong hành lễ, Lam Tình thản nhiên gật đầu, trên mặt cũng không có bao nhiêu dao động.
"Vô phong a! Ngươi đây rồi, để di mẫu tìm mãi."
Lam Tân Nguyệt lôi kéo tay Lam Vô Phong đi đến trước mặt mấy nữ, giới thiệu:
"Đây chính là người có uy vọng nhất, tu vi cao nhất, thanh niên anh tuấn nhất của Lam thành chúng ta, cũng là một người si tình nhất Lam thành a! Ngươi nói đúng không a tình nhi!"
Lam Tình bất đắc dĩ cười cười.
"Nào nào Vô Phong, đây là hảo ty muội của tình nhi, các ngươi làm quen làm quen, phải hảo hảo bồi tiếp các nàng đó, có thể lây được phương tâm của tình nhi hay không, các nàng là nhân vật vô cùng trọng yếu nga".
Thấy Lam Tân Nguyệt dùng ba tấc lưỡi giới thiệu đủ mọi cái tốt của Lam Vô Phong, sau đó lại nhắc tới quan hệ giữa hắn và công chúa điện hạ, mấy nữ hai mặt nhìn nhau, sắc mặt quái dị, các nàng nhìn Lam Vô Phong, cúng khá tuấn tú lịch sự, hơn nữa tựa hồ là một thiên nhân?
Nếu như là trước kia, các nàng nếu thấy thanh niên tuấn lãng vơi tu vi thiên nhân, có lẽ mấy nữ sẽ tò mò, bất quá từ khi tận mắt trải qua sự kiện Prague, thấy Tang Thiên hành hạ một thiên nhân thuộc thần thánh nghị hội đến chêt, với cả hậu duệ nhân hoàng, càng dữ hơn nữa là Đại Hiển thành tăng được coi là phật sống đến từ bất giác cao tháp thì nhận thức của mấy nữ đã khác rồi.
Nhìn lại Lam Vô Phong này, mấy nữ thật không có gì hứng thú cho được, đừng nói gì một thiên nhân đang đứng nơi này, cho dù nhân hoàng Vũ Vắn Sí tự mình đến đây, mấy nữ cũng chỉ sợ chẳng mấy hứng thú. Dọc theo đường đi mấy nữ đối với Tang Thiên tựa như hờ hững không quan tâm, nhưng tại sâu trong nội tâm các nàng mỗi một động tác của tên đại hỗn đản đều khiến các nàng để ý, tâm linh các nàng dường như đã bị tên thanh niên thần bí này lôi kéo vào vực mê mang, rốt cục không dung được bất luận kẻ nào khác.
"Tình nhi, chỉ sợ ngươi chưa biết. Từ ngày ngươi rời đi, mỗi ngày Vô Phong đều tưởng nhớ đến ngươi, hàng đếm nhớ mong a! Mỗi ngày đều chạy đến tìm ta hỏi tin tức về ngươi, ha ha. Vô phong biết ngươi sắp về, hắn đã chuẩn bị một đoạn thời gian dài rồi, chuẩn bị tặng cho ngươi một điều kinh hỉ đó, nào nào nào! Mọi người hãy theo ta, đêm nay cung điện sẽ tổ chức tiệc đêm để chiêu đãi Nhan Phi cùng muội muội các nàng."
"Di mẫu, không cần đâu, chúng ta còn có việc khác cần hoàn thành."
Lam Tình vội từ chối, thấy vậy, Lam Tân Nguyệt tỏ vẻ không ưng ý, nhướng mày, nói:
"Tình nhi, ngươi khi nào lại không hiểu lễ nghĩa như vậy, hay là di mẫu ta nói chuyện không hay?"
"Di mẫu, ngươi cũng biết ý ta không phải như vậy."
"Được rồi, mọi việc hãy nghe theo di mẫu an bài đi."
Mấy nữ bị Lam Tân Nguyên dắt tay kéo đi trước, khi Tang Thiên chuẩn bị bước vào thành, ba ba, đột nhiên hộ vệ tiến lên ngăn cản lối đi của hắn.
Cùng lúc đó, Lam Tình, Nhan Phi, Hải Luân ngũ nữ đồng thời xoay người nhìn lại, Lam Tân Nguyệt cũng xoay người, khoát tay, cười nói:
"A Tiếu, hãy dẫn hắn đến du thuyền nghỉ ngơi chờ đợi đi."
Khi đến đây Lam Tân Nguyệt cũng đã xem xét qua Tang Thiên, thấy hắn chỉ có tu vi lục cấp chiến sĩ phổ thông, lập tức coi hắn trở thành người hầu của Nhan phi mẫu nữ.