Lạc Phu từ lúc sáu tuổi đã rời khỏi cha mẹ đi đến Bát Giác Cao Tháp tu hành, mỗi nữa năm đều về thăm nhà một chuyến, cùng với cha mẹ, anh chị em tâm sự vể cuộc sống tu hành của mình, cùng bằng hữu thân thích tặng một ít lễ vậy, nhưng mà, tất cả đều thay đổi tử ba năm trước đây, hắn vô luận như thế nào cũng không thể quên trước đêm hôm đó vào ba năm trước đây, khi hắn giống như bình thường mang theo lễ vật về đến nhà thì tất cả đều biến mất...
Nhìn thi thể cha mẹ lạnh như băng, nhìn anh chị em thi thể không còn nguyên vẹn, nhìn bằng hữu thân thích bị hút cho khô máu.
Lạc Phu không biết xảy ra gì, hắn điên cuồng chạy khắp nơi, la hét, rốt cuộc cũng nhìn thấy một người trên đường phố, đó chỉ là một đứa bé đường như chỉ có 15-16 tuổi, nó đứng ở trên máu nhà, giơ hai tay lên, cả người dày đặc huyết sắc sương mỳ, huyết sắc sương mỳ dày đặc điên cuồng lan tràn ra, khi mọi người chạy trốn chạm vào huyết vụ, bọn họ đột nhiên giống như nổi điên vậy, tự tàn sát lẫn nhau, cắn xé nhau, máu của bọn họ tụ tập về phía đứa trẻ kia.
Cho dù là ban đêm, cho dù là thiếu niên kia quanh người đều bị huyết vụ bao phủ, nhưng Lạc Phu vẫn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt, đó là một khuôn mặt thiếu niên, hai mắt hắn hung tàn, khéo miệng mỉm cười tự tin.
Lạc Phu điên cuồng xông lên, vì cha mẹ báo thù, nhưng khi hắn chạm vào huyết sắc sương mù kia, trong nháy mắt liền bị ngất đi. Khi hắn tỉnh dậy, trên đường phố, bên trong xe, trong nhà lầu, trong nhà đầy thi thể. Không còn một ai còn sống, tất cả đều đã chết. Lạc Phu chưa từng quên khuôn mặt của người thiếu niên kia, hắn không thể quên, cũng không muốn thể quên.
Sau khi tỉnh lại hắn biết được đều là do Thái Tử Đảng làm, hắn muốn báo thù, nhưng không tìm được người, chỉ biết là Thái Tử Đảng là do một đám công tử của Cửu Thiên Các cùng Thánh Đường tạo thành, ngoại trừ điều đó ra, hắn hoàn toàn không biết gì cả. Hôm nay ba năm sau, hắn một lần nữa nhìn thấy mặt thiếu niên đó, thiếu niên có ánh mắt hung tàn đó.
Lạc Phu cái gì cũng không biết, hắn chỉ biết là báo thù! Vì cha mẹ, vì anh chị em, vì bằng hữu thân thích báo thù!! "A!" Lạc Phu gào lên một tiếng, khuôn mặt dữ tợn, ngửa đầu lên trời gào lên phẫn nộ." Cẩu tạp chủng! Trả mạng cho cha mẹ ta!!"
Không người nào biết chuyện gì xảy ra, mọi người đang tụ tập tại Prague đều kinh ngạc nhìn khổ tăng đang rống lên một cách phẫn nộ chạy tới. Oliver, Mã Viên, Diệp Nha Phong, Robert đang đứng ở trước cửa, bồn người vốn đang bàn bạc nên nghênh đón Arthur như thế nào, thì nghe được tiếng gào thét, bốn người nhìn lại, đều nhíu mày, rồi sau đó nhìn nhau cười.
Binh lính phía sau muốn lao lên bảo vệ bốn vị công tử, lại bị Oliver giơ tay ngăn cản, hắn cười nói:" Ai tới?"
"Tất nhiên là ta." Mã Viên mới vừa rồi trước mặt rất nhiều người như vậy bị Tang Thiên hung hăng chà đạp, trong lòng rất là khó chịu, hắn đã sớm không nhịn được rồi, giờ phút này nhìn thấy một kẻ ngu chạy tới, hắn cười lớn.
"Mã thiếu, lần này để ta đi cho?" Diệp Nha Phong cùng Robert cũng đều tràn đầy lửa giận, đang lo lắng không biết phát tiết như thế nào, đột nhiên có một người chạy đến, bọn họ hiển nhiên vô cùng hưng phấn.
Oliver đi lên trước, nhìn Lạc Phu, khóe miệng nhếch lên cười nhạt một tiếng nói:" Ha ha! Ta cũng đã rất lâu rồi chưa có ra tay, không bằng mọi người cùng lên đi, như thế nào?" "Cùng nhau lên? Hắn chịu được sao?" Mã Viên liếm liếm môi, hắn lắc đầu nói với Oliver. "Không nên khinh thường hắn, hắn có thực lực chiến thần đấy." "Ha ha! Chiến thần thì sao."
Oliver nhún nhún vai, đột nhiên linh cơ vừa động. "Mọi người còn nhớ vài năm trước có tròi chơi bóng thịt không?"
"Đương nhiên."
"Có muốn chơi một chút không?"
"Ha ha ha! Vẫn là lão đệ suy nghĩ chu đáo!" Mã Viên ha ha cười lớn, vỗ tay một cái, trực tiếp phóng đi.
Mọi người tập trung tại nghiễm tràng Prague đều mơ hồ, còn không kịp phản ứng lại, thì bốn người Oliver cùng khổ tăng kia đã đánh nhau rồi. Tốc độ của bốn người Mã Viên vô cùng nhanh, nhanh làm cho mọi người không thấy rõ, trên mặt đất, trên không, đều là tàn ảnh của bọn họ, trước sau không tới một phút, miệng Lạc Phu đã đầy máu tươi.
Hắn tuy là chiến thần, nhưng không có chiến thần chi cảnh, không có thực lực của chiến thần, hắn tại lĩnh vực võ đạo ( kinh nghiệm chiến đấu cùng kỷ xảo) lại vô cùng kém cỏi, bởi vì hắn lớn như vậy nhưng chưa bào giờ động thủ qua với ai, lần này là do tức giận mà đánh mất lý trí, nên quên mất rằng bản thân không có bản lãnh này, chỉ dựa vào bản năng nắm tay thôi. "A a a!"
Lạc Phu chật vật không chịu nổi, cả người đầy máu, hai mắt đỏ đậm, khuôn mặt dữ tợn, lớn tiếng hét lên. "Súc sanh! Trả lại mạng cho cha mẹ ta!!"
Diệp Nha Phong đứng ở bên trái, giơ tay nắm lấy bả vai Lạc Phu. "Thật sự là mất hứng, ta vốn tưởng rằng hắn rất mạnh ni." Robert đứng ở phía bên phải, cùng là giơ tay nắm lấy vai phải của Lạc Phu, cười nói:" Ngay cả một phút đồng hồ cũng không chịu được! Uh?" "A a a!!" Lạc Phu dữ tợn kêu to, cả người run rẩy, muốn đứng lên. "Còn muốn giãy dụa!" Diệp Nha Phong đột nhiên nhấn một cái! Răng rắc một tiếng, vai trái Lạc Phụ bị chấn nát, kim quang quanh người chợt hiện lên, cả người run rẩy, tiếp tục giãy dụa. "Đi xuống cho ta!"
Vù vù vù! Một đạo huyết sắc long quyển phong thổi qua, trên không, cả người Mã Viên xoay tròn nhanh, ba một tiếng, đá một cước lên đỉnh đầu Lạc Phi, răng rắc một tiếng, cồ Lạc Phu phát ra tiếng xương vỡ, đồng thời, hai chân quỳ rạp xuống mặt đất. "Ha ha." Oliver đối diện thản nhiên mỉm cười, chậm rãi đi tới, vù một tiếng, thân ảnh biến mất tại chỗ, trong nháy mắt xuất hiện trước người Lạc Phu, nhấc chân lên đá một cước, bịch! Lạc Phu trực tiếp bị đá ra ngoài, bay về phía đám người phía sau. Mọi người kinh hãi, liên tục lùi về phía sau, không muốn hỗ trợ, cũng không dám ra tay. Đột nhiên! "Khinh người quá đáng!" Một Đại hán từ trong đám người đi ra, muốn đỡ lấy Lạc Phu, mà lúc này, thân ảnh của Mã Viên xuất hiện, nói:" Muốn làm anh hùng sao? Ha ha! Cho ngươi một cơ hội." Hắn phất tay, giơ tay lên làm chấn động hư không, lúc này miệng đại hán kia liền chảy máu, bịch một tiếng ở giữa không trung liên tục lùi về phía sau.
Lạc Phu tuy rơi vào nghiễm tràng Prague, cả người đầy máy, đau đơn kịch liệt, hắn run rẩy, vừa mới đứng lên, lại phù một tiếng, quỳ rạp xuống trên mặt đất, ngừa đầu, la lớn. "Cha me! Con bất hiếu! Không thể báo thù cho mọi người! A!!!!"
"Ta ghét nhìn thấy bộ dang oán thiên trách người của hắn." Mã Viên vừa nói vừa muốn đi tới, nhưng Oliver lại ngăn cản. "Ở chỗ này có thể chơi đùa, nhưng tuyệt đối không thể giết người, làm bọn ngu đó sợ hãi, cung chủ sẽ mất hứng." "Ha ha. Vậy để ta đến." Diệp Nha Phong xoa đầu, Giống như đang nghĩ cái gì đó, nói:" Ta nghĩ ra một biên pháp."
Ngay lúc Diệp Nha Phong vừa mới đi tới, Lạc Phu đột nhiên đứng lên, quát lên một tiếng dữ tợn.
"Oh? Còn muốn giãy dụa sao?" Diệp Nha Phong cười, giơ tay lên muốn ấn Lạc Phu xuống.
Đột nhiên!
Một bóng đen xuất hiện, Diệp Nha Phong còn tưởng rằng mình hoa mắt, rồi sau đó kinh ngạc phát hiện bàn tay mình hình như không thể động, ngẩng đầu lên, nhưng lại phát hiện cổ tay mình bị người khác nắm lấy, khi nhìn thấy khuôn mặt người đó, trái tim Diệp Nha Phong điên cuồng đập mạnh! Là hắn! Tang Thiên!
Tang Thiên sau khi cảm ứng được huyết tế, đang tìm kiếm tại prague, tìm được đến cung Beyer Dylan, thì nghi thức huyết tế đã tiến hành xong, rồi sau đó lập tức theo mùi máu tươi tìm đến chỗ này. Nhìn thấy Tang Thiên đến, Oliver, Mã Viên, Robert ba người đều lặng đi, sau đó cả kinh. "Lạc Phu chuyện gì xảy ra!" Tang Thiên giơ tay nắm lấy cổ tay Diệp Nha Phong trầm giọng hỏi.
Lạc Phu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tang Thiên, đột nhiên thất thanh khóc rống lên. "Ân chủ! Hăn! Hắn giết cha mẹ ta! Giết anh chị em ra, giết bằng hữu thân thích của ta! Hắn giết cả nhà ta! Hơn bốn vạn người tỉnh Thái Nhĩ chúng ta đều bị bọn chúng giết chết!"
Gì! Đột nhiên! Tang Thiên sắc mặt đại biến, nhíu mày căm tức nhín đám người Mã Viên đối diện, trầm giọng nói:" Lũ súc sanh các ngươi, vì huyết tu, giết bốn vạn người?" Vừa dứt lời, ầm ầm ầm.
Dưới bầu trời đêm, cả Prague nhất thời xuất hiện mây đen rậm rạp, ầm ầm ầm! Những tiếng sấm đinh tai nhức óc kinh thiên động địa liên tục vang lên, tiếng sấm vang lên, phảng phất như bầu trời cũng sắp sụp xuống vậy.
Ba người Oliver sắc mặt tái nhợt không chịu nổi, bị hù dọa làm cho liên tục lùi về phía sau, Diệp Nha Phong bị Tang Thiên nắm lấy cổ tay, giờ phút này cả người hắn run rẩy, cho đến hôm này hắn mới biết cái gì gọi là sợ hãi!
"Nói!"
Tang Thiên quát lên một tiếng lớn! Ngao! Giống như thần minh, giống như ma hào.
Một tiếng vang lên, bang bang bịch! Tường thành Prague ầm ầm sụp đỗ, hải vực nhất thời dậy sóng, trong nháy mắt, thiên địa biến sắc, thương thiên băng liệt, đại địa run rẩy.
Sắc mặt hai người Oliver, Mã VIên tái nhợ, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh, mà Diệp Nha Phong bị Tang Thiên nắm lấy cổ tay cả người bắt đầu sợ hãi run rẩy, hắn thật sự không chịu được loại sợ hãi này, quát lớn một tiếng, muốn thoát ra ngoài.
Diệp Nha Phong sử dụng toàn bộ lực lượng nhảy lên một cái, lực lượng cường đại bùng nổ, răng rắc một tiếng, cánh tay bị Tang Thiên nắm lấy trực tiếp bị xét dứt, bất chấp đau đớn, Diệp Nha Phong chỉ muốn thoát đi. Nhưng mà, Tang Thiên làm sao đồng ý cho hắn có cơ hội đó.
Không thèm nhìn, giơ tay lên, bịch một tiếng, Diệp Nha Phong trực tiếp bị túm trở lại, hắn cơ hồ bị hù dọa cho ngây người.
Mà lúc này, Tang Thiên giơ cánh tay lên, năm ngón tay mở ra, hắc mang hiện lên, bịch một tiếng, chụp một chưởng vào đầu Diệp Nha Phong, phốc một tiếng, đầu của Diệp Nha Phong bị hắn đánh vào trong bụng.
Ba! Lại một chưởng nữa.
Răng rắc! Tứ chi Diệp Nha Phong lập tức bị gãy nát.
Ba! Chưởng thứ ba!
Xuy lạp! Hai tay hắn lập tức bị nghiền nát.
Tán chi rơi xuống đất.
Ba! Chưởng thứ tư!
Cả người Diệp Nha Phong nổ mạnh, huyết nhục hỗn loạn.
Một cái đầu lâu bất ngờ xuất hiện trên mặt đất, càng quỷ dị chính là, cái đầu lâu này còn có thể mở to mắt, hắn còn sống, hắn đang kêu la thảm thiết, là hoảng sợ là kêu là lên, âm thanh thê lương thảm thiết!
Hắn dĩ nhiên còn sống? Tang Thiên giơ tay xuất trảo, đầu của Diệp Nha Phong xuất hiện trong lòng bàn tay! "Không! Không! Oliver! Mã Viên! Nhanh! Nhanh! Nhanh cứu ta! Nhanh! Nhanh! Ta còn chưa có chết! Ta không chết!" "Chết?" Âm thanh lạnh lùng như băng của Tang Thiên vang lên, truyền vào trong tai ba người Oliver, Mã Viên, lỗ tai bọn họ lập tức chảy máu. "Lão tử hôm nay cho ngươi biết cái gì gọi là sanh tử luân hồi!"
Tang Thiên nhìn chằm chằm ba người Oliver, trong tay nắm lấy đầu lâu Diệp Nha Phong, hắc mang hiện lên. Từng tiếng nổ bùm bùm vang lên, năm ngón tay của Tang Thiên không ngừng bóp vào đầu Diệp Nha Phong!
A a a! Tiếng kêu la thảm thiết từ trong miệng Diệp Nha Phong không ngừng vang lên, đầu của hắn đã biến dạng, con mắt hắn bị nổ tung, não hắn bắn tung tóe!